Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Childhood

1.

Khi mẹ của Trương Gia Nguyên hoài thai, thì cũng giống như tất cả những người mới làm mẹ, bên cạnh những tháng ngày chờ mong thì bà ấy cũng rất sợ rằng bản thân sẽ không làm tốt vai trò của một người mẹ.

Việc làm cha mẹ đương nhiên không phải công việc muốn làm tốt là có thể làm tốt, lần đầu làm cha mẹ bạn phải sẽ tốn rất nhiều rất nhiều thời gian để học hỏi, thậm chí còn có một vài ông bố bà mẹ dùng cả đời cũng chẳng thể qua được môn học này.

Nếu như có ai đó nói phải đánh giá mẹ Trương Gia Nguyên, hãy nghĩ đến việc bà ấy đã phải đối mặt với một khóa học còn khó hơn những người cha người mẹ khác rất nhiều, nó giống như việc đặt câu hỏi thi Olympic toán trước mặt một đứa học sinh chỉ làm được những phép tính cộng trừ vậy, không có giáo viên, không có ai kèm cặp, cũng chẳng có lấy một câu trả lời chính xác .

Những biểu hiện của bà ấy mấy năm trước vẫn bị coi là không đạt.

Ban đầu bà ấy không muốn chấp nhận sự thật, bà ấy phát điên lên với chồng mình, không chịu bế đứa con của chính mình, bà ấy không chấp nhận đứa con mình sinh ra. Tất cả những chờ mong, kỳ vọng trong quá trình mang thai chính là lý do để bà ấy không muốn chấp nhận đứa trẻ này.

Sau đó bà ấy bắt đầu tự trách mình, bà ấy cảm thấy đứa trẻ mình sinh ra không trọn vẹn, không khỏe mạnh đều là vì quá trình trưởng thành không được đối xử tốt. Bà ấy trách bản thân tại sao lại đối xử tàn nhẫn với con của chính mình như thế, đây là một câu hỏi không có lời giải đáp, bà bắt đầu rơi vào trạng thái trầm cảm, bà bắt đầu nghe thấy những lời trách mắng vang lên bên tai mình, nhưng âm thanh đó đến từ chính bản thân bà, chồng bà, cha mẹ của bà, bà nhận ra tất cả bọn họ, và nhiều nhất vẫn là đến từ đứa con bà đã sinh ra, sau đó bà đã tự chuẩn bị cho mình nửa lọ thuốc ngủ.

Tối hôm đó, bà cầm thuốc và một cốc nước lạnh đứng trong bếp, bà ấy tưởng rằng mình sắp sửa có thể thoát khỏi tất cả rồi.
Chứng trầm cảm sau sinh cứ lặng lẽ tra tấn bà, mà những người thân cận bên cạnh bà cũng không thể ngăn con dao đang cứa nát trái tim bà lại.

Nhưng sau đó bà lại nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, có lẽ đó là giây phút bình tĩnh nhất trước khi chết đi, đó là lần đầu tiên bà nghe thấy tiếng khóc của con trai mình. Bảo bối của bà đang khóc nức nở trong phòng, đột nhiên bà cảm thấy bản thân như có thêm sức lực và dũng khí một cách kỳ lạ.

Trái tim đang đập trong lồng ngực của bà như có một đôi bàn tay non nớt đang khẽ động vào nhào nặn.

Đó cũng là lần đầu tiên bà cho con mình bú sữa mẹ, bà ôm đứa con nhỏ bé trên tay, cả hai cứ thế ngủ say trong phòng của con.

02.

Trương Gia Nguyên không biết chuyện bản thân vừa sinh ra đã suýt chút nữa bị mẹ bỏ rơi, nếu như phải chấm điểm cho mẹ mình, cậu chắc chắn sẽ cho mẹ cả một trăm điểm, bên cạnh đó còn cho thêm một trăm điểm nữa vì cậu rất yêu mẹ của mình.

Trong ký ức mơ hồ khi còn bé của mình, mẹ luôn bảo vệ cậu hơn mức cần thiết. Bà ấy từng gọi điện báo cảnh sát chỉ vì cậu về trễ năm phút, bà ấy sẽ mắng những đứa trẻ bắt nạt con mình, thậm chí sẽ động tay động chân với chúng.

Cậu vẫn còn nhớ rõ, mẹ vẫn hay siết chặt vai mình, dùng đôi mắt chim ưng quan sát khắp nơi trên cơ thể cậu mà nói: “Bảo bảo, con không bị thương chứ bảo bảo.” Sau đó bà lại ôm chặt cậu vào trong lòng, hôn cậu, nói rất lo lắng cho cậu.

Có người mẹ gần như có vấn đề về thần kinh bên cạnh những ngày thơ ấu, khiến cậu không có bạn bè. Cậu một mình trải qua những năm học mẫu giáo và tiểu học. Một mình cầm xẻng nhựa chơi cát trong khu chung cư, một mình ở trong phòng ôm búp bê, tự bày đồ hàng ra chơi, một mình lén lút trèo cây, cậu rất thích nằm trên cây nhìn trộm những đứa trẻ khác chơi với nhau.

Đây là một mặt khác của câu chuyện.

03.

Khi dương vật của Châu Kha Vũ ra vào trong hậu huyệt của cậu, cậu đột nhiên nhớ tới cái cây đó, khi còn nhỏ cậu vẫn hay trèo lên cái cây đó, cậu có thể trèo lên những cành cây không quá cao, những cành cây cao hơn cậu lúc đó một chút.

Cậu bị thao từ phía sau, Châu Kha Vũ bám lấy vào eo cậu, đặt cậu ngồi lên đùi của hắn, để tính khí có thể đi vào sâu hơn nữa, Trương Gia Nguyên sờ xuống bụng mình, cậu có thể cảm nhận được dáng hình của thứ đó khi đang đỉnh lên trên.

Cậu ngồi vắt vẻo trên cành cây nhỏ, nhìn trời, nhìn cây, nhìn những cành trên đỉnh đầu, cậu muốn đợi đến khi mình cao hơn một chút thì sẽ trèo lên đó, khi ấy cậu có thể trèo cao hơn nữa.

Châu Kha Vũ đâm vào eo cậu, khống chế nhịp độ lên xuống của cậu, suy tư của cậu bị sự kích thích mạnh mẽ và ham muốn bắn ra làm gián đoạn, cậu mềm nhũn ngã vào lòng Châu Kha Vũ, mặc kệ thần trí trống rỗng của mình.
Châu Kha Vũ rất thích làm ở đằng sau, vì ở đây hắn không cần dùng bao mà vẫn có thể bắn vào bên trong, hắn thích cảm giác được bắn vào vào bên trong, khi hắn bắn vào, Trương Gia Nguyên sẽ trở nên yếu ớt, trông cậu hệt như một mảnh pha lê mỏng manh vậy.
Hắn ôm cậu vào lòng, giữ nguyên tính khí đã mềm oặt ở trong người cậu mà không có ý định rút ra, Trương Gia Nguyên nhắm mắt lại, cậu vẫn luôn như thế, nếu không rên rỉ thì cậu sẽ âm thầm kháng cự. Mặc dù bình thường rõ ràng cậu nói rất nhiều, rất thích cười đùa ngốc nghếch với người khác.

“Trương Gia Nguyên.” Châu Kha Vũ khẽ chạm vào mí mắt của cậu, đột nhiên hắn lại cảm thấy nếu thứ kia của hắn ở trong cơ thể cậu, thì những thứ khác có thể gần gũi hơn một chút.

Lông mi của Trương Gia Nguyên khẽ run lên.
“Em muốn nghe nhạc không, có loa này.” Hắn rút phân thân ra, đứng dậy, cầm lấy điện thoại của Trương Gia Nguyên: “Em có thể kết nối Bluetooth.”

Hắn đặt di động vào tay Trương Gia Nguyên, nhìn đôi mắt nhắm chặt của cậu, rồi sờ lên mái tóc mềm mại hệt như tóc một đứa trẻ của cậu.
Trương Gia Nguyên né tránh hắn, sau đó mở điện thoại ra.

Sunset Rollercoaster, lại là Sunset Rollercoaster.

Châu Kha Vũ không vui lắm, hắn nâng mặt Trương Gia Nguyên lên nói: “Em rất thích sao, tại sao em lại thích?”

Trương Gia Nguyên nằm xuống, trừng mắt lên nói: “Anh hiểu được sao?”

Câu này của cậu có nghĩa là, anh thì hiểu cái rắm, tôi không thèm nói cho anh biết.

“Tôi hát rất hay đấy.” Châu Kha Vũ hơi ngượng, nhưng vẫn muốn nói ra, hắn ho khan hai tiếng: “Anh tôi còn nói sau khi tôi trưởng thành sẽ cho tôi tham gia tuyển tú để debut làm minh tinh.”

Trương Gia Nguyên liếc sang nhìn: “Tuyển tú, làm idol sao.”

“Đúng, vì tôi rất đẹp trai.” Châu Kha Vũ cười khúc khích, tự cảm thấy bản thân thật hài hước.

Trương Gia Nguyên cũng hơi buồn cười, nhưng cậu lại chẳng muốn cười với hắn: “Anh không đẹp trai, tôi mới đẹp trai.”

Châu Kha Vũ cúi xuống ôm chặt lấy cậu, nói: “Được, Nguyên ca, em đẹp trai, em rất đẹp trai.”

Trương Gia Nguyên hắn lại không giữ chừng mực, thế là liền đẩy hắn ra: “Loa của anh tuyệt quá, ngoại trừ tạp âm ở xung quanh.”

Ý cậu là, hy vọng Châu Kha Vũ có thể im miệng. Châu Kha Vũ đưa tay ra sau đầu, ngoan ngoãn im miệng, cả hai cùng nhau nằm ngửa người  ra, yên lặng nghe nhạc.

__________________
Bảo bảo bị đánh gậy các chị ạ~~~
Rất may là chị tác giả tốt bụng đã cho chúng em lại link raw
Chúc mọi người buổi tối vui vẻ nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top