Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27: Tay trong tay bên nhau trọn đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió mùa hè mang theo mùi nắng thoáng thoảng. Một năm học lại kết thúc trong niềm hân hoan, nô nức của lũ học trò đón chào kì nghỉ hè đang đến.

Hè năm nay bao dự định đặt ra đều chưa thực hiện được đành gác lại năm sau.

Hơn nửa năm qua, nhóm nhảy do Hà thành lập đã giành được nhiều giải thưởng lớn nhỏ, hè này nhóm đang bận rộn tập luyện để chuẩn bị cho lần thi đấu tài năng toàn quốc sắp tới. An thì bặt vô âm tín, chẳng ai biết nửa năm nay nó sống ra sao, bạn bè không ai liên lạc được với nó. Cứ vậy, dự định về quê ngoại Hà đành gác qua bên.

Chuyện cũ ngày đó giữa tôi và An sớm bị thời gian làm phai đi nhưng chuyện ấy giống như vết thương trong tim, mãi vẫn chưa khép vẩy. Mỗi lần nhớ đến đều đau đớn khôn nguôi.

Tôi thường hỏi Lập Thành:

"An...An...sẽ sống tốt chứ?"

Mỗi lần như thế Lập Thành đều kiên định đáp:

"Sẽ. Đối với An có lẽ quá khứ quá đỗi đau thương. Bắt đầu làm lại từ đầu chưa chắc là xấu."

Nhưng chưa chờ mùa hè năm thứ hai đến tôi đã nhận được tin dữ Linh với Bình chia tay nhau. Mối tình đẹp như thơ cuối cùng vẫn không chịu được lý do khoảng cách địa lý mà vỡ tan, từ đây mỗi người một ngã, chẳng thể chung đường.

Ngày tụ họp chỉ có tôi, Lập Thành, Linh và Hà.
Hôm ấy, Linh khóc rất nhiều. Khuôn mặt xinh đẹp tiều tụy không ít, đôi mắt linh động ngày xưa đã nhiều thêm vài phần đau thương, chín chắn và cũng mất đi sự hồn nhiên, ngày thơ của thiếu nữ.

Tôi mãi luôn quanh vẩn lời nói của Linh trong đầu, giọng nói buồn bả, có chút tiếc nuối vì lỡ đi người thương trong năm tháng thanh xuân ngọt ngào, lại có chút cảm khái, già đời của người từng trải, kiên cường vực dậy trong cơn tình.

"Có lẽ, tui với Bình tình cạn, duyên mỏng. Tui không trách Bình lấy lý do khoảng cách, địa lý mà khiến cho hai đứa tình cảm nhạt dần, những lúc cô đơn, áp lực cần một người bên cạnh giải bày, tâm sự, dựa dẫm cùng ỷ lại. Âu là duyên số. Bình sai, tui cũng sai. Vì hai đứa đã không kiên định cùng chung tay cố gắng vun vén, gìn giữ cho mối tình này. Đành buông tay thoát khỏi gông xiềng, từ nay hai người hai lối. Làm lại từ đầu, tìm kiếm hạnh phúc mới."

Có lẽ, Linh, Bình gặp nhau, yêu nhau nhưng không phải một nửa của nhau.

Mong rằng, Linh và Bình sẽ gặp được một nửa thật sự của mình. Hi vọng ngày đó sẽ đến nhanh.

Mùa hè năm thứ ba, Hà loay hoay trong những cuộc vui mới, kết bạn với những người bạn mới. Tìm cho bản thân hướng đi mới, nơi Hà xứng đáng thuộc về. Những cuộc tụ tập giữa Hà với chúng tôi vơi dần. Nhưng tôi hoàn toàn không trách nó, mỗi người đều có cuộc sống riêng, có ước mơ mình theo đuổi. Nên không thể đồng hành cùng nhau đi tiếp, đành tạm biệt nhau cất bước theo con đường mình chọn.

Mùa hè năm thứ tư, cuộc tụ tập chỉ còn lại tôi với Lập Thành. Linh đi du học hồi đầu năm tư, đáng tiếc ngày nó bay, không thể trở về tiễn nó. Một người bạn nữa của tôi lại tìm được tương lai đời mình muốn theo đuổi. Ở nơi chân trời xa xôi, bên kia nửa địa cầu, mong rằng Linh sẽ theo đuổi được ước mơ, mục tiêu và nửa kia đời mình.

Và rồi lời hứa về quê ngoại Hà năm nào tan theo mây gió, chỉ còn lại nỗi tiếc nuối vô tận.

Và một ngày mùa mùa hè nhiều năm sau đó, tại nơi bờ sông quê hương. Đó là một buổi tối trong lành, mát mẻ. Trên bầu trời đêm đính muôn vàn vì sao lấp lánh tôn lên mặt trăng vàng dịu dàng phản xạ dưới sóng nước lăn tăn mặt sông. Dưới đất, ngang bờ sông một đôi tình nhân đan nhau mười ngón, chậm rãi đi dạo. Khung cảnh thơ mộng mà quá đổi bình yên.

Tôi nghiêng đầu quan sát sườn mặt nghiêng Lập Thành. Chàng trai ngây ngô năm nào đã hoàn toàn thay thế bằng vẻ chín trắng, trưởng thành. Đường nét trên mặt trở nên sắc xảo, góc cạnh.  Bóng dáng cao gầy ngày trước đã trở nên cao lớn. Tấm lưng dài rộng và vững trải khiến đời này tôi hoàn toàn yên tâm dựa vào.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn, Lập Thành cúi đầu mỉm cười, nụ cười rực rỡ như gió xuân ấm áp. Đôi mắt ngập tràn dịu dàng cùng nhu tình làm tôi muốn hòa tan. Giờ khắc này trong đầu chợt hiện lên ý nghĩ đôi mắt đối phương sáng lấp lánh còn đẹp hơn cả sao trời đêm nay.

Trên môi bị vật mềm mại bao lấy, tôi vòng tay ôm Lập Thành nhiệt tình đáp trả.

Người này là của tôi, chỉ mãi mãi thuộc về riêng tôi.

Anh chính là nhà, là nơi tôi am tâm dựa dẫm cùng ỷ lại.

Chẳng biết qua bao lâu khi hai đôi môi tách ra, tôi dựa vào lồng ngực rắn chắc thở hổn hển, ngửi lấy mùi hương quen thuộc.

Phía bên kia bờ sông. Muôn ánh đèn xa hoa, rực rỡ. Phía bên này chỉ có hai người dựa vào vai nhau, mười ngón đan xen, hạnh phúc dạt dào.

"Mấy đứa sẽ hạnh phúc chứ?"

"Sẽ hạnh phúc."

Mũi hơi cay, trong khung cảnh bình yên đêm nay tôi chợt nhớ đến trước kia. Cái thời tôi còn là học sinh cấp ba, bên cạnh có Linh, Hà, An, Bình, Lập Thành, nhớ đến những kí ức vui vẻ, tràn ngập tiếng cười.

Có lẽ đến một độ tuổi nào đó con người thường hay hoài niệm những tháng ngày đã qua.

Đáng tiếc dù hoài niệm đến mấy vẫn không thể quay về.

Dù cho nhóm Tứ đại tiểu thư xinh gái và nhị đại công tử xinh trai đã không còn tồn tại trên thế giới này. Nhưng tôi tin chắc rằng sau khi trải qua những năm tháng bộn bề, để đến lúc già đi những người bạn của tôi, vào một ngày nào đó, dưới vùng trời êm ả sẽ nhớ đến kí ức thanh xuân ngày xưa và sau cùng sẽ mỉm cười hạnh phúc.

"Anh sẽ mãi luôn bên em." Giọng nói trầm thấp, êm tai vang lên, chứa chan bao tình ý, lòng kiên định.

Tôi nghiêng đầu nhoẻn miệng cười.

"Em cũng sẽ mãi luôn bên anh."

Không cầu tình yêu mãnh liệt, khắc cốt ghi tâm chỉ cầu một đời bình an, vui vẻ, bên nhau đến bạc đầu.

Trên con đường hành trang vào đời. Tôi đã từng cùng sánh vai với những người bạn. Nhưng đến một trạm nào đó, có người dừng lại, có người rẻ sang đường khác. Đến cuối cùng chỉ còn anh với tôi, nắm tay nhau, đồng hành bước tiếp.

—Hết—

Đôi lời tâm sự:

Khi đặt dấu chấm cuối cùng ở chương cuối, mình thực sự rất cảm động. Bộ truyện này mình viết từ năm 2016 đến ngày 16/2/2020 mới hoàn. Cảm ơn các bạn luôn kiên trì ủng hộ mình suốt thời gian qua. Trải qua bao năm, bao lúc mệt mỏi, nản lòng, thoái chí cuối cùng cũng đến một ngày mình hoàn "Này thích thì nói đi chứ", hoàn thành chuyện tình yêu đẹp như mơ của Lập Thành và Minh Tuyết. Thật sự mình rất cảm động.

Có lẽ, nhiều bạn sẽ nghĩ tại sao mình không để cái kết trọn vẹn hơn, cho Hà, Linh, An, Minh Tuyết, Lập Thành, để họ mãi mãi là bạn của nhau. Nhưng cuộc sống hiện thực rất khắc nghiệp, mỗi người bạn đều có cuộc sống, chí hướng, ước mơ riêng đâu thể nói trước được điều gì đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top