Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[ Nam Hoa ] Cáo nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Đào [Thiên Tân 1408 nhớ Bắc Kinh 2311]
Thể loại: Fanfiction, genderbend, thập niên 70s ( maybe ), R18, SE
Cặp đôi: Trương Cửu Nam x Hà Cửu Hoa
Cảnh báo: Mọi tình tiết xuất hiện trong truyện đều không liên quan tới đời thực, không nên liên hệ với thực tế
Có OOC, hãy cân nhắc trước khi đọc
Nếu không đọc được thì xin đừng buông lời cay đắng

________________________________

1.
Đám thợ săn núp mình trong rặng cây to ở cạnh bìa rừng. Đếm qua có độ năm sáu tên đàn ông cường tráng, trên vai khoác súng săn, vẻ mặt hung tợn. Thị trấn nhỏ nằm trong thung lũng, dạo gần đây rộ lên một cái tin đồn thực hư không rõ ràng.

Có một con cáo thành tinh, cử chỉ của nó y hệt như người bình thường. Con cáo này màu lông đỏ cam, sờ vào thì mềm mại như bông. Hai bên mắt sắc lẹm như dao, từng bước đi của nó đều dễ dàng cướp đi hồn phách của đám đàn ông. Và vô tình làm những người phụ nữ sinh ra đố kỵ.

Cáo thành tinh sống ở trong rừng sâu, thường ẩn nấp trong những cái hang nhỏ, chỉ buổi chiều tà mới chịu đi ra ngoài kiếm mồi. Đám thợ săn này là do lời xui khiến của vị phu nhân giàu có trong thị trấn, kèm theo số tiền thưởng béo bở, mới vác súng tới tận bìa rừng cách thị trấn nửa dặm, chỉ để bắt được con cáo đó.

Trương Cửu Nam vốn là con trai nuôi của ông chủ xưởng gỗ trong thị trấn. Hắn ta năm nay tuổi vừa tròn mười tám, vì tò mò và ham vui nên mới đi theo mấy tên thợ săn lành nghề.

"Anh Tô, vậy bao giờ con cáo kia mới xuất hiện? Em đang nôn nóng lắm rồi!"

Người thợ săn họ Tô cáu kỉnh lườm nguýt Trương Cửu Nam, rồi quát thằng nhóc này một câu, làm hắn ta đang từ vui vẻ hào hứng, tự nhiên buồn chán hẳn.

"Thằng nhóc này, chú mày hỏi nhiều thế nhỉ! Đi ra kia chơi đi, cho người lớn làm việc!"

Tiếng quát mắng của thợ săn Tô, đã đánh động con cáo thành tinh kia. Nó bước ra từ trong hang đá nhỏ, ánh mắt săm soi về phía rặng cây động đậy phía đằng trước.

2.
Một thiếu nữ xinh đẹp, với đôi chân trần trắng muốt, đi ra bên ngoài từ trong cánh rừng xanh. Thân thể của nàng gần như phô bày ra hết, chỉ độc một mảnh vải đỏ quấn quanh người. Vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, đôi mắt mảnh mai liếc nhìn đám thợ săn, tư tình gửi gắm vào từng ánh mắt.

Trương Cửu Nam ngẩn ngơ ngắm nhìn thiếu nữ như tiên nữ hạ phàm kia, hắn ta nhìn nàng ta không hề chớp mắt. Đám thợ săn cũng bị hút hồn vào trong từng bước chân của thiếu nữ, cơ thể của bọn họ cứng đờ lại, các chi không thể cử động, dường như đã bị đóng đá chôn chân.

Thiếu nữ che miệng khẽ nở nụ cười, đột ngột trời nổi cơn gió lộng, làm lay động cả rặng rừng. Đám thợ săn hoảng sợ nhìn cơn gió độc, họ tan đàn xẻ nghé, chạy tán loạn ra khỏi bìa rừng. Bỏ rơi Trương Cửu Nam, vẫn đang mắc kẹt trong cái bẫy mà yêu hồ kia giăng ra để bắt người.

"Ngươi không sợ ta sao?"

Thiếu nữ lên tiếng, giọng nói quả thật rất trong và ngọt. Trương Cửu Nam tỉnh táo trở lại, quả thật hắn ta có vài phần run sợ trước tình huống vừa nãy. Nhưng vẻ dịu dàng của thiếu nữ, đã làm cho tuyến phòng thủ của họ Trương sụp đổ.

"Cô tên là gì vậy? Lần đầu tiên tôi gặp được cô, một thiếu nữ như tiên nữ hạ phàm như thế này."

Cái miệng của thằng nhóc này phủ toàn đường mật, làm cho Hà Cửu Hoa chốc chốc lại cười tươi như hoa. Nàng ta sống trên đời cũng vài trăm năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên có người khen nhân dạng của nàng giống tiên nữ giáng trần.

3.
Trương Cửu Nam bình an trở về, những người dân trong thị trấn nhỏ thở phào nhẹ nhõm, như gỡ được một gánh nặng xuống vai. Ông chủ Trương, thấy đứa con trai nuôi vẫn khỏe mạnh mà quay về, cũng cảm tạ thần linh đã ban phước để Cửu Nam vẫn sống sót sau chuyến đi săn bất ổn đó.

Nhưng những ngày sau đó, Trương Cửu Nam cứ như người sống ở trên mây. Thơ thơ thẩn thẩn, ăn không muốn ăn, uống cũng chả thiết. Thậm chí, mấy cái thú vui của đám thiếu niên ở thung lũng cũng không thể nào lay động tâm trạng của Trương Cửu Nam.

Mẹ Trương chỉ qua những hành vi, thái độ và biểu cảm của hắn suốt một tuần nay, bà đúc kết ra được rằng đứa trẻ nhà bà đã biết yêu. Thế rồi mẹ Trương mang cái suy nghĩ của mình, đi kể lể từ làng trên xóm dưới, không nơi nào là bà không kể cả.

Thế rồi tin đồn cứ thế mà đi đi lại lại, và thế là cả thị trấn này đều biết, Trương Cửu Nam tương tư một ai đó. Ông chủ Trương lo lắng cho tình trạng thất thường của con trai, đã gọi hắn lại để nói chuyện tử tế.

"Cửu Nam, con nói thật cho ta biết, có phải đúng như lời đồn không?"

"Lời đồn? Lời đồn nào cơ ạ?"

Trương Cửu Nam nghệt mặt ra đó. Ông khẽ vuốt mặt mình, rồi từ từ nói tiếp.

"Mấy ngày nay, dân cư trong thị trấn, ai ai cũng bảo rằng Trương Cửu Nam đang yêu đương với một cô gái nào đó. Có phải sự thật không con?"

Trương Cửu Nam chỉ biết gãi đầu, rồi cười hề hề. Hắn đúng là đang nhớ nhung một người. Nàng tiên trong cánh rừng hôm đó vẫn đang chiếm lấy tâm trí của Cửu Nam.

"Con, con có gặp một thiếu nữ xinh đẹp ở trong cánh rừng. Nàng ấy đẹp lắm, tựa hồ như một nàng tiên nữ vậy. Mảnh vải đỏ quấn quanh người cũng không thể giảm bớt đi nhan sắc của nàng."

Nhìn cái ánh mắt si mê của Trương Cửu Nam khi kể về người trong mộng kìa, đúng là một kẻ si tình. Nhưng gương mặt của ông chủ Trương lại hoang mang thấy rõ, mồ hôi tuôn ra từng đợt. Ông đang cố gắng giữ bình tĩnh, trước khi kết thúc cuộc trò chuyện. Ông chủ Trương lấy cớ bận việc mà bảo Trương Cửu Nam quay về phòng, còn bản thân thì tự nhốt mình trong phòng đọc sách.

4.
Một buổi sớm tinh mơ của mùa thu năm nào đó, Trương Cửu Nam trốn gia đình, tự thân đi bộ vào rừng sâu. Bên trong cánh rừng xanh, Hà Cửu Hoa, vẫn mảnh vải đỏ, đang ngồi bên bờ suối trong veo. Nghịch nước ướt cả tóc, đôi mắt nàng mơ màng nhìn về phía dòng thác. Nàng muốn xuống suối, muốn chìm vào dòng nước kia, để gột rửa sạch sẽ cơ thể ô uế của mình.

Bất chợt, Trương Cửu Nam ôm lấy nàng ta từ phía sau, tham lam tận hưởng cái ôm vội vàng. Hà Cửu Hoa cảm nhận được hơi ấm của hắn, nàng vươn tay ra sau, sờ soạng gương mặt của nam nhân kia.

"Ngươi lại đến nữa rồi. Ta nhớ lắm đó."

Bàn tay của Cửu Nam cố ý đặt trọn lên đôi gò bồng đào căng tròn của Cửu Hoa, hắn ta hôn lên môi nàng, một cái hôn phớt nhẹ. Quay người lại rồi khẽ đè Cửu Hoa lên phiến đá, sức trẻ của Trương Cửu Nam hừng hực như một ngọn lửa cháy mãnh liệt.

Còn Hà Cửu Hoa, nàng ta khẽ cong chân lên, bàn tay như nạm ngọc sờ lên yết hầu của thanh niên trai tráng đang ở trên mình, ái muội thì thầm.

"Tới đi. Là của ngươi hết."

Mảnh vải đỏ che thân cho nàng bị tuột ra, từ từ và chậm chạp. Vòng eo trắng nõn lộ ra bên ngoài, mặt bụng phẳng lì rất hợp với việc bị những dấu vết ái tình in hằn thật nhiều lên trên đó. Chẳng cần ai xúi giục, Trương Cửu Nam ghé môi ôm trọn hạt đậu hồng, phủ cho nó một lớp nước bọt nhớp nháp. Hai ngón tay của hắn luồn lách giữa đôi chân của nàng, rồi dừng hẳn trên cánh hoa hồng, vẫn còn đang khép lại. Hắn ta đối xử dịu dàng với cánh hồng, vuốt ve nó chỉ bằng hai ngón tay. Cánh hồng mềm mại, nhạy cảm, chỉ mới khẽ chạm vào có vài lần, đã có những giọt nước chảy ra, sau bao nhiêu ngày ẩn nấp sâu trong cánh hoa.

Mặt nước phẳng lặng, những con cá bơi lội ngược dòng nước chảy. Vòng tay của Cửu Nam ôm trọn lấy Cửu Hoa, rồi dựng nàng ngồi dậy. Hắn dịu dàng vén tóc mai của nàng, rồi hôn lên trán. Cửu Hoa như bị kim châm vào người, tê tái thân thể, nhưng rồi lại thấy nhục dục được thoả mãn. Cành hoa cứng cáp đang khuấy động bên trong nhụy hoa, làm nó ngứa ngáy không thôi.

Nàng rên rỉ, nỉ non cầu xin hắn ta hãy di chuyển nhẹ nhàng. Cánh đào của nàng ta rung rinh từng nhịp với nhịp nhấp nhô của Cửu Nam. Hắn ta che đi đôi mắt của nàng chỉ bằng bàn tay, như thể ái tình nhục dục đang che mắt của cả hai người. Trương Cửu Nam đung đưa khẽ chậm dần, rồi ôm chặt bờ eo của Cửu Hoa, hắn ta cắn nhẹ lên cần cổ của nàng, in một dấu vết của mình, như một kẻ đang đánh dấu lãnh địa.

Cửu Hoa bị che mắt, nàng ta đan hai bàn tay đang quàng qua cổ Cửu Nam lại. Bên ngoài cánh hoa của nàng ướt đẫm nước, vô tình bôi thêm sự trơn tuột cho cành hoa đang lỡ cắm dở vào bên trong chiếc nhụy hoa ẩm ướt.

5.
Hà Cửu Hoa bị Trương Cửu Nam ấn vai ngồi xuống phiến đá, hắn ta từ trong chiếc bọc vải lôi ra một chiếc váy dài. Chiếc váy có màu trắng thanh khiết, dài qua đầu gối, rất vừa vặn với dáng người của Cửu Hoa. Trương Cửu Nam muốn tự tay mặc vào cho nàng, liền nói.

"Để tôi mặc nó vào cho em. Đợi một chút đã."

Luồn chân vào phần đầu váy, Cửu Hoa kéo phần váy lên cho thật vừa vặn, rồi chui tay của mình vào hai bên tay váy. Trương Cửu Nam lóng ngóng kéo khoá lưng lên, rồi nhìn Hà Cửu Hoa từ phía sau. Hắn ta ngắm nhìn Cửu Hoa trong tà váy trắng, lại càng thêm si mê vẻ đẹp của nàng.

"Tà váy này đẹp lắm. Nhưng mà còn thiếu một thứ."

Trương Cửu Nam vừa dứt lời, trên tay hắn đã có một mảnh quần con màu trắng, thẳng tay đè Cửu Hoa lại lên phiến đá rồi mặc nó vào cho nàng. Mảnh quần con vừa như in, Hà Cửu Hoa đứng dậy, nàng ta sờ vào tà váy trắng, mỉm cười tươi rói.

"Ngươi thật là chu đáo. Lâu lắm rồi ta không mặc y phục lên người, chỉ có mảnh vải đỏ làm vật che chắn."

Mảnh vải đỏ vẫn được Cửu Hoa nhặt lên, rồi cuộn lại trông thật nhỏ bé. Rồi nàng kéo Cửu Nam lại cạnh bên, ôm hắn thật chặt, và nũng nịu muốn được hôn môi. Trương Cửu Nam cưng chiều ái nhân của mình, hắn ta khẽ chạm môi vào cánh môi ướt át, quấn chặt lấy chiếc lưỡi kia. Dây dưa mãi, cứ muốn rời rồi lại bị hút chặt, cuối cùng Trương Cửu Nam cũng rời khỏi được đôi môi như phủ một lớp chất gây nghiện của Cửu Hoa. Tựa đầu lên vai nàng, Cửu Nam bày tỏ nỗi niềm của bản thân.

"Không thể rời khỏi em được. Tôi muốn ở bên cạnh em, muốn ôm em vào lòng, muốn được hôn lên môi em."

"Nhưng mà số phận sao cứ long đong, em lại không thể đường hoàng đi bên cạnh tôi."

Biết rằng Trương Cửu Nam đang buồn phiền, Hà Cửu Hoa chỉ vỗ lưng nhẹ nhàng. Nàng hôn nhẹ lên vầng trán của hắn, dịu dàng ôn nhu.

"Ta vẫn luôn chờ đợi ngươi mà. Chỉ cần ngươi còn cần đến ta, ta sẵn sàng ngồi tại nơi này, kiên nhẫn đợi chờ sự xuất hiện của ngươi."

6.
Trương Cửu Nam nằm trên giường bệnh tại trạm xá, giương mắt nhìn trần nhà. Bà Trương ngồi ở bên, muốn bón cho hắn một thìa cháo nhưng lại bị từ chối thẳng thừng.

"Mẹ à, con không đói. Con muốn ở một mình, mẹ có thể ra ngoài giúp con được không?"

Nhìn đứa con do chính tay mình nuôi dưỡng suốt mười bảy năm qua, đang tiều tụy dần, mẹ Trương không có nỡ đi. Nhưng thái độ quyết liệt của Trương Cửu Nam làm bà phải ra ngoài.

Hà Cửu Hoa, đã rời đi rồi. Người ta nói rằng, yêu ma quỷ quái không thể bị tiêu diệt. Nhưng Hà Cửu Hoa chỉ là một yêu hồ mới có nhân dạng vài chục năm nay, sống trên đời cũng mới chỉ có sáu trăm năm, nàng ta vẫn có thể bị diệt trừ bởi những kẻ tàn ác kia.

Và rồi, đêm tuyết rơi ấy, giữa những thân cây lớn, một thiếu nữ khó nhọc chạy trên đôi chân trần trụi. Theo sau nàng là mấy tên thợ săn hung tợn, tàn ác và không sợ gì mấy chiêu trò của Cửu Hoa, lúc này đang đuổi theo nàng.

Tới bên dòng suối nhỏ, Hà Cửu Hoa muốn nhảy xuống hòng trốn thoát khỏi súng đạn của đám thợ săn. Nhưng rồi tử thần đến nhanh lắm, chỉ cần một phát súng nổ, Cửu Hoa đã cảm nhận được ngay viên đạn đang ghim vào trong cơ thể của mình. Yêu hồ như nàng, vậy mà bây giờ lại bại trận dưới tay của con người.

Ngã xuống dòng nước vẫn đang cần mẫn chảy xuôi theo đường ra biển, trong tay của nàng vẫn nắm chặt lấy bông hoa dại hái ở bên đường. Máu chảy hòa vào với nước trong veo, thân xác của Hà Cửu Hoa không giống với người thường, dù có cố gắng bỏ mặc tới cỡ nào, Hà Cửu Hoa vẫn xinh đẹp như những ngày vui vẻ bên Trương Cửu Nam.

7.
Trương Cửu Nam đã sắp xếp việc học hành mà rời khỏi thị trấn. Hắn ta sẽ học ở trên thành phố, như một cách để quên đi nỗi đau. Những ngày vùi đầu vào chuyện học hành đã thành công giúp hắn quên đi vài phần về Hà Cửu Hoa.

Dần dần, thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, Trương Cửu Nam đã gần như quên hết mọi thứ về nàng thơ năm ấy. Bây giờ, mọi thời gian trong một ngày, hắn ta đều chỉ dành cho công việc. Tuy chỉ là công việc bàn giấy, song Trương Cửu Nam vẫn rất hài lòng.

"Anh Trương, hôm nay anh làm tốt lắm! Cấp trên muốn tăng lương cho anh đấy."

Đồng nghiệp bàn bên mừng thay cho Trương Cửu Nam. Hắn ta chỉ ậm ừ, rồi lại vùi đầu vào đống việc cần phải làm. Bàn làm việc của hắn lại vô tình được đặt kế bên khung cửa sổ, mỗi lần ngẩng đầu lên là lại thấy được phong cảnh ở bên ngoài.

Hoa đào đã nở rộ khắp nơi rồi. Cây hoa đào được trồng trong khuôn viên công ty nay đã trổ hoa. Những cánh hoa đào nhạt hồng bay trong gió, có cánh hoa nọ bay lơ lửng vào trong phòng làm việc của Trương Cửu Nam, đáp xuống cuốn sổ của hắn.

Lúc này, Trương Cửu Nam mới nhận ra, lại thêm một mùa xuân nữa đi qua rồi.

Vòng tuần hoàn lại thêm một lần lặp lại, bốn mùa xuân hạ thu đông cứ thế nối tiếp nhau. 

Nhưng người thì chẳng quay về được nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top