Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bloom

1.

Giờ nghỉ trưa mọi người tranh thủ tổ chức chơi bóng 5 vs 5, ,áo ba lỗ và quần thể thao trắng Trương Gia Nguyên đang mặc làm nổi bật làn da trắng nõn của cậu.

Cậu bật người lên bắt bóng để lộ vòng eo, những múi cơ và bắp chân săn chắc của mình.

"Nguyên ca, hay lắm!"

Ghi bàn rồi, đồng đội vừa mới phối hợp dẫn bóng cùng cậu reo lên, hai người đập tay ăn mừng.

Hiệp một kết thúc, cả đám người uống nước lau mồ hôi, lật tung hết cả áo lên để quạt.

Phó đội trưởng đội bóng rổ vỗ vỗ cơ bụng Trương Gia Nguyên nói: "Nhìn Nguyên ca của chúng còn trắng hơn cả con gái đấy."

Trương Gia Nguyên chẳng thèm để ý đến cậu ta, cậu không thích người khác nói cậu trắng, càng không thích người khác so sánh cậu với con gái. Hiệp hai cậu kèm cậu ta từ đầu đến cuối trận, không cho cậu ta cơ hội đến gần rổ.

Người này bị chọc tức cả hiệp hai, đen mặt nói: "Trương Gia Nguyên cậu được lắm, nếu như không phải vì đội trưởng muốn tôi chiêu mộ cậu, thì sau giờ học tôi sẽ tính chuyện với cậu đấy."

Trương Gia Nguyên vừa uống nước vừa lén cười, người kia liền chọc chọc tay cậu nói:

"Cậu cân nhắc một chút đi, để giành lấy vinh quang cho trường thì có phải một thiếu niên ưu tú như cậu nên có tinh thần tập thể một chút không?"

Trương Gia Nguyên cũng rất phiền não, ai mà không muốn ra sân thi đấu chứ. Nhưng cậu lại từ chối nhanh gọn: "Thỉnh thoáng chơi cùng nhau là được rồi, tôi không vào đội bóng rổ đâu."

Nhưng cái tên đội phó nhận nhiệm vụ chiêu mộ này cứ như keo dính chuột quấn lấy cậu, vừa kích tướng vừa dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, Trương Gia Nguyên sắp sửa bị cậu ta làm phiền tới chết rồi, hai người cứ thế giằng co đi về phía ký túc xá.

Trương Gia Nguyên không ở trong ký túc xá, nhưng vẫn có giường ở đây, vì trường học ở xa nhà nên bố mẹ muốn cậu nghỉ trưa ở ký túc xá, nhưng cậu lại không thể ngủ nổi ở đây, nên trưa nào cậu cũng đi tập bóng rổ rồi mới về ký túc tắm rửa.

Mới đi được nửa đường thì cậu lại thấy một đám người ở phía trước, thế là lập tức quay đầu đi đường vòng.

Nhưng mà cái tên đội phó này trâu bò thực sự.

"Ây da, nói đến Tào Tháo là Tào Tháo tới liền, ngoài cậu ra, tôi còn muốn kéo Châu Kha Vũ về đội nữa, cậu quen cậu ta không? Cậu nhìn vóc dáng của người ta kìa, cậu mà đứng cạnh cậu ta thì trông giống như một đứa trẻ vậy."

"Châu Kha Vũ!"Tên đội phó vẫy vẫy tay với đám người đang đi tới gần ở đằng trước, cơ thể Trương Gia Nguyên đột nhiên co rúm lại.

"Oh wow, man, đây không phải là người đã hạ gục cậu sao?"

Trương Gia Nguyên nhướng mày lên nhìn, người đang nói chuyện có đôi mắt phượng hơi xếch lên, trông có vẻ rất hung dữ, đó cũng là người đã kéo cậu ra khỏi trận đánh nhau lần trước.

"Wow soái ca, cậu đừng lườm tôi, hòa bình muôn năm."

"Oscar, cậu đừng chọc cậu ấy." Châu Kha Vũ vỗ vai người anh em của mình.

Hắn vừa nói Trương Gia Nguyên liền quay mặt đi, nghiêng người nhìn đám người kia.

Tên đội phó đâu có biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn mặt dày một tay đu bám Trương Gia Nguyên, một tay đặt lên vai Châu Kha Vũ, nhưng vì vóc dáng chênh lệch nên trông bộ dáng của cậu ta có hơi buồn cười.

"Tôi nói hai người các cậu ấy, mặc kệ trước đây các cậu có ân oán gì, nhưng cứ gia nhập đội bóng rổ của chúng tôi, ra sân đấu vài trận thì có thể trở thành huynh đệ tốt rồi."

"Tôi không vào đâu." Trương Gia Nguyên hết kiên nhẫn, đen mặt lại hất tay người kia ra định rời đi, nhưng đúng lúc này lại cánh tay của ai đó vươn dài ra kéo vào trong lòng.

Hơi thở của Châu Kha Vũ bao trùm lên vành tai cậu: "Đội phó này, tôi cũng không vào đâu, cậu đừng để ý đến chiều cao của tôi nữa, mấy môn vận động liên quan đến bóng, tôi đều không biết chơi."

Bạn bè của hắn cũng tung hứng theo: "Cậu ta nói thật đó, cậu ta không có gì ngoài chiều cao đâu."

"Đúng vậy, cậu ta gà lắm, tôi nói vậy có đúng không nhỉ?" Cậu con lai bên cạnh nói tiếng Trung không được tốt lắm, giọng nói còn mang theo chút khẩu âm Thái Lan.

Oscar cười lớn: "Đúng rồi, gà quá đó, đã là đàn ông thì không thể nói không biết, cậu nói gà là chuẩn đấy."

Trương Gia Nguyên cảm nhận được Châu Kha Vũ cũng đang cười, lồng ngực cậu run lên.

Trương Gia Nguyên cảm thấy hơi bối rối.

Trong đầu cậu, người này là một kẻ biến thái, là một tên ác ma, nhưng tại sao ở trong ngôi trường này, trong mắt đám người này người đó lại bình thường như thế. Hắn còn cười nói với mọi người, trông có vẻ rất tốt bụng.

Rõ ràng là từ trước đến giờ cậu vẫn không dám không nghe theo lời hắn cơ mà.

Không thể nói ra đây là loại tâm trạng gì, nhưng có lẽ sự tương phản này đã khiến cậu tự tin hơn một chút, cậu dùng cùi chỏ huých người kia ra, sau đó sải bước rời đi, mặc kệ những lời bàn tán của đám người phía sau.

Xúi quẩy.

Châu Kha Vũ nhìn theo bóng lưng cậu, thở dài nói: "Sao lại giận rồi."

"Cậu có biết như thế gọi là gì không, gọi là vừa nhìn thấy mặt cậu là đã thấy bực đó."

Châu Kha Vũ xua tay với bọn họ nói: "Các cậu đi đi, tôi đi xem thế nào."

Oscar đặt tay lên vai cậu con lai, rồi hỏi cậu ta: "Patrick, cậu biết thế này gọi là gì không?"

"Không biết nha."

"Cái này gọi là hành vi thiểm cẩu."

"Dog???"

"Yep, đây là hành vi bị kích động không thể tránh khỏi trong quá trình theo đuổi bạn đời của mình."

"Oh... tôi không hiểu hết được."

"Không sao, từ từ cậu sẽ hiểu thôi."

2.

Bất luận là hành động đó của Châu Kha Vũ đúng với những gì mà bạn bè của hắn suy đoán hay là chỉ đang bị hiểu lầm.

Thì Trương Gia Nguyên vẫn là người duy nhất phải chịu đựng tất cả.

Cậu dựa vào bức tường lạnh ngắt, hai đùi bị ép mở rộng ra, Châu Kha Vũ đặt đùi non của cậu lên đầu gối của hắn rồi nâng nó lên.

Trương Gia Nguyên cắn chặt môi, cậu không muốn kêu lên thành tiếng, nhưng Châu Kha Vũ lại đưa ngón tay vào miệng cậu ra vào mô phỏng theo động tác giao hợp.

Nước miếng của Trương Gia Nguyên vì không thể khép miệng được mà chảy ra ngoài.

Cậu trợn mắt lên lườm con chó đực đang phát tình trước mặt mình.

Châu Kha Vũ thấy thế liền che mắt cậu lại.

"Nguyên Nguyên, em đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ tôi sẽ không nhịn được mà thao em mất."

Trương Gia Nguyên cảm thấy thật nực cười, hắn có bao giờ nhẫn nhịn chứ, không phải hắn ta có thể phát tình bất cứ lúc nào sao, hắn ta nhốt cậu vào trong phòng, ép cậu vào góc tường, dùng tay và miệng liên tục ép cậu lên cao trào.

Cái tên ác ma này.

Châu Kha Vũ sờ mó đùi non của cậu, cả bàn tay hắn bao phủ lấy mép âm đạo, sau đó dùng ngón tay thô ráp của mình nhào nặn âm hộ.

Tiếng rên rỉ của Trương Gia Nguyên bị nụ hôn của hắn áp chế.

Châu Kha Vũ cố gắng khống chế tiết tấu của mình, hắn biết giới hạn chịu đựng của cậu nằm ở đâu, khi cậu sắp sửa đạt tới cao trào, hắn liền đẩy nhanh tốc độ, dùng lực ép cậu vào tường, nhìn ngắm biểu cảm méo mó do cao trào của cậu.

Trương Gia Nguyên mất sức trượt cả người xuống đất.

Châu Kha Vũ hướng khẩu súng của mình về phía cậu.

Sau khi lên tới cao trào đầu óc Trương Gia Nguyên trở nên trống rỗng, cậu mơ hồ nhìn vào dương vật đen tím đang chĩa thẳng vào mình.

Châu Kha Vũ thích thú tăng tốc độ tay.

Đến khi cảm nhận được bản thân đã lên tới đỉnh, hắn liền kìm nén bản thân một chút, sau đó dùng một tay cố định cằm Trương Gia Nguyên, rồi nhắm thẳng vào mặt cậu.

Trương Gia Nguyên khóc rồi, cậu bị hắn bắn vào mặt rồi.

Cậu chưa từng xem phim người lớn, không thể hiểu hành động bắn tinh vào mặt người khác của một thằng con trai có ý nghĩa như thế nào.

Nhưng khi tinh dịch của hắn đó bắn vào mặt cậu, cậu liền cảm nhận được một sự sỉ nhục lớn, toàn bộ tự tôn của cậu đều bị bóp méo, nhưng cậu lại chẳng thể làm gì.

"Đừng mà..." Khi Châu Kha Vũ ngồi xổm xuống đối diện với cậu, cậu lập tức nhắm chặt mắt lại.

Câu nói mà cậu nói nhiều nhất với hắn chính là, đừng mà.

Ban đầu cậu cầu xin hắn, sau đó giọng nói của cậu ngày càng bất lực yếu ớt, bởi vì hắn chưa từng vì sự cự tuyệt của cậu mà dừng lại, cậu không còn ôm chút hy vọng nào nữa rồi.

Châu Kha Vũ nựng cằm cậu, chú cừu non của hắn đã bị hắn chơi đến mê muội ở trong buồng tắm của trường rồi.

Biểu cảm của Trương Gia Nguyên khiến cho dương vật của Châu Kha Vũ lại ngóc đầu dậy thêm lần nữa, nhưng hắn biết bản thân nên dừng lại ở đây.

Hắn nghiêng người đặt lên đôi môi của Trương Gia Nguyên một nụ hôn để an ủi cậu.

"Đừng mà." Trương Gia Nguyên theo phản xạ mà nói vậy, cậu túm lấy áo Châu Kha Vũ kéo hắn lại gần, rồi tự mình cẩn thận tiến vào lòng tên ác quỷ kia, cầu xin sự thương hại từ hắn: "Cầu xin anh, đừng mà."

Châu Kha Vũ ôm lấy cậu, coi cậu như một chú cún bị ướt mưa mà vuốt ve.

Châu Kha Vũ cũng không hiểu, hắn đã cố gắng kiềm chế, cố gắng trở nên dịu dàng, hắn đã dùng toàn bộ lý chí của mình để không làm cậu bị thương, nhưng tại sao cậu vẫn còn sợ hắn như vậy.

Trong giấc mơ hắn đã nhìn thấy mình đã phá vỡ hoa huyệt bé nhỏ kia, đưa dương vật quá cỡ của mình tiến vào xé rách tiểu huyệt non nớt đó.

Hắn tưởng tượng bản thân sẽ chạm đến tử cung của cậu, tưởng tượng bản thân sẽ lấp đầy huyệt trước, huyệt sau và cả khuôn miệng nhỏ nhắn hồng hào của cậu.

Hắn muốn làm cho cậu một cái lồng vàng, và một bộ xích bằng vàng, hắn muốn nhốt cậu vào phòng để cậu không thể đi đâu cả.

Nhưng hắn không thể, bài học trong quá khứ cho hắn biết rằng, hắn không thể đem hoa hồng đặt xuống biển.

Châu Kha Vũ cố gắng ép bản thân không được mở mắt ra.

Chiếc quần bóng rổ trắng của Trương Gia Nguyên bị vứt một góc trong buồng tắm, quần lót trắng của cậu vẫn còn đang mắc kẹt trên đầu gối, còn chiếc áo ba lỗ của cậu lại bị vén lên cao, đầu vú hồng hào đã đầy những vết cắn.

Rõ ràng là em đang hành hạ tôi đấy, Nguyên Nguyên.

Hắn liếm láp đầu vú bị mình cắn đến thảm thương kia, khiến cho người trong lòng lập tức run lên, nhưng vẫn không trốn tránh mà nép mình vào trong lòng hắn.

Châu Kha Vũ hưởng thụ sự ngoan ngoãn của cậu, rồi nói: "Chúng ta đi tắm đi, tắm xong thì về lớp học."

Nói là tắm, nhưng hắn vẫn lấy cớ kiểm tra mà đưa đầu lưỡi của mình tiến vào âm đạo nhỏ bé kia, khiến cho hoa huyệt không ngừng run lên mà chảy nước.

Để công bằng, hắn để Trương Gia Nguyên dùng gốc đùi kẹp lấy dương vật của mình.

Vì đây là lần thứ hai, nên phải một lúc lâu sau cậu mới bắn ra được.

Tiết học đầu tiên của buổi chiều đã kết thúc, đùi non mảnh khảnh của Trương Gia Nguyên ửng đỏ cả lên, mang theo những cơn đau xé thịt.

Từ một lúc nào đó mối quan hệ tình dục này đã được bắt đầu, Trương Gia Nguyên cũng không còn vùng vẫy, cầu xin nữa, cậu hoàn toàn trở thành một con búp bê tình dục thụ động chấp nhận tất cả mọi thứ.

Sau khi bắn tinh ra, Châu Kha Vũ cũng lấy lại được lý trí, hắn nhìn thấy biểu cảm thất thần của Trương Gia Nguyên, nước mắt cậu cũng không còn rơi nữa, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy trái tim mình như hẫng đi một nhịp.

"Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên." Hắn gọi tên cậu.

Trương Gia Nguyên chớp chớp mắt, cứ như lúc này cậu mới đột nhiên có phản ứng trở lại, mà khẽ nói: "À, anh xong rồi sao."

"Em sao vậy." Châu Kha Vũ cẩn thận ôm lấy cậu, cứ như đang sợ cậu sẽ vỡ tan trước mặt mình vậy.

"Anh không nhìn ra tôi bị làm sao à, không phải tôi bị anh thao rồi sao."

"Em không thoải mái sao, bảo bối, em không cảm thấy vui vẻ sao?" Châu Kha Vũ dùng chóp mũi của mình cọ cọ vào tai cậu.

Trương Gia Nguyên lại cảm thấy vô cùng buồn nôn: "Tôi không thấy vui vẻ, tôi thấy rất kinh tởm."

Cậu cảm thấy bản thân mình là một món hàng, là một con quái vật nam không ra nam, nữ không ra nữ, bởi vì bản thân cậu là một con quái vật, nên cậu buộc phải trở thành một món đồ để cho tên ác ma này phát tiết.

Hắn có thể phát tình bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, cho nên bản thân cậu cũng phải để cho hắn sử dụng bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.

Cậu sợ hãi, cậu không muốn, cậu cầu xin, nhưng đều vô ích, bởi vì cậu chỉ là một món hàng. Cho nên cậu không có tự tôn, không có nhân cách, thậm chí cậu còn không có giá trị bằng dòng tinh dịch vừa mới rửa sạch trên mặt của chính mình.

Châu Kha Vũ vùi đầu vào chân cậu nói: "Tại sao thế, Nguyên nhi, làm tình thì phải vui vẻ chứ."

Trương Gia Nguyên muốn khóc nhưng lại chẳng thể rơi nước mắt, cậu thực sự muốn bóp chết người đàn ông này, khiến cho hắn không thở được nữa: "Tại sao anh lại tìm tới tôi, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, tại sao lại là tôi."

Cậu cảm thấy bản thân sắp không thở nổi rồi, cậu đã sớm biết, bởi vì bản thân không giống nam cũng chẳng giống nữ, bởi vì bản thân là một con quái vật, cho nên hắn ta mới đối xử với cậu như thế.

Cậu nhớ đến Mã Triết, cậu muốn Mã Triết tới cứu cậu, cậu muốn Mã Triết nói với cậu rằng, không sao cả.

Những người khác không phải là Mã Triết, những người khác chỉ coi cậu là một con quái vật.

Chỉ vì cậu là một con quái vật, mà đến cả ông trời cũng cảm thấy ngứa mắt mà muốn tên ác ma này hành hạ, tra tấn cậu.

Ông trời tại sao lại không dứt khoát giết chết cậu đi, bị trừng phạt như thế này, thì cậu thà chết còn hơn.

Châu Kha Vũ ngẩng đầu lên, con ngươi hắn đen kịt lại, sắc đen này khiến cho Trương Gia Nguyên choáng váng, tên ác ma nhìn thẳng vào mắt cậu, chuẩn bị nói gì đó.

Nói đi, nói bởi vì chỉ có mình tôi là quái vật.

Trương Gia Nguyên đã chuẩn bị rồi, cùng lắm thì cá chết lưới rách.

"Bởi vì tôi yêu em, Trương Gia Nguyên, bởi vì tôi yêu em."

Lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã yêu em rồi, nếu như em cho tôi cơ hội, câu nói 'Tôi yêu em' có thể nói sớm hơn Mã Triết một chút.

Tình yêu của anh ta là cái thá gì chứ, thế tục, giẻ mạt, hèn nhát.

"Tôi chỉ yêu mình em, không thể yêu người khác được nữa." Châu Kha Vũ cảm thấy vô cùng oan ức, sống mũi hắn bắt đầu nghẹn lại, hắn thực sự muốn khóc rồi.

Hắn không phải là một kẻ không có kinh nghiệm, từ khi bước vào giai đoạn cuối của tuổi dậy thì, tình dục giống như một thứ hoa quả ngọt lịm bày ra trước mắt để kích thích hắn vậy, đàn ông, phụ nữ, tất cả bọn họ đều dùng da thịt của mình bày ra trước mắt hắn, còn hắn chỉ việc lựa chọn.

Đây là lần đầu tiên hắn dành những điều ngọt ngào nhất của mình cho người khác.

Tại sao người đó lại cảm thấy ghê tởm chứ.

Anh hắn từng nói, đàn ông đích thực sẽ không dùng lưỡi làm tình cho phụ nữ, trừ khi người đó là vợ của mình. Đương nhiên câu nói này không phải do anh ta nói với hắn, anh trai hắn rất thích nói mấy chuyện nhảm nhí với hắn, vì thế nếu lời này là do anh ta nói trực tiếp với hắn thì tất nhiên hắn sẽ không tin. Câu nói này hắn nghe được khi anh trai hắn đang nói chuyện với cô bạn gái nào đó trong một lần cãi vã.

Hắn cứ tưởng rằng thằng đàn ông nào cũng đều biết đến đạo lý này chứ.

Trương Gia Nguyên nghe hắn nói xong thì sững người lại, một lúc lâu sau cậu tròn mắt lại, đồng tử bắt đầu co rút kinh ngạc nhìn Châu Kha Vũ.

"Cái... cái gì..."

Châu Kha Vũ giải thích cho cậu nghe về nguyên nhân tại sao hắn lại dùng lưỡi liếm nơi đó của cậu, nhưng hắn còn chưa nói xong, đã ăn ngay một cái tát thật mạnh.

Tay Trương Gia Nguyên run lên: "Tôi không phải con gái, tôi cũng không phải vợ của anh."

Má phải của Châu Kha Vũ nóng lên, hắn tức giận rồi, hắn không nỡ đánh cậu, nhưng lại nỡ tàn độc nói ra một câu: "Em không phải thì cũng buộc phải phải, em có thấy ghê tởm đến mấy thì cũng phải tiếp tục chịu đựng."

Trương Gia Nguyên cảm thấy người này điên rồi, hắn ta không phải chỉ là một tên ác ma, mà còn là một con chó điên, là một kẻ tâm thần.

Châu Kha Vũ kiềm nén cơn giận của mình nói: "Tôi đã cảnh cáo em rồi, đừng có động tay động chân với tôi."

"Là do anh nói mấy lời khó hiểu đó trước."

"Tôi lại thấy những câu nói 'Tôi yêu em' của tôi không phải mấy lời khó hiểu, chủ ngữ tân ngữ đều rất rõ ràng, động từ này cũng rất dễ hiểu." Châu Kha Vũ cười lạnh: "Hay là bạn trai cũ của em chưa từng nói với em lời này, đây là lần đầu tiên em nghe thấy, nên mới không hiểu được."

Trương Gia Nguyên biết hắn đang nhắc tới Mã Triết, nhưng cậu không hiểu chuyện này thì có liên quan gì tới Mã Triết. Cậu cau mày lại nói: "Mã Triết không phải bạn trai cũ của tôi."

Mặt Châu Kha Vũ căng cứng lại: "Vậy chẳng lẽ anh ta vẫn còn là bạn trai em sao? Đừng có mơ nữa, bạn trai của em là tôi."

Trương Gia Nguyên biết mình không thể nói tiếng Trung với tên điên này được, lập tức không nói nhiều nữa mà giơ nắm đấm lao thẳng vào người hắn.

Hai người cuối cùng cũng đánh nhau rồi.


_________

OTP trong fic đánh nhau, OTP ngoài đời đi chung show :")

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top