Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 17: Tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vì tôi chỉ nói một lần thôi nên anh nghe rõ đây. Tôi...thích anh! Thích phát điên lên được.


- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!

Tôi đang lăn quay trên giường và la hét ỏm tỏi cả lên. Vì sao ư? VÌ nhục chứ sao chăng gì nữa:((( Tôi đã tỏ tình với Lee Donghyuk, ngay trong đêm ấy. Và...ờ thì...kết quả chẳng mấy khả quan. Ôi trời ơi, giá như lúc đó có ngay cái lỗ tôi sẽ chui ngay vào và tình nguyện bốc hơi khỏi trái đất này mất. Tôi tỏ tình anh ấy, và đây là tháng thứ 2 rồi, anh ấy vẫn chưa có động thái gì. Tôi đã tỏ tình với anh ấy trước cả khi tôi có công việc mới, và đến bây giờ tôi đã có việc rồi anh ấy vẫn vậy.  Vốn dĩ tôi chẳng hy vọng anh ấy sẽ đáp lại mình hay như nào cả, chỉ đơn giản là tôi chẳng thể giữ trong lòng lâu hơn được nữa, nên mới quyết định nói ra. Nhưng sau khi nói ra rồi thì lại cảm thấy hối hận. Thà rằng chúng tôi cứ quên nhau đi có phải tốt hơn không, chỉ cần bản thân tôi nhịn thêm một chút nữa là được. Vậy thì mọi chuyện sẽ chẳng rắc rối như vậy. Nhưng rồi sao, tôi không làm được.  

 Biết gì không? Tôi đã hôn anh ấy, đương nhiên là trước gương mặt bàng hoàng của chính Lee Donghyuk rồi. 

Nụ hôn ấy...sao ta? Là nụ hôn đầu. 

Là first kiss...của tôi, tất nhiên. 

Với Lee Donghyuk thì tôi không chắc.

Nhớ mà, nụ hôn trong thang máy.

Cái nụ hôn khiến tôi khóc tới nghẹn thở ấy.

Bây giờ nghĩ lại, vẫn thấy đau lòng.

.........

- J...Jane??

Haechan nhận được tin nhắn của họ Kim vào lúc hơn 10h đêm. NCT gần đây vướng lịch trình nên toàn ở lại công ty đến tối muộn, và cậu cũng phải ở lại để tập luyện cùng mọi người, mặc dù cái lưng đau và cái cổ nhức ấy khiến cậu di chuyển khó khăn đến phát mệt. Giải lao được tầm 15 phút và Lee Haechan mới có thời gian cầm máy lên lần thứ 2 trong ngày. Đập vào mắt cậu chính là tin nhắn của Kim Jane, 5 phút trước. Chỉ 2 dòng ngắn ngủn: " Gặp nhau đi!" và " Em đợi anh ở cổng sau công ty".

Ngắn, nhưng đủ để Lee Haechan bật cười thành tiếng. Đuôi mắt cong lại, cậu vơ vội chiếc áo cùng cái mũ rồi xin phép ra ngoài.

"Phải nhanh lên, em ấy đang đợi."

Đó là tất cả những gì cậu đã nghĩ.

Xem nào, hai người đang đứng đối diện nhau rồi.

Căng thẳng...

À không, phải là ngại ngùng.

Đúng vậy. Đây chính là tính từ phù hợp nhất để miêu tả cuộc trò chuyện này.

Sau 5 phút đứng yên như tượng, Lee Donghyuk bắt đầu ho khan một tiếng, rồi lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt người kia. " wow, mắt em ấy đẹp thật!"

Đừng hỏi vì sao Lee Donghyuk lại phản ứng như vậy. Vì rõ ràng trước đây cả hai chẳng có nổi một cuộc trò chuyện nghiêm túc với nhau, cũng chưa có lần nào Lee Donghyuk dám nhìn thẳng vào mắt em ấy cả. Và bây giờ, cậu bị choáng ngợp.

Hóa ra em ấy vốn không chỉ có một nụ cười xinh, mà còn có cả một đôi mắt đẹp-Lee Haechan đã nghĩ vậy đấy.

- Haechan à, tôi có chuyện muốn nói.

- Ừm. S..sao vậy?

Họ Kim hắng giọng, hít một hơi thật sâu, lấy hết sức bình sinh để kìm hãm trái tim đang đập như muốn vỡ lồng ngực lại, với một điệu bộ không mấy bình thản, thậm chí còn chẳng thèm có kính ngữ, em cất tiếng:

- Vì tôi chỉ nói một lần thôi nên anh nghe rõ đây. Tôi...thích anh! Thích phát điên lên được.

Lee Donghyuk đơ cứng cả người.

Kim Jane gần như vẫn chưa muốn dừng lại, và... hôn.

Môi cô ấy đặt lên đôi môi đang tê cứng của Lee Donghyuk, một cách thật nhẹ nhàng. Đôi môi khô ráp, nẻ đến chảy máu của Donghyuk bỗng được sưởi ấm bởi đôi môi hồng hào ấy. Kim Jane đã hôn rất lâu, cũng đã hôn rất sâu, thậm chí còn ghì cả đầu Lee Donghyuk về phía mình, như cảm nhận được sự run rẩy, và họ Kim đơn thuần chỉ muốn sưởi ấm cho người còn lại, nên... mới kéo cậu ấy lại gần hơn. Chỉ đơn thuần vậy thôi.

Lee Donghyuk đã sốc nặng. Rất sốc. Và tim cậu gần như muốn vỡ ra vậy. 

Cảm giác được người mình thích hôn, nó tuyệt vời lắm chứ. Chỉ là, cậu quá bất ngờ. Vì cô ấy đã từng rất trầm lặng và yên tĩnh, đã từng rất xa cách và đề phòng cậu. Nhưng rồi chính cô ấy mới là người nói lời yêu đầu tiên. À không, đây gọi là...một lời tỏ tình chăng?

Giây phút cô ấy hôn cậu, cảm tưởng mọi vật xung quanh đang ngừng lại. Cô ấy đã hôn cậu rất sâu, và Lee Donghyuk cảm nhận được rằng, Kim Jane cũng đang rất lo lắng. Tim em ấy đập rất nhanh, cũng rất mạnh, làm cậu vừa thấy thương vừa thấy đồng cảm. Và vì Donghyuk thích  Jane mà, nên cậu đã tận hưởng nụ hôn ấy. Cậu cũng hôn lại cô ấy, cũng ôm chặt lấy cô ấy. Cậu thấy lạnh lắm, nhưng trái tim thì như đang bốc lửa ấy. 

Và đoán xem sau khi hôn Lee Donghyuk thì Kim Jane đã làm gì nào?

Cô ấy áp má lên má của Lee Donghyuk, rồi thì giữ yên ở đó.

Tim của cậu nghe thấy cả tiếng vỡ vụn.

- Người anh đang run lên đấy. Lạnh hả?

Người Lee Donghyuk bỗng dưng mềm nhũn ra, như bị tan chảy ấy. Mấy hành động này chẳng giống như bình thường gì cả. Ý là...sao ta? nó không phải hành động thường thấy của 2 người vừa tỏ tình với nhau xong và 5 phút trước đấy vẫn còn đang ngại đến đỏ mặt lên đâu. Người ngoài nhìn vào còn nghĩ 2 người đang yêu nhau ấy. Ừ, nó chính là như thế. Nhưng vấn đề là, có vẻ tâm lý của họ Kim lại thay đổi rồi.

- Sao áo anh mỏng vậy? 

Họ Kim cằn nhằn, hai tay thuần thục kéo chặt chiếc áo khoác mỏng thật kín đáo, kéo đường dây zip kín lên tận cổ, miệng xuýt xoa rồi sau đó nhanh chóng đưa cho cậu ấy chiếc túi sưởi ấm áp.

Lee Haechan chỉ biết đứng đực ra đó nhìn.

- Haechan à, tôi thích anh. Nhưng đừng lo, tôi chẳng có nhu cầu được anh đáp lại tình cảm đâu. Chỉ là tôi khó chịu quá, đành nói ra, vậy thôi. Tôi biết anh và tôi khác nhau, nên tôi sẽ chủ động tránh mặt anh, anh cũng không cần phải để tâm nhiều về điều này đâu, cho tôi xin lỗi vì đã hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Xin lỗi cả bạn gái anh nữa. Tôi nghĩ cách tốt nhất cho cả hai là tôi không nên làm gì cả, nhưng mà tôi thích anh, nhiều đến mức không kiềm chế nổi nữa, vậy nên tôi mới đứng đây, nói chuyện với anh, thật rõ ràng. Xin lỗi vì đã ích kỉ như thế, tôi đã đặt cảm xúc cá nhân lên trước mà không nghĩ cho hậu quả sau này. Thành thật xin lỗi.

Kim Jane bỗng dưng trở mặt nghiêm túc, là dáng vẻ xa lánh mà Lee Donghyuk đã quá quen thuộc. Cô ấy nhìn thẳng vào mắt cậu mà chẳng có chút kiêng rè nào cả, miệng nói rõ ràng từng câu chữ với cái giọng trầm tư lạ lùng. Nhưng cậu thấy rằng, đôi mắt của cô ấy đã giao động. Nó trở nên trong vắt, như có một lớp sương mỏng vừa đổ vào nó ấy, rồi mí mắt rung lên, vài tia huyết mạch đỏ trong đôi mắt hiện càng lúc càng rõ ràng. Và Lee Donghyuk đã lên tiếng.

- Anh không có bạn gái.

Họ Kim đơ người.

- Anh biết là em đã thấy lúc trong thang máy, cả lúc ở nhà em nữa. Nhưng đó không phải bạn gái của anh. Anh biết chúng mình chẳng có quan hệ nào cả, nhưng kì lạ là anh đã rất sốt ruột để giải thích với em. Anh không biết nữa. Chỉ là anh luôn bỏ lỡ cơ hội để nói chuyện nghiêm túc với em, và rồi gây hiểu lầm lớn đến thế.

Kim Jane im lặng trầm tư. Không biết trong đầu nghĩ gì, cô thấy ngột ngạt quá, không muốn ở đây nữa. Và, cô đã ngắt lời Lee Donghyuk.

- Tôi còn có việc phải đi, tôi xin phép đi trước. C...Chào anh! Hy vọng anh giữ sức khỏe nhé!

Và sau đó cúi gập người 90 độ.

Vậy thì có phải chính bản thân cô đã né tránh người kia trước không? Đâu có phải là Lee Donghyuk không muốn đáp mà là chính bản thân cô đã không cho anh ấy cơ hội.

Cuối cùng thì cũng chỉ vì lòng tự ti, mà lại để bỏ lỡ nhau à?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top