Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 114: Những kẻ tàn nhẫn.

Lời nói của anh khiến lòng Hinata trở nên an yên vô hạn. Bao nhiêu đau đớn, cô độc, giá lạnh mà cô phải chịu đựng phút chốc đều được hóa giải hết. Một vườn hoa xuân đang nở rộ trong tim cô, ngay cả vết thương trên lưng cũng không thể lấn át được niềm hạnh phúc dâng tràn đó.

Long Thần ngã đầu vào ngực anh, mỉm cười nhòa lệ.

Cô yên tâm ngất đi trong vòng tay anh, ngoan ngoãn như trẻ thơ.

Tịnh Đế ôm chặt cô hơn, đôi má thoáng đỏ.

Hinata lúc này... Thật khiến anh chỉ muốn ôm lấy nàng như vậy, vĩnh viễn vĩnh viễn.

- Hừ, các ngươi... - Địa Mẫu tức giận thốt.

- Tịnh... Đế... - Tinh linh trưởng đã lấy lại bình tĩnh, nàng khuỵu xuống đất, kinh ngạc nhìn anh.

Đôi mắt xanh đang tận hưởng niềm hạnh phúc dần se lại, Naruto nghiêm túc ngẩn lên.

Ánh mắt anh, dữ dội chiếu về phía Địa mẫu, những gì mà nàng gây ra cho Hinata ban nãy anh vẫn chưa nuốt trôi.

- Ngươi là chủ nhân Cửu Vĩ? - Địa mẫu nói.

- Phải. - Naruto đáp - Chính ta đã phá vỡ phong ấn bên ngoài.

- Mục đích của ngươi là gì? Ngươi có biết nhúng tay vào việc không liên quan đến mình sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào không? - Địa Mẫu nghiến răng, nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì, ngực nàng lại càng phập phồng mạnh hơn. Một luồng khí nóng bốc lên đỉnh đầu, nàng quát lớn - Ngươi và Cửu Vĩ rốt cuộc đang âm mưu chuyện gì?!

- Âm mưu? - Naruto mỉm cười.

Âm mưu chuyện gì, người nên đứng ra nói rõ lúc này có lẽ không phải là anh.

Tịnh Đế xót xa đỡ Hinata lên, anh nhìn khuôn mặt ngủ sâu yên lành của cô, ánh mắt trở nên dịu dàng vô hạn.

Hinata, cố gắng một chút. Mọi chuyện sắp kết thúc rồi.

Tịnh Đế nắm lấy vai cô, gọi lớn - Ngài còn chờ gì nữa hả?!

Ngay lập tức, dấu phong ấn màu bạc trên trán Hinata tỏa sáng rực rỡ. Long Thần rời khỏi vòng tay Tịnh Đế, bay vút lên cao. Ánh sáng màu bạc vĩ đại bao bọc lấy cơ thể cô.

Cả người Tinh linh trưởng run lên bần bật.

Địa Mẫu đứng trên đỉnh kim tự tháp, hai tay siết chặt vào nhau, môi nàng cũng đang run.

Trời đất biến sắc.

Hàng ngàn tia sáng đủ màu đang chao liệng trên nền trời trong xanh. Tựa như một tấm lụa cầu vồng khổng lồ được ai đó phủ lên bầu trời. Khung cảnh huy hoàng tráng lệ.

Ánh sáng bao quanh cơ thể Hinata nảy nở như một đóa sen, từng cánh từng cánh ảo diệu bung nở dưới trời mây Đông Lâm. Cuối cùng, khi ánh sáng đã chói chang đến cực điểm thì bóng hình ngạo kiều quen thuộc ấy lại hiện ra.

Long Thần Thượng Cổ đứng giữa không trung, áo choàng bạc tôn quý tung bay dưới trời gió lộng. Đôi mắt bạc chiếu xuống Địa Mẫu đang đứng trên đỉnh kim tự tháp, khóe môi treo nụ cười thanh nhã.

Dáng vẻ ấy mấy ngàn năm trôi qua rồi vẫn thanh dật như vậy. Tựa như ánh sáng rực rỡ nhất của chốn thiên đường. Địa mẫu ngẩn ra một lúc lâu, chăm chăm ngắm nhìn ngài.

Hài nhi... Hài nhi mà nàng yêu quý nhất cuối cùng cũng quay trở về bên nàng.

- Chủ nhân. - Tinh linh trưởng bật khóc.

- Mariko. - Long Thần mỉm cười, gật đầu với nàng.

Nụ cười cùng cái gật đầu của ngài khiến Mariko không kìm được cảm xúc, nàng khóc nức nở hơn. Chủ nhân tại sao lại dùng ánh nhìn đầy cảm kích đó để nhìn nàng? Nàng thật sự rất xấu hổ vì suốt thời gian qua chẳng thể làm gì cho Đông lâm.

Nàng chưa làm được việc gì cả, chưa hoàn thành trọng trách mà chủ nhân đã giao phó.

Nàng không xứng đáng để được ngài nhìn bằng ánh nhìn cảm kích ấy.

- Gì vậy? Đừng sướt mướt thế chứ? - Long Thần Thượng Cổ cau mày, buồn cười.

Trong tâm trí của ngài, Mariko luôn là cô bé kiệm lời và ngoan ngoãn. Ngài không ngờ, thời gian đã trôi qua nhiều đến vậy. Bây giờ Mariko đã trưởng thành rồi, còn biết khóc nhè nữa.

Điều đó khiến ngài không khỏi một lần nữa cảm thán cho số mệnh và thời gian.

- Con yêu. - Địa Mẫu vui mừng thốt lên.

- Mẹ. - Long Thần Thượng Cổ hướng về phía nàng.

- Đến đây, để mẹ ôm con nào. - Địa Mẫu dang tay ra, đón ngài vào lòng. Nụ cười trên môi nàng bừng nở như hoa xuân. Kể từ khi ngài ra đi, nàng chưa từng có nụ cười hạnh phúc như vậy.

- Con đã lớn rồi. - Long Thần khước từ, mày nhíu vào nhau.

- ... - Địa Mẫu nghe ngài nói vậy, sự cụt hứng hiện rõ trên khuôn mặt kiêu diễm. Nàng đưa tay đỡ ngực một cách bi đát, lùi về sau, ngã lên bảo tọa tôn quý, thở dài.

- Người không cần phải tỏ ra đau khổ như vậy... - Long Thần ngập ngừng.

- Đứa trẻ hư hỏng, con không cần mẹ nữa đúng không? Ngay cả cha con con cũng không cần. Đúng là con trai đã lớn thì không thể giữ được. Giờ con chỉ nhớ đến mỗi cô ta thôi đúng không?

Nụ cười trên môi Long Thần lặng tắt.

...

Đứng một bên chứng kiến chuyện gia đình của Long Thần Thượng Cổ, Naruto không khỏi rùng mình.

Anh không nghĩ Địa mẫu lại là người mẹ sến sẩm như vậy. Nhưng thôi, anh sẽ cho qua điều đó. Naruto khoanh tay chăm chú dõi theo diễn biến mọi chuyện trong khi Cửu Vĩ thì không ngừng bật cười.

- Gì vậy?! - Anh hỏi.

- Không, mẹ vẫn có kiểu nói chuyện đó.

- Địa mẫu là người thế nào? - Đột nhiên anh lại rất tò mò về con người của nàng ta.

Đôi mắt đỏ liếc nhìn anh, khi nghe anh hỏi câu này, nụ cười của Cửu Vĩ cũng tắt ngấm.

- Mẹ và cả Cha... Đều là những người tàn nhẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top