Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. [Fanfiction] Mùa của yêu thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hồi bé, vào dịp sinh nhật, cha tớ hay dắt tớ ra dòng sông này câu cá lắm.

- Nghe tuyệt thế Tanuma. Còn ông tớ chẳng đưa tớ ra ngoài. Hm... Đã rất lâu rồi.. Thế mà tớ vẫn nhớ rõ hương vị ngọt ngào của cái bánh mà ông tặng. Mềm mại, dịu dàng y như chính con người ông vậy. Tớ rất hạnh phúc!

- Sinh nhật sao...

Natsume Takashi chưa bao giờ nghĩ rằng thời thơ ấu với 15 ngày sinh nhật đã qua của mình là tươi đẹp cả. Một thời hồn nhiên bị bao vây bởi những con yêu quái kỳ lạ, nửa muốn ăn thịt cậu, nửa muốn trêu chọc cậu. Như bao Ayakashi khác, khi cậu lấy hết can đảm ra hỏi lý do, câu trả lời nhận được đa phần đều là " Vì ta ghét ngươi. " Cũng bởi điều đó, cậu chẳng muốn tiếp xúc với chúng nhiều. Không phải yêu quái nào cũng xấu nhưng nếu bắt Natsume phải đối mặt với nó thì cậu sẽ sợ đến phát khóc. Những hình thù quái dị, những giọng nói kỳ hoặc, tất cả đều cứ bám lấy cậu, giá như một ai đó có khả năng nhìn thấy chúng như cậu, chắc Natsume sẽ thấy ổn hơn phần nào.

Nhưng thế gian chả tốt với ai cả, ngược lại với các thứ Natsume mong đợi, chẳng kẻ nào nhìn được thế giới huyền bí ấy cả. CHẲNG MỘT AI.

Natsume không có nhiều bạn, một phần vì phải chuyển nơi ở thường xuyên. Trong thời gian cậu đi học, thay vì được chơi mấy trò chơi vui vẻ thì cậu lại bị cô lập với thế giới bên ngoài.

" USO-TSUKI! " ( ĐỒ NÓI DỐI! )

Cậu dần dần trở thành kẻ lập dị. Trong mắt người khác, Natsume là người quái gở, chuyên nói và hành động điều kỳ lạ như để hù dọa hay cố để được chú ý vậy. Natsume hiểu, cậu dường như chẳng thuộc về thế giới này. Không muốn đụng mặt Ayakashi cũng không muốn làm bạn với con người. Từng ngày của tuổi thơ cậu cứ thế mà lảng đảng đi mất, bỏ lại một chàng trai chơi vơi giữa đời. Mỗi ngày trôi qua, Natsume đều khó nhọc tìm kiếm một lý do để có thể tiếp tục sống. Một thời thơ ấu buồn bã, thở thôi đã khó rồi, làm gì cậu dám nghĩ tới chuyện được tổ chức sinh nhật hay đại loại chứ.

- Thế Natsume thì sao?

Con mèo béo ú đưa mắt ơ thờ nhìn cậu. Natsume như bị lôi ra khỏi dòng suy nghĩ, cậu chỉ lặng lẽ cười mà không đáp, làm sao cậu dám mở miệng xin được tổ chức sinh nhật, có nằm mơ cũng không thấy.

- Ponta.

Tanuma gằng giọng nhìn Nyanko-sensei, cậu biết con mèo chẳng có ý gì nhưng hỏi thế thì không tốt tí nào. Một Natsume cô độc giữa mê lộ đơn côi, một người không giỏi biểu lộ cảm xúc. Cứ như thế, biết đến khi nào mới tìm được niềm vui thực sự đây?

- Biết rồi biết rồi.

- Natsume-kun. Cậu không sao chứ?

- Không... Tớ ổn mà.

- Xin lỗi vì đã nói về vấn đề này.

Taki tiếp lời, cô không muốn nhìn Natsume u buồn vì chính cậu là người tiếp thêm cho cô nghị lực vượt qua khó khăn, nếu một ngày cô nhìn thấy cậu khóc, chắc hẳn trái tim bé nhỏ của cô sẽ đau lắm.

- Không đâu Taki... Tớ ổn thật mà.

Natsume biết càng ngày cậu nói dối càng tệ, nhưng được bao nhiêu hay bấy nhiêu, cậu ghét phải nhớ lại ký ức mục rỗng ấy một lần nữa, nhất là khi gương mặt cậu lại thể hiện lên nỗi buồn.

- Na-Natsume-kun. Sinh nhật cậu là vào ngày mấy?

- Ngày 1 tháng 7. Có chuyện gì sao?

Natsume nghiêng đầu chờ đợi câu trả lời từ hai người bạn. Taki suy nghĩ một lúc lâu rồi cô bé chợt cười:

- Hôm nay là 1/7. Tức là sinh nhật Natsume-kun.

- Thật có lỗi khi tụi mình không biết...

Tanuma xoa cằm, cậu tự hỏi liệu hôm nay có thể chuẩn bị cái gì đó đặc biệt rồi tặng cho Natsume được không. Khổ nỗi là chẳng rõ Natsume thích gì, ngoài cái tên và vài điều vặt, Tanuma nhận ra mình không hiểu gì nhiều về cậu cả. Có thể lần này sẽ giúp cậu thân hơn với Natsume. Vậy thì phải cố gắng hơn mới được.

- Ta muốn uống Sake trứng.

- Hôm nay có phải sinh nhật Thầy đâu... Nhưng mà...Thầy dễ thương quáaaa!!!

Taki ôm chầm lấy con mèo nục nịch, cạ má vào bộ lông mềm mại của nó. Nyanko-sensei thì lại ra sức giãy dụa mặc cho cậu học trò Natsume cười phá lên.

oOo

- Natsume-kun đâu rồi hả Thầy?

- Thằng bé đang ngồi trước hiên nhà.

Nyanko-sensei chán nản nằm dài trong nhà bếp. Nhìn con mèo mà Taki cũng muốn uể oải theo. Đúng là hôm nay thời tiết không được tốt lắm, nắng gay gắt cháy da thịt, ve thì kêu không ngớt. Đúng là trời kiểu này không hợp với Nyanko-sensei.

- Nguyên vật liệu đã đủ chưa Taki?

Nghe Tanuma hỏi, cô bé tức tốc mở tung các tủ ra tìm, bỗng một cái gì đó mang theo làn gió lạnh bay vụt ra khỏi tủ làm cho Taki rùng mình.

- Đó... là gì vậy?

- Ayakashi trung cấp. Nó khá nguy hiểm đối với những kẻ yếu ớt.

- Ponta. Nó có ảnh hưởng đến con người không?

- Ta không rõ.

Nyanko-sensei lại ngáp ngắn ngáp dài tỏ vẻ không quan tâm lắm, một yêu quái hùng mạnh như Madara làm gì phải lo tới mấy con nhãi nhép đó làm gì, chỉ tổ tốn công phí sức.

- Bỏ qua đi. Chúng ta có đầy đủ rồi. Theo sách chỉ dẫn thì cái bánh kem này không khó lắm đâu. Cùng nhau cố gắng thôi!

- Yosh. Vì Natsume-kun!

Nghĩ liền làm liền, hai đứa bắt tay vào ngay.

1 tiếng.

2 tiếng.

3 tiếng.

Và nhiều tiếng nữa trôi qua.

Cuối cùng cái bánh cũng thành hình. Tuy nhìn nó không được bắt mắt nhưng cả Nyanko-sensei cũng phải khen nó ngon. Đối với Taki đây là một dấu mốc lớn.

- Sao tự nhiên thằng Natsume ngoan ngoãn nhỉ. Bảo ngồi đợi là làm theo không nói tiếng nào.

Nyanko-sensei gật gù, mọi ngày Natsume có vẻ cứng đầu cứng cổ muốn chết, tự nhiên hôm nay lại dễ chịu lạ thường.

- Tớ có dự cảm không lành. Đi thôi.

Từ gian nhà bếp, Taki kéo tay Tanuma chạy thẳng ra dưới mái hiên nhà. Quả không sai, Natsume nằm co ro lại, hơi thở mong manh đến khó ngờ.

- Lẽ nào... Do nó?

- Con người đúng là yếu ớt. Xì. Vậy ta sẽ đi tìm con Ayakashi đó. Ở lại chăm sóc Natsume đi.

Nói rồi Nyanko-sensei phóng đi mất, bỏ lại hai đứa trẻ ngỡ ngàng chẳng hiểu gì. Đã rất lâu... Taki mới được nhìn rõ gương mặt dịu dàng này, chẳng hiểu sao dù Natsume xảy ra chuyện gì đi nữa, cậu vẫn luôn tươi cười, cái cười đó đôi khi u uất, đôi khi xinh đẹp đến nao lòng. Liệu một con người bình thường như cô có thể bảo vệ được chàng trai ấm áp như tia nắng mùa xuân này được chứ?

oOo

- Oi. Lũ hạ cấp kia, có ai biết cách giải trừ năng lực của Ayakashi Sương Đen không?

Những con yêu quái lớn nhỏ khắp nơi ngơ ngác nhìn nhau, chúng chưa từng nghe đến loài Ayakashi lạ này. Nyanko-sensei cứ rảo bước hỏi từng yêu quái mà nó gặp trên đường. Dường như chả kẻ nào biết cả.

- Yêu quái đó không sống ở vùng này.

- Hinoe. Ngươi biết cách hóa giải năng lực của nó chứ?

Ayakashi với chiếc áo kimono điểm hoa văn bắt mắt nhảy xuống khỏi nhành cây, tay vẫn săm soi tẩu thuốc một lúc như một cách hồi tưởng.

- Ngươi không cần lo đâu mèo ú. Chẳng có gì đáng sợ cả, hắn ban cho người hắn thấy ranh giới kẻ đó mong muốn.

- Ranh giới?

Con mèo nheo mắt hỏi tiếp, giọng pha chút giễu cợn lẫn thích thú.

- Ừ. Giữa sự sống và cái chết. Có chuyện gì sao?

- Ta tự hỏi Natsume mong muốn điều gì.

Ánh mắt sắc lẻm của nó háo hức nhìn Hinoe.

- N-Natsume? Natsume bị trúng à?

- Ta không rõ nhưng ta cảm nhận được một cái mùi lạ.

- Hãy đưa ta tới đó, mèo ú.

- Ta không phải mèo ú!!

oOo

- Natsume-kun...

Tanuma đắp lên trán Natsume một cái khăn ấm. Giọng lộ rõ vẻ âu lo.

- Tanuma-kun. Sẽ ổn thôi.

Taki vỗ vai Tanuma, cố gắng động viên để làm không khí dịu bớt phần nào.

- Ta về rồi đây~~

- Ponta. Sao rồi?

- Hinoe, ở đây.

Nyanko-sensei lờ câu hỏi của Tanuma qua một bên, hiện giờ đầu nó đang chứa đầy những thắc mắc chờ được giải đáp. Ở với Natsume cũng đã lâu, nó tự hỏi vào thời khắc này liệu chủ nhân Hữu Nhân Sổ có định buông xui hay không.

- Hinoe?

Taki đưa mắt nhìn con mèo.

- Ta dẫn cô ta về xem tình trạng tên này thế nào thôi.

Taki đảo mắt trông ngóng xung quanh, quả thật không có khả năng nhìn thấy yêu quái cũng có chút bất tiện. Cô bé lấy hết can đảm, giọng như run lên.

- Hi-Hinoe-san. Tôi biết mình không thể nhìn thấy cô nhưng xin cô hãy giúp Natsume-kun, hôm nay là ngày đặc biệt của cậu ấy. Chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều thứ... Vậy mà trong một lúc lơ là lại để Natsume ngã gục mất. Tôi thật có lỗi. Nên xin cô, xin cô hãy giúp cho Natsume-kun.

- Taki...

Hinoe có chút bất ngờ trước lời đề nghị này. Khóe môi cô ta cong lên tạo thành một đường cong tuyệt mỹ.

- Con mèo béo. Cái đó gọi là sinh nhật con người à?

- Phải. Hôm nay là sinh nhật Natsume, hai đứa này đã bỏ công sức ra làm bánh cho nó. Nếu không mau nhanh lên ta sẽ không được ăn mất.

- Oya oya. Chuyện nhanh hay chậm thì hoàn toàn tùy thuộc vào Natsume mà thôi.

- Mình đang... Ở đâu vậy?

Natsume đưa tay vò vò mái tóc. Nơi cậu đang đứng cứ như thể một khoảng không hư vô, im lặng và sáng lóa. Đầu cậu chẳng thoát khỏi cơn đau nhức, thật kỳ lạ, giống như có một luồng yêu khí bao bọc lấy cậu vậy.

- Chà. Chàng trai trẻ sao lại đến đây?

Cậu cố sức tìm kiếm chủ nhân của giọng trầm kỳ bí, nhưng xung quanh chẳng còn ai khác ngoài cậu, hẳn đây là trò của Ayakashi rồi.

- Tôi đang ngồi hóng gió thì bất ngờ có một cái bóng đen lạnh buốt va vào tôi. Sau đó tôi...

- Ra là vậy. Hắc Vụ đã chọn đúng người rồi. Haha. Tại sao cậu buồn thế cậu trai trẻ?

Natsume thoáng giật mình vì câu hỏi, con yêu quái này có thể nhìn vào tâm can con người hay sao?

- Không trả lời cũng tốt. Ta chỉ tới cho cậu hai lựa chọn: Sống hoặc chết. Nếu cậu không còn tiếc nuối gì thế gian này, cậu chán chê cái vẻ tầm thường của vạn vật, vậy thì hãy chọn chết đi. Ta dám chắc người như cậu sẽ dễ dàng có cuộc sống mới vui vẻ hơn đấy.

- Nhưng mà tôi...

Natsume chần chừ một lúc. Cậu rõ ràng không biết nên làm gì lúc này. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột đến nỗi không kịp trở tay. Sống... hoặc chết? Chết đi thì có trút bỏ phiền muộn được không nhỉ... Phải chi cậu có thể bỏ đi gánh nặng ấy để bước một con đường đẹp đẽ trải đầy cánh hoa anh đào. Nhìn xem, khung cảnh ấy đã hiện ra ngay trước mặt rồi này. Thơ mộng thật đấy. Cơ mà... Chả hiểu vì lý do nào trông nó có vẻ thiếu mất đi cái gì đó rất quan trọng.

- Natsume.

- Natsume-kun.

- Natsume-kun!

- Natsume-kunnn!

Từng tiếng gọi quen thuộc vang lên, từng con người hiện lên ngay phía trước. Nhà Fujiwara, Tanuma, Taki, nhóm bạn tinh nghịch ở lớp của cậu, còn có cả Natori nữa.

- Natsumeee-kunnn.

- Đại nhân Natsume!!

- Natsume-dono!!

- Dono! Dono!

Coi kìa, Ayakashi cũng ở đây, vẫy tay chào đón cậu.

- Oi. Thằng ngốc Natsume.

Đúng rồi, Nyanko-sensei là người không thể thiếu trong cuộc gặp này, bỗng chóc, nó hóa thành một con thú to lớn, liếc mắt xem cậu thế nào. Phải. Tất cả mọi người đều dang tay chào đón cậu trở về.

Họ là những người quan trọng nhất cuộc đời cậu mà khó khăn lắm mới tìm được. Natsume muốn sống một lần nữa với cảm xúc hạnh phúc ấy - Cảm xúc khi ở cạnh những người mà ta thương yêu.

- Về thôi. Natsume.

- Mm...

Đôi mắt hổ phách dần dần hé mở, thứ đầu tiên cậu thấy là con mèo nặng ký nằm cuộn tròn trên người. Tốt quá, cậu đã về rồi.

- Natsume-kun...

- Thật tốt quá.

- Xem ra còn lâu lắm ngươi mới lấy được Hữu Nhân Sổ, mèo mập ạ.

- Xì.

- Hinoe...

- A. Natsume-kun. Chúc mừng sinh nhật nhé.

Hinoe nhoẻn cười, tay đặt lên đầu cậu cái vòng hoa được đan tỉ mỉ.

- C- Cảm ơ-

- Natsume-kun!!

- Sao...?

- CHÚC MỪNG SINH NHẬT CẬU!!

Taki mừng rỡ đặt xuống một chiếc bánh kem phủ lớp socola thơm ngon. Dù trông nó không đẹp như bao cái ngoài tiệm nhưng nó vẫn rất đặc biệt với cậu. Nó chứa đựng sự yêu thương, quan tâm, giúp đỡ mà mọi người cố gắng để hoàn thành tặng cho cậu. Như vậy thì còn gì bằng.

- Cảm ơn... mọi người.

Câu nói dịu dàng như lời ca tiếng hát, hòa vào không gian ấm áp rồi để gió cuốn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top