Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

1.

Từ khi còn nhỏ Trương Gia Nguyên đã được rất nhiều người yêu thích, cậu trông giống hệt một nắm gạo nếp trắng mềm, nên các cô các chị đều thích hôn, nựng đôi má non nớt kia.

Mấy năm sau nắm gạo nếp nhỏ đã cao lớn, ngày càng thanh tú, xinh đẹp hơn, lớn lên rồi không tiện cho các cô các chị cưng nựng nữa, nhưng lại có rất nhiều bạn học nữ lúc nào cũng nhìn trộm cậu.

Trương Gia Nguyên cứ thế bình an trưởng thành, bố mẹ cậu cũng chưa từng né tránh mà nói cho cậu biết, cơ thể cậu quả thực có chút khác biệt với những người khác, sự khác biệt này vô cùng hiếm có, cho nên rất đáng trân quý.

Trương Gia Nguyên cũng cảm thấy như vậy, vì thế ngoài những hoạt động dưới nước như bơi lội ra thì cậu vẫn tham gia hoạt động khác với các bạn đồng trang lứa mà không hề kém cạnh chút nào.

Cho đến khi cậu bước vào tuổi dậy thì.

2.

Tuổi dậy thì của Trương Gia Nguyên đến hơi muộn và đầy sóng gió.

Một ngày nọ cậu thức dậy, thì cảm nhận được có một chất lỏng đang chảy ra phần thân dưới của mình, thậm chí bản thân còn ngửi thấy cả mùi tanh của máu phảng phất trong không khí. Khi muốn ngồi dậy, thì lại cảm thấy cơ thể mềm nhũn vô lực, bụng còn quặn đau như có dao cắt.

Cậu tưởng mình sắp chết rồi chứ.

3.

Bác sĩ nói làm phẫu thuật sẽ rất nguy hiểm, mà hormone của cậu thì vẫn đang rất ổn định, vô cùng khỏe mạnh, điều này là chuyện cực kỳ hiếm gặp ở một người song tính.

Trương Gia Nguyên ngồi trên lớp học mà đầu óc trống rỗng, cậu nhớ tới những lời bác sĩ nói, và đây cũng là lần đầu tiên cậu muốn thoát khỏi sự "Đặc biệt" của mình, nhưng lại nhận ra bản thân không thể.

Trước đây, nơi đó chỉ giống như một vết thương nhỏ, bị bao tinh hoàn của cậu che khuất, cậu hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Nhưng bây giờ nơi đó đã bắt đầu thay đổi rồi, những bộ phận kết nối với nó cũng dần thay đổi theo, chúng khiến cậu đau đớn, khó ngủ, và làm cho cậu cảm thấy vô cùng bất lực.

Bỗng nhiên dòng suy nghĩ của cậu bị cắt ngang bởi một viên phấn được ném xuống từ trên bục giảng, giáo viên hỏi cậu bên ngoài có gì hay mà cứ nhìn ra đó, cả lớp liền cười ồ lên.

Trương Gia Nguyên lè lưỡi rồi chán nản ra ngoài đứng dựa vào tường, thực ra cũng chẳng còn mấy phút nữa buổi học sẽ kết thúc, mặc dù thành tích học tập của cậu rất kém, nhưng các thầy cô ai cũng rất quý cậu.

4.

Trước khi buổi học kết thúc vài phút, có một đám người đầu tóc ướt sũng đi xuyên qua hành lang lớp học của các cậu.

Lớp nghệ thuật của Trương Gia Nguyên vừa mới chuyển sang từ học kỳ này, bên cạnh là lớp quốc tế.

Trương Gia Nguyên tò mò quan sát, thì thấy bọn họ đang học bơi.

Trong nhóm có hai người trông rất nổi bật, một trong số đó còn cao hơn cả cậu, hắn có làn da lúa mạch khỏe khoắn, trông cứ như đã được phơi trước ánh sáng mặt trời rất lâu vậy. Người ở bên cạnh hắn thấp hơn cậu một chút, là con lai, khuôn mặt của cậu ấy còn đẹp hơn cả con gái. Hai người đó rất nổi bật giữa đám đông, trông giống như một cảnh phim quay chậm giữa tiếng nói cười của đám nữ sinh trong lớp học.

Trương Gia Nguyên nhìn chằm chằm vào mái tóc ướt sũng của người đó, cậu rất ngưỡng mộ nó vì cậu chưa từng được tham gia lớp học bơi.

Cảm giác đau nhói ở bụng lại truyền đến, cậu nhíu mày, chuông báo tan học vang lên, vừa hay lúc này người cao lớn kia cũng đi đến trước mặt cậu, từ trên cao, liếc nhìn Trương Gia Nguyên một cái.

Trương Gia Nguyên trở lại lớp học, ánh mắt khó hiểu của đối phương khiến cậu cảm thấy không thoải mái.

Daniel, cậu con lai ở bên cạnh gọi tên hắn, tên nước ngoài sao? Trương Gia Nguyên chép miệng một cái.

5.

Vừa tan học Trương Đằng liền chạy đến tìm cậu nói chuyện phiếm, Trương Đằng cứ liên tục lải nhải bên tai cậu cho đến khi cậu không chịu nổi nữa mà trợn mắt nhìn anh.

Trương Đằng ngạc nhiên hỏi, sao mặt mày hôm nay lại trông khó coi thế!

Trương Gia Nguyên thầm nghĩ, cậu cứ lải nhải như vậy thì mặt tôi còn khó coi hơn.

Trương Đằng muốn đưa cậu đến phòng y tế ngay lập tức.

Ngày thường nếu anh bị Trương Gia Nguyên đấm cho hai cái thật đau thì cũng chẳng có gì lạ, nhưng hôm nay cậu rất mệt, thế là liền bị anh trực tiếp lôi đi.

"Bỏ ra! tôi không đi!"

"Cậu cứng đầu cái gì, có bệnh thì phải chữa chứ! Sức khỏe là quan trọng nhất!"

Bụng Trương Gia Nguyên lại quặn đau, chút sức lực còn lại của cậu đều bị Trương Đằng đàn áp cả.

"Làm sao thế?" Đột nhiên có người đến ngăn cản trước mặt bọn họ, Trương Gia Nguyên nhìn sang thì thấy, đó là Daniel, người này cứ nhìn chằm chằm vào cậu.

Trương Đằng thấy người nọ đã hiểu lầm, liền đặt tay lên vai hắn nói: "Người anh em của tôi không khỏe, tôi đưa nó đến phòng y tế, cậu xem mặt nó đã tái mét rồi."

Sau đó Trương Gia Nguyên không nghe thấy gì hết, mà trực tiếp ngất đi trong đau đớn.

Nỗi đau xác thịt cũng không đáng kể, nhưng đây là lần đầu cậu bị đau ở bên trong nên vẫn không thể chịu nổi.

6.

Khi tỉnh lại trong phòng y tế, chỉ có Daniel đang ngồi bên cạnh giường của cậu, hai người nhìn nhau làm  Trương Gia Nguyên phải lúng túng vuốt vuốt mũi.

Trương Gia Nguyên đứng dậy: "Tôi..."

"Cậu vừa ngất, tôi vừa mới đưa cậu đến đây nằm."

"Trương..."

"Bạn cậu đi tìm bác sĩ rồi."

Trương Gia Nguyên gật đầu, đẩy chăn ra định xuống giường: "Tôi không sao rồi, tôi về lớp đây."

Cậu vừa nghiêng người, đặt một chân xuống thì chợt cảm thấy có một dòng nước nóng hổi đang chảy dọc xuống chân mình.

Cậu nhất thời trở nên choáng váng, đang định lấy chăn trên giường đắp lên, nhưng lại sợ làm bẩn ra giường, như vậy sẽ càng khó giải thích hơn.

Daniel ngồi rất gần cậu, ánh mắt hắn cứ dán chặt vào phía sau đùi của Trương Gia Nguyên: "Cậu chảy máu rồi."

"Không có, tôi, tôi không có, không phải, à, à phải, tôi bị thương rồi." Cả người cậu cứng đờ lại, không dám động đậy.

Ngón tay của Daniel kẹp lấy phần vải quần ở trên đùi cậu, nói bằng một giọng điệu khó diễn tả: "Chỗ này bị thương sao?"

Trương Gia Nguyên dùng sức gạt tay hắn ra: "Cậu bị điên à? Liên quan gì tới cậu chứ."

Daniel đưa tay lên mũi ngửi, 'Tanh quá' hắn nhíu mày rồi nhìn Trương Gia Nguyên chằm chằm.

Trương Gia Nguyên lập tức sợ đến mức dựng hết cả tóc gáy.

7.

Cậu nhớ ra rồi, Trương Gia Nguyên chợt nhận ra ánh mắt của Daniel.

Hai người từng gặp nhau trong quán bar, cậu đến xem buổi biểu diễn của Mã Triết, ngồi ở quầy bar uống rượu, đây cũng là lần đầu tiên cậu uống rượu.

Lúc ấy, Trương Gia Nguyên luôn có cảm giác như ai đó đang dõi theo mình, cậu đưa mắt tìm kiếm, thì nhìn thấy một đám người đang vui vẻ lắc xúc xắc.

Khi đóp người này cũng ở trong đám người kia.

"Nhớ ra rồi sao?"

Trương Gia Nguyên gật đầu.

"Làm quen một chút, tôi tên là Châu Kha Vũ, chúng ta cũng có thể coi là rất có duyên, nhỉ?"

Trương Gia Nguyên cười lạnh.

8.

Tối hôm đó, cậu uống rất nhiều rượu là bởi vì Mã Triết sắp rời đi.

Mặc dù cậu luôn tự nói với chính mình rằng, bản thân không phải là một đứa trẻ, nhưng cậu lại chính là một đứa trẻ, không giống như Mã Triết, nói đi là đi.

Mã Triết từng nói sẽ mãi mãi bảo vệ cậu, cậu không muốn thừa nhận rằng Mã Triệt đã bỏ rơi cậu.

Cậu muốn nói, anh có thể đợi em một chút không, cũng không lâu đâu, chỉ hai năm thôi, sau đó chúng ta sẽ đi cùng nhau, được không?

Lời muốn nói thì nhiều, nhưng cậu vẫn không nói ra.

Ngoại trừ bố mẹ, thì Mã Triết chính là người duy nhất biết đến vết thương kia của cậu.

Mã Triết đan chặt năm ngón tay của cậu, quan sát vết thương kia, nói, không sao, anh thấy không sao cả, nó rất đẹp.

Sau đó bọn họ hôn nhau, nụ hôn của Mã Triết mang theo sự kiềm chế và hơi ấm, anh vẫn luôn khoác lên mình hình tượng một người anh trai hoàn hảo như vậy.

Trương Gia Nguyên uống say rồi, nhưng cho dù đã uống say cậu cũng không buông thả, cũng không bảo anh ở lại, mà chỉ nói, Mã Triết, đợi em đi tìm anh.

Sau đó hai người hôn nhau trong con hẻm cạnh quán bar, Mã Triết khẽ ôm lấy cậu, nói rất nhiều, nhưng cậu không nghe rõ, cũng không nhớ được anh đã nói gì.

Sau đó, Mã Triết phải đi tạm biệt các thành viên trong nhóm nhạc, cậu nói mình muốn vào nhà vệ sinh, rồi tới đó rửa mặt, lau khô nước mắt.

Khi cậu chuẩn bị ra ngoài, thì lại có người bất ngờ đè cậu dựa vào cửa nhà vệ sinh, động tác của người này vô cùng thô bạo, mạnh mẽ, khắp người hắn thì nồng nặc mùi rượu và thuốc lá.

"Cậu là gay?" Người kia rất cao, hắn nhìn thẳng vào mắt cậu nói.

Trương Gia Nguyên mặc dù đã say nhưng vẫn rất khỏe, cậu dứt khoát đẩy người kia ra.

Đối phương liếc nhìn cậu, cứ như đang chiêm ngưỡng đồ vật thuộc quyền sở hữu của mình.

"Vừa mới chia tay bạn trai sao?"

Bạn trai? Đầu óc Trương Gia Nguyên trở nên quay cuồng, mối quan hệ của cậu và Mã Triết từ trước đến giờ vẫn chưa từng được xác định, mà cũng chẳng thể nào xác định được.

Hai người từ nhỏ đã ở bên nhau, là bạn bè, là anh em, là một mối quan hệ bình thường, một mối quan hệ có chút biến dạng, là một đường thẳng ngoằn ngoèo.

Đúng, bọn họ từng hôn nhau, nhưng cũng chỉ có vậy thôi, đó chỉ là một biến dạng của cái ôm giữa hai anh em, bọn họ không yêu nhau.

Nhưng do cậu lưỡng lự quá lâu, nên đối phương đã coi đó là hành động ngầm thừa nhận mà đè cậu ra hôn.

Nụ hôn này hoàn toàn đối lập với nụ hôn của Mã Triết, nó thô bạo, điên cuồng, nó xâm chiếm và áp chế cậu.

Trương Gia Nguyên run lên cầm cập. Nụ hôn này khiến cậu sợ hãi, cậu không biết tại sao lại có thứ khiến cậu mất kiểm soát đến như vậy.

Cơ thể cậu mềm nhũn ra, nước mắt cũng bắt đầu rơi.

Người đó hôn lên khóe mắt đẫm lệ của cậu.

Lúc này quan hệ của bọn họ không thể xác định là gì, đơn giản chỉ là hai người chưa từng gặp mặt, được men rượu dẫn dắt mà hôn nhau thôi.

Không phải thứ gì cũng cần phải được xác định.

Giống như bản thân cậu vậy, không cần xác định là nam hay nữ.

Nghĩ đến đây, Trương Gia Nguyên lại cảm thấy mình thật nực cười. Nhưng đối phương lại tức giận, bóp lấy cằm Trương Gia Nguyên: "Cậu không tập trung, cậu đang nhớ anh ta sao?"

Đồ thần kinh. Trương Gia Nguyên nghĩ sao nói vậy.

Cậu nói xong liền đẩy tên thần kinh kia ra.

9.

Nhưng bây giờ cậu không thể đẩy tên thần kinh kia ra mà rời đi được, hắn giống như một con mèo đang níu chặt gáy cậu.

Châu Kha Vũ nói: "Về sau tôi đã tới quán bar đó rất nhiều lần, còn hỏi về ban nhạc đó, nghe nói bọn họ đi lưu diễn rồi? Tôi còn tưởng không có cơ hội gặp cậu nữa chứ."

Trương Gia Nguyên gật đầu: "Nếu như chúng ta đã có duyên, thì cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi, tôi sẽ rời đi, còn cậu thì im miệng."

Châu Kha Vũ bật cười: "Không thể."

Trương Gia Nguyên siết tay thành nắm đấm.

Châu Kha Vũ không chút sợ hãi, nói: "Cậu cho tôi xem đi."

---------------

Chúc mọi người buổi tối vui vẻ, hôm nay thu hoạch được nhiều quá, chân của Kha Vũ siêu dài, lại còn được xem Gia Nguyên bắn súng và gảy đàn nữa chứ <3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top