Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5: Âm thầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Sáng hôm sau, Yuna được 2 đứa bạn thân đỡ vào lớp, Nishi lặng lẽ đi theo sau quan sát những bước đi khó nhọc của nhỏ. Một phần là vì lớp học của 2 người ở cạnh nhau, một phần là vì muốn xem chân Yuna đỡ hơn chút nào chưa. Thấy Yuna đã vào lớp, cô mới trở về lớp của mình ở bên cạnh. Vừa bước chân vào cửa, Misaki đã chạy lại vồ lấy cô:
- Đi sang lớp C10 lấy sổ đầu bài với tớ đi. Hôm qua học thêm, tớ để quên bên đấy mất rồi.
- Cách nhau có mấy bước chân sao cậu ko tự đi đi? - Nishi hỏi với giọng hơi khó chịu.
- Thôi sang đấy một mình ngại lắm.
       Nể tình, cô cũng đồng ý. Đến trước cửa C10*, Misaki vấp phải bậc cửa ngã oạch ra. Cô vội cúi xuống:
- Có sao ko?
- Tớ ko sao...- Nó nói vậy nhưng tỏ vẻ đau đớn lắm. Nishi chạy vào trong lớp lấy SĐB rồi quay lại:
- Có tự đi được ko?
- Được mà...
- Đứng dậy đi, tôi đỡ cậu- Nói rồi Nishi  vòng tay qua eo Misaki đỡ nó về.
       Yuna ngồi ở chiếc bàn góc lớp chứng kiến sự việc vừa rồi, lại nhớ đến chuyện tối qua bất giác thấy hơi trống rỗng, nhỏ cũng ko hiểu cảm giác này là gì nên cũng mặc cho cảm xúc khó tả trôi qua.
                             ⛥⛥⛥
       Những tiết học buổi sáng trôi qua nhanh chóng, đã đến giờ ăn trưa. Canteen lúc này vô cùng đông đúc, các tốp học sinh đua nhau chạy vào lấy bữa trưa của mình. Trên một chiếc bàn dài là những đĩa thức ăn cho học sinh được tự do chọn lựa như một bữa buffet. Bữa trưa đang diễn ra bình thường như mọi ngày thì bỗng có tiếng loảng xoảng đổ vỡ ở phía cuối nhà ăn. Học sinh từ bốn phía nhà ăn đổ dồn vào một góc hóng chuyện, Nishi vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường ngày, cô ko mấy quan tâm đến đám đông nhưng từ trung tâm của sự hỗn loạn, cô nghe thấy tiếng cãi vã ngày càng lớn:
- Con kia mày bị mù à? Không thấy tao đang đi à? - Một cô gái tóc màu hạt dẻ quát lớn.
- Xin lỗi.- Yuna khó chịu nói.
- Mày tưởng xin lỗi là xong á? Mày huých vào người tao làm đổ hết cơm lên áo tao rồi đây này.
- Đây là trường học, Roku, cô là lớp trưởng ăn nói cho đàng hoàng.
- Tao tưởng mày là trùm trường thì nghe những câu thế này cũng bình thường thôi chứ.
- Trùm thì trùm nhưng tôi vẫn biết cư xử đúng mực. Tôi chỉ đánh bọn đáng đánh.
- Ý mày là muốn đánh nhau với tao á?             
        Yuna ko nói gì lặng lẽ nhặt khay đồ ăn lên định đi thì bị Roku ngáng chân. Yuna mất đà ngã xuống thì được một cánh tay đỡ mình. Nhỏ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mát lạnh lùng của Nishi nhưng cô ko hề nhìn nhỏ mà đang nhìn chằm chằm vào Roku. Cái nhìn ấy khiến Roku hơi lạnh sống lưng.
- Có chuyện gì vậy?- Một giọng nói vang lên. Nishi lập tức chuyển hướng sang nhìn chủ nhân của giọng nói vừa rồi.
- Kai, cậu đến đây mà xem này, con nhỏ này lại gây sự với tớ đấy.- Roku mừng rỡ chạy lại cầm lấy cánh tay Kai mà nũng nịu.
- Sao cô lại dám đụng vào Roku hả? Cô ko thể để cho chúng tôi yên sao?
- Cậu nghĩ tôi thích đụng mặt với cô ta hả? Là cô ta gây sự với tôi trước, tôi chưa cho ăn tát là còn may đấy.
- Tôi và cô đã thỏa thuận rõ ràng là việc ai người nấy làm, ko xâm phạm vào đời tư của nhau rồi mà.- Kai lên tiếng nhắc nhở Yuna
- Đương nhiên tôi tôn trọng thỏa thuận giữa chúng ta nhưng anh nên bảo cô bạn gái của anh biết điều một chút.
- Cô... - Roku giơ tay lên định tát Yuna thì nhỏ nhanh chóng tóm được rồi tát vào mặt Roku bàng tay còn lại. Nishi khá ngạc nhiên về sự nhanh nhạy của cô bé này. Kai đứng bên cạnh thấy người mình yêu bị đánh thì tức lắm nhưng ko dám đánh lại nhỏ vì nhỏ dù gì cũng là con gái đánh xong mất hết thể diện nên đành hất mạnh tay Yuna ra khỏi Roku. Cái hất ấy khiến Yuna mất thăng bằng ngã ra sau. Nishi thấy vậy lấy tay tát Kai một cái khiến cậu đau rát bên mặt rồi hừ lạnh một tiếng:
- Ngu ngốc.- Nishi đỡ Yuna ra khỏi đám đông trước sự ngỡ ngàng của mọi người đặc biệt là Kai.
                              ⛥⛥⛥
       Cô đưa nhỏ ra một góc khuất phía sau trường học.
- Cô thích cậu ta?- Nishi buông một câu khiến Yuna ngỡ ngàng.
- Ai?
- Kai.- Nghe đến đây, đôi mắt Yuna bỗng ứa đầy nước mắt, nhỏ cố nén lại ko khóc trước mặt cô.
- Cô...- Nishi thấy nhỏ như vậy hơi cuống.
- Tôi... và cậu ta có hôn ước.
-....'' trời, vẫn đang là học sinh mà hôn ước gì vậy má?''...- Nghĩ vậy nhưng cô ko dám nói ra.
- Đó là một sự ép buộc từ hai phía gia đình. Đương nhiên tôi và cậu ta ko có chút tình cảm nào. Nhưng tôi đã nhầm về tình cảm của mình.
- Chịu đựng suốt thời gian qua chắc cô cũng khổ lắm nhỉ. Vậy mà tôi cứ nghĩ cô là trùm trường thì làm gì có chuyện đau lòng vì một ai đó cơ chứ.
- Tôi cũng đâu có ghê gớm lắm đâu nhỉ?
- Thế mà có ai đó chỉ vì tôi ko biết cô ta là ai nên bắt cóc bạn tôi rồi lôi tôi lên cho một trận nhừ tử đấy.
- Hì hì, đấy là do cô xui thôi tại lúc đấy tôi đang sôi máu với cái thằng đẩy tôi ngã ấy mà.
- Giận cá chém thớt.- Nishi buông câu lạnh nhạt.
- Để chuộc lỗi, tôi sẽ tình nguyện bảo vệ cô mỗi khi cô cần. Ok?
       Nishi ko nói gì chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt rạng rỡ của nhỏ. Cô cảm thấy cô bé này rất giống mình, luôn che dấu cảm xúc bằng nụ cười còn cô thì che dấu nó bằng một sự thờ ơ, vô cảm.



 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top