Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

Tên nhẫn giả – giờ là Ao – đã đóng đinh trong thư viện hàng giờ đồng hồ, tìm tòi, nghiên cứu, săm soi tất thảy mọi tài liệu, ghi chép liên quan đến Hozuki Mangetsu – gia đình, dòng dõi, lịch sử đi lại,... Song, cuộc gặp trực tiếp ở buổi yến tiệc vẫn khiến hắn cố lắm mới giấu nổi ngạc nhiên.

Nó bằng tuổi mình.

Khuôn mặt Ao chẳng thừa lấy chỗ nào để chèn thêm nếp nhăn hay những vết xước sẹo, trong khi da dẻ Mangetsu vẫn trắng bóc, mềm mịn, nhẵn nhụi như em bé. Hắn đã kiệt khô sinh lực tự bao giờ, đôi mắt anh vẫn bừng sáng dưới ánh nắng. Thứ duy nhất thuộc về Mangetsu không mang vẻ trẻ thơ là mái tóc - mái tóc bạc phơ, dài ngang vai, luôn suôn muột, thơm phức, óng ánh trước các lãnh chúa. Ao thi thoảng cũng tìm thấy những sợi tóc ấy trên đầu mình, nhưng hắn bứt đi ngay.

Nếu chúng biết mình già yếu, chúng sẽ thọc giáo xuyên qua người mình.

Nhiệm vụ bắt đầu. Giờ đây, ngày ngày, hắn leo lên những ngọn cây thẳng đứng, cao chót vót, ẩn mình sau tán lá xanh thẫm, hoặc khom lưng trên đỉnh tường thành, lặng lẽ dõi theo chủ nhân. Lâu đài của Mangetsu nằm dưới chân núi, khác xa Senchou, nhưng cũng không giống Thủ Phủ hay các tòa thành xung quanh đó. Khi sương đêm còn giăng dày đặc, thợ xây và thợ rèn - những cư dân đầu tiên đã tỉnh giấc. Khói bếp bốc lên, khuấy động tấm màn xám bao phủ ngôi làng. Nhịp búa đe đánh thức phần còn lại. Sau đó là mùi cơm, những bóng người lũ lượt ra khỏi nhà, và cuối cùng là âm thanh bình dị của cuộc sống xô bồ nơi thành đô. Vải vóc, hoa quả, thuốc men, ngô gạo đến mỗi ba ngày. Chiều tà, xe thồ tôm tép từ khúc sông cách đó không xa rời lâu đài, trống trơn. Đài quan sát dựng chẳng theo phong cách gì của chúng cao vút, chuẩn bị đầy đủ tiện nghi, phòng khi ngài Đệ Tứ nổi hứng ghé thăm, nhưng bức tường nơi Ao thường chọn làm ghế ngự – bức tường ngăn trở giữa Thủ Phủ với thế giới bên ngoài, trang trí bởi tử thi của những kẻ tội đồ - còn cao hơn thế nhiều.

Việc khó khăn nhất là đi vệ sinh. Hắn có thể tự ru mình ngủ thiếp rồi mở mắt ngay tức khắc, tạo ra một Thủy Phân Thân tìm thức ăn mang lên, nhưng đại tiện trên tường thành của Mizukage thì là chuyện khác. Trong khi tạm để lại việc canh gác cho Thủy Phân Thân, hắn phải phi xuống mặt đất, giải quyết càng nhanh càng tốt.

Không phải mọi lãnh chúa đều là Thất Kiếm, nhưng Thất Kiếm nào cũng là lãnh chúa. Thời nay, đất đai, tước vị, binh lính được ban cho tất cả những kẻ mạnh quy phục Đệ Tứ. Xét về quân kỷ, người của Mangetsu không bằng một góc Quân Đoàn Thủ Phủ. Cách hai tiếng, lính canh thành Chokaku đổi ca một lần. Ở đây cũng thế, nhưng quá trình ấy diễn ra chẳng trang nghiêm gì. Thay vào đó, họ sống hòa thuận với tiểu thương, trò chuyện vui vẻ với chủ quán rượu mỗi khi ghé thăm và phụ giúp canh tác, nếu cần. Khoảnh sân phía trước lâu đài luôn sẵn sàng mở cửa đón những đứa trẻ tinh nghịch, để tiếng cười giòn giã vọng ra phía sau, nơi vị lãnh chúa trẻ tuổi thường vui vẻ luyện kiếm cùng các thuộc hạ tâm phúc.

Thức dậy, ăn uống, đi thị sát, bàn bạc công việc, ăn uống, ngủ, rồi lại thức dậy,... Hozuki Mangetsu cứ từ tốn tiếp tục vòng tuần hoàn đó, sống đời Thất Kiếm, hưởng vinh hoa phú quý mãi không chán, chẳng hề mảy may ngờ rằng sau lưng, một sợi dây thừng dành riêng cho anh đã được thắt lại.

Chắc nó quên mình rồi, Ao nghĩ. Cũng phải. Suốt bữa yến tiệc, chú chim báu trắng muốt phơi mình trước bao nhiêu cặp mắt. Tại sao nó phải nhớ một con chó đói gầy guộc, xấu xí thoáng xuất hiện chỉ trong giây lát? Hắn được lệnh tắm rửa, thay áo quần chỉnh tề, đeo mặt nạ ANBU đến Thủ Phủ. Tới nơi, sư phụ Akebino Jinin xách hắn vào, bảo với Hozuki Mangetsu: "Tôi tiến cử người này hộ vệ ngài." Và thế là hết. Từ hôm ấy, anh ta chưa từng ngước lên.

Nhưng rồi, một chiều nọ, Mangetsu đột ngột khựng lại giữa bài luyện tập. Ao đứng vút dậy. Những nhánh gân xanh cồm cộm nổi lên khi tầm nhìn mắt phải của hắn biến đổi, xa hơn, xa hơn. Thấy được rằng Mangetsu vẫn bình an vô sự, hắn bèn thở phào nhẹ nhõm.

Chợt, anh ngoảnh ra.

Hắn đã mong chờ ở đôi mắt tím vừa ngây ngô, vừa ranh mãnh ấy một nỗi kinh ngạc. Một bất ngờ, có lẽ. Anh nên ngạc nhiên. Anh phải ngạc nhiên. Thay vào đó, anh chỉ nhìn thẳng vào hắn như nhìn vào một đầu bếp đang nấu nướng hay một con chim đang hót, những cảnh quá bình thường, chẳng có gì đáng kể. Rồi anh mỉm cười.

Ao cứng đờ, câm nín. Hắn không tìm thấy gì trong mình, không lời nào để nói, không sức lực hành động. Khoảnh khắc dường như kéo dài cả đời người. Trước mắt, một nụ cười dịu dàng, thấu hiểu – nụ cười không dành cho hắn.

Nhưng rồi, hắn nghĩ, Cười tiếp đi. Sau đó, Mình sẽ giết nó. 


Ngủ Ngáy Thối Um, 2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top