Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Biệt thự ở vùng núi hoang sơ

Đoàn xe ô tô bon bon trên đường quốc lộ hơn một tiếng, ngoằn ngoèo qua không biết bao nhiêu ngõ hẻm mới đến được nơi dừng chân. Có vẻ như Thiệu Huy đã tính toán kĩ lưỡng khi chọn địa điểm tạm trú là một ngôi biệt thự khá tách biệt với thế giới phồn hoa nhộn nhịp của nước Mỹ. Bao quanh căn biệt thự là rừng gỗ thông xen lẫn vài cây bạch đàn đã trên trăm tuổi, đâu đó quanh lối mòn tới căn biệt thự là những bông hoa lạ đang khoe sắc giữa núi rừng chỉ toàn một màu xanh. 

Ba mươi hai người với đầy rẫy những huy hiệu của các tổ chức khác nhau nối đuôi theo chân Mã Thiệu Huy tiến bước vào căn biệt thự. Nơi này hoàn toàn không có quản gia hay những người có chức vụ tương tự, chỉ có bốn người hầu được phân công dọn dẹp và làm thức ăn. Sau khi đoàn người phân theo thứ bậc và tổ chức đã yên vị trên ba chiếc bàn dài ở phòng ăn, bốn cô người hầu liền lập tức lui về bốn góc phòng và cúi đầu một cách có quy củ.

"Mọi người đi đường chắc cũng đã mệt rồi, mau ăn uống rồi nghỉ ngơi cho lại sức đi. Tạm thời vẫn chưa có nhiệm vụ, nên hôm nay mọi người sẽ được tự do hoạt động với yêu cầu là không được rời khỏi khuôn viên biệt thự quá lâu và phải giữ liên lạc."

Thiệu Huy cất giọng trong khi ra hiệu người đàn ông đang đứng cạnh mình mở chiếc vali mà ông ta luôn mang theo bên người. Ánh nhìn của những người có mặt đều đổ dồn vào chiếc vali lúc này đã được mở và đặt tạm bợ dưới nền nhà, và họ thấy được trong đó dễ có đến vài chục chiếc đồng hồ giống nhau như đúc.

"Đây là đồng hồ tích hợp đèn pin, hiệu ứng chống thấm nước và chế độ liên lạc. Ở vùng núi rừng như thế này nhiều khi sóng từ trường của điện thoại sẽ không hoạt động, để tiện cho quá trình liên lạc được thuận tiện, tôi muốn mỗi người trong chúng ta đều đeo chiếc đồng hồ này, và hãy yên tâm là hoạt động liên lạc vẫn sẽ được duy trì ngay cả khi sóng yếu hoặc không có sóng. Mọi người phải đảm bảo là sẽ không tháo ra trong bất kì hoàn cảnh nào, nghe rõ chưa?"

Nhóm người uể oải nhận lấy chiếc đồng hồ từ tay người cận vệ, có lẽ do chuyến đi và sự chênh lệch múi giờ làm họ mệt mỏi hơn hẳn. Bởi vậy, sau bữa sáng, hầu hết mọi người đều lấy chìa khóa rồi quay về phòng riêng. Vốn dĩ là bốn người ở một phòng, tuy nhiên Vân là người phụ nữ duy nhất tại nơi này ngoài bốn cô người hầu, vậy nên cô được đặt cách ở một mình một phòng.

Vân chẳng có hứng thú chui vào phòng đánh một giấc nên tìm một ngọn đồi cách ngôi biệt thự không xa và nằm xuống, ngẩng đầu nhìn nhìn tầng mây trắng lơ lửng trên cao. Lâu dần, không biết có phải bị ánh mặt trời làm chói mắt hay không mà cô khẽ nheo mắt lại, lắng nghe từng cơn gió vi vu thổi qua tai.

Ngọn đồi nơi Vân nằm không quá cao, nhưng đủ để cô sau một lúc nghỉ ngơi và đứng dậy, thu được vào tầm mắt lác đác vài ba căn biệt thự có kiểu cách gần giống với căn biệt thự mà cô đang trú ngụ. Có lẽ đây là nơi dã ngoại của vài thành phần kẻ giàu có thừa tiền trong kỳ nghỉ hè mỗi năm.

Phóng tầm mắt ra xa hơn, cô bắt gặp phía cuối con đường là một chấm đen nhỏ chỉ bằng một hạt đậu đang di chuyển, nom từ xa giống như một con bọ cánh cứng vậy. Nhưng chỉ tầm vài phút sau "con bọ cánh cứng" ngày càng thu hẹp khoảng cách với cô bằng vận tốc cực nhanh. Vân đảo đôi mắt một lượt hết con đường núi vòng vèo, và nhận ra căn biệt thự mà cô đang ở là điểm dừng chân cuối cùng của con đường. Bởi vậy khi chiếc xe vẫn di chuyển đều đều mà không dừng lại trước căn biệt thự gần đây nhất, Vân đã biết đích mà chiếc xe muốn đỗ là biệt thự nơi cô tạm trú.

Ánh mắt Vân luôn dõi theo chiếc xe, tài xế đã nhấn phanh ngay trước cổng căn biệt thự. Cùng lúc, Mã Thiệu Huy cùng hai kẻ cận hầu của anh ta cũng đang đứng ngay nơi đó. Cánh cửa xe mở ra, một thân hình đàn ông lọt vào mắt cô, khoảng cách đó đủ để cô nhận ra kẻ lạ mặt là ai.

Gilian Braille.

Trong khi Vân đang suy đoán lí do Gilian có mặt ở đây, thì anh ta cũng đã nhận ra có người đang quan sát mình từ xa và đột ngột quay đầu nhìn. Tuy nhiên, võng mạc của anh ta chỉ thu vào ngọn đồi xanh mướt không một bóng người.

"Có chuyện gì hay sao? Gilian thiếu gia?"

Mã Thiệu Huy lấy làm thắc mắc khi thấy Gilian đang chú mục ánh nhìn về ngọn đồi cách biệt thự không xa. Ánh mắt Thiệu Huy có phần nôn nóng, điều đó cũng nói lên mục đích mà Gilian tới đây: đưa tin về Mã Như Vũ.

Gilian nhẹ lắc đầu tỏ vẻ mình chỉ nhìn bâng quơ. Hai người đàn ông trẻ tuổi mang theo vài người hầu cận khuất sau cánh cổng sắt.

"Gilian thiếu gia, ngài liệu đã có chút tin tức nào về em gái tôi hay chưa?"

Vẻ chờ đợi hiện rõ trên mặt Thiệu Huy khi anh lên tiếng hỏi. Gilian cũng có rất nhiều công việc khác cần làm, nên không dài dòng mà cầm một tập tài liệu đưa cho Thiệu Huy.

"Theo như tôi được biết thì Mã tiểu thư được cho rằng bị một nhóm buôn người xuyên quốc gia bắt cóc. Lần theo manh mối này, tôi đã phái người tra xét những đợt buôn người vào cùng năm đó. Số người được bán vào vùng Bắc Mỹ này là khoảng hai ngàn người, sau khi tiến hành lọc số lượng theo chỉ tiêu về giới tính, độ tuổi và quốc tịch thì còn lại khoảng sáu mươi người có cùng độ tuổi với Mã tiểu thư khi ấy. Hiện nay trên bang California có hai mươi người được cho là giống với miêu tả của anh về Mã tiểu thư, đây là tất cả thông tin về họ. Hi vọng anh có thể tìm ra Mã tiểu thư trong nhóm người này."

Thiệu Huy đưa tay tiếp nhận tập tài liệu dày cộm từ tay Gilian, nhưng anh ta chưa vội lật mở kiểm tra, chỉ nhàn nhạt cất giọng: "Cảm ơn thiếu gia dù trăm công nghìn việc vẫn hạ cố giúp tôi điều tra. Nhân đây, tôi cũng xin mạn phép được hỏi: tôi mới nhận được tin gia tộc các anh đang ra sức điều động một số tàu thuyền để luân chuyển số hàng hoá hạng nặng đến khu vực châu Phi, chẳng hay có phải là sự thực?"

Ánh mắt Gilian loé lên vẻ sắc bén khác thường, xem ra dù chỉ hoạt động trong bạch đạo nhưng mạng lưới thông tin của Mã thị cũng không hề kém cạnh so với các gia tộc hắc đạo khác. Việc huy động tàu thuyền chỉ vừa mới được anh ta tung tin vào rạng sáng nay, vậy mà một người vừa mới đặt chân đến đây chưa bao lâu như Mã Thiệu Huy đã biết tường tận đến vậy rồi. Gilian gật đầu, không tỏ vẻ giấu giếm: "Thông tin của thiếu gia là chính xác, quả thật chúng tôi đang cần một số lượng tàu thuyền lớn để giao dịch hàng hoá với bên mua, nhưng tạm thời chưa nhà thuyền nào đứng ra nhận loại vận chuyển này."

"Xin hỏi thiếu gia, liệu gia tộc hèn mọn như chúng tôi có được vinh hạnh hợp tác với quý gia tộc lần nữa hay không?"

Gilian có chút sửng sốt nhìn gương mặt ôn hoà của Mã Thiệu Huy ở đối diện, cất giọng dò hỏi: "Ý của thiếu gia là?"

Thiệu Huy gật đầu: "Để tỏ lòng biết ơn với gia tộc Braille đã giúp chúng tôi điều tra tung tích của Như Vũ, chúng tôi xin được nhận vận chuyển miễn phí hàng hoá cho các anh, không biết như vậy có phải đường đột quá hay không?"

Vẫn cái ánh nhìn ôn hoà mang chút lãnh đạm của người bề trên ấy, Thiệu Huy đã thành công thu hút sự chú ý những người có mặt trong căn phòng chỉ bằng vài câu nói.

"Nhưng hạn giao dịch là hai ngày sau, trong khi gia tộc các anh lại ở tận Trung Quốc. Bây giờ huy động tàu liệu có kịp?"

Thiệu Huy xua tay tỏ vẻ không có vấn đề: "Về việc này, thiếu gia đừng lo. Hiện thời tại Mỹ gia tộc chúng tôi cũng sở hữu hai nhà thuyền khá lớn, đó là D&C và Star, tuỳ thời đều có thể điều động."

Chần chờ giây lát, Gilian mới nhẹ giọng tỏ vẻ mình không thể toàn quyền quyết định việc này, vì đây là mối làm ăn của nhà chính, anh ta phải về hỏi lại cha mình trước khi đưa ra câu trả lời.

Thiệu Huy gật đầu, viện lí do mình phải xem tài liệu nên không thể tiễn khách. Gilian tự mình rời khỏi trang viên, anh ta khựng lại một giây và đưa mắt nhìn về phía ngọn đồi trước khi lên xe. Vẫn không có bất cứ thu hoạch nào về ánh nhìn kì lạ lúc nãy, Gilian mang theo chút tiếc nuối rời đi.

.

Ánh tịch dương cuối ngày chiếu rọi lên các tầng mây. Chốc lát sau, bầu trời bị nhuộm đen bởi vô số cánh chim sau ngày dài kiếm ăn quay trở về tổ ấm, tiếng kêu lảnh lót của chúng làm Vân thêm nhức đầu. Cô đã dành nửa buổi chiều chỉ để tìm ra cấu tạo và cách thức hoạt động của chiếc đồng hồ mà Thiệu Huy đưa cho lúc sáng, nhưng vô dụng. Thứ đồ này hẳn được tạo thành bởi một người vô cùng thạo đồ công nghệ cao, bởi vậy nên với lượng kiến thức khá ít ỏi và hạn hẹp của mình, cô chỉ có thể bó tay.

Tuy nhiên đó không phải là tất cả, trước lúc lắp ráp lại đồng hồ, cô đã kịp nhận ra một con chip định vị siêu vi được gắn một cách khéo léo ngay sau trục quay của các kim chỉ đồng hồ. Cô không rõ vì sao Mã Thiệu Huy lại muốn biết chính xác vị trí mà các sát thủ, vệ sĩ hay lính đánh thuê đang đứng làm gì, nhưng chắc cũng chẳng phải điều gì tốt lành.

Về lí do vì sao Vân quyết định 'mổ xẻ' đồng hồ, một phần là vì câu nói "không được tháo ra trong bất kì hoàn cảnh nào" của Mã Thiệu Huy lúc sáng làm cô khá nghi ngờ, phần còn lại là để giết thời gian. Hơn nữa cô luôn có cảm giác rằng tìm được Mã Như Vũ không phải mục đích cuối cùng mà Mã thị muốn đạt được. Bọn họ sẽ đưa cô và những người còn lại đi đâu, cô không rõ, nhưng cô sẽ không để mạng sống của mình phụ thuộc vào tay gia tộc Mã thị.

Giờ cơm tối đã đến, toàn bộ những người còn rải rác khắp xung quanh biệt thự đã nhanh chóng tụ họp lại ở phòng ăn. Bữa tối khá phong phú và trông vô cùng ngon mắt, nhưng Vân lại không có hứng thú động đũa, cô rời bàn sau khi uống hết một cốc cam ép. Hành động bất ngờ của cô khiến ai nấy trong phòng đều theo phản xạ mà giương mắt lên nhìn.

Vốn dĩ Vân đã gây ra sự chú ý rất lớn vì là người phụ nữ duy nhất trong chuyến đi, thêm vào đó là chiếc mũ kéo sâu che khuất nửa già khuôn mặt khiến người khâc chỉ có thể nhìn rõ khuôn miệng và chiếc cằm nhỏ nhắn của cô.

"Tôi về phòng trước, nếu có nhiệm vụ thì bảo Hắc Long nói với tôi."

Nhận được cái gật đầu từ Thiệu Huy, Vân liền xoay người bước đi. Tuy nhiên, cô không trở về phòng như đã nói mà đi một vòng để kiểm tra an ninh cũng như địa thế của biệt thự.

Dù trời đã về đêm và bóng tối cũng đã sớm bao trùm không gian, điều đó vẫn không ảnh hưởng lắm tới thị lực và thính giác của Vân. Cô không bật đèn hành lang mà cứ thế chậm rãi bước đi. Thứ âm thanh lộc cộc được tạo nên bởi sự ma sát của đế giày bốt và nền nhà theo từng bước chân của Vân. Cô vốn tưởng mình là kẻ duy nhất hiện diện ở nơi hành lang dẫn lên tầng thượng này, nhưng hình như không phải. Bước chân cô chậm dần, ánh mắt cô dõi lên chỗ khuất nơi cầu thang.

Không gian vẫn tịch mịch một màu cô liêu của đêm tối, không có tiếng bước chân hay bất cứ căn cứ chính xác nào chứng minh rằng trên cầu thang kia có sự hiện diện của con người. Vân nheo mắt, ngước nhìn vô định vào bóng đêm.

Bị động phòng thủ không phải phong cách của Vân, cho dù cô ở ngoài sáng còn kẻ đó trong tối, vô vẫn muốn nắm lấy quyền chủ động. Ước chừng nửa phút sau, cô quyết định tiến lên cầu thang thay vì để "con chuột" tự mò xuống.

Vân rút lấy con dao bấm có tẩm độc dắt ở ngang hông ra, thật không may là cô đã để súng lại trong phòng mà không mang theo tới đây. Vậy nên cô càng thêm thận trọng, đôi đồng tử của cô dán chặt vào khúc ngoặt của cầu thang, không bỏ lỡ bất cứ một động tĩnh dù chỉ là nhỏ nhất nào. Vành tai hơi nhúc nhích, một tiếng xé gió cực nhỏ đang lao về hướng cô, Vân tối sầm mặt, nghiêng người tránh thoát một cú đâm hiểm hóc của đối phương.

____

Truy Quang

22/10/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top