Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Game start

[Thật xin lỗi vì đã thật lâu rồi mới đăng trở lại v_v mình nhắc nhở chút là tuy fic này có ý tưởng từ game nhưng nó không tập trung vào game đâu nhé]

***

Chưa bao giờ Ten nghĩ công việc bác sĩ sẽ là chơi game, dù bệnh có tên là Bệnh do Game, nhưng mã hóa sự căng thẳng của con người cùng dữ liệu virus máy tính thành trò chơi để chữa bệnh thì quả thật là một ý tưởng thiên tài. Và cái ý tưởng thiên tài đấy, một nửa đến từ thiên tài lập trình Lee Taeyong, một nửa đến từ cậu nhóc game thủ Jaehyun. Quãng thời gian trước khi NCT được thành lập, việc chữa trị bệnh do game là một điều không thể vì không tìm được phương pháp nào liên hệ giữa thông tin sinh học và thông tin thuần túy của tin học, và việc hai cái người chả hề liên quan gì đến nhau như thế này gặp nhau quả thật là sắp đặt của Chúa để cứu vớt nhân loại(???). Điều này khiến Ten thực sự cảm thán khi nghe Johnny kể chuyện khi ngồi nhìn ông anh này rảnh rỗi lôi mớ máy ảnh ra lau.

"Anh, Taeyong và Yuta tính ra thì cũng có quen biết từ trước, vì đều là người trong cùng lĩnh vực, lại cùng tuổi nữa, nhưng trước đó thì anh không hề nghĩ sẽ làm việc cùng hai thằng ấy. Một thằng thì thô thiển, một thằng thì cách ly thế giới, cũng may là bọn nó dễ nhìn một chút, để không làm uổng phí mấy con máy ảnh hịn của anh" - Johnny nói như thể chụp ảnh mới là điều quan trọng nhất trong cuộc đời anh, sau đó cầm máy ảnh lên và chụp một cái làm Ten chưa kịp có phản ứng gì.

"Ơ..."

"Hu hu ăn ảnh quá, Ten ơi từ giờ chăm tạo dáng quyến rũ một tí cho anh chụp nha" - Trước khi Ten kịp chửi, Johnny đã kịp quắn quéo xuýt xoa vì con ảnh mình mới chụp với bộ mặt vừa tươi cười vừa u mê, khiến Ten cảm thấy hình như mình vừa đối diện với một sự thật khá là ngỡ ngàng

"Anh ăn pizza không?" - Jaehyun lướt qua, vừa khéo một tiếng "tách" nữa phát ra từ máy ảnh của Johnny, sau đó là một chuỗi những tiếng rú ầm ĩ một lần nữa phát ra

"...Có" - Ten nhìn Jaehyun trông như thể xem Johnny là một con muỗi loắt choắt vo ve, tiếp tục nhìn vào menu hiển thị trên màn hình một cách chăm chú, như đã quá quen với sự lên cơn của Johnny.

Ok, Ten chấp nhận, nếu Jaehyun là một thằng nhóc phớt đời thì Johnny là một tay paparazzi có xu hướng kích động và biến thái...

"Tuy nhiên, chí ít như thế còn đỡ hơn những người không biết tâm tư như thế nào còn lại trong team"

.

Cầm miếng pizza được đặt cho bữa phụ theo chế độ ăn của Zero, Ten có chút ngán vì thói quen ăn uống của người Đông Nam Á không thể chén một cái pizza cỡ lớn như Jaehyun đã đặt được, sau đó cũng có hơi tò mò nhìn sang Jaehyun rõ ràng là người Hàn Quốc mà tại sao có thể ăn nhiều phô mai thế mà không thấy ngán.

"Em không biết, em không có ký ức. Có lẽ tại hay giành ăn với anh Johnny nên khẩu vị giống anh ấy à"

"Làm gì có, không phải lỗi của anh, từ khi gặp anh thì khẩu vị của em đã giống người châu Âu rồi, còn ăn được mấy loại cheese khó ăn nữa cơ mà" - Johnny từ đâu bay đến, sau đó lướt ngay đến cạnh Ten "Em cứ ăn dần sẽ quen thôi, chịu khó một chút, bao giờ rảnh thì dụ dỗ Taeyong hay Jaehyun nấu cho mà ăn, hai cái đứa này nấu không hề tệ đâu"

Trong khi Ten cố cho nốt miếng pizza còn dở vào miệng thì có tiếng động phát ra từ Game Area, sau đó là những người trong team của họ lập tức túa ra. 

Taeyong nhanh chóng đăng nhập vào hệ thống và thông báo nhanh:

"Có một vụ phát bệnh có quy mô khá lớn ở một trường học, có thể là do họ có tiếp xúc với nguồn bệnh gián tiếp. Địa điểm là ở... Trường trung học SOPO."

Jaehyun bên cạnh cau mày.

"Hiện tại chưa có ca cấp cứu nào nhưng anh, Johnny và Yuta sẽ đến trường để xác định hết các trường hợp bị bệnh và tìm nguồn cơn gây ra căn bệnh, mấy đứa ở nhà xem xét tình trạng của các nạn nhân nhé. Jaehyun, em và Ten ở lại đây đề phòng cấp cứu đột xuất"

Cánh cửa khép lại ngay lập tức sau khi mọi người rời đi thì Game Area phát ra tín hiệu cấp cứu. Ten nhận ra Jaehyun lập tức tiến vào trạng thái căng thẳng.

"Bây giờ anh vẫn chưa sẵn sàng cho thực chiến game đâu, hãy đợi lần sau nhé, được không? Em chưa chuẩn bị đầy đủ để có thể hướng dẫn anh ngay"

Ồ, thì ra là sợ phải gánh thêm gánh nặng của cả mình. Trong phút chốc, cảm giác hơi thất vọng thoáng qua, rõ ràng Ten đã hi vọng mình sớm có thể bắt tay vào công việc hơn là cứ ngồi như vậy suốt một thời gian'

"... Ừ"

"Thay vào đó, em sẽ làm các bước log in thật bài bản, anh hãy quan sát những gì em thực hiện nhé" - Jaehyun đeo cặp kính thực tế ảo vào mắt và ngồi vào một trong những vị trí máy tính gắn liền với máy chủ.

Trên máy tính chợt hiển thị ra một gương mặt xa lạ nhưng vẫn còn thoang thoảng mùi non nớt của một thiếu niên chưa trưởng thành.

[Profile:

Name: Liu Yang Yang

Age: 15

Nationality: Germany

...]

"Yang Yang?" - Jaehyun hơi giật mình, Ten nhận ra rằng có vẻ em ấy quen cậu bé này, mà cũng đúng, dịch bệnh lần này được phát hiện ở trường của em ấy cơ mà, việc quen một trong số ấy thực sự không tránh khỏi.

[Liu Yang Yang rõ ràng là một cái tên Trung Quốc, lại mang quốc tịch Đức, mà lại học ở Hàn Quốc? Hình như trường học của Jaehyun khá đặc biệt thì phải... ]

Màn hình hiển thị ra một con quái vật trông như được tạo thành từ... kẹo hồ lô thật dễ thương.

[Ồ, ở đây có con người cơ à? Nhưng cũng không hẳn nhỉ, cũng không giống con người. Thứ nửa người nửa máy móc như mày đúng là sự tồn tại trái với ý muốn của thượng đế.]

"Còn hơn thể loại đã là ung nhọt của thượng đế như mày mà lại muốn kiểm soát lại con người." - Jaehyun không nóng không lạnh trả lời, nhưng vành tai đã có chút đỏ lên.

Nhân vật NCP hình kẹo hồ lô trông như đang sôi lên sùng sục do tức giận.

[Hắn ta gián tiếp khiến anh trai mình chết đi trong cái ngày hôm đó. Hắn ta đáng phải chết. Thứ nhóc con mất gốc, đến cả tiếng Trung Quốc của hắn còn bập bẹ. Hắn ta chả có gì đáng để ngươi bảo vệ cả.]

Ten nhìn thấy không gian ảo trên màn hình máy tính hiện ra cảnh tượng của một cánh đồng hoang.

[Tìm hắn đi. Tìm hắn trước khi ta đến và giết chết hắn.] - Nhân vật NPC ngay lập tức biến mất.

Ten chợt nhận ra không gian trong game này có phần nào giống tựa game PUBG từng đình đám một thời khi Jaehyun vác cây súng máy chạy nhanh qua vùng đất cằn cỗi nào đó.

"Liu Yang Yang vừa được đưa vào phòng bệnh của NCT, chúng ta sẽ quan sát tình trạng của bệnh nhân qua từng giai đoạn thông qua màn hình bên cạnh. Jaehyun login rồi hả, nhắc nhở em ấy cẩn thận." - Từ loa là tiếng của Taeyong phát ra.

Ten ừm nhẹ một tiếng rồi dán mắt vào màn hình máy tính, thầm cảm thán may mà màn hình 2D chứ 3D chắc bản thân sẽ ngất luôn khi thấy một vương quốc rau củ xuất hiện.

"Ủa anh tưởng đây là game đấu súng?"

"Game là xuất phát từ bản thân bệnh nhân, em làm sao mà biết được" - Jaehyun trả lời.

"Ủa vậy chơi thế nào?"

"Đoán thôi"

"..."

Jaehyun trong game cầm đại một quả táo lăn lóc gần đấy lên, màn hình lập tức hiện ra chữ [Vật phẩm không thích hợp]

"Có lẽ bây giờ phải tìm vật phẩm phù hợp"

[Pause]

"Liên lạc với anh Taeil và tìm hiểu thông tin về Yang Yang thôi, vật phẩm cần tìm chắc chắn có liên quan đến em ấy, sở thích, món đồ cần thiết, hay cái gì đó mà em ấy ấn tượng." - Jaehyun tạm dừng trò chơi và đứng dậy.

***

"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng anh thấy biểu hiện vẫn có gì đó không đúng lắm" - Taeyong chỉnh lại cặp kính trên sống mũi.

"Ý anh là sao?" - Doyoung đọc các số liệu trên máy điện tâm đồ cùng Yuta quay sang hỏi.

"Cậu ta có phản ứng quá bình thường khi chúng ta bảo cậu ấy bị Bệnh do Game"

"Ý mày là cậu ta biết trước mình bị bệnh?" - Johnny hỏi.

"Không hẳn... Có lẽ chúng ta nên gọi Ten và Taeil, tớ tò mò về lai lịch của cậu ta lắm đây." - Taeyong nói, đoạn dơ bức ảnh kẹp sẵn trong ví Yang Yang, là một bức ảnh mà cậu bé này chỉ mới hơn 10 tuổi, một bên là Jaehyun, một bên là một người khác cùng mặc đồng phục giống như thế, cả ba đang ôm nhau và tươi cười.

"Jaehyun và... mẫu vật số 2610, quả nhiên là hai người có quen nhau từ trước..." - Yuta nhăn mặt, nhớ đến mẫu vật đã nằm im lìm nửa năm trong phòng thí nghiệm của mình mà mãi không chịu tỉnh lại.

"Cái đó không phải vấn đề." - Taeyong nói - "Vấn đề là bức ảnh này được chụp cách đây khá lâu, nghĩa là Yang Yang có thể biết Jaehyun của quá khứ, nhưng cậu bé là một học viên nổi bật ở trường, không lý nào mà không biết Jaehyun hiện tại cũng như ngược lại phải không? Còn nữa, mẫu vật 2610 và Jaehyun quen biết nhau từ trước, nhưng em ấy chả hề có biểu hiện gì đối với mẫu vật, trong ảnh họ còn mang dây chuyền đôi cơ mà"

"Mày đang phân tích hay đang ghen vậy?" - Yuta có chút lạc hướng mà phán ra một câu phá sóng.

"Cả hai." - Taeyong không có chút ngại ngùng nào trả lời, chắc dây thần kinh tức giận đè mất dây thần kinh ngượng rồi.

"Mày đang nghi ngờ Jaehyun giấu giếm điều gì à? Tao nghĩ ai cũng có khả năng đó, ai cũng có bí mật và mục tiêu riêng mà đúng không? Tuy nhiên, tao không nghĩ Jaehyun cố ý đánh lừa gì bọn mình qua biểu hiện của em ấy, cái tao sợ là chính Jaehyun bây giờ cũng chẳng biết những điều này, ừm... ý tao là tuy em ấy cố che giấu nhưng bọn mày không thấy em ấy hình như còn không biết mình đã từng có những ký ức đó à? Taeyong, tao biết mày đang tức giận nhưng hãy bình tĩnh một chút đi" - Johnny nói. 

Doyoung có chút ngạc nhiên cảm thán sự ngầu của Johnny khi ngay lập tức tiếp nhân và hiểu được những vấn đề mà Taeyong nói, sau đó nhìn cái mặt đơ của Taeyong mà không nghĩ vị trưởng nhóm này đang tức giận, thế mà bình thường còn làm ra vẻ ngại ngùng vờn bắt thả thính Jaehyun cơ đấy, cứ rạch ròi một cái như bây giờ có phải hơn không.

"Nếu Jaehyun thực sự mất đi trí nhớ, có nhiều khả năng là một trong những di chứng của lý do mà em ấy phải trở thành Zero đúng không? Mấy đứa mày định đào bới vụ đó hả?" - Yuta cười khẩy.

"Ông có lương tâm từ bao giờ vậy?" - Doyoung hơi bật cười.

"Không phải là vấn đề lương tâm, mà là từ khi anh Taeil đem Jaehyun đến với yêu cầu của chính phủ về thành lập NCT, có nghĩa là quá khứ của Jaehyun đã được đảm bảo trong bí mật rồi còn gì. Cả Ten, cả chúng ta, làm gì có ai không bị ông anh mặt mũi hiền lành mà không có cái gì không biết đó tìm hiểu sơ qua."

"Rồi giờ ông có não luôn? Ngạc nhiên nha." - Vẫn là Doyoung.

Nhìn vẻ mặt hai người còn lại đã dịu đi, sau đó bật cười nhìn Yuta đánh mất chút lí trí vừa lộ ra để cãi nhau với Doyoung, có vẻ mọi thứ đã ổn.

*

[Moon Taeil: Từ bao giờ anh thành trùm cuối trong câu chuyển của mấy đứa vậy? :D]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top