Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ii.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jaemin đã tưởng rằng sau một thập kỷ cậu đều đặn ném sỏi vào cửa sổ nhà Jeno, một ngày vài lần là ít, thì bây giờ cậu trai kia cũng phải tinh ý hiểu và biết mở cửa ra sau khi cậu ném đến viên thứ hai.

Có vẻ là Jaemin đã đánh giá Jeno quá cao rồi. Câu đang nghiêm túc suy nghĩ đến việc ném luôn cả cái lịch trên bàn mình sang, tay đã vớ sẵn lấy nó và giơ lên nhắm, thì Jeno đột nhiên thò đầu ra khỏi cửa sổ. Cả người cậu đông cứng lại, với cái lịch sặc sỡ hoạ tiết hình hoa mua được ở siêu thị cầm chắc trong tay phải, và nhìn Jeno híp cái đôi mắt đã híp sẵn của anh.

"Cậu thực sự định quăng cái thứ đấy vào đầu tớ à?" Jeno hỏi gặng, mắt anh liếc nhanh sang cái lịch trước khi quay về khuôn mặt cậu bạn hàng xóm.

"Vào cửa sổ nhà cậu thì chính xác hơn." Jaemin đáp, không chút chần chừ.

"Trong khi tớ thì đang cố gắng vun đắp tình cảm với Charmandee đây." Jeno cao giọng, hai tay phẩy phẩy ra điệu xua đuổi Jaemin. "Biết gì không, bọn tớ đang có một khoảng thời gian cực kỳ vui vẻ bên nhau, trước khi cậu, bằng cái cách lịch sự nhất cậu có thể, xen ngang vào."

Jaemin ngao ngán thở dài. "Jeno à, chúng ta đã nói về vấn đề này bao nhiêu lần rồi. Charmander là một con thằn lằn. Là thằn lăn đó. Còn cái thứ đang làm ổ trong phòng cậu kia á? Nó là một con sóc bị dại đang khát khao được cậu mang đi tiêm."

"Ai nói gì về Charmander đâu? Tên em ấy là Charmandee, vậy thôi." Jeno kịch liệt phản đối, lờ đi cái sự thật hết sức hiển nhiên Jaemin vừa nêu ra. "Và đừng có nói thế. Em ấy không bị dại."

"Vậy việc hôm qua nó suýt chút nữa cắn đứt ngón út của Mark, cậu có vừa vô tình quên mất không, hay là."

"Đó là vì mùi của Mark quá giống Donghyuck."

"Lạy Chúa, điều đấy thì giải thích được cái gì?"

"Donghyuck có mùi của cái chết." Jeno hạ giọng xuống thì thầm, như thể anh sợ Donghyuck đang đứng ngay sát sàn sạt bên cạnh, chứ không phải là nó đang ở cùng Mark cách đấy năm toà nhà, và làm chuyện gì có Chúa mới biết. "Không, tớ nói nghiêm túc ấy," anh thêm vào, bĩu môi khi thấy Jaemin nhếch một bên chân mày lên và phá ra cười. "Lũ bạn của tớ không thích nó cho lắm. Họ nghĩ là có mùi rắc rối toả ra từ người nó. Và thật sự ấy, sau khi nhìn thấy nó đuổi theo đàn gà mái trong trang trại của dì cậu đợt hè năm ngoái, thì tớ thấy họ nói không sai đâu."

"Ừ thì cứ cho là điều đấy đúng đi." Jaemin nghiêng đầu, "Nhưng tớ là bạn cậu tớ thích nó."

Mắt Jeno cong lên như hai áng trăng khuyết mỗi lần anh cười, và nhìn anh như vậy làm Jaemin bất giấc mỉm cười theo. "Cậu thừa biết tớ đang nói đến mấy người bạn khác của tớ mà, Nana."

"Cậu nói như thể cậu là một bà đồng đang cố gắng làm bạn với âm linh hay cõi chết hay gì đó." Jaemin chỉ ra. "Trong khi chúng ta đều biết cái thứ kinh dị nhất cậu từng mang vào phòng là loài sinh vật mang tên Huang Renjun. Và cả Charmandee nữa, những nó mới, nên tớ sẽ gạt nó ra khỏi danh sách. Đó, thấy tớ tử tế chưa?"

Jeno khúc khích cười. "Nhưng Renjun sang cả phòng cậu nữa mà. Và làm sao cậu có thể ám chỉ là cậu ấy đáng sợ trong khi cậu mới là người vừa chạm tớ xong đã ngay lập tức tra hỏi sáng nay Jisung nói gì với tớ, trước khi tớ còn kịp mở mồm ra chào? Cái đấy thì không đáng sợ quá đi? Người ta hay nói gì ấy nhỉ- à, "sống trong nhà kính thì đừng ném đá sang nhà người khác."

Chắc là Jeno không nhận ra sự mỉa mai trong lời nói của chính anh, vì dù Jaemin không sống trong nhà kính, nhưng cậu thì có ném rất nhiều viên đá sang nhà Jeno, nhiều đến mức cậu không đếm nổi số lần nữa.

Cậu quyết định sẽ giữ suy nghĩ đó cho riêng mình.

"Nhưng mà sáng nay Jisungie nói gì với cậu? Hai người lại cãi nhau à? Nó có đánh cậu không? Cậu có đánh nó không?"

Jeno giơ cả hai bàn tay lên để chứng minh mình vô tội. "Tớ không ngược đãi động vật à nha."

"Này!"

"Đùa thôi đùa thôi. Bọn tớ chưa bao giờ đánh nhau cả. Nó chỉ nói những gì nó vẫn thường nói, cậu biết đấy," Jeno nhún vai. "Kiểu tớ nhạt hay mấy thứ từa tựa thế. Nhưng tớ phải công nhận là phong cách chửi của nó sáng tạo hơn Donghyuck nhiều."

"Donghyuck chỉ biết dùng não khi nó cãi nhau với Mark thôi."

"Cũng đúng."

"Nhưng mà Jisung, nó ... có xúc phạm gì cậu không?" Jaemin hỏi, lần này nghiêm túc hơn hẳn. "Về vụ động vật chẳng hạn? Nó có nói gì quá đáng không?"

"Kể cả trong trường hợp nó có," Jeno nhìn cậu, "Thì cậu sẽ làm gì? Túm cổ nó đến đây và bắt nó xin lỗi như những gì cậu đã làm với Donghyuck ba năm trước?"

Về trí nhớ thì chắc chắn Jaemin thua xa Jeno. Cậu còn chẳng nhớ chính xác đấy là lúc nào. Nhưng công bằng mà nói, thường thì cậu không phải là nạn nhân trực tiếp bị hại bởi cái mồm lanh chanh của Donghyuck, cho nên là.

"Mà tớ không túm cổ nó," Jaemin nỗ lực bào chữa. "Tớ chỉ, ờm, dùng một cách thuyết phục độc đáo để đưa nó đến đây thôi."

"Cứ thẳng thắn đi, đừng ngại, ai cũng biết là cậu đe doạ nó mà."

"Một cách nhẹ nhàng, dịu dàng, tình cảm!"

"Ranh mãnh thì đúng hơn," Jeno sửa lại, kèm một nụ cười tươi tắn nở trên môi. "Bản chất của cậu khác xa ngoại hình cậu, Nana à, và tớ không ghét điều đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top