Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vĩ thanh (2).

Lúc mọi người trở về Hoàng Thành, nơi đó đang trở nên bát nháo. Thiên biến mà Long Thần Thượng Cổ và các Đấng quyền năng liên tiếp tạo ra ở Đông Lâm đã khiến cho người dân và triều đình lo sợ.

Lá thư mà Hinata để lại càng khiến Neji và những người khác lo lắng hơn. Họ e rằng, việc mà cô bảo là 'cần phải xử lí' kia sẽ là việc cực kì trọng đại, có thể gây nguy hiểm cho cô.

...

Naruto bế Hinata, phi qua cổng thành cao ngất. Kyuta và Asate theo sau.

Khi họ vào đến Hoàng cung, họ đã phát hiện ra Neji và mọi người đang lo lắng sốt ruột bên dưới hoa đình.

Tịnh Đế bế Long Thần, bất ngờ đáp xuống.

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía anh và cô, không gian thời gian lúc ấy như đã dừng lại.

- Hinata! - Neji vui mừng kêu lên.

Thái hậu và Ngọc Lộ phu nhân cũng ngay lập tức thấy lòng nhẹ đi.

Tuy nhiên, sau khi đã yên tâm về Hinata, ánh mắt họ bắt đầu dịch chuyển sang người đứng bên cạnh cô. Lúc khuôn mặt và dáng hình quen thuộc ấy hiện diện rõ ràng trong mắt họ, Neji và hai vị nương nương đã sững sờ, hóa đá.

Nhóm Hoang Hà và Konohamaru run rẩy đáp xuống, Konohamaru trân trân nhìn chàng trai tóc vàng mắt xanh.

Kiba, Shino và Shikamaru thì đứng yên như phỗng, đồng tử run lên.

- Na... Ru... To... - Neji thốt.

- Hoàng huynh! - Tịnh Đế mỉm cười.

Giọng nói chân thật ấy đã ngay lập tức thức tỉnh mọi người. Cả hoa đình vừa chìm vào trong một cơn mộng mị siêu thực, chớp mắt, đều giật mình bừng tỉnh.

Có tiếng bước chân vang lên, gấp gáp, gấp gáp.

Naruto ngẩn người, Thái hậu với cung trang hoa lệ đang chạy đến, bất chấp sự uy nghiêm tao nhã của một vị cung phi, người lao đến, ôm chặt lấy anh.

- Mẫu hậu... - Naruto ngạc nhiên.

- C...o...n... T... rở... T...rở... V...ề... R... ồi...- Thái hậu quá xúc động, người không thể phát âm rõ ràng được nữa. Nước mắt và cảm xúc đã lấn át hết tâm trí người. Người chỉ biết ôm chặt lấy anh, ôm lấy hài nhi mà người ngỡ rằng đã rời xa người vĩnh viễn.

Tim Naruto thắt lại.

Mẫu hậu của anh cũng đã trở nên gầy yếu hơn xưa rất nhiều...

Naruto vòng tay ôm lấy người, vỗ về lên đôi vài mảnh khảnh. Giọng anh dịu dàng và trầm ấm, nhẹ nhàng xoa dịu lòng người - Hài nhi đã về với mẫu hậu đây.

- Hức! - Thái Hậu vùi vào ngực anh bật khóc.

Hoa viên rộng lớn nhường ấy, chỉ vang vọng tiếng khóc của người.

- Mẫu hậu... - Hinata bước đến xoa vai người.

Mẫu hậu ngẩn lên nhìn cô, đôi mắt nhòa lệ chất đầy nghi vấn. Long Thần hiểu được những câu hỏi mà người không nói ra, cô mỉm cười, hạnh phúc gật đầu. Chỉ một hành động nhỏ đó thôi đã ngay lập tức khiến Thái hậu cởi bỏ được bao khuất mắt. Người ôm lấy cô và Naruto.

Gia đình họ cuối cùng đã đoàn viên.

- Bệ hạ! - Hana và Hayame vui mừng bế tiểu hoàng tử Boruto đến.

Boruto sáng nay tỉnh dậy không thấy mẹ nên đã khóc ầm ĩ. May mà Thái Hậu nương nương dỗ dành được cậu nên cậu mới ngủ thiếp đi một chút.

Hinata vội vàng tiến đến bên hài nhi.

Cô ôm Boruto vào lòng, hôn thắm thiết lên mái tóc vàng bồng bềnh, lên vầng trán nhỏ xinh, nước mắt ứa ra, ướt đẫm.

Naruto tiến đến bên cạnh hai mẹ con cô. Anh nhìn Boruto, lòng tràn ngập nhung nhớ.

- Phu quân... - Hinata dịu dàng trao Boruto cho anh.

Naruto tim đập thình thịch đón lấy hài nhi. Hơi ấm của tiểu hoàng tử khiến lòng anh rực sáng.

Boruto đang ngủ. Giấc ngủ bình yên.

Khóe mắt bé nhỏ hơi đỏ, đó là hậu quả của việc khóc ầm ĩ vào buổi sáng nhưng đôi má hồng thì vẫn phúng phính, mềm mại như vậy.

Naruto tựa đầu vào trán con. Đáy mắt xanh cũng lấp lánh ánh nước.

Hinata không kìm lòng được nữa, cô nức nở ôm lấy anh và Boruto.

-o-

Mặc dù Naruto được hồi sinh, nhưng mọi người phải chấp nhận sự ra đi vĩnh viễn của Tiên Đế. Naruto kể rõ mọi chuyện cho họ, và lòng ai cũng bồi hồi.

Cuối cùng mọi chuyện lại được giải quyết như vậy...

Đúng là để đi đến yên bình thì phải trải qua biết bao đau đớn, đắng cay.

...

Tối đó, Naruto cùng Neji và nhóm Shikamaru mở tiệc đoàn viên. Riêng Hinata vì phải chăm lo cho Boruto nên quyết định về phòng nghỉ sớm.

Trong buổi tiệc, mọi người đã ôn lại rất nhiều chuyện cũ, nhờ đó, Naruto cuối cùng đã biết được thực hư tin đồn trên phố. Hóa ra, tất cả chỉ là lời đồn đại, vì Hinata và cả Neji đều không đồng ý với đề xuất của triều thần.

Khi biết được sự thật này, Naruto cảm thấy rất có lỗi với Neji. Anh đã mang rượu đến và tạ lỗi với chàng.

Tân Đế thấy anh nâng chén rượu, vừa lắp bắp kể rõ mọi chuyện vừa đỏ mặt xấu hổ, chàng đột nhiên cảm thấy rất buồn cười. Neji nhấc chén rượu trong tay anh, uống cạn, cất giọng trêu chọc

- Ghen tuông vô lối! Ngay cả huynh trưởng cũng không tha. Tại sao Hinata có thể chịu nổi đệ ấy nhỉ? Nếu cứ như vậy mãi, có ngày nàng sẽ bỏ đệ mà đi đấy!

- ... - Naruto nghe giáo huấn của Neji mà mồ hôi tuông ra trán thành giọt.

Lời nói của Tân Vương đã khiến cho anh lo ngại suốt một thời gian dài.

...

Tiệc tan, ai trở về nhà nấy, Naruto cũng quay về bên hài nhi và nương tử.

Nơi nghỉ ngơi của anh hiện giờ không còn là cung điện trung tâm, thay vào đó là một khu khác nằm trong quần thể cung điện phía Nam.

Khi anh trở về thì Hinata đang dỗ Boruto ngủ. Hoàng tử bé nhỏ khúc khích trên tay cô, Boruto cứ mãi chơi đùa mà không chịu ngủ sớm.

- Hinata. - Naruto tiến đến bên giường.

- Chàng về rồi à? - Hinata mỉm cười.

- Boruto không chịu ngủ à? - Anh ngồi xuống, đưa tay đùa nghịch với hài nhi.

- Vâng.

Boruto nắm lấy ngón tay anh, vỗ vỗ bàn tay nhỏ lên ngón tay đó, cười toe toét.

- Nào nào, ngủ đi con. - Naruto nói.

- Kya! Kya! - Boruto đưa tay về phía anh, muốn được phụ thân ôm.

- Ha ha. - Hinata trao Boruto sang cho anh, Naruto bế lấy cậu. Ở trong vòng tay to lớn vững chãi của cha, Boruto trở nên ngoan ngoãn lạ kì.

Hinata vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu, cất tiếng ru.

Một chốc sau, Boruto ngủ say yên lành.

- Ngủ rồi. - Naruto vui vẻ nói.

- Em phải mang hài nhi về nôi. - Hinata chuẩn bị đứng lên.

- Không cần đâu, nàng cứ nghỉ ngơi đi. - Nhưng Naruto đã ngăn cô lại, anh bế Boruto lên, đặt cậu vào nôi và đứng đó ngắm cậu thêm một chút.

Nhìn hình ảnh anh yêu thương đứng bên nôi hài nhi, lòng Hinata trở nên ấm áp, lay động.

Cô chậm rãi rời khỏi giường, tiến đến, ôm lấy lưng anh.

- Hinata? - Naruto ngẩn người.

- Bệ hạ, em rất hạnh phúc.

- ... - Naruto lặng đi.

Cả căn phòng lúc đó như thể được nhuộm bởi mùa xuân và sự yên bình.

Hồi lâu sau, khi Boruto đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Tịnh Đế mới bế Long Thần lên.

Hinata nằm im trong vòng tay anh, hai má đỏ bừng bừng.

Tịnh Đế ôm cô vào người, thì thầm vào tai cô - Nàng đã qua thời gian ở cử rồi chứ?

Hinata cắn môi, rúc sâu vào lòng anh, khẽ đáp - Rồi ạ.

Tịnh Đế đưa tay tắt đèn, khép màn xuống, mỉm cười - Vậy nàng sẽ vui lòng phục vụ ta đúng không?

Đôi mắt tím biếc tha thiết nhìn anh.

Hinata chạm tay vào khuôn mặt tuấn mĩ, gật đầu - Rất sẵn lòng.

...

Trời càng lúc càng về khuya, mọi người đều chìm trong giấc mộng thanh bình.

Chỉ có Long Thần là không ngừng thở gấp, sợ hãi ôm lấy Tịnh Đế, nước mắt vòng quanh.

Naruto bị cô làm cho giật mình.

Anh vội vàng hồi tỉnh, nhìn sang cô, liền thấy Hinata đang ôm chặt lấy anh, người run lên bần bật.

- Hinata! - Naruto lay vai cô.

Hinata nức nở khóc, cô ôm anh thật chặt, lẩm bẩm - Bệ hạ! Đừng bỏ rơi Hinata!

Đến lúc này thì Naruto mới ngẩn người, hiểu rõ mọi chuyện.

Hóa ra, Hinata đang gặp ác mộng.

- Không sao rồi, ta ở đây, không đi nữa rồi. - Anh ôm cô vào lòng, trầm giọng dỗ dành.

Hơi ấm của anh từng chút từng chút khiến lòng cô trở nên yên bình, đôi mày cau chặt dãn ra.

Hinata mở mắt. Lúc này, cô mới nhận ra, những gì mình trải qua chỉ là một cơn mơ mà thôi.

- Bệ hạ, em khiến chàng giật mình à? - Hinata vùi vào lòng anh, hối lỗi nói.

- Không, sao vậy? Nàng lại mơ thấy chuyện cũ à?

- Vâng... Quả thật nó rất khủng khiếp với em. - Hinata gật đầu, giọng nghèn nghẹn - Đến giờ em vẫn có cảm giác mơ hồ, chẳng biết mình đang mơ hay tỉnh.

Trước kia, anh vội vã ra đi, để lại cho cô một bầu trời đau đớn. Mặc dù không thể chấp nhận nổi, mặc dù muốn chết theo anh, nhưng cô vẫn phải tiếp tục sống và vượt qua nỗi đau.

Rồi thì, anh quay về.

Hinata sống trong hạnh phúc, tuy nhiên cô lại có cảm giác lo sợ, sợ rằng một lúc nào đó anh lại biến mất và tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Cô sợ rằng anh sẽ không còn ở bên cô nữa.

Cô sợ rằng việc anh trở lại chỉ là cơn mơ.

Thế nên, khi Hinata chìm trong ác mộng - Cơn mộng trước khi anh trở về - Cô lại bất giác nghĩ đó chính là hiện thực.

Mộng - Thực nhập nhằng... Chẳng qua là vì tâm trí cô còn quá nhiều bất an, quá nhiều lo lắng mà thôi.

- Đừng lo sợ nữa, ta đang ở đây với nàng. - Naruto hôn lên trán cô, thầm thì. - Ta mãi mãi ở bên cạnh nàng và hài nhi, không rời xa nữa.

- Bệ hạ. - Hinata nhòa lệ, nằm im trong lòng anh.

Phải, chàng đang ở đây. Chàng sẽ không biến mất khỏi tầm mắt của ta nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top