Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Mưu đồ.

- Tể tướng đại nhân. - Bên ngoài phòng ngủ của Isora, một bóng đen lẳng lặng đáp xuống.

- Vào đi. - Ông ngẩn đầu khỏi quyển sách, khẽ bảo.

- Vâng. - Người đó đẩy cửa bước vào, cung kính quỳ xuống bên cạnh ông. Đó là một người thanh niên anh tuấn. Anh ta mặc thường phục - Một bộ phục trang Dự Quốc điển hình.

- Sao rồi? Nghe ngóng được gì không? - Isora hỏi.

- Vâng, thuộc hạ thám thính được một chuyện rất quan trọng.

- Chuyện gì?

- Tịnh Đế đang cho người lùng sục khắp Biệt cung.

- Thế à? Có vẻ ngài ta đang đi tìm phi tử của mình nhỉ? Còn về thân phận nàng thì sao?

- Thuộc hạ có thăm dò được một cung nữ. Nàng ta là người từng phục vụ cho vị phi tử đó. Nghe nói Tịnh Đế chỉ độc sủng duy nhất mình nàng. Ngài yêu thương nàng đến nỗi bất cứ điều gì cũng dành riêng cho nàng cả. Nơi mà nàng sống vốn là tẩm cung riêng của Tịnh Đế, nhưng không hiểu vì sao nàng lại chuyển đến Liên Viện rồi cuối cùng lại được dời về Vân Ngọc Viện bên cạnh tẩm cung. Nghe nói từ khi nàng chuyển đến đó, ngày nào Tịnh Đế cũng đến tìm nàng. Tình cảm mà Tịnh Đế dành cho nàng xưa nay hiếm có. Chưa từng có vị Đế Vương nào lại yêu sủng phi tử của mình như vậy.

- Bằng việc ngài ấy lùng sục khắp nơi để tìm kiếm nàng thì ta cũng thấy được sự xem trọng mà ngài ấy dành cho nàng rồi. - Isora khẽ cười - Nếu Tịnh Đế không xem trọng nàng, ngài ấy sẽ không hành sự kín kẽ thế này đâu. Rõ ràng ngài ấy sợ người khác chú ý đến nàng, nên mới phải phái người lùng sục trong đêm, không một tiếng động như thế này.

- Vâng, thuộc hạ còn điều tra được rằng, phi tử của Tịnh Đế thật ra chính là một vị cư sĩ của Đông Lâm.

- Cái gì? - Chân mày Isora nhướn cao.

- Vâng ạ. Nàng ấy trước đây là vị cư sĩ rất được tiên đế trọng dụng. Tiên đế quan tâm nàng đến nỗi dành riêng cho nàng một cung điện ở hoàng cung Tịnh Quốc. Sau đó nàng bén duyên với Tân Đế, kể từ đó luôn được Tân Đế sủng ái.

- Hừm... - Isora vuốt râu, suy tư.

Cư sĩ của Đông Lâm à?

Vậy là... Kinh mạch của nàng ấy bất thường như vậy là do pháp lực ư?

Dù sao... Nếu được Tiên Đế trọng dụng như vậy thì khả năng của nàng ấy cũng không phải tầm thường đâu.

Tân Đế hiện tại cũng rất xem trọng nàng. Một người như ngài ta, không thể vì nhan sắc tầm thường mà trở nên điên đảo như thế.

Chắc chắn quanh cô gái này có một bí mật nào đó.

- Được rồi, ngươi lui đi. - Sau hồi lâu suy tính, Isora cuối cùng cũng cho thuộc hạ lui ra.

Người thanh niên đó nhận được lệnh của chủ nhân, liền cung kính lùi lại, chậm rãi lui ra ngoài. Khi anh ta đi rồi, Isora vẫn tiếp tục trầm tư dưới đèn.

Xem ra... Ông vẫn phải đem nàng rời đi. Nếu thật sự nàng là cư sĩ của Đông Lâm và là người kề cận bên Tịnh Đế, ông nghĩ nàng cũng có giá trị lợi dụng đấy.

-o-

Hôm sau, Isora đến thăm Tani từ rất sớm. Ngũ điện hạ tuy không biết võ công, cũng không có hứng thú với võ công, nhưng ngài lại đam mê âm luật và thường có thói quen đánh đàn vào buổi sáng.

Isora dạo qua khoảnh sân trước phòng ngài, Tani đang ngồi trên bàn thấp ngoài sân, tao nhã đánh đàn.

- Tiếng đàn trong vắt như suối vậy, thật khiến người ta say đắm. - Vị tể tướng già bất chợt nói.

Tani chú ý đến ngài, chàng mỉm cười, khẽ dừng tay đàn - Chào buổi sáng, tể tướng đại nhân.

- Điện hạ, hôm nay ta đến đây là có một chuyện muốn bàn bạc với ngài.

- Chuyện gì?

- Về hai vị cô nương mà chúng ta tìm thấy trong sân vườn hôm qua.

Tani nghe đến đây, mày lập tức nhíu lại.

Chờ cho tâm trạng chàng lắng xuống dần, Isora mới chậm rãi nói tiếp. Ông biết Tani vẫn không hoàn toàn tin vào suy đoán của ông - Suy đoán về thân phận của cô gái áo tím kia. Tuy nhiên, dù chàng không tin thì ông cũng không thể không tính toán những chuyện này, vì tương lai của Dự Quốc, ông buộc phải nhuốm bẩn đôi tay của mình thôi.

- Điện hạ, ta đã điều tra được rồi, thiếu nữ đó quả thật chính là phi tử của Tịnh Đế. Hơn nữa nàng ta còn là cư sĩ của Đông Lâm.

- Đông Lâm? Đó chẳng phải là thánh địa trong truyền thuyết hay sao? - Tani giật mình kinh ngạc.

- Chính là nơi đó. Đó là nơi chỉ được biết đến trong điển tích cổ xưa. Mặc dù hoàng tộc Tịnh Quốc biết rõ về con đường bí mật dẫn đến đó, nhưng từ trước đến nay họ chưa từng tiết lộ ra bên ngoài.

- Những vị cư sĩ ở Đông Lâm đó... Cũng rất ít quan tâm đến chuyện của người đời. - Tani bổ sung.

- Vâng, không dễ gì để gặp được một vị cư sĩ Đông Lâm bằng xương bằng thịt đâu. - Isora nheo mắt nói.

Tani bần thần, chàng đặt tay lên đàn, khẽ gãy đôi ba tiếng, thở dài - Không ngờ bên cạnh Tịnh Đế lại có người như vậy.

- Tối qua Tịnh Đế đã tìm kiếm nàng ấy khắp nơi. Điều này chứng tỏ rằng nàng là một người rất quan trọng với ngài ấy.

- Nếu vậy... - Tani lập tức đứng lên - Chúng ta mau bẩm báo với ngài và trả nàng ấy về cho ngài ngay!

- Điện hạ! - Thấy Tani chuẩn bị rời đi, Isora liền nhanh như cắt giữ chàng lại. Ông nắm lấy vai chàng, ấn xuống. Ý bảo rằng chàng hãy bình tĩnh ngồi lại.

Tani rất khó hiểu với hành động của ông. Chàng ngồi xuống nhưng vẻ mặt lại chất chứa hoài nghi.

- Điện hạ, thật ra sau khi nghe mấy lời nói của Tịnh Đế vào ngày hôm đó, lão thần đã được khai sáng rất nhiều. - Isora nhẹ nhàng mở quạt ra, đung đưa - Đối với sự phát triển của một quốc gia, danh vọng địa vị chỉ là thứ yếu, thứ cốt lõi chính là nhân tài. Ngài là nhân tài của Dự Quốc, lão thần thật sự rất xem trọng ngài. Trong tâm lão thần muốn phò trợ ngài bước lên ngai vàng, nếu không phải là ngài, e rằng Dự Quốc sẽ không xong.

- Tể tướng đại nhân... - Tani tỏ ra e ngại. Chàng không hiểu vì sao lão tể tướng lại nói mấy lời này với chàng. Tani chưa từng nghĩ bản thân sẽ tranh đoạt hoàng vị với các hoàng huynh. Chàng dù muốn sở hữu quyền lực, nhưng quyền lực mà chàng mong muốn đó chẳng qua cũng chỉ là chút quyền lực có thể giúp chàng bảo vệ cuộc sống an yên của mình mà thôi.

Chàng chưa từng mong rằng mình sẽ trở thành cửu ngũ chí tôn, cai trị Dự Quốc.

- Ngũ điện hạ, ta nói những lời này đều xuất phát từ chân tâm. Xin ngài hãy tiếp thu chúng nghiêm túc và trân trọng.

- ... - Tani nghe vậy, liền không thể tỏ ra khó xử được nữa.

Thấy chàng im lặng, biết là chàng đã chịu nghe mình nói, Isora lập tức nói thêm - Ngài có khả năng lãnh đạo Dự Quốc. Tiếc là bệ hạ không nhìn thấy điều đó ở ngài. Nếu ngài có được sự giúp đỡ của cư sĩ Đông Lâm, có được phúc lành của thần linh, thì ngài có thể từ từ chinh phục được Dự Đế bệ hạ, từ đó có cơ hội bước lên ngai vàng.

Ông đặt tay lên vai chàng, mềm mỏng khuyên răn - Ngài hãy nhìn Tịnh Đế mà xem? Ngài ấy có được ngày hôm nay không phải chỉ do bản thân ngài ấy xuất chúng. Bên cạnh ngài ấy có nhiều người tài và vị ái phi này chắc chắn đã giúp đỡ ngài ấy không ít. Nếu ngài cũng có được nàng ta, biết đâu chừng ngài còn trở nên xuất sắc hơn cả Tịnh Đế hiện tại thì sao?

- Nhưng... Nàng ấy đã là người của Tịnh Đế. Chúng ta làm sao khiến nàng đứng về phía mình được chứ? - Tani khó khăn nói.

- Đừng lo. - Isora mỉm cười - Trước tiên chúng ta cứ đem nàng ấy về Dự Quốc đã. Sau đó đợi nàng ấy tỉnh dậy, dùng nhiều châu báu chiêu dụ nàng. Nếu nàng không đồng ý thì chúng ta sẽ uy hiếp. Dù có dùng bao nhiêu biện pháp, ta cũng sẽ ép nàng phục vụ cho Dự Quốc.

- Điều này... Liệu có được không?

Isora ngẩn đầu nhìn tháp Amida đằng xa, âm hiểm cười. Cho dù không được thì cũng sẽ được.

Với vị cư sĩ này, ông sẽ làm mọi cách để sai khiến nàng, bắt nàng giúp đỡ Tani điện hạ lên ngôi, giúp đỡ Dự Quốc đoạt lại Matara.

Tuy ông khá ngưỡng mộ tài năng và đức độ của Tịnh Đế trẻ tuổi, biết là lấy vật trên tay ngài như thế này thì chẳng đẹp tí nào. Nhưng đây không phải là lúc nói chuyện chơi đẹp hay không, đây là lúc tranh đấu vì quốc gia, dân tộc. Tịnh Quốc đã chiếm giữ Matara quá lâu, họ quên mất rằng vùng đất ấy là của Dự Quốc. Vậy thì ông cũng sẽ chiếm lấy vị cư sĩ này, xem như đáp trả.

Rồi sẽ có lúc, ông lấy lại cả Matara.

Dự Quốc nhất định có ngày hạ bệ Tịnh Quốc, trở thành hùng cường duy nhất ở Lục địa hỗn mang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top