Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kỳ quái ?!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cạch!

Sư Tử bước vào nhà, hai tay xách hai túi hàng lớn từ siêu thị. Cậu vừa mua một ít thức ăn và vài nguyên liệu cần thiết ( cho Thiên Bình )để nấu ăn.

Mặc dù Thiên Bình cũng không có nhờ cậu nhưng Sư Tử tự cảm thấy bản thân ngày qua ngày đều ăn thức ăn của người khác như vậy thật không ổn lắm, cho nên rất nhanh chóng đề nghị mình là người mua nguyên liệu.

Bước vào nhà đã thấy đôi giày búp bê trắng rất quen mắt của Thiên Bình. Cô đến rồi sao?Mới có 7 giờ mà?

Sư Tử vào phòng khách đã thấy Thiên Bình lăn ra ngủ ở trên sàn nhà mát lạnh, bên cạnh là chó con của cậu. Không cần nghĩ cũng biết Thiên Bình chơi với chó con đến khi mệt mỏi ngủ thiếp đi từ lúc nào .

Cậu nhìn cảnh này, chớp mắt một cái, trong đầu đang không ngừng phỉ nhổ con chó phản chủ.

Đồ chó! Mày hay lắm, từ khi Thiên Bình đến, mày ngày đêm đều quấn quít bên cô ấy, đến nửa con mắt cũng không thèm liếc nhìn tao.

Kìa kìa,cọ cái gì mà cọ,mau tránh ra!

Sư Tử trừng mắt nhìn con chó nhỏ đang vô tư cọ cọ vào lòng Thiên Bình nũng nịu.

Có lẽ con chó cũng cảm nhận được cảm giác bức người từ cái trừng mắt của Sư Tử nên rất nhanh đã ngẩng đầu lên. Nó hoảng sợ nhìn ánh mắt như muốn đốt mình ra thành tro rồi lại cụp tai xuống,chui sâu hơn vào lòng Thiên Bình, mắt liếc liếc ý bảo :" Ngươi giỏi thì làm được như ta nè, lêu lêu"

Sư Tử cả người ngứa ngáy rất muốn dạy cho con chó này một bài học, lại không muốn làm Thiên Bình tỉnh giấc. Cho nên, cậu thật nhẹ nhàng nhẹ nhàng đến bên Thiên Bình,vươn tay ra...

- Sư Tử,đừng bắt nạt chó con.

Âm thanh bất chợt vang lên khiến tim Sư Tử rụng rời.

Giọng nói vang lên khe khẽ, lại bởi vì còn buồn ngủ mà có chút mơ hồ, chỉ thoáng qua bên tai cậu mà khiến tim cậu chảy thành nước.

Thiên Bình ngồi dậy,xoa xoa mái tóc hơi rối,đôi mắt ngập nước mơ màng nhìn cậu, quần áo vì lúc nãy lăn lộn với chó con mà trở nên lộn xộn,nhưng tất cả thu vào tầm mắt Sư Tử khiến cậu ngẩn người, chỉ biết đứng một bên ngắm nhìn. Cô... Cái bộ dạng này thật sự là...lười biếng đến quyến rũ.

Sư Tử nhìn Thiên Bình một lúc lâu mà không có động tĩnh,nhìn nhiều đến nỗi cô cũng thấy thật kỳ quái.

Thiên Bình nghiêng đầu thắc mắc, cậu ta bị cái gì vậy trời?

- Này, Sư Tử cậu bị đứt dây (thần kinh) nào rồi hả?

Sư Tử giật mình khi nghe cô gọi,lúng túng đáp lời rồi vội vã vào bếp sắp xếp nguyên liệu mới mua về.

___________________________________________________

- Này này Sư Tử, đây là gì vậy? Thật lạnh!

Thiên Bình hí hửng cầm một cây kem trên tay, đôi mắt soi mói nhìn ''vật lạ'' trước mắt, khóe miệng câu lên một đường cong hấp dẫn, trong lúc nói chuyện mơ hồ để lộ ra chiếc lưỡi nhỏ hồng hồng phía sau cánh môi mỏng.

Sư Tử khắc chế bản thân dời mắt ra khỏi đôi môi kia, rất không tự nhiên trả lời:

- Là kem.

Thái độ thật thiếu thân thiện.

Thiên Bình biểu môi ngắm nhìn ''kem'' rồi như nhận ra cái gì đó, cô lại tò mò:

- Cái này ăn được không?

- Có thể ăn được .

Sư Tử lại đáp,lần này có chút tự nhiên hơn. Mà khoan, sao cậu cứ có cảm giác cái gì là lạ ấy nhỉ? Cho nên cậu lập tức xoay mặt về phía Thiên Bình.

Ơ?

Sư Tử lập tức bật người về phía sau, tách xa khỏi Thiên Bình.

Lúc nãy, cậu,cậu...

Thiên Bình ngơ ngác không hiểu chuyện gì, tay chạm một đường từ má trượt đến khóe môi,vô tư hỏi:

- Lúc nãy là gì ấy nhỉ?_Có cảm giác mềm mại lại ẩm ướt.

Sư Tử loạn hết cả lên,vội vã xua tay:

- Không...chẳng có gì đâu. Thiên Bình, cô đừng để tâm.

Nói xong cậu còn cảm thấy trống ngực đập thình thịch, ngón tay không tự chủ chạm đến bên môi mình,mặt cũng đỏ thêm một tầng. Chỉ là lúc nãy không cẩn thận hôn cô.

Không có gì,không có gì _ Sư Tử lắc đầu tự thôi miên chính mình quên đi cảm giác ngọt ngào khi nãy.

Thiên Bình mặc dù không hiểu lắm nhưng với bản tính lười biếng, cô quyết định không hỏi thêm nữa, quay lại vấn đề chính:

- Tôi ăn cái này được không? _ Cô nghe nói mọi người vẫn thường ăn những thứ lành lạnh vào ngày nóng mà nhỉ.

Sư Tử trấn định lại tinh thần, vội vàng gật đầu, tay nhanh nhẹn mở bao bì,đưa cho Thiên Bình cây kem :

- Ừ, cô ăn đi nè.

Rồi cậu cũng tự lấy cho mình một cây.

Thiên Bình nhận lấy cây kem,vui sướng như nhặt được vàng,học theo Sư Tử đưa lưỡi ra liếm.

Sư Tử đang ăn kem nhìn đến Thiên Bình thì giật mình. Đầu lưỡi nho nhỏ hồng hồng không ngừng vươn tới que kem chocolate, cậu còn mơ hồ thấy một sợi chỉ bạc kéo từ que kem đến lưỡi cô.Que kem bị cô liếm càng thêm bóng loáng.

Sư Tử nuốt nước bọt,không tài nào dời mắt khỏi Thiên Bình. Càng nhìn cô lại càng nhớ rõ cảm giác khi nãy. 

Thiên Bình đang thưởng thức cây kem trên tay lại cảm nhận được cái nhìn nóng rực, cô lập tức quay phắt lại.Cô thấy cây kem trên tay Sư Tử đã tan ra, từng giọt từng giọt chảy xuống tay cậu.

Thiên Bình vô tư đưa lưỡi liếm lấy ngón tay Sư Tử, một đường chạy thẳng đến cây kem.Thiên Bình gật gù,có vị ngọt ngọt,hình như là dâu.

Sư Tử ngây ngốc nhìn Thiên Bình, sau khi cô thực hiện xong cái hành động đầy quyến rũ kia lại tự nhiên lui về ăn phần mình. Mà đầu cậu hiện tại không còn nghĩ được cái gì thấu đáo nữa, cho nên không tự chủ được vươn người đến bên cô,hôn lên đôi môi đỏ mọng.
































Sư Tử đang tránh mặt cô.

Thiên Bình đương nhiên đủ tinh ý để nhận ra chuyện này. Chỉ là, cô còn chưa hiểu nguyên nhân tại sao.

Thiên Bình cố gắng lục trong bộ não cá vàng của mình, nhưng kết quả lại không có một chút gì hết.

Bực mình, Thiên Bình quyết định hỏi thẳng Sư Tử cho lẹ.

- Sư Tử, cậu có phải không vừa ý tôi chuyện gì hay không?

Sư Tử biết Thiên Bình biết chuyện mình tránh mặt cô cho nên cũng rất rõ cô đang hỏi về vấn đề gì, chỉ là cậu thật sự không thể nói ra. 

Con người ta khi có chuyện không thể nói ra sẽ tìm cách tránh né,đó là lẽ tất nhiên. Cho nên, Sư Tử cũng vậy. Cậu gãi đầu,cố gắng nói sao cho thật tự nhiên, nhưng lại bởi vì thế mà trở nên ấp úng:

- Tôi... không có.

Mày thanh tú của Thiên Bình nhíu lại,có chút không vừa lòng với lời nói và biểu hiện không trùng khớp của cậu,cho nên tiếp tục hỏi:

- Vậy sao cậu tránh mặt tôi?

Sư Tử càng lúc càng quẫn bách,sống ở đời 16 năm, chưa bao giờ cậu thấy khó xử đến thế:

- Tôi...không có.

Lặp lại y chang câu lúc nãy. Thiên Bình nhìn Sư Tử, vẻ mặt nghi hoặc gần kề mặt cậu khiến cậu hoảng hốt lui bước. Sư Tử thầm than trong lòng,cô có thể đừng tự nhiên quá mức như vậy hay không? Sẽ khiến cậu suy nghĩ không đứng đắn đó, ví như chuyện ngày hôm qua vậy. Không nhắc đến thì thôi, đã nhắc đến lại khiến Sư Tử áy náy khó chịu hơn.

- Vậy à,vậy mà tôi tưởng đã làm gì khiến cậu giận rồi?

Thiên Bình quyết định không làm khó Sư Tử nữa,âm thanh cũng chùng xuống,giọng nói nhẹ nhàng lại khiến cho Sư Tử cảm nhận được cô không vui. Đành vậy, khi nào cậu muốn nói ắt sẽ nói, cô khỏi tốn công hỏi đi hỏi lại.

Sư Tử nghe cô nói lại có chút hốt hoảng vội xua tay:

- Không không,vấn đề không phải ở chỗ cô làm cái gì .

Rồi lại cảm thấy bản thân nếu ở đây thêm chút nữa thì chắc chắn sẽ có lúc giấu đầu lòi đuôi cho nên quyết định đánh bài chuồn, cậu vội về phòng để lại Thiên Bình lẻ loi một mình. Cô ngây người...

Vấn đề không phải việc cô làm vậy là từ chính bản thân cô rồi?

Thiên Bình thở dài, chợt nhìn đến khoảng sân trước nhà,những tia nắng đã dịu bớt,không còn cái vẻ rực rỡ ,hiện tại chỉ có nhàn nhạt ấm áp,đến cả tiếng ve cũng không còn râm ran háo hức như trước nữa.

Thu,đã đến rồi?

___________________________________________________

Sư Tử vẫn ngồi ở cửa sổ, rất chăm chú học bài,tay phải cầm viết, bên trái đặt sách,trước mặt là một quyển vở trắng tinh. Dáng ngồi tùy tiện nhìn ở góc độ nào cũng đẹp.

Chỉ là,đã qua ba mươi phút rồi,sách bên trái chưa có dấu hiệu lật giở,bút bên phải cũng còn chưa mở nắp và quyển vở trên bàn vẫn... trắng tinh.

Sư Tử vứt hết bút thước sách vở qua một bên, chán nản nằm dài ra ở trên bàn, thở dài. Sao hôm nay Thiên Bình còn chưa tới nhỉ, giờ này đáng lẽ cô phải kêu cửa ầm ĩ rồi chứ? Vậy mà hiện tại trong nhà không có một tiếng động.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#thienbinh