Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bloom2

1.

Ái tình chính là sự sùng bái mù quáng.

Những bộ phận sinh dục giao hợp với nhau để thỏa mãn dục vọng, nhưng những cuộc làm tình phát sinh từ tình yêu lại không thể khiến con người thỏa mãn dục vọng.

Đối với đối tượng làm tình mà chúng ta trân trọng yêu thương tôn thờ, chúng ta sẽ tìm mọi cách để khiến cho những bộ phận khác của người đó cũng trở thành nơi khơi gợi dục vọng.

Đó là lý luận của Freud.

2.

Cơ thể mới phát dục của học sinh trung học giống như một con quái vật không bao giờ biết thỏa mãn vậy, bọn họ có bắp thịt, xương cốt không ngừng sinh trưởng, những cái bụng không bao giờ được lấp đầy, hooc môn của bọn họ không bao giờ ở yên.

Trương Gia Nguyên có một giấc mộng.

Cậu mơ thấy Châu Kha Vũ toàn thân đầy máu nằm trên mặt đất, mà bản thân lại cầm trong tay một con dao đang nhỏ máu.

Máu trên sàn nhà cứ như có ý thức mà hướng về phía đôi chân trần của cậu, cậu muốn chạy, nhưng đột nhiên cậu lại phát hiện bản thân đang nằm bất động trên chiếc giường trong căn phòng đó.

Một lần nữa cậu lại bị người khác cởi quần ra, ngón tay thô ráp mảnh khảnh của hắn tiến vào trong tiểu huyệt còn chưa phát dục hoàn toàn của cậu.

Cậu từ trên giường bừng tỉnh dậy, lúc này cậu cảm nhận được hạ thể đang ẩm ướt một cách kỳ quái.

3.

Nữ sinh ở bàn trên đang nói về chuyện Châu Kha Vũ phải nằm viện, có tin đồn là hắn ta một mình chọi mười người nên mới phải vào bệnh viện.

Còn về nguyên nhân tại sao bị vây đánh thì lại càng kỳ quái.

"Tôi nghe nói cậu ấy làm vì việc nghĩa, mấy người kia là ăn cướp..."

"U là trời, nguy hiểm quá..."

"Đúng vậy, tôi nghe nói đám người đó còn mang theo cả dao nữa, cho nên cậu ấy mới rơi vào thế hạ phong..."

"Đúng vậy, nếu không cậu ấy đã có thể đấm gục từng tên khốn một rồi."

"Sao tôi lại nghe nói là không phải như vậy nhỉ! Hình như cậu ấy được một cô gái nào đó trường bên cạnh thích, mà tên rác rưởi đánh cậu ấy lại đi ghen tuông vớ vẩn."

"Cái gì! là tên khốn nào vậy! Cậu ấy là Châu Kha Vũ đó! hắn ta ghen tuông mà không soi lại mặt mình xem là có xứng hay không à!"

"Đúng vậy, hắn cao hơn cậu ấy sao, đẹp trai hơn cậu ấy sao, giàu hơn cậu ấy sao?"

"Cậu ta tốt lắm sao?"

Âm giọng trầm thấp khiến mấy nữ sinh phải quay đầu lại, trong số đó có một cô gái nghe xong liền cười híp mắt, vỗ về nói: "Ây da! Đương nhiên là không đáng yêu bằng Nguyên Nguyên rồi, trong tim tớ cậu mới là người đẹp trai nhất trường này!"

Mấy học sinh bên cạnh cũng lập tức phụ họa: "Đúng thế, đúng thế! Tim của bọn tớ vẫn còn chỗ cho cậu nè!"

"..." Khuôn mặt trẻ con khiến bao cô gái nảy sinh tình mẫu tử của Trương Gia Nguyên xị lại: "Tớ đang nói tới nhân phẩm của cậu ta."

"À, cái này thì, tớ cũng không rõ, nhưng nghe nói cậu ấy là người rất ấm áp, lại còn siêu lịch lãm nữa ~~~~"

"Đúng vậy đúng vậy! Trước đây tớ đi ra ngoài chơi thì có thấy cậu ấy, cậu ấy không nói nhiều, trông có vẻ như là làm màu nhưng cậu ấy không phải kiểu người lạnh lùng thờ ơ đâu!"

"Chưa từng gặp cậu ấy, nhưng cũng có nghe nói, này đẹp trai nhất trường, là danh bất hư truyền đó, cậu biết có bao nhiêu nữ sinh yêu thầm cậu ấy không?"

"Tớ nghe nói có một nữ sinh lái xe xịn tới chặn đầu cậu ấy ở cổng trường cơ mà~"

"Các cậu nghe chuyện của giáo viên thực tập môn tiếng Anh kia chưa? Bị sa thải rồi, không phải là... ưm ~"

"Eo! Tởm quá! Sao mụ ấy cũng như vậy chứ!"

4.

Có thể đánh lại hay không thì không biết, dù sao hắn cũng không đánh trả, nhưng chuyện hắn không biết đánh nhau là thật, đến cả kỹ năng bảo vệ đầu và bụng cơ bản cũng không có.

Châu Kha Vũ bị gãy xương sườn và chấn động não nhẹ.

Hắn nhìn mặt mình qua gương, thì thấy cũng không tệ lắm, vết hằn từ cú đấm lần trước vừa mới hết thì lại bị đấm tiếp rồi.

Em ấy đánh vỡ mất cái mặt ăn tiền của mình rồi.

"Meo meo~" Chân bị một đám lông xù vồ lấy, hắn liền bế cục lông trắng bồng bềnh kia lên.

"Meo meo~" Đuôi con mèo trắng quấn quanh cánh tay của hắn.

Châu Kha Vũ mân mê lòng bàn chân hồng phấn của nó, rồi lại khập khiễng bước đi mở hộp đồ ăn cho con mèo.

5.

Châu Kha Vũ đã mất hút không đến trường cả tuần nay rồi.

Trương Gia Nguyên không biết là bản thân vui mừng nhiều hơn hay sợ hãi nhiều hơn nữa.

Cái người này giống như một con chó hung dữ có thể cắn cậu bất cứ lúc nào, sau khi bị cậu đánh thì chỉ biết co rúm trong một góc, nhưng chắc chắn không phải là hắn không dám trêu ghẹo cậu nữa, mà chỉ là hắn đang bận mài dũa lại móng vuốt của mình thôi.

Bạn bè thấy cậu ngẩn người ra thì huých một cái: "Hỏi cậu đấy, có dám uống rượu không!"

Hôm nay là sinh nhật của bạn cùng lớp, mấy người bọn họ nhân dịp cuối tuần đã tới KTV chơi một chuyến.

Trương Gia Nguyên dứt khoát từ chối, còn mấy người khác lại vẫn cố uống, có mấy nữ sinh ở đây nên các nam sinh cũng muốn thể hiện một chút.

Cô gái ngồi bàn phía trước Trương Gia Nguyên là hoa khôi được các nam sinh công nhận, tính tình cô ấy rất tốt, rất thoải mái, có rất nhiều nam sinh bên ngoài thì đùa giỡn với cô ấy, nhưng sau lưng lại đi yêu thầm người ta.

Nhưng Trương Gia Nguyên lại cảm thấy cô ấy hơi phiền, mà cũng chẳng phải phiền phức lắm, chỉ là cô gái này hay dùng mấy lời nói mờ ám để nói chuyện với cậu, khiến cậu khó mà chống đỡ.

"Làm gì thế, các cậu không được làm hư Nguyên Nguyên bảo bối của bọn tớ!"

"Đừng gọi tớ là bảo bối!"

"Ha ha ha!"

Bạn thân của Trương Gia Nguyên lén kéo người cậu lại gần, nhỏ giọng nói: "Ôi mẹ ơi, cậu nói thật đi, không phải lớp phó thích cậu rồi đấy chứ..."

Trương Gia Nguyên nhìn khuôn mặt cứ như đang bị táo bón của cậu ta, liền không thể không cãi lại: "Cút đi, cậu ấy muốn làm mẹ tôi thì có, tôi không phải tình địch của cậu, cậu đừng có mà chĩa súng về phía tôi."

"Ôi trời, ai nói tôi thích cô ấy chứ... cái gì mà muốn làm mẹ cậu chứ, sở thích kỳ quái vậy..." cậu ta không tin.

Trương Gia Nguyên bất lực, sao mà cậu biết được đây là sở thích quái quỷ gì, con gái thật là lạ.

Ngay sau đó, cái người mà bọn họ đang nhắc đến lại cười rạng rỡ nâng ly nước lên đưa đến trước mặt Trương Gia Nguyên.

Hai thằng con trai cao lớn cùng lùi về phía sau một bước, Trương Gia Nguyên cúi xuống hỏi: "Đây là cái gì thế!"

"Nguyên Nguyên vẫn còn nhỏ, không uống rượu, uống sữa nhé."

"Cầm đi đi, sao lại có thứ quái quỷ này chứ!"

Nữ sinh còn mạnh hơn cả Võ Tòng đưa thẳng bình sữa trong đến miệng của Trương Gia Nguyên: "Cậu cầm cái này lên rồi cho tớ chụp ảnh, nếu không sau này các cậu mà không nộp bài tập, tớ sẽ không bao che cho các cậu đâu."

Trương Gia Nguyên nhìn bạn thân mình đang cười bò trên sofa, cậu ta còn hét lên: "Trương Gia Nguyên, cậu phải hy sinh bản thân, giữ thật chắc cho lớp phó, sau này tôi mà không có bài tập chép là nhờ cậu cả đấy."

6.

Sau một tối náo loạn thì mọi người cũng giải tán, Trương Gia Nguyên cũng chuẩn bị đi đến ga tàu điện ngầm.

Bây giờ vẫn chưa muộn lắm, hai bên đường vẫn rất náo nhiệt, lâu rồi không có dịp tụ tập như vậy, nên hôm nay Trương Gia Nguyên chơi rất vui, cậu khoác cặp sách tung tăng bước đi.

Ktv và ga tàu cách nhau một con đường, chỉ cần đi thẳng rẽ phải là đến.

Khi sắp đến khúc rẽ cậu liền nhìn thấy một người đang đứng dưới ngọn đèn đường, người đó rất cao, trông hắn vững chãi cứ như một cây tùng bách vậy, hắn cầm thuốc lá điện tử, vừa hút vừa ngẩng đầu lên nhìn ngọn đèn đường.

Trương Gia Nguyên cảm thấy cặp sách của mình như càng trở nên nặng nề hơn, mặt đường bê tông cứ như hóa thành bùn đất vậy, mỗi bước đi lại như đạp phải một cái hố, khiến cậu hận không thể chìm vào trong đó.

"Tới đây."

Trương Gia Nguyên siết chặt quai cặp, sắc mặt đầy cảnh giác: "Anh làm gì ở đây."

Châu Kha Vũ mỉm cười, nói: "Biết rồi còn hỏi."

"Anh đánh tôi đi, tôi sẽ không đánh trả, coi như là trả nợ cho anh."

"Tôi không đánh em, nếu đánh thì chúng ta cũng phải đánh trên giường."

Trương Gia Nguyên nghiêng đầu rời đi, Châu Kha Vũ lại nhanh hơn một bước, hắn vặn tay Trương Gia Nguyên lại dồn cậu vào trong hẻm.

Dù gì thì khung xương của hắn cũng rất lớn, rất khỏe, càng huống hồ Trương Gia Nguyên quả thực cũng không dám phản kháng.

Thực ra Trương Gia Nguyên rất sợ, lúc đó cậu tức quá nên mới đánh hắn, nhưng không ngờ Châu Kha Vũ lại không đánh trả, thậm chí còn không ngăn cậu lại, cứ để cho cậu đánh.

Mấy đêm nay mỗi khi nhắm mắt lại, cậu lại nhớ tới bộ dạng đang ôm một bụng đầy máu của Châu Kha Vũ, cậu thực sự rất sợ.

Cậu không dám tưởng tượng người này sẽ thực sự vì cậu mà xảy ra chuyện gì.

Cho nên lúc này khi hắn xuất hiện ở đây, Trương Gia Nguyên thực sự đã thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cũng đại khái biết được chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, cậu bị đẩy vào tường, môi của Châu Kha Vũ áp xuống, đầu lưỡi của hắn bắt đầu đưa vào mạnh mẽ khuấy động khuôn miệng của cậu.

Tay Châu Kha Vũ bắt đầu qua một lớp quần bò mà đùa giỡn cậu, cậu nhân lúc răng và môi rời nhau liền nói: "Đừng làm ở đây."

Trong bóng tối, đôi mắt của Châu Kha Vũ sáng lên: "Em có ý gì."

Trương Gia Nguyên quay đi chỗ khác, nói: "Không phải anh rất giàu sao, đến một cái phòng cũng không thuê nổi à."

Hô hấp của Châu Kha Vũ càng trở nên nặng nề: "Em muốn thuê phòng với tôi?"

Giọng nói bình thản của Trương Gia Nguyên mang theo sự run rẩy khó nhận ra: "Đúng, coi như là tôi trả nợ cho anh, chuyện tôi đánh anh, anh không được nói ra, còn có ảnh của tôi... clip của của tôi, anh không được phát tán, anh ra giá đi, tôi trả cho anh."

Châu Kha Vũ không hiểu sao tiểu bá vương bình thường thích dùng nắm đấm như thế này lại cứ hễ ở bên cạnh mình lại thích khóc như thế.

"Em lại khóc rồi?"

"..." Trương Gia Nguyên cắn chặt môi, nhưng vẫn phát ra những tiếng run rẩy, cậu đưa tay lên lau nước mắt.

Với loại chuyện như thế này cậu mà nhịn được không bật khóc lên thì mới là lạ đó.

Châu Kha Vũ kéo cậu ra xa khỏi lòng mình một chút, bình tĩnh nói: "Vậy phải để cho tôi làm một lần thì mới biết là đáng giá bao nhiêu chứ."

Trương Gia Nguyên siết chặt tay.

Châu Kha Vũ nói: "Tôi có một căn hộ ở Gia Húc, em gọi điện cho cô chú đi, nói là cuối tuần em không về."

Hắn ta nói chuyện lúc nào cũng thẳng thắn không văn vẻ như vậy, hắn chẳng bao giờ cần thương lượng, mà luôn dùng giọng điệu khiến đối không thể phản kháng để nói chuyện.

"Hay là em thích khách sạn, vì khách sạn có... không khí hơn?"

Nắm đấm của Trương Gia Nguyên lao thẳng vào mặt hắn, nhưng lần này đã bị cản lại, Châu Kha Vũ không trốn tránh mà còn tiến sát lại gần, liếm lấy vành tai của cậu, phun ra một hơi thở khiến cậu vừa nóng vừa ngứa: "Tôi sai rồi, Nguyên ca, tôi sai rồi."



________

Xin lỗi vì đã để các bác đợi lâu

Chúc các bác buổi tối vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top