Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Cố gắng quên anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Tại Hiền nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Lý Đông Hách thì trong lòng trào lên cảm giác buồn bã. Em bước lại gần, đặt tay lên vai cậu, ân cần xoa nhẹ.

"Em ngồi xuống đã."

"Nói cho em nghe đi!"

Lý Đông Hách hét lên một tiếng, những giọt nước mắt không ngừng tuôn trào trên khóe mắt cậu. Trịnh Tại Hiền thương cậu, nhìn cậu buồn thế này em cũng có cảm giác áy náy. Từ Anh Hạo nhìn thấy cũng không khỏi xót xa, chuyện đến mức này rồi, người tổn thương nhất chắc chắn là Lý Đông Hách.

Từ Anh Hạo thở dài một hơi, chậm rãi kể lại cho Lý Đông Hách chuyện vừa rồi, vừa nói vừa an ủi. Hắn cố gắng nói tránh đi để Lý Đông Hách không cảm thấy tổn thương, nhưng những tiếng nức nở không ngừng vang lên. Lý Minh Hưởng và Lý Đông Hách đang ở bên nhau yên bình như thế cơ mà.

"Hôm nay em về nghỉ sớm đi. Tôi đưa em về."

Trịnh Tại Hiền dìu Lý Đông Hách đứng dậy, cả cơ thể cậu đổ ập xuống cơ thể vững chãi của Trịnh Tại Hiền, để mặc em đưa mình ra bãi đỗ xe. Lý Đông Hách không ngừng khóc, ở trên xe của Trịnh Tại Hiền được bao lâu cậu cũng không biết, chỉ biết thời gian không ở cùng Lý Minh Hưởng sẽ trở nên dài vô tận. Lý Đông Hách biết đây là lỗi của Lý Minh Hưởng nhưng cậu không đau khổ sao được.

"Em biết làm thế nào để quên đi một người thật nhanh không?"

Lý Đông Hách buồn bã nhìn sang Trịnh Tại Hiền, đôi mắt lại trực trào lên một dòng nước.

"Là coi như người đó không hề tồn tại."

Lý Đông Hách nghe xong thì lại càng khóc nức nở.

"Em đau lắm anh à."

Trịnh Tại Hiền nhìn cậu không khỏi buồn bã, Lý Đông Hách thường ngày vui vẻ đến thế, không ngờ cũng có lúc trở nên đau khổ, dằn vặt. Hai người ở bên nhau chưa được bao lâu mà đã bị chia cắt nhau rồi. Lý Đông Hách bị giằng xé giữa Lý Minh Hưởng và Từ Anh Hạo. Từ Anh Hạo và Từ gia như gia đình thứ hai của cậu, giúp đỡ, nuôi nấng cậu từ bé, ân huệ này cậu có chết cũng không trả đủ. Nếu bảo Lý Đông Hách nhảy xuống vực thẳm cứu Từ Anh Hạo thì cậu sẵn sàng nhảy ngay lập tức, nhưng nếu bảo Lý Đông Hách vì hắn mà từ bỏ Lý Minh Hưởng, cậu không làm được. Lý Đông Hách biết nếu Lý Minh Hưởng phản bội Từ gia thì Lý Minh Hưởng cũng là một kẻ xấu, cậu sẽ không nương tựa được vào sau này. Nhưng con tim làm sao nghe theo được lý trí ấy, dù Lý Minh Hưởng có phạm tội như thế nào, Lý Đông Hách cũng sẵn sàng từ bỏ mọi thứ mà theo Lý Minh Hưởng.

Trịnh Tại Hiền dìu Lý Đông Hách lên phòng rồi lấy đặt cậu nằm lên giường. Em đắp chăn cho Đông Hách rồi vào bếp nấu cho cậu chút đồ ăn. Trịnh Tại Hiền nấu xong thì em lấy một ít thuốc an thần cho Lý Đông Hách. Chắc hẳn Lý Đông Hách đã sợ hãi lắm. Trong lúc chờ đồ ăn chín, em gọi điện cho Từ Anh Hạo.

"Em đang nấu cháo và cho Đông Hách uống thuốc. Khi nào em ấy ngủ thì em về. Anh về nhà trước đi."

"Bé ở đó tôi sẽ đến đón."

"Vâng vậy em đợi anh ở đây, yêu anh."

Trịnh Tại Hiền đem bát cháo và thuốc đến giường cho Lý Đông Hách, tay sờ lên trán cậu xem có bị sốt không.

"Anh Hạo sắp đến đây đón anh rồi. Em ăn hết cháo, uống thuốc rồi nghỉ ngơi cho khỏe. Nếu ngày mai vẫn còn mệt thì đừng vội đi làm."

"Cảm ơn anh. Em sẽ ổn thôi." 

Trịnh Tại Hiền mỉm cười, nhìn dáng vẻ đáng thương của Lý Đông Hách cố gắng trở nên mạnh mẽ mà lòng tự nhiên cũng thật buồn. Em nhìn cậu dần chìm vào giấc ngủ rồi ra ngoài phòng khách chờ Từ Anh Hạo.

Phòng khách của Lý Đông Hách treo rất nhiều ảnh, đa số là ảnh của cậu và Từ gia. Vậy cũng để hiểu Từ gia yêu thương Lý Đông Hách như con ruột, Lý Đông Hách cũng hết mình vì Từ gia. Trịnh Tại Hiền mỉm cười nhìn hình ảnh hồi bé của Từ Anh Hạo, đáng yêu thật đấy. Nụ cười ngày xưa vẫn vậy, đôi mắt vẫn ánh lên vẻ ấm áp, dịu dàng. Chỉ là sau quá nhiều chuyện xảy ra, sự ngây thơ ấy không còn nữa mà thay vào đó là sự trưởng thành và kiêu ngạo. 

Từ Anh Hạo đến khu chung cư của Lý Đông Hách thì ngay lập tức lên phòng cậu, đến khi Trịnh Tại Hiền mở cửa ra thì hắn ngay lập tức ôm lấy em. Hắn dịu dàng đặt lên trán em một nụ hôn.

"Đông Hách sao rồi?"

"Em ấy ngủ rồi ạ. Anh vào thăm em ấy rồi mình về."

Từ Anh Hạo chậm rãi bước vào phòng Lý Đông Hách, nhìn những giọt nước mắt chưa kịp khô lại đọng lại trên khóe mắt của cậu, hắn cũng đau lòng không kém. Gương mặt ẩn chứa bao lo âu của cậu đã mất đi sự vui vẻ thường ngày. Hắn ngồi xuống bên cạnh giường của cậu, nhẹ nhàng kéo chăn lên cho cậu. Nhìn cậu ngủ yên bình thế này hắn cũng thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.

"Mong em không trách tôi, tôi không có lựa chọn nào khác. Tôi cần phải bảo vệ Từ gia, bảo vệ Tại Hiền và bảo vệ cả em nữa."

Nói xong, Từ Anh Hạo ra ngoài cùng Trịnh Tại Hiền để về nhà. Trong căn phòng cô đơn của Lý Đông Hách những tiếng khóc nức nở bật ra. Lý Đông Hách nắm chặt lấy tấm ga giường, ngăn những giọt nước mắt kia ngừng rơi. Từ Anh Hạo nói đúng, hắn và cậu đều không có sự lựa chọn nào khác.

Từ Anh Hạo và Trịnh Tại Hiền bước vào xe, trong lòng hai người cũng nặng trĩu. Trịnh Tại Hiền đưa tay xoa nhẹ lên vai Từ Anh Hạo, mỉm cười với hắn.

"À hôm nay em thấy ảnh của anh ở trong phòng Đông Hách. Ngày xưa anh đáng yêu ghê."

Rồi em đưa tay chạm vào cằm hắn gãi gãi như một chú cún con. Từ Anh Hạo cười khóe mắt cong lên.

"Nhưng mà giờ lớn lên dữ dằn quá."

"Bé dám nói tôi dữ dằn? Tôi đâu có dữ dằn với bé."

"Có mà, hôm trời mữa em lỡ quên không mang ô, bị ướt có một chút mà anh lại mắng em."

"Bé dầm mưa như thế mà tôi không mắng được hay sao? Bé mà ốm thì tôi buồn lắm chứ."

"Vâng vâng, em xin lỗi."

Trịnh Tại Hiền bật cười, vui vẻ đặt lên má Từ Anh Hạo một nụ hôn.

"Bé làm vậy tôi không lái xe được."

Em cười cười, ra vẻ chọc ghẹo hắn. Những ngày tháng ở bên Từ Anh Hạo là những ngày tháng vui vẻ nhất của Trịnh Tại Hiền.

.

Từ Anh Hạo và Trịnh Tại Hiền có hẹn đi gặp Đổng Tư Thành. Tập đoàn Đổng gia của Đổng Tư Thành và Trung Bổn Du Thái là một trong những tập đoàn lớn nhất của thị trường Nhật Bản và Hàn Quốc. Hôm nay hắn và em gặp muốn Đổng Tư Thành để bàn bạc hợp tác chiến lược về thị trường Nhật Bản và mở rộng quy mô kinh doanh. Tuy nhiên Đổng gia và Từ-Trịnh gia vốn dĩ là đối thủ của nhau, để đạt được thỏa thuận hợp tác chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn. Dạo gần đây trụ sở của Từ-Trịnh gia ở Hoàng Lâm đã độc chiếm hoàn toàn khu vực khiến trụ sở của Đổng gia gặp khó khăn kinh doanh, sắp phải đóng cửa trụ sở. Điều này là một dấu hiệu tốt đối với Từ-Trịnh gia nhưng để phát triển lâu dài và mở rộng thị trường thì việc hợp tác này rất quan trọng. Mặc dù biết không dễ để thuyết phục Đổng Tư Thành nói có nhưng Từ Anh Hạo và Trịnh Tại Hiền vẫn muốn thử một lần, biết đâu có thể giúp Từ-Trịnh gia sớm làm chủ Nhật Bản và Hàn Quốc.

Trịnh Tại Hiền đưa tay chỉnh lại caravat cho Từ Anh Hạo, mỉm cười nhìn vào gương.

"Anh đẹp trai quá."

"Chồng bé mà."

Trịnh Tại Hiền cười cười, ôm lấy Từ Anh Hạo, tham lam cảm nhận mùi hương của hắn. Em có chút lo lắng, chân tay hơi run rẩy. Từ Anh Hạo xoa nhẹ lưng em trấn an.

"Dù có được hay không cũng không sao hết."

Trịnh Tại Hiền gật đầu, trao cho Từ Anh Hạo một ánh nhìn tin tưởng rồi cả hai người đến điểm hẹn. Điểm hẹn là nhà hàng Anh Freesia, nhà hàng được xây theo lối kiến trúc Châu Âu cổ và Anh Hoàng gia, từng họa tiết được khắc trên tường cũng được điêu khắc hết sức tinh vi. Trịnh Tại Hiền cảm thán nhìn quanh một lượt nhưng em không quen ăn đồ Âu nên có chút không thoải mái. Em nắm chặt tay Từ Anh Hạo đi lên phòng hẹn. 

Đổng Tư Thành và Trung Bổn Du Thái đã đợi chút ở đó, thấy Từ Anh Hạo và Trịnh Tại Hiền đến thì lịch sự đứng dậy bắt tay. Từ Anh Hạo mỉm cười nhẹ, kéo ghế cho Trịnh Tại Hiền và mình rồi ngồi xuống.

"Tôi nghe danh Trịnh thiếu đã lâu, không ngờ gặp mặt mới thấy Trịnh thiếu quả là đẹp hơn người."

Trung Bổn Du Thái ngồi bên cạnh có chút không thoải mái. Trịnh Tại Hiền cười nhạt, không khí bắt đầu trở nên căng thẳng. Từ Anh Hạo nắm chặt tay ở dưới gầm bàn, em phải nhẹ nhàng cầm lấy xoa dịu hắn. 

"Đổng thiếu quá khen! Chúng ta bàn công việc luôn chứ?"

"Đừng vội, hai người còn chưa gọi đồ ăn."

Từ Anh Hạo gọi phục vụ đến rồi gọi bừa một món trong thực đơn cho hắn và Trịnh Tại Hiền.

"Từ thiếu có khẩu vị đặc biệt và am hiểu về ẩm thực nhỉ?"

Từ Anh Hạo cười nhạt, gật đầu nhẹ rồi nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy dục vọng của Đổng Từ Thành dành cho Trịnh Tại Hiền mà không khỏi tức giận. Có Trung Bổn Du Thái ở đây mà gã cũng có thể có những hành động như vậy sao? Có lẽ cuộc hôn nhân của Đổng Tư Thành và Trung Bổn Du Thái cũng là hôn nhân sắp đặt, tình cảm vốn dĩ không tồn tại. Từ Anh Hạo lắc nhẹ ly rượu Coeur de Cuvée 2005 trên tay, đưa ra trước mặt Đổng Tư Thành và Trung Bổn Du Thái.

"Tập đoàn của Đổng gia đã có chỗ đứng vững chắc trong thị trường Nhật Bản và Hàn Quốc, thật đáng ngưỡng mộ. Tập đoàn Từ-Trịnh chúng tôi có lẽ còn lâu mới đứng được ở vị trị đó. Sau này mong được Đổng gia giúp đỡ."

Cả bốn người cùng cạn ly, một tiếng thủy tinh va chạm vang nhẹ lên, vẻ mặt kiêu ngạo của Đổng Tư Thành lại càng hiện lên rõ hơn.

"Từ thiếu nói phải lắm, vậy nên dự án lần này tôi càng thấy Đổng gia không cần hợp tác với Từ-Trịnh gia."

"Đổng thiếu hãy khoan đã, tuy Đổng gia có chỗ đứng vững trãi nhưng thị trường thay đổi nhanh chóng, mặt hàng phải liên tục đổi mới và cải thiện. Với một số lượng lớn hàng cần nhập từ Trung Quốc như vậy thì để việc chuyển hàng được dễ dàng và sản xuất mặt hàng số lượng lớn thì ở Trung Quốc này không có tập đoàn nào lớn mạnh bằng Từ-Trịnh chúng tôi. Hơn nữa, tập đoàn của Đổng thiếu cần ký hợp đồng với chính phủ Nhật Bản và Hàn Quốc để đảm bảo mặt hàng hợp pháp và được cấp phép kinh doanh trên thị trường nước ngoài, có lẽ Đổng thiếu không biết, gia đình của Từ thiếu nhà tôi có quan hệ thân mật với Hải quan Hàn Quốc và Nhật Bản. Những giấy tờ kinh doanh đó chỉ cần vài giờ là có thể được cấp, không cần phải trải qua cả một quá trình kiểm tra truyền thống. Đến đây, Đổng thiếu cũng hiểu Từ-Trịnh chúng tôi cũng không kém gì Đổng gia."

Trịnh Tại Hiền hồi hộp nói một hơi, Từ Anh Hạo hài lòng nhìn sang em, bé con nhà hắn làm tốt lắm. 

"Hiện tại Trung Quốc và Nhật Bản đang có tranh chấp vùng lãnh thổ, e rằng tàu hải quan nhập cảng và xuất cảng sẽ gặp nhiều khó khăn. Tôi và đô đốc Hải quân Nhật Bản Miro Shutaima là bạn thân hơn mười năm của nhau. Nếu hải quân Nhật Bản có làm khó chúng tôi thì không thành vấn đề nhưng làm khó các anh thì tôi nghĩ tập đoàn của Đổng gia sẽ bị trì trệ sản xuất. Đổng thiếu hãy cẩn thận với quyết định hợp tác lần này."

"Chắc anh cũng biết nói về chiến lược marketing thì rõ ràng Từ-Trịnh gia có nhiều kinh nghiệm nhất, chúng tôi đã quảng cáo thành công mặt hàng của tập đoàn trên khắp thế giới. Chỉ cần anh nói đồng ý, sản phẩm của Đổng gia cũng sẽ được biết đến rộng rãi như sản phẩm của Từ-Trịnh gia."

Đổng Tư Thành bật cười, vỗ tay vài tiếng.

"Quả là con trai tập đoàn Trịnh gia, không những quyến rũ được người khác bằng vẻ đẹp của em mà còn bằng bộ não của em nữa. Tôi thích em rồi đấy."

"Đổng thiếu, xin hãy tự trọng."

Trịnh Tại Hiền tức giận nói, các cơ trên mặt trở nên căng thẳng, nhìn thẳng vào mắt Đổng Tư Thành. Nụ cười trên gương mặt gã vụt tắt, ánh mắt nghiêm túc của Trịnh Tại Hiền khiến hắn có chút nao núng. Gã ho lên vài tiếng, lảng tránh ánh mắt của em.

"Trịnh thiếu nói đúng, nếu tập đoàn của Từ-Trịnh gia và Đổng gia kết hợp với nhau thì chúng ta có thể thống trị thị trường Châu Á. Vậy tôi có thể nói gì đây? Cạn ly cho sự hợp tác của chúng ta."

Đổng Tư Thành giơ ly rượu ra trước mặt bốn người, Từ Anh Hạo và Trịnh Tại Hiền vui vẻ mỉm cười. Bước đầu của dự án đã thành công rồi, chẳng mấy chốc Từ-Trịnh gia sẽ trở thành tập đoàn lớn mạnh nhất thế giới. Trịnh Tại Hiền hài lòng nhìn kết quả đạt được còn sớm hơn dự kiến. 

"Cùng dùng bữa thôi, Từ thiếu, Trịnh thiếu. Mời!"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top