Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 107: Đứa trẻ bị ép trưởng thành.

Cứ mỗi khi hoàng hôn buông xuống là Long Thần lại bế tiểu hoàng tử Boruto đến lầu Phong Khởi. Hinata thường ngồi lặng ở đó một lúc lâu, vừa ru Boruto ngủ, vừa hồi tưởng về những kỉ niệm xưa.

Dù nói gì đi nữa thì Hoàng Cung này cũng là nơi chất chứa rất nhiều hồi ức đẹp giữa cô và Naruto. Từng khung cảnh ở nơi này đều khơi gợi cho cô nỗi nhung nhớ. Hinata dành phần lớn thời gian chỉ để chìm đắm trong những kí ức đó, mà cũng chẳng còn cách nào khác, chuỗi ngày kế tiếp của cô chính là những chuỗi ngày tưởng nhớ mãi mãi.

Boruto đã ngủ. Hinata vỗ từng nhịp nhẹ nhàng lên lưng cậu.

Mái tóc vàng của hài tử phản chiếu ánh hoàng hôn. Gió bắt đầu nổi lên, Hinata liền giao lại Boruto cho Hayame, để nàng đặt cậu vào nôi, tránh gió.

- Nương nương, trà đây ạ. - Hana chuẩn bị cho cô một chén trà mới.

- Ừm. - Hinata mỉm cười, gật đầu với nàng. Hana trông sắc mặt cô hôm nay đã tươi sáng hơn nhiều, lòng nàng an yên hẳn đi.

Thời gian trước nương nương lúc nào cũng sầu thương, sức khỏe người suy giảm một cách trầm trọng khiến nàng và Hayame lo chết đi được. Giờ thì tốt hơn rồi, từ khi có tiểu hoàng tử, tâm trạng nương nương khởi sắc trông thấy, người cũng dần biết yêu thương bản thân mình hơn, điều này làm nàng yên tâm.

Mất đi bệ hạ đã là một cú sốc lớn đối với nàng. Nếu nương nương cũng không giữ gìn sức khỏe, có lẽ nàng sẽ chẳng còn hi vọng nào để bám víu nữa.

Hana vừa nghĩ vừa lau nước mắt.

- Hana. - Hinata khẽ thốt.

- Vâng... - Nữ hầu nghẹn giọng đáp.

- ... - Hinata ôm lấy chén trà, đăm chiêu nhìn làn nước cam vàng lấp lóa. Cô biết, Hana luôn lo lắng cho cô.

- Ta không sao đâu, đừng lo nữa. - Cô nhẹ nhàng cười, trầm ngâm - Thời gian qua... Ta đã suy nghĩ rất nhiều.

- Vâng. - Hana cúi đầu.

- Phu quân ra đi, ta sốc cực độ, muốn tìm mọi cách đuổi theo chàng. Nhưng ngươi biết không? Chàng năm lần bảy lượt khước từ ta, muốn ta chăm lo cho hài nhi. - Long Thẩn ngước mắt nhìn hoàng hôn, giọng yếu ớt.

- Nương nương! Bệ hạ nghĩ như vậy là thấu suốt! Cho dù sự ra đi của bệ hạ khiến người không thể chấp nhận nhưng... Tiểu hoàng tử còn rất nhỏ... Tiểu hoàng tử cần mẫu thân... - Hana vội vàng khuyên nhủ.

- Ha ha, đừng kích động vậy chứ. - Hinata che miệng khúc khích - Ta đã bảo là bản thân suy nghĩ rất nhiều rồi mà. - Đôi mắt tím cong lại - Ta sẽ không làm chuyện dại dột nữa.

- May thật. - Hana thở phào.

Hinata nâng chén trà lên, thanh tao hưởng thụ hương trà, mỉm cười - Thay vì đuổi theo chàng rồi không còn mặt mũi nào nhìn chàng khi chàng hỏi đến hài nhi, thì ta nguyện sẽ dành cả kiếp này để sống cùng những kí ức về chàng.

Đáy mắt cô long lanh - Hana, nơi này có hình bóng chàng. Khi ta nhắm mắt lại, ta có thể thấy chàng hiện hữu ở khắp mọi nơi, rõ mồn một. Hóa ra, ta chưa hề xa chàng.

- Nương nương.

- Chàng tồn tại trong linh hồn ta, không thể xóa bỏ. Dù chàng còn sống hay đã chết thì chàng vẫn mãi mãi tồn tại trong ta.

Hana ngẩn ra.

Hồi lâu sau nàng mỉm cười.

- Vâng, bệ hạ cũng còn mãi trong lòng chúng thần.

Nữ hầu đưa mắt nhìn hoàng cung rực rỡ tráng lệ.

Bệ hạ sẽ mãi mãi ở lại trong lòng chúng thần với sự thành kính tôn quý.

...

Cuộc đối thoại chìm trong sự tưởng nhớ. Hana lùi dần lại, trở về vị trí bên cạnh Hayame. Nàng không muốn làm phiền không gian hồi tưởng của Hinata. Khi nàng đến gần, Hayame liền đặt tay lên vai nàng, bày tỏ niềm quan tâm.

Hana gật đầu, ngầm cảm ơn Hayame.

May mà bên cạnh nàng còn có nữ tư tế này, thời gian qua được làm việc cùng nàng ta, nàng cũng cảm thấy bớt cô đơn trống trải.

- Ra là ở đây.

Đột nhiên có tiếng nói vang lên từ hư không, Hayame nhíu mày, thốt lên - Tinh linh đại nhân!

Hinata khẽ đưa mắt nhìn, cách chỗ cô đang ngồi năm bước chếch về phía bên trái, có một đoạn không gian đang bị bẻ cong.

Tinh linh trưởng bước ra từ chỗ đó. Đặc biệt là, hôm nay trên tay nàng ta không mang theo sớ tấu.

- Đang thưởng trà sao? - Tinh linh trưởng nhìn Hinata hồi lâu, trong đôi mắt đỏ đan xen những cảm xúc phức tạp.

- Ừm. - Hinata gật đầu - Công việc đâu?

- Cùng uống chén trà trò chuyện được không? - Tinh linh trưởng không trả lời vào câu hỏi của cô mà lại đột ngột nói.

- ... - Hinata dò xét nàng ta một phen, sau cùng cô hướng về chỗ ngồi phía đối diện, đung đưa nắp của chén trà trên tay - Ngồi xuống đi.

Hana nhanh nhẹn chuẩn bị trà cho tinh linh trưởng, nàng ta bấy giờ cũng đã tuân theo sự an bài của Hinata mà an tọa ở chỗ đối diện cô. Tinh linh trưởng đan hai tay vào nhau, đặt lên bàn. Đôi mắt đỏ nhìn thật lâu vào khăn trải bàn thiêu hoa cúc cầu kì, trầm mặc.

- Sao hôm nay ngươi cao hứng vậy? - Hinata thong thả nói. Dù cô và Tinh linh trưởng đã sống cạnh nhau một khoảng thời gian khá lâu, tuy nhiên, rất ít khi cô và nàng ta có thể cùng uống trà, cùng trò chuyện.

Tinh linh trưởng là một người nghiêm khắc và tỉ mỉ trong công việc, nàng ta thường dành phần lớn thời gian của mình vào việc hoàn thành nhiệm vụ. Khi còn ở Thủy Tinh Cung, Hinata đã nhiều lần quan sát nàng ta, Tinh linh trưởng hầu như không có thời gian cho việc thư giãn.

Thế nên... Hành động hôm nay của nàng ta khiến cô nghi hoặc.

Không, nếu nói là nghi hoặc thì chưa đủ, phải nói là kinh ngạc thì đúng hơn.

- Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó chứ. - Nhận được ánh nhìn kì lạ của Hinata, Tinh linh trưởng bỗng bật cười - Trông mắt ngài ta là con quái vật không biết nghỉ ngơi là gì ư?

- Chính xác. - Hinata hớp một ngụm trà, đáp ngay lập tức.

- Hừm... - Nụ cười của Tinh linh trưởng đông cứng. Nàng nhíu mày, tự kiểm điểm chính mình... Đúng là... Nàng đã làm việc khá là điên cuồng trong thời gian qua.

Tinh linh trưởng nhìn lá trà nổi bền bồng trong chén, đôi mắt đỏ dịu lại

- Từ khi chủ nhân ra đi, ta không còn là chính ta được nữa. Chủ nhân để lại rất nhiều việc, ta như đứa trẻ bị ép trưởng thành, phải tự thân gánh vác những điều đó để chống đỡ Thủy Tinh Cung. Thời gian trôi qua, ta dần quên mất con người trước đây của mình, ta điên cuồng và nghiêm khắc, trở nên khó tính trong mọi việc. - Dừng một chút, giọng nàng buông ra nhẹ tênh - Cũng lâu rồi... Ta mới lại có thể ngồi ở đây, uống trà và nói ra những điều này với ai đó.

- Bởi vậy mới cảm thấy lạ. - Hinata đặt tách trà lên bàn, trêu ghẹo đáp.

Tinh linh trưởng cau mày - Người ta đang tâm sự mà ngài có thể trêu chọc vậy sao?

- Ha ha ha! - Đến đây thì... Hinata không thể giả vờ được nữa, gương mặt cố đè nén cảm xúc bùng một phát, tan vỡ. Long Thần cười khanh khách. Thật lòng là, cô rất vui vì Tinh linh trưởng có thể tâm sự những điều này với cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top