Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


---------------------------------------------------

Dreamboat 1

1.

Đây là lần thứ ba Trương Gia Nguyên qua đêm ở căn hộ này, ngay khi tỉnh lại, thứ đập vào mắt cậu là trần nhà lạ lẫm, cơ thể kiệt quệ, đau nhức khiến cậu không còn muốn cử động nữa.

Điện thoại rung lên, là đám người hẹn cậu đi chơi bóng gọi đến, có người hỏi sao cậu mãi vẫn chưa đến, có cần dời lịch sang buổi chiều không.

Trương Gia Nguyên liền đáp là không cần, rồi mở chăn ra ngồi dậy, từ nãy đến giờ cậu cứ thoang thoảng người thấy mùi gì đó.
Trương Gia Nguyên khịt mũi, mở cửa ra, liền nghe thấy tiếng xoong nồi kêu loảng xoảng, cậu hơi sửng sốt, không ngờ Châu Kha Vũ lại biết nấu ăn.

Căn hộ này có khu bếp mở, nên vừa bước vào phòng khách là có thể nhìn thấy chiếc nồi đang được đun trên bếp rồi, còn trông thấy cả người đàn ông cao to đang bưng cái chậu nước lớn ở bên cạnh nữa.

Thấy Châu Kha Vũ đang chuẩn bị đổ nước vào nồi, cậu liền quát lên một tiếng, bước đến đẩy người kia ra, sau đó đậy nắp vung lại.

Lửa tắt rồi mà tim Trương Gia Nguyên vẫn còn đập thình thịch, cậu chống hai tay lên bàn, nặng nề thở dốc, thái dương căng hết cả lên.
Châu Kha Vũ cầm chậu nước, chọt chọt ở bên cạnh, hoang mang nói: “Tôi... tôi vốn là muốn nấu bữa sáng cho em... rán một quả trứng...”
Trương Gia Nguyên mở nắp nồi ra, cố gắng cạy cục than ở bên trong để nhét vào miệng tên ngốc kia.

“... Sau này anh tránh xa nhà bếp một chút, ít nhất là khi tôi có ở đây.”

Cậu mặc đồ ngủ màu xanh do Châu Kha Vũ mua về, đôi chân trắng gầy của cậu không có cơ nổi lên mà chỉ có chút lông tơ. Có lẽ là tỉnh dậy hơi vội nên còn chưa kịp mặc áo, dấu hôn trên cổ và vết tay trên hông vẫn còn ửng đỏ khiến cho Châu Kha Vũ phải nuốt nước bọt, hắn đặt chậu nước xuống, tiến lại gần cậu, nhưng còn chưa kịp chạm vào người đã bị Trương Gia Nguyên dùng cùi chỏ đẩy ra.

“Tránh ra.” Trương Gia Nguyên đói rồi, thắt lưng lại còn đau nữa, tâm trạng không tốt chút nào. Cậu mở tủ lạnh ra, bên trong có rất nhiều đồ, thế là liền tiện tay lấy ra hai quả trứng gà, hai quả cà chua và một nắm mì.

Cậu vốn định cọ sạch cái nồi kia, nhưng trông nó có vẻ không thể cứu vãn nữa rồi, nên đành phải lấy một cái chảo trên kệ xuống.

Thấy cậu định nấu ăn, hai mắt Châu Kha Vũ lập tức sáng rực lên, tranh thủ đi rửa bát, rửa rau.

Trương Gia Nguyên dùng dao thái ba nhát lên quả cà chua, đun nước lên, làm dập quả cà chua ra rồi thả vào nồi.

Châu Kha Vũ ngẩn người ra nhìn.

“Em... em còn biết nấu ăn sao.”

Trương Gia Nguyên không thèm để ý hắn mà tập chung thái cà chua, nhát dao của cậu rất gọn gàng, có lực, có thể nói lực này có thể đem đi so sánh với lực chặt xương sườn.

Châu Kha Vũ xoay người muốn giúp đỡ, nhưng tên đầu gỗ ngốc nghếch nhà hắn lại chẳng khác gì một bức tường đang cản trở cậu cả.
Trương Gia Nguyên liền giơ dao lên, ra ám hiệu: “Đi ra ngoài.”

2.

Không lâu sau căn bếp đã tỏa ra mùi hương thơm phức, Châu Kha Vũ hít một hơi thật sâu, hắn không thích cà chua, nhưng cái hương vị chua chua ngọt ngọt thoang thoảng trong không khí này lại khiến hắn không khỏi thèm thuồng.

Châu Kha Vũ đang ngồi trên sofa nhìn đến nghẹo cả cổ thì điện thoại lại rung lên, là Oscar gọi đến.

“Hey Bro.” Bên kia đầu dây rất ồn, có vẻ như là đang ở trên đường: “Cậu đang ở chung cư à, bọn tôi mang đồ đến, chuẩn bị tới nhà cậu làm lẩu đây.”

“Bao giờ?”

“Now! Đồ mua xong rồi, bọn tôi vừa ra khỏi siêu thị, nhanh nhất là nửa tiếng nữa sẽ có mặt, love ya.”

“... Hôm nay không được.”

“Cậu nói gì thế, tôi nghe không rõ, à à à ở đây, xe tới rồi xe tới rồi, không nói với cậu nữa, mật khẩu nhà cậu tôi đã biết rồi, không cần đón đâu!”

Đầu dây bên kia dập máy rồi, Châu Kha Vũ đứng dậy, nhìn ra cửa lớn nhà mình, suy nghĩ xem có cần phải đổi mật mã không.

Trương Gia Nguyên từ trong bếp bê một cái bát tô lớn ra bàn ăn, rồi cầm đũa trộn mì lên.
Châu Kha Vũ nhìn trái nhìn phải thì cũng chỉ thấy có cái bát kia, sau đó làm bộ làm tịch đi tới, vừa nhìn thấy hai quả trứng trong bát của người kia liền cong khóe miệng lên, bụng cũng cồn cào kêu lên một tiếng, làm cho hắn đỏ cả mặt.

Trương Gia Nguyên nghe thấy vậy, thì liếc ánh mắt không rõ biểu tình của mình sang nhìn hắn một cái, sau đó gắp cả quả trứng trần cho vào miệng mình.

“...”

“Tôi đói...”

“Đồ ăn anh nấu không phải ở trong cái nồi kia sao, tôi chưa động vào đâu đấy.”

“...” Châu Kha Vũ đột nhiên cảm thấy ủy khuất mà sụt sịt mũi, mặc dù hắn biết bản thân có làm gì thì Trương Gia Nguyên cũng sẽ không nấu cho hắn ăn, trừ phi thứ cậu nấu là mì thạch tín.

Nhưng hắn muốn có bát mì kia đến nỗi bản thân như thể bị bỏ đói ba ngày ba đêm vậy, thật tàn nhẫn khi có ai đó ăn món ăn mà hắn thích nhất ngay trước mặt hắn.

Hắn giận dỗi đi vào bếp, nói: “Được, vậy tôi ăn cái này.”

Hắn thực sự đã nghĩ như vậy, hắn nhất định phải ăn thứ kia, cho dù nó có là than tro hay thạch tín thì hắn cũng sẽ ở trước mặt Trương Gia Nguyên ăn từng miếng một, trừ phi cậu ngăn hắn lại.

Sau đó hắn bỗng sững người lại, trong chiếc nồi mới lấy ra vẫn còn sót lại chút nước sốt cà chua và một chút mì hỗn độn cứ như vừa tức giận vừa ném vào vậy.

Châu Kha Vũ lấy một chiếc bát sạch ra, cho phần mì của mình vào đó.

Hắn đột nhiên lại tự mình hồi tưởng lại xem trước đây bản thân đã từng trải qua quãng thời gian nào vui vẻ như vậy chưa, tim hắn bắt đầu mất kiểm soát mà đập thật mạnh.

Sau khi bình tĩnh trở lại, hắn cầm bát đi đến trước mặt Trương Gia Nguyên ăn sáng.

Trương Gia Nguyên được ăn no thì cũng thoải mái hơn nhiều, khuôn mặt trắng trẻo của cậu bắt đầu trở nên hồng hào, có sức sống hơn.
Mẹ cậu thường nói, cậu giống như một chú cún nhỏ vậy, chỉ cần ăn no ngủ kỹ là có thể cảm thấy vui vẻ rồi.

Thực ra cậu cảm thấy tâm tình của mình lúc này khá ổn, thậm chí còn có chút thoải mái. Trương Gia Nguyên đá Châu Kha Vũ một cái, làm cho Châu Kha Vũ đang cảm nhận sự ấm áp phải ngước lên dùng ánh mắt đáng thương nhìn cậu.

“Khát rồi.”

Châu Kha Vũ lập tức đặt đũa xuống, đi rót nước cho cậu, tiện thể còn chạy vào phòng ngủ lấy cho Trương Gia Nguyên một cái áo phông luôn.

Lúc này Trương Gia Nguyên mới chú ý đến bộ dạng không mặc áo của mình, vừa thấy đầu vú bên phải vẫn còn nguyên vết cắn đêm qua của Châu Kha Vũ, cậu liền lôi cái áo sang chui đầu mặc vào.

“Không phải, chỉ là, lát nữa sẽ có vài người bạn tới, em mặc vào đi.

Trương Gia Nguyên đứng dậy, đi vào phòng ngủ lấy balo, định rời đi.

Châu Kha Vũ chắn trước phòng ngủ nói: “Em làm gì thế.”

“Về nhà.”

“Vội gì chứ, trễ thì tôi đưa em về.”

Trương Gia Nguyên ngước mắt lên nhìn hắn, hai người cao xấp xỉ nhau, ở khoảng cách rất gần này, Trương Gia Nguyên chỉ có thể nhìn thấy cánh môi của Châu Kha Vũ, còn muốn nhìn vào mắt hắn thì vẫn phải ngửa đầu lên một chút.

“Ngủ cũng ngủ rồi, cản nữa là tôi đánh anh đấy.”

Tâm trạng của Châu Kha Vũ cứ như một quả bóng hơi vừa mới bị đâm thủng một lỗ vậy. Hắn đen mặt lại, đứng im nới: “Lại nháo cái gì nữa.”

“Tôi cảnh cáo anh, đừng có dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi.” Trương Gia Nguyên nghiến răng tức giận.

Châu Kha Vũ cũng trở nên mềm mỏng hơn: “Đừng đi mà, bọn họ đều là bạn tôi, tôi muốn giới thiệu em cho họ từ lâu rồi, lúc này chẳng phải là vừa hay sao?”

“Đứa dell nào muốn làm quen với bạn anh chứ, đến anh tôi còn chẳng thèm quen.”

Bóng bay hạnh phúc của không chỉ bị đâm thủng, mà còn bị cắt ra làm đôi rồi,

“Gặp xong, tôi sẽ đưa em về.”

“Cái gì?”

“Em lại nháo cái gì, bọn họ cố tình tới đây để gặp em mà.”

Trương Gia Nguyên ném balo xuống đất, cậu muốn túm lấy cổ áo của Châu Kha Vũ, nhưng lại bị hắn giữ eo lại, cả hai người đều lăn xuống giường, Châu Kha Vũ đè cậu dưới thân, trừng mắt nói: “Em tức giận cái gì, chúng ta đã nói với nhau rất nhiều lần rồi, bọn họ chỉ muốn gặp bạn trai của tôi thôi, nếu sau đó em cảm thấy phiền phức, thì tôi sẽ bảo bọn họ đi ngay.

Chân Trương Gia Nguyên đã nhắm chuẩn vào đùi của Châu Kha Vũ để đá rồi, nhưng mới nhấc lên được một nửa thì lại đột ngột dừng lại, khi nhìn thấy biểu cảm như đang dỗ bạn gái kia của Châu Kha Vũ thì lòng cậu lại cảm thấy vô cùng bối rối.

Cậu không hiểu tại sao người kia lại có thể nói ra những lời này, quan hệ của bọn họ không thể nói là quan hệ yêu đương được, bọn họ không thích nhau, không phải kiểu quan hệ mà có thể nhận được lời chúc phúc của bạn bè đôi bên, hoàn toàn không phải.

Quan hệ của bọn họ là kẻ cưỡng bức và người bị cưỡng bức, những cậu lại cũng đắm chìm trong những đợt cao trào đó, cậu cũng đã trở thành tòng phạm.

Thậm chí có nhiều lúc cậu còn cho rằng thứ dị dạng của mình chính là lý do câu dẫn Châu Kha Vũ phạm tội, có thể hắn cũng chỉ là một nạn nhân mà thôi. Nhưng nói tóm lại thì bọn họ đâu có yêu nhau.

Châu Kha Vũ nhìn vẻ mặt của cậu rồi đột nhiên nhận ra. Hai người họ vẫn còn đang đi trên hai con đường khác nhau, tuy là đang đi cùng nhau nhưng lại hướng về hai phương khác biệt.

Châu Kha Vũ lại gần, cọ mũi vào chóp mũi của cậu, sau đó đặt tay lên bụng dưới của Trương Gia Nguyên: “Đang nghĩ gì thế?”

Trương Gia Nguyên muốn nói, tôi không phải bạn trai anh, anh chỉ đang cưỡng bức tôi, nhưng cậu lại cảm nhận được, cho dù hắn mới chỉ đè lên người mình mà không làm gì, thì hoa huyệt của cậu cũng ướt nhẹp rồi, cậu muốn khép chân lại, muốn quấn lấy hông của hắn nữa. Nhưng cậu lại không thể nói ra. Cậu nghĩ mình bệnh rồi, khi khuôn mặt của Châu Kha Vũ tiến lại gần, bao nhiêu sợ hãi của cậu cứ như đã bắt đầu lên men sau một thời gian bị cất kín trong một cái lọ vậy, mà thứ hơi men này lại khiến cậu choáng váng quay cuồng.

Trương Gia Nguyên chậm rãi hít thở.

Châu Kha Vũ không chống đỡ nữa mà đè hẳn lên người cậu, dùng cơ thể của hắn bao phủ lấy cậu.

“Nếu như em không muốn cùng tôi yêu đương, vậy thì tôi sẽ trói em, nhốt em lại, hay là em muốn làm vợ nhỏ của tôi, dùng nơi này sinh bảo bảo cho tôi?”

Hắn bắt đầu di chuyển bàn tay đang đặt trên bụng Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên rùng mình, lắc đầu: “Anh không thể làm như thế.”

“Tôi sẽ làm như thế.” Châu Kha Vũ thống khổ nói, sau đó hắn cúi xuống cố gắng hít lấy mùi cơ thể của người đang ở dưới thân mình, có như vậy hắn mới bình tĩnh lại được: “Em đừng ép tôi, tôi không muốn tổn thương em, tôi chỉ muốn đối xử tốt với em, tôi mong em hạnh phúc.”

Sau đó hai người nghe thấy tiếng động ngoài phòng khách qua cánh cửa khép hờ. Trương Gia Nguyên nghe vậy liền vội nói: “Tôi biết rồi, anh đóng cửa lại đi!”

Châu Kha Vũ dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cậu một cái.

Hắn tạo ra cho Trương Gia Nguyên một vòng tròn, trong phạm vi vòng tròn đó, tất cả mọi thứ đều ổn. Nhưng nếu như Trương Gia Nguyên bước ra ngoài, thì cậu sẽ gặp phải những vách núi cao và dốc xung quanh vòng tròn.

---------------------------------------------------
Vũ sao mặt con nói lật là lật vậy :")


Nay tôi say ke rồi các chị ạ h không biết high từ đâu luôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top