Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thập Hoàn Dạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: Au đã trở lại đây các tình yêu ~~ Cám ơn sự ủng hộ của mọi người rất nhiều

===================

Ngày hôm sau, trời lấm tấm mưa từ sáng sớm, kéo dài dai dẳng mãi đến buổi trưa.

Dưới tán ô, Natsume dõi mắt nhìn xa ra hồ Bạch Ngân, chỉ nhìn thấy mặt nước trắng xóa gợn lấm tấm những vòng xoáy của mưa, với bên bờ cây cối rậm rạp. Nhóm người của họ xuất phát đến đây cũng đã được hơn hai tiếng, nhưng ngoài sự tĩnh lặng và vẻ quạnh quẽ đã thấm đẫm trong từng thớ gỗ son phai của kiến trúc cổ bên này hồ, họ không thể tìm thấy một vết tích dị thường.

Có một số người, chẳng hạn như đôi nam nữ trẻ không tin ma quỷ và một vài người trong gia tộc trừ tà, quyết định ở lại hiện trường nơi xảy ra vụ án mạng để tra thêm khi mà đến nay, thi thể của người đàn ông xấu số kia vẫn chưa được tìm ra.

Đối với tất cả những chuyện này, Natsume vẫn có một cảm giác rất hỗn độn.

Cậu vẫn luôn biết con người và yêu quái là hai thực thể ở hai thế giới khác nhau. Với năng lực của mình và Hữu Nhân Sổ của bà ngoại Reiko, Natsume đã có cơ hội tiếp xúc với rất nhiều yêu quái, thậm chí là cả thần linh, nhưng cậu rất hiếm khi phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng ghê rợn và chân thật như hôm qua. Nó khiến cậu quay lưng lại với dãy hành lang ấy ngay khi có thể, trong tiềm thức chợt thoáng vọng lại một câu nói xa xưa từng nghe.

Không phải yêu quái nào cũng tốt.

Đây là vụ án mạng đầu tiên xảy ra, song trước đó cũng có báo cáo về những vụ tai nạnđầy khó hiểu gây thương tật cho những người làm công, nên không loại trừ thủ phạm ở đây chính là một mà thôi. Với trường hợp nghiêm trọng như vậy, việc trừ tà đã được đặt lên làm ưu tiên hàng đầu, nên nếu Natsume muốn dò xét thêm về bất cứ điều gì, cậu sẽ phải chạy đua với thời gian trước những người khác.

Nén một tiếng thở dài, Natsume hỏi sư phụ mèo ú đang an phận nằm trong lồng ngực, "Sư phụ, người nói xem, tại sao con yêu quái ấy lại hại người đó nhỉ?"

con mắt đang cong cong hình vầng trăng ra, Nyanko-sensei đáp đầy vô thưởng vô phạt, "Ai mà biết được. Có thể con quái ấy tự nhiên thèm thịt người nên rời khỏi lãnh địa đi săn."

"Đi săn..."

"Ngươi cũng nhận thấy rồi đúng không? Không phải là dãy hành lang ấy mà chính xác là ngôi nhà chính mới sặc mùi yêu khí."

Thiếu niên ngỡ ngàng nhìn xuống, "Yêu khí? Tôi chỉ cảm thấy bầu không khí nơi ấy hơi ngột ngạt..."

Với ý định rời khỏi đó càng sớm càng tốt, cũng như phần nào bởi có quá nhiều người đứng cùng một chỗ, Natsume đã không quá để ý mọi thứ xung quanh. Kể từ khi trở thành một Omega, cậu cảm giác cơ thể cậu như đã hình thành một phản xạ trước đám đông, với phản ứng đầu tiên là cách ly bản thân càng xa càng tốt, nhất là khi đám đông ấy hình thành bởi đa số Alpha (Không an toàn, phần Omega trong cậu xù lông lên khi trông thấy có thêm rất nhiều người nữa xuất hiện chỉ sau một đêm ngắn ngủi, được điều động hỗ trợ từ các gia tộc và nhà Minamoto.)

Thảo nào, Matoba đã không do dự mà hướng tới bên ấy gần như cùng lúc cậu chuẩn bị rời đi.

"Chúng ta nên nói lại điều này với Natori-san." Thiếu niên xoay người, toan trở về chỗ tụ họp định trước với vị thầy trừ tà đồng hành. Chưa bước được vài bước, đằng sau lưng cậu đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.

Ùm một tiếng, bọt nước văng lên tung tóe khắp mọi nơi, Natsume không kịp trở tay mà bị ướt hết người.

"Cái quái gì vậy!" Sư phụ mèo ú kêu lên phẫn nộ, dựng đứng bộ lông mà nhảy xuống đất, nhìn chằm chằm vào kẻ gây tội đang lóp ngóp bò lên từ bờ hồ.

Một Kappa ư? Natsume có thể nhận ra ngay yêu quái này từ làn da xanh ngắt một màu và chiếc đĩa trắng an vị trên đỉnh đầu nó.

Kappa cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy hai người, "Ôi chà! Xin lỗi nhé, không ngờ lại có người loanh quanh phía này sớm vậy...Ây, mà sao ngươi nhìn lạ quá vậy? Người mới à? Sao ta chưa thấy quanh đây bao giờ? ... Ặc, heo rừng đâu ra vậy???"

"Có mi là heo rừng thì có, ta là đại yêu quái quý tộc đấy!!!"

Natsume vội vã ngăn cản bộ dang nhe răng múa vuốt đang chuẩn bị vồ lên toan đánh nhau của sư phụ mèo ú, dở khóc dở cười thầm nghĩ không biết hoàn cảnh này đã diễn ra bao nhiêu lần, cũng là tại thân hình thần tài và tính ham ăn không hề kiêng dè của vị đại miêu nhà mình.

Khẽ lắc đầu, cậu quay sang hỏi Kappa, "Chúng tôi mới đến đây thôi. Mi là yêu quái sống ở đây à?"

Kappa ưỡn ngực lên, trả lời bằng giọng tự hào, "Ta đã sống ở đây đượcmấy chục năm rồi, ta chính là thổ địa nơi đây đó!" rồi bất chợt nó ngó quanh quất, hạ thấp giọng xuống thì thào, "Coi như là lễ vật gặp mặt ta mới tiết lộ điều này, các ngươi phải hết sức cẩn thận đó, ta mới nghe hiện nay quanh đây có rất nhiều thầy trừ tà mới ló mặt, không cẩn thận gặp một tên là coi như chuốc phiền phức lớn đấy."

"..." Natsume lần nữa cảm thấy thật may mắn khi mình đang đeo mặt nạ. "Tôi cũng nghe là dạo gần đây quanh nơi này có khá nhiều chuyện diễn ra..."

"Aiz, cũng là do đám phiền phức đó, khi không lại bày trò Thập Hoàn Dạ chiếm lấy tòa dinh thự. Con người đông như vậy, dù có thắng được thì sao chứ? Chúng sẽ giở trò cướp lại thôi. Giao ước định ra có là gì với bọn chúng đâu, chỉ khiến mọi người ở đây thêm bao phiền toái. Giờ thì hay rồi, cả một đám thầy trừ tà đến rồi."

Thịch.

"Thập Hoàn Dạ? Trò chơi giữa con người và yêu quái mà sau mười ngày bên nào đuổi được bên kia ra khỏi lãnh thổ là người thắng cuộc?" Natsume khó nén bình tĩnh mà hỏi dồn. "Mi có thể nói rõ hơn không?Ai là người đang ở tòa nhà chính ấy?"

"Còn có thể là trò nào khác nữa? Đúng là rách việc." Kappa bĩu môi. "Mà các ngươi người mới biết mấy chuyện này làm gì? Lo an phận thủ thường, bớt chõ mũi vào chuyện người khác đi. Ở đây hễ là người mới phải có quà ra mắt, ta trông cái mặt nạ kia của ngươi cũng được đó, đưa đây cho ta!"

Chớp mắt một cái, Kappa đã chạy ra trước Natsume, bàn tay màu xanh lá phủ lớp màng nháng lên trước mặt cậu. Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra lúc đó chỉ trong giây lát: Natsume theo quán tính lùi lại đằng sau, Nyanko – sensei tức giận nhảy lên, và thân hình bóng nhẫy của Kappa bao trùm lên con ngươi thiếu niên gần thật gần.

Một luồng sáng chói lòa phủ ngập không gian, khiến Natsume choáng váng một lúc mới nhìn lại được.

Thay vì cảnh tượng sư phụ mèo ú hiện nguyên hình đè bẹp yêu quái như thường lệ, hình ảnh hiện ra trước thiếu niên là hai yêu quái ngã dưới đất, mắt vẫn quay vòng vòng. Ngoài ra, còn một tờ giấy trôi nổi giữa không trung trong giây lát rồi nhẹ nhàng rơi xuống, vừa kịp để Natsume bắt được.

"Đây là... phù chú của Natori-san." Natsume lật mặt sau của hình nhân giấy, quả nhiên thấy nét bút quen thuộc của người ấy. Anh ta để nó ở chỗ mình từ bao giờ vậy?

Tuy nhiên, không thể phủ nhận là nó đã bảo vệ cậu. Natsume tạm thời gạt qua chuyện vị thầy trừ tà ấy bí mật sau lưng mình mà tập trung vào cơn thịnh nộ của Kappa sau khi hồi tỉnh.

"Đây là đồ chơi của đám thầy trừ tà đó!" Kappa giận dữ, chỉ vào thứ thiếu niên đang cầm. "Ngươi! Ngươi là đồng bọn của đám người đó!" Nó hét lên bằng chất giọng the thé, đôi bàn tay che kín đôi mắt. "Ta không nhìn thấy gì hết! Ta không có ở đây! Ta không có ở đây!"

".....Tôi vẫn nhìn được rất rõ đấy."

"Lừa đảo!" Kappa nhìn cậu kết tội, "Ngươi lừa gạt ta! Con người các ngươi đều là lũ khốn kiếp! Á á á á!"

"Khoan, từ ----"

Natsume hô lên ngăn lại, nhưng con yêu quái đó đã ré lên một tiếng thất thanh cuối cùng và nhảy tùm lại vào hồ, lên một lần nữa bắn nước lên hắt thẳng vào thiếu niên.

Bàn tay vươn ra định chặn lại khựng giữa không trung, Natsume cuối cùng rụt tay về lau đi nước đầy mặt nạ và quần áo, tiện thể ôm lấy sư phụ mèo ú. Đây thực đúng là một khởi đầu không thể hoàn hảo hơn, Natsume nghĩ bụng đầy mỉa mai, bắt đầu hành trình trở về con đường mòn.

.
.
.


"Natsume, có chuyện gì vậy?!"

Gương mặt của Natori là sự pha trộn giữa ngạc nhiên và lo lắng khi trông thấy thiếu niên.

"Ah, Natori-san, tôi mới bị rơi xuống hồ nước hồi nãy..."

"Cậu không sao chứ? Sao lại ra mãi đó?"

Natsume chỉ biết cười trừ trước những câu hỏi của Natori, "Không sao đâu. Anh có tìm hiểu được gì chưa?"

Natori cau mày, "Không phải là không có, nhưng trước tiên cậu phải đi thay quần áo đã, để như vậy dễ bị cảm lắm. Chúng ta về chỗ nghỉ trước đi."

"Nhưng bây giờ vẫn còn sớm..." Natsume chần chừ, không muốn làm vướng chân cuộc điều tra. "Tôi có thể tự về được."

"Natsume!"

Cậu giật nảy người khi bàn tay của vị pháp sư trừ tà đặt lên vai mình. Hơi ấm truyền từ người kia cách một lớp vải cậu vẫn cảm nhận được, và Natsume đã không phát hiện ra rằng cơ thể mình đang run khe khẽ vì lạnh mãi cho đến bây giờ.

"Natsume. Đi về thôi."

Natori lần nữa gọi cậu, giọng trầm xuống. Natsume mấp máy môi, song không một lời từ chối nào có thể thoát ra môi, chỉ còn tiếng thở dài nhẹ hẫng.

Cứ thế, tán ô hai người kề nhau, thấp thoáng ẩn hiện dưới tàn cây xanh ứ nước.

.
.
.


Căn phòng của hai người được đặt liền kề nhau, tại vị trí cuối dãy hành lang thứ hai, hướng ra một khung cửa sổ lớn đặt chậu oải hướng. Việc đầu tiên Natsume làm khi đi về là đắm mình dưới vòi hoa sen, cảm nhận dòng nước ấm thư thái xua đi sự mệt mỏi và bết bát suốt chuyến đi bộ về. Sư phụ mèo ú cũng bì bõm bơi trong bồn, phát ra từng tiếng khoan khoái của một người trung niên.

Natori gõ cửa phòng cậu khoảng năm, mười phút sau khi một mèo một người bước ra phòng tắm. Natsume tóc vẫn còn hơi ướt ra mở cửa, nở một nụ cười nhạt, "Natori-san, anh vào đi."

Nói xong, cậu quay người vào lấy khăn lau, không để ý rằng có người vẫn đứng sững ở ngoài phải đến mấy giây sau mới kịp phản ứng mà cứng nhắc tiến tới.

Nyanko-sensei đương nhiên nhìn thấy tất cả, hừ mũi một tiếng trừng mắt lườm người nào đó.
Natori nhướn mày, ho nhẹ một tiếng, không yếu thế mà đáp lại bằng một nụ cười rực rỡ đã làm mê đảo bao nữ giới.

Sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt đằng sau không khiến thiếu niên mất tập trung. Vừa lấy khăn hong khô tóc, cậu vừa đến ngồi sát mép giường, trò chuyện với Natori về sự phát hiện của mình và sư phụ mèo ú.

"Thật không ngờ, đúng là Thập Hoàn Dạ... Xem ra vụ này cũng không hề đơn giản chút nào." Natori trầm ngâm nói. "Nhóm Hiiragi vẫn đang điều tra ở ngoài, nhưng tình hình này có lẽ nên gọi họ về càng sớm càng tốt. Chúng ta không nên xé lẻ ra nữa, Natsume, chuyện này đã trở lên hết sức rắc rối rồi."

Natsume gật đầu, xong nghĩ ngợi chốc lát lại hơi lắc đầu, "Cái này, tôi vẫn muốn hỏi chuyện Kappa ấy lần nữa. Yêu quái ấy biết rất nhiều về những thứ quanh đây, nên chúng ta có thể hỏi thêm xem sao. Nhưng nó có vẻ rất ghét thầy trừ tà nên anh đừng lộ diện thì hơn."

Trông thấy vẻ do dự rõ rệt trên mặt Natori, Natsume bồi thêm, "Anh đừng lo, tôi có vệ sĩ ở đây rồi."

"Cái con mèo chỉ biết ăn no ngủ khềnh đấy hả...?"

"Ngươi vừa nói cái gì đó hả??"

"Đúng vậy. Hơn nữa," Thiếu niên nheo nheo mắt, "còn có hình nhân giấy mà không biết từ khi nào anh để ở chỗ tôi nữa."

"..."

Ít nhất là Natori còn có thể tỏ ra hơi xấu hổ về hành động của mình được, Natsume nghĩ bụng, nhìn ánh mắt lảng tránh của người đang ngồi trên ghế.

"Khụ, Natsume, đó là phòng ngừa thôi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi không ngờ là nó lại phát động hiệu lực nhanh thế chỉ sau vài giờ. Cậu đúng là... luôn bị cuốn vào những vụ rắc rối. Tôi luôn cảm thấy thực lo lắng kể từ khi kéo cậu vào chuyện này, chưa kể còn sự xuất hiện của những người khác nữa..."

Vẻ nghiêm nghị dần dần thay thế đường nét nhu hòa trên gương mặt điển trai, Natori nói tiếp, "Tôi đã rất vui khi cậu đồng ý chấp nhận lời mời đi chuyến này, nhưng Natsume, nếu biết việc sẽ thành ra thế này, tôi đã không bao giờ làm vậy. An toàn của cậu vẫn là trên hết. Đừng dấn thân vào nguy hiểm một mình. Nếu cậu bị gì, tôi sẽ phải làm sao đây...Cậu có hiểu ý tôi không?"

Lần thứ hai trong ngày, Natsume cảm thấy không đáp trả được lời Natori. Những lời nói chân thành từ sự quan tâm từ trái tim vẫn luôn có sức mạnh đặc biệt, như thể xuyên thẳng qua bức tường phòng ngự trong tâm trí.

Natsume gật đầu, chợt cảm thấy muốn ôm một thứ gì đó trong lòng, để chia sẻ bớt sự ấm áp đang lan tỏa khắp lồng ngực này.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top