Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14

Devil 3

01.

Trước khi khởi hành mọi người đã chọn phòng xong hết rồi, Trương Gia Nguyên chọn phòng đơn, sau khi đến nơi, lớp trưởng liền phát thẻ phòng cho mọi người, Châu Kha Vũ thì nhanh hơn một bước đến nhận lấy thẻ của Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên vừa mới ngủ dậy, đầu óc đang mơ mơ màng màng, bụng cậu không còn đau nữa, ngoài việc không có sức sống dồi dào như bình thường thì cũng không có gì không thoải mái.

Châu Kha Vũ mang theo chứng minh thư của cậu và bản thân đi đến trước quầy lễ tân, còn cậu thì theo sát phía sau hắn.

Trương Đằng đang làm thủ tục trước quầy lễ tân, nhìn thấy hai người thì trừng mắt lên nhìn, quát lớn: "Trương Gia Nguyên! Tôi bảo cậu ngủ với tôi thì cậu khịu! Cậu lại ngủ với cậu ta!"

Trương Gia Nguyên bị anh nói như vậy thì ngáp một cái nói: "Ngủ cái gì mà ngủ, tôi ở phòng đơn."

Vừa nói xong, Châu Kha Vũ đã cầm lấy thẻ phòng mới làm của mình, rồi khoác cặp sách của Trương Gia Nguyên lên vai: "Đi thôi, lên cất hành lý trước."

Trương Đằng trừng mắt nhìn hai tấm thẻ phòng trên tay Châu Kha Vũ, rồi lại lườm Trương Gia Nguyên, khẽ nói: "Chỉ nghe người mới cười, không thấy người cũ khóc."

Châu Kha Vũ không vui rồi: "Cái gì mà mới với cũ, tôi là người đầu tiên..."

Còn chưa nói hết đã bị Trương Gia Nguyên đẩy một cái.

"Trả thẻ cho tôi." Trương Gia Nguyên đưa tay về phía hắn.

Châu Kha Vũ đưa cho cậu một tấm thẻ, còn cái kia thì nhét vào túi mình.

"Cậu muốn tranh với tôi sao? Cậu nghĩ là có thể sao?"

Trương Đằng dùng hai tay trái phải khoác vai bọn họ: "Tranh giành thì có gì thú vị chứ? Lát nữa đi ăn cùng nhau đi, Kha Vũ, tôi vừa nhận được ủy thác là phải giới thiệu cho cậu một người bạn, hihi."

Châu Kha Vũ chỉ để ý đến sắc mặt của Trương Gia Nguyên, sau đó đáp một tiếng "Được", rồi gỡ hai cánh tay của Trương Đằng ra, tự mình khoác vai Trương Gia Nguyên, nhưng một giây sau đã bị hất văng ra.

Hai người không ai nói một lời nào mà đi lên lầu.

Thang máy chật cứng học sinh, Châu Kha Vũ dùng thân mình ngăn cách Trương Gia Nguyên khỏi thế giới bên ngoài. Có một nữ sinh bị bị xô đầy mà chạm vào người Châu Kha Vũ, liền lập tức đỏ mặt xin lỗi.

"Không có gì." Châu Kha Vũ lịch sự cười nói, một chân của hắn chen vào giữa chân của Trương Gia Nguyên, kéo giãn khoảng cách với những người khác.

Nhưng môi của hắn gần như đã chạm vào lông mi của Trương Gia Nguyên rồi.

02.

Vào lần đầu tiên bọn họ đến căn hộ của Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ đã ấn Trương Gia Nguyên vào tường, nhân lúc cậu sợ hãi không dám phản kháng mà thô bạo hôn môi cậu.

Khi cửa phòng khách sạn đóng, Châu Kha Vũ lại không nhịn được mà muốn hôn cậu, nhưng lại bị Trương Gia Nguyên đẩy mạnh ra.

Hai người đứng cách nhau khoảng một mét nhìn chằm chằm vào đối phương.

Châu Kha Vũ sờ vào khóe môi bị cắn rách của mình: "Tôi thực sự không biết em lại muốn quậy cái gì đây."

Hắn ném túi của hai người lên trên bàn.

Trương Gia Nguyên do dự một chút, rồi lấy băng vệ sinh từ trong túi mình ra, sau đó đi vào nhà vệ sinh.

Cậu không muốn giấu giếm cái gì trước mặt Châu Kha Vũ nữa, dù sao hắn cũng đã biết hết rồi.

Nhưng khi Châu Kha Vũ nhìn thấy thứ kia của em thì hơi thở của hắn trở nên gấp gáp hơn mấy lần, hắn tới gần nắm lấy cửa nhà vệ sinh không cho Trương Gia Nguyên đóng lại.

"Nguyên nhi, để tôi..."

"Không được!" Trương Gia Nguyên cầm miếng băng dày mềm trong tay, bóp chặt nó đến biến dạng.

"Vậy để tôi hôn em một cái." Châu Kha Vũ sờ cằm cậu, đặt ngón cái lên yết hầu của cậu, rồi cúi xuống nhìn chằm chằm vào cậu.

Trương Gia Nguyên nhắm mắt lại, cậu biết bản thân phải làm gì đó thì cái người trước mặt này mới không phát điên lên.

Bàn tay của còn lại của Châu Kha Vũ đặt lên bả vai cậu, sau đó di chuyển chậm rãi xuống vòng eo thon thả, sau đó bao phủ lên cặp mông đang vểnh lên của Trương Gia Nguyên mà xoa nắn.

Trương Gia Nguyên không thích, cậu muốn từ chối, nhưng ngón tay đang đặt trên yết hầu cậu của Châu Kha Vũ lại khẽ ấn uống như đang muốn cảnh cáo cậu.

Châu Kha Vũ liếm lấy đôi môi cong mềm mại của cậu: "Trương Gia Nguyên, eo của em mảnh như vậy, tại sao mông lại lớn như thế."

Hắn vẫn dùng giọng điệu dịu dàng, lịch lãm hằng ngày nói ra từng chữ từng chữ của một câu hỏi không cần câu trả lời.

Mặt Trương Gia Nguyên nóng lên.

"Biến thái."

Châu Kha Vũ dốc sức chứng minh bản thân xứng với hai chữ này, tay hắn lần xuống dưới mông Trương Gia Nguyên, vòng lên phía trước chạm vào vị trí âm đạo của em, ôm lấy lớp băng băng vệ sinh đã thấm đầy máu.

Âm thần của Trương Gia Nguyên đột nhiên bị ấn vào, làm cho hạ thể vốn đang được bao bọc lập tức bị chà sát, khoái cảm đột ngột kéo đến càng khiến nơi đó càng thêm mẫn cảm, cậu cảm nhận được bụng dưới của mình quặn lại, một dòng chảy nóng hổi bắt đầu tuôn ra.

Sự mất kiểm soát, xấu hổ, bí mật làm mắt Trương Gia Nguyên đỏ hoe.

Nhưng Châu Kha Vũ vẫn không buông ta cho cậu, mà sát lại gần bên tai cậu nói: "Tanh thật."

Trương Gia Nguyên nắm lấy ống tay áo của hắn nói: "Anh... anh cho tôi đi vệ sinh."

Châu Kha Vũ nhìn khóe mắt đỏ hoe và thái độ khuất phục của em thì cũng chịu lui ra ngoài, để cậu đóng cửa nhà vệ sinh lại.

03.

Trương Đằng có lập ra một cái nhóm chat tên là "Biệt đội sinh tồn", Trương Gia Nguyên thậm chí còn không biết anh add wechat của Châu Kha Vũ từ lúc nào.

Ở trong nhóm còn có một cái tên và avt mà cậu còn chưa nhìn thấy bao giờ, Trương Gia Nguyên nhìn một cái đã đoán ra đó là ai.

Cậu thay một chiếc quần dài rộng rãi rồi ngồi trên giường bắt đầu nghịch điện thoại, Trương Đằng ở trong nhóm tag tên cả hai, giục hai người nhanh lên.

Châu Kha Vũ vẫn còn đứng trước gương chải tóc, Trương Gia Nguyên cầm dép của khách sạn ném vào người hắn: "Có thể nhanh hơn chút không."

Châu Kha Vũ đeo một chiếc kính râm lên nhìn Trương Gia Nguyên hỏi: "Nguyên nhi, tôi đeo cái này có được không?"

"Đeo hay không đeo kính cũng không thay đổi được khuôn mặt của anh." Nói rồi lại mập mờ châm biếm thêm một câu: "Đều xấu như nhau."

Châu Kha Vũ mở cửa làm ra động tác xin mời: "Đẹp trai thì đi trước."

Nồi lẩu mà Trương Đằng đặt đã bị chén sạch rồi, nhìn thấy hai người Trương Gia Nguyên đến thì cũng không có chút lúng túng nào mà nói: "Thực ra là vì cũng đói rồi, mà hai người cũng chậm chạp quá."

Hơi nóng của nồi lẩu bốc lên một đám khói trắng, đến khi khói tản đi bớt thì Trương Gia Nguyên mới nhìn rõ người ngồi bên cạnh Trương Đằng.

Khi nhìn thấy khuôn mặt dịu hiền, chiếc mũi yêu kiều và đôi mắt thon nhỏ trông vô cùng quyến rũ của người đó cậu còn tưởng là con gái, càng huống hồ cậu ấy còn để tóc dài xõa qua tai, lại trang điểm nữa, Trương Gia Nguyên không hiểu người đó đã bôi gì vào môi để bóng mịn lên như thế.

Trương Gia Nguyên phải liếc nhàn yết hầu của cậu ấy mấy lần thì mới xác nhận được người đó là con trai, cậu ngồi xuống trước mắt Trương Đằng, ra hiệu bảo anh giới thiệu một chút.

Trương Đằng vừa nhìn thấy Châu Kha Vũ thì như vừa nghĩ ra chuyện gì đó, anh khó khăn nuốt miếng thịt trong miệng xuống, đưa hai tay về phía cậu trai kia nói: "Vị này chính là người mà tôi muốn giới thiệu cho các cậu làm quen! Các cậu gọi Đào Đào là được."

Đào Đào cởi mở cười nói: "Halo halo, tôi đã muốn làm quen với các cậu từ lâu rồi."

Cậu ấy nói nhưng mắt lại cứ dán chặt lên người Châu Kha Vũ.

Trương Gia Nguyên hiểu ra, có vẻ như đây đích thực là người đàn em mà Phó Tư Siêu từng nhắc đến. Trước đây cậu không ngờ là người này lại có phong cách phi giới tính như vậy.

Châu Kha Vũ cảm nhận được Trương Gia Nguyên đang liếc nhìn mình, thì cũng đưa mắt sang nhìn, nhưng Trương Gia Nguyên lại chẳng nhìn hắn nữa.

Đào Đào rất biết nói chuyện, con người cũng rất hài hước, nhưng Trương Đằng lại chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống mà trò chuyện cũng rất hời hợt, Trương Gia Nguyên thì càng không có gì để nói với một người xa lạ, vả lại bản thân cậu cũng biết người ta đang có ý gì, vậy là cũng chỉ chuyên tâm nhúng thịt. Cho nên từ đầu đến cuối chỉ có hai người Châu Kha Vũ và Đào Đào nói chuyện với nhau.

Gò má cao của Đào Đào chưa từng hạ xuống: "Kha Vũ, cậu thấy thịt bò thế nào, có phải rất ngon không! Một vài người bạn của tôi đã giới thiệu nhà hàng này cho tôi, thực sự không tồi."

Châu Kha Vũ đồng tình: "Hương vị quả thực rất ngon, chúng ta gọi thêm một phần đi." Hắn giơ tay lên gọi món.

Đào Đào thuận múc một môi thịt vừa mới nhúng cho vào bát Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ lại vội cầm lấy môi nhúng đổ cả môi thịt đầy ắp vào bát Trương Gia Nguyên.

"Nguyên nhi, em thử đi."

Trương Gia Nguyên nhìn vào bát đầy ắp thịt bò cay của mình, hơi nóng sộc lên tận mắt em, em không nói gì mà cũng không đụng đũa.

Trương Đằng đứng dậy cầm lấy bát của Trương Gia Nguyên, vui vẻ múc hết thịt sang bát mình nói: "Ha ha, Nguyên nhi không ăn được cay, các cậu đều không cần thì hời cho tôi quá, ái chà chà!"

Châu Kha Vũ sững người, bây giờ Châu Kha Vũ mới nhớ ra từ nãy đến giờ Trương Gia Nguyên chỉ gắp đồ ăn trong phần nước lẩu trong vắt của nồi lẩu uyên ương.

Hắn nhìn Trương Gia Nguyên, cảm thấy mình phải giải thích một chút, nhưng lại không biết nên giải thích cái gì: "Tôi... tôi không biết."

Trương Đằng xua tay: "Không sao, hôm nay đến đây đây không phải cho cậu ấy ăn, chủ yêu là Đào Đào muốn mời cậu ăn cơm, tôi và Nguyên nhi chỉ đi kèm thôi, cậu ăn vui vẻ là được rồi, haha."

Trương Đằng nhướng mày.

Cuối cùng Châu Kha Vũ cũng bừng tỉnh, hắn nhìn sang cậu con trai ngồi đối diện mình, người đó cũng không chút tránh né mà mà vô cùng thoải mái, bình tĩnh nhìn về phía hắn, thậm chí còn có chút khiêu khích.

"Đúng, tôi thích cậu."

Châu Kha Vũ xuống, hắn mỉm cười, nhìn xuống bát đũa của mình: "Nguyên nhi, em cũng biết?"

Trương Gia Nguyên gặp khoai tây từ trong nồi lẩu trong vắt ra, rồi bình thản đáp: "Phải, tôi đương nhiên là biết."

Châu Kha Vũ vẫn cười, hắn gõ ngón tay vào mặt bàn nói: "Mọi người ăn đi, tôi đột nhiên nhớ ra mình có việc phải làm."

Hắn thấy Đào Đào định đứng dậy đi theo, thì lập tức ấn vai cậu ấy xuống: "Rất vui được làm quen với cậu, nhưng tôi thực sự rất vội, không cần tiễn, nếu có nhu cầu thì có thể liên lạc với tôi qua wechat."

Châu Kha Vũ hỏi Trương Gia Nguyên: "Em muốn đi cùng tôi không? Em cũng không thích ăn cái này mà, chúng ta đi ăn cái khác nhé?"

Trương Gia Nguyên cho cả đĩa thịt bò cay mà nhân viên vừa mang lên vào nồi, nhìn cũng không thèm nhìn mà nói: "Không cần đâu, đột nhiên tôi lại cảm thấy món cay này cũng rất ngon."

Châu Kha Vũ thực sự không nhịn được nữa: "Được, vậy tôi đi trước."

Hắn nói đi là đi, ngay đến cả Trương Đằng cũng có thể cảm nhận được bầu không khí có gì đó không ổn: "Cậu ta giận sao?"

Trương Gia Nguyên lạnh nhạt đáp: "Chắc vậy."

Trương Đằng khoác vai Đào Đào nói: "Người anh em đừng buồn, chắc là quá đột ngột nên cậu ta hơi sốc thôi, tôi thấy vừa rồi hai người nói chuyện rất sôi nổi, tôi và Nguyên nhi còn chẳng xen vào được, có phải không Nguyên nhi?"

Trương Gia Nguyên vừa cho miếng thịt bò vào miệng liền cay đến nỗi phải uống ngay một cốc nước lạnh, cũng gật đầu đồng tình.



____

Dỗi ngang ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top