Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Địa vị gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi đem Cá Cá và Tiểu Cửu về nhà, Park Jisung bàng hoàng nhận ra rằng địa vị vốn đã không cao của mình trong nhà nay thực sự đạt xuống mức âm rồi.

Park Jisung trợn mắt, nỗ lực đứng dậy lết thân mình vào phòng bếp làm bữa sáng, nhìn Zhong Chenle đang ngồi xổm an tĩnh ngắm nhìn hai cái nhà cho chó đầy xa xỉ mới mua trên mạng hôm qua, tay còn hăng hái chuẩn bị thức ăn cho Cá Cá và Tiểu Cửu mà cứ ngỡ rằng bản thân mộng du.

Hai bé golden retriever vẫn ngoan ngoan dựa vào nhau nằm ngủ như cũ, đúng là chỉ có lúc ngủ thì hai đứa mới là những thiên thần nhỏ bé bỏng mà thôi. Một khi cả hai đã thức giấc rồi thì Park Jisung cản cũng không nổi.

Park Jisung thực sự cảm thấy bản thân thiếu thốn tình cảm và vô cùng mệt mỏi với cuộc sống này quá.

Park Jisung đang mặc đồ ngủ in hình chuột lang, hờn dỗi phồng má nhìn Zhong Chenle dùng thanh âm vô cùng ôn nhu như nước đánh thức hai tiểu quỷ dậy "Cá Cá, Tiểu Cửu, mau dậy ăn sáng thôi nào."

Hai chú chó bộ dạng không tình nguyện nhúc nhích cơ thể một chút, mắt vẫn không chịu mở ra, một hồi lâu sau cuối cùng Cá Cá mới nhẹ nhàng dịch chuyển cái chân mềm mại của Tiểu Cửu sang một bên, chầm chậm tiến lại gần tô thức ăn trước.

Zhong Chenle cảm thấy cảnh tượng Cá Cá ngồi ăn với Tiểu Cửu đúng là một khung cảnh vui vẻ hạnh phúc nhất trên đời.

Hai đứa vui vẻ vùi đầu vào tô đầy ắp bánh quy thơm ngào ngạt, bởi vì sung sướng mà không ngừng ngoe nguẩy hai cái đuôi đáng yêu, ăn xong thấy hơi mệt mệt lại nghỉ một chút, chạy về phía Zhong Chenle đòi uống nước.

"Park Jisung sao em còn đứng đó nhìn vậy? Em xem, Cá Cá với Tiểu Cửu đều được ăn rồi, vậy còn cơm của anh đâu?"

Thay đổi của cậu từ ôn nhu cực hạn với vô cùng tàn bạo chỉ diễn ra trong vòng một giây khiến Park Jisung lập tức từ phòng khách đi thẳng vào phòng bếp, không khỏi thở dài một hơi.

Vốn dĩ là đứng thứ hai trong nhà, bây giờ lại tụt xuống hạng bốn luôn rồi.

Trên bàn cơm sau đó xuất hiện bánh đậu đỏ hơi cháy một tí, điều khiến Zhong Chenle ngạc nhiên chính là khuôn mặt vô cùng nghiêm túc của Park Jisung đứng nhìn cậu.

"Zhong Chenle em hỏi anh một câu, em và Cá Cá, ai quan trọng với anh hơn?"

Zhong Chenle một miệng nhai bánh mơ hồ không rõ trả lời "Câu này mà em còn phải hỏi ư?"

Park Jisung hai mắt sáng rực lên "Đúng ha, em vẫn là người quan trọng với anh mà ha!"

Zhong Chenle chầm chậm nuốt xuống miếng bánh, nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt đang vô cùng cao hứng của Park Jisung "Em nghĩ cái gì vậy ha, đương nhiên là Cá Cá quan trọng hơn rồi."

Bang. Chẳng cần một ai nữa, bất kể ai cũng dư thừa. Park Jisung chính thức bị dội một gáo nước lạnh vào đầu.

Nhưng bạn học Park Jisung vẫn còn chưa thực sự muốn từ bỏ "Vậy em hỏi anh một câu nữa, Cá Cá hay Tiểu Cửu quan trọng hơn?"

Zhong Chenle quay đầu lại nhìn ra phía bên ngoài, nơi có hai bé cún đáng yêu đang nô đùa vui vẻ với mấy trái banh tennis sau một bữa sáng đầy no nê. Cá Cá giống như được bật công tắc điên cuồng lên rồi vậy, mỗi ngày đều sở hữu tinh lực vô cùng đáng nể. Tiểu Cửu thì có vẻ gầy hơn Cá Cá một chút, nhưng vẫn là tràn đầy sức sống cực kì.

Zhong Chenle cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói "Ừm, Tiểu Cửu quan trọng hơn chứ. Em xem, nó gầy hơn Cá Cá, vậy nên anh phải chăm sóc em ấy nhiều hơn, nếu không anh sẽ cảm thấy rất là tội lỗi nếu ẻm lăn ra ốm đó."

Park Jisung uất ức buông đũa, chạy ào ra ngoài sân ôm lấy Cá Cá đang nô đùa vào lòng, uỷ khuất xoa đầu chú chó "Haizz, Cá Cá à, tao với mày thật là đáng thương quá đi, chúng ta đều bị Zhong Chenle hắt hủi cả rồi."

Tiểu Cửu đứng một bên không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn đang ngơ ngác ngậm trái banh tennis xanh lá trong miệng. Bạn chơi của nó đột nhiên bị cướp đi, khiến nó không khỏi đứng ngẩn người nghiêng đầu đầy thắc mắc nhìn về phía Park Jisung rồi lại nhìn về Zhong Chenle trong nhà.

Cá Cá ở trong vòng tay của Park Jisung cũng giãy dụa không ngừng, ý muốn thoát ra, nó không tài nào hiểu nổi tự dưng cái người này ở đâu ra chạy ào tới ôm lấy nó một cách đầy đáng thương như vậy, Cá Cá chỉ muốn quay lại chơi với Tiểu Cửu thôi mà.

"Park Jisung, mau thả Cá Cá ra nào, nó đang chơi với Tiểu Cửu cơ mà, sao em lại xen vào thế hả?"

Park Jisung hiện tại chính là, người không bằng chó, mà người cũng không có uy quyền gì cao hơn người còn lại luôn rồi.



Mark Lee và Lee Haechan từ trước tới nay vẫn luôn nghĩ rằng mèo là một loài động vật độc lập.

Điều khiến Lee Haechan sốc nhất chính là chú mèo Xiêm cao quý kiêu ngạo Ten kia ấy vậy mà mỗi ngày đều ngoan ngoãn theo đuôi Johnny, không thèm khiêu chiến với Lee Haechan nữa luôn.

Nói là khiêu chiến chứ thực ra chỉ là tiếng mè nheo của Lee Haechan "Cho anh chơi với Johnny đi" và Ten liền meo meo hai tiếng từ chối.

Nơi trú ngụ của hai đứa là một cái khung mà Mark Lee và Lee Haechan phí hết sức của chín trâu hai hổ mới dựng nên xong lớn vô cùng, chiếm cũng phải hơn nửa không gian phòng khách. Mark Lee mỗi ngày ra tới cửa trước khi đi làm đều phải dùng tiếng Anh một câu "See you again" nói với Johnny, rồi lại dùng câu tiếng Thái mới học được chào tạm biệt với Ten.

Đối thủ của Lee Haechan không thèm chơi với cậu nữa, vậy nên cậu bắt đầu suy nghĩ đổi hướng, tập trung thu hút sự chú ý của mèo Mỹ Chicago.

"Johnny à, em nói xem, tại sao Ten lại thích đi theo em vậy nhỉ?"

Chú mèo đốm chỉ đơn giản liếm liếm móng vuốt của mình, meo một tiếng đáp trả, ý đại khái là nó cũng chẳng biết lý do đâu.

Tuy nhiên phương pháp này phi thường hữu hiệu, bất kể lúc nào Lee Haechan bắt đầu nói chuyện với Johnny là y như rằng Ten sẽ chạy lại chỗ cậu thật nhanh, đầu cọ cọ vào tay cậu cho tới khi được chú ý liền dùng ánh mắt sắc sảo của mèo mà lườm chủ nhân một cái, đệm thịt mềm mại cũng biết điều cào cấu vào áo len của Lee Haechan.

"Anh nói em nghe nha Ten, em không thể độc chiếm Johnny được, anh là chủ của cái nhà này, em phải nghe lời anh chứ!!!"

Vậy nên đây chính là khung cảnh mà Mark Lee bắt gặp khi vừa về tới nhà. Cuộc đấu mắt giữa Lee Haechan và Ten vẫn còn tiếp diễn, nhưng bên cạnh lại có thêm một Johnny nhàn nhã ngồi xem.

"Haechan à, đừng có ngày nào cũng cãi nhau với Ten vậy chứ, nó không phải là đứa bé em muốn mua về hay sao?"

"Em thực sự thích loại động vật này mà, sống với ẻm thực sự rất thú vị."

Mark Lee và Johnny lúc này giống như tâm linh tương thông mà cùng lúc nhìn nhau, nhân lúc Ten đang không chú ý, Mark Lee liền nhanh chóng tiến lại bế Johnny lên, đưa về khung sắt ở trên tầng cao nhất, đổ cho nó ít cá rồi đứng xem Johnny ăn với một vẻ vô cùng thoả mãn. Anh có chút chột dạ quay đầu lại nhìn Ten, rồi lại nhìn Lee Haechan đối diện Ten, chậc lưỡi một cái rồi đi về phòng ngủ một giấc.

Thú thực là anh cũng chả dám làm phiền tới trò chơi không bao giờ kết thúc giữa chủ nhân ngôi nhà với cả quý mèo đại nhân đâu, rón ra rón rén đi về phòng ngủ tính trốn chạy giống như Johnny nhưng mà không thành rồi.

"Mark Lee!!! Anh đi đâu vậy hả? Em còn chưa ngủ thì anh cũng chưa được ngủ!!!"

Mark Lee đúng thật là đáng thương, anh chỉ là muốn ngủ thôi mà.



Có tới tận ba cái ghế trên bàn ăn nhà Lee Jeno và Na Jaemin lận, cái thứ ba chính là dành cho Tiểu Hiên, hôm nay trông nó đặc biệt vui vẻ vì Lee Jeno đặc cách cho nó ngồi ăn cùng mọi người trên ghế và tham dự buổi họp mặt gia đình.

Một cục trăng trắng nho nhỏ Dochi ở trên bàn ăn vẫn chưa có tỉnh giấc, an yên cuộn tròn nằm ngủ.

Sở thích của đứa nhỏ này có lẽ chính là ngủ, mà mục tiêu của Dochi đấy chính là một khi đã nằm xuống thì không cần phải đứng lên nữa. Nhưng mà Na Jaemin cứ như bị nghiện Dochi ấy, bất kể cậu đi chỗ nào cũng dẫn nó đi theo, nếu như Dochi đang ngủ thì lại ôm gọn vào lòng bế đi.

Tiểu Hiên cũng gánh vác trọng trách chăm sóc cho Dochi, nên là lúc nào Na Jaemin mỏi tay rồi thì cậu sẽ lại đặt Dochi an vị trên lưng của Tiểu Hiên, tiếp tục rong chơi.

Tiểu Hiên lúc đầu còn vừa đi vừa chạy vô cùng mạnh mẽ nghịch ngợm, hiện tại cõng Dochi trên lưng rồi liền thả chậm cước bộ, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn chú thỏ trắng trên lưng mình. Mỗi lần Lee Jeno nhìn thấy ánh mắt này của Tiểu Hiên đều có thể chắc chắn khẳng định đây không thể là ánh mắt của chó săn được!!!

Lee Jeno, với tư cách là người to nhất nhà, lên tiếng trước "Chúng ta là một nhà bốn người, à không người cún thỏ, tất cả đều phải yêu thương nhau một cách công bằng, tương thân tương ái. Quan trọng nhất chính là Tiểu Hiên, em không được lúc nào cũng cắn lấy cổ của Dochi, em hiểu không?"

Tiểu Hiên giống như là thực sự nghe hiểu lời của Lee Jeno, ư hử gầm gừ vài tiếng trong cổ họng, tiếng nức nở uỷ khuất như cún con khiến Lee Jeno lại cảm thấy có chút mủi lòng.

"Thứ hai là em không được làm nũng với anh, Tiểu Hiên, em là chó săn đó, phải ngầu lên chứ!!!"

Na Jaemin có chút không vui chen vào "Không đúng, Tiểu Hiên đừng có nghe lời ảnh nói, có uỷ khuất lập tức phải nói ra, anh Nana sẽ thương em hết."

Nói xong Na Jaemin nhìn Lee Jeno đang nghẹn lời mà lườm một cái nói "Cả Tiểu Hiên và Dochi đều rất đáng yêu, tụi nó muốn làm nũng thì cứ để như vậy, anh không thích thì đừng có nhìn."

"Jaeminnnie, em không thể đối xử với anh vậy chứ....."

Na Jaemin hắng giọng nói tiếp "Điều quan trọng nhất chính là Lee Jeno từ giờ trở đi sẽ không được làm nũng với Na Jaemin nữa, nhưng mà Na Jaemin, Tiểu Hiên và Dochi đều sẽ có quyền được làm nũng với Lee Jeno, cấm không được từ chối."

Tiểu Hiên vui tới mức vươn hẳn hai chân lên trên bàn, cúi người đưa đầu đỡ Dochi lên cổ, rồi sau đó dụi dụi vào lồng ngực Na Jaemin đòi vuốt lông. Ngay lập tức Na Jaemin liền đưa tay xoa lấy hai bộ lông trắng muốt nhưng đem lại cảm giác hoàn toàn khác nhau, thích thú cười.

Dochi bị Na Jaemin vuốt ve tới tỉnh cả ngủ, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo ở trên người Tiểu Hiên lăn tròn một cái, hai cái tai trắng hồng khẽ rung rinh, cái mũi thỏ xinh xắn cũng rung theo chuyển động khiến Na Jaemin càng cười tươi rạng rỡ hơn nữa "Trời ơi bảo bối bé bỏng Dochi nhà mình đáng yêu quá đi mất aaaaaaa!!!"

Lee Jeno thầm nghĩ, đây rõ ràng là một buổi họp mặt gia đình vô cùng nghiêm túc, sao loáng một cái anh từ chủ trì thành bị cáo luôn rồi vậy?

Tiểu Hiên lại bắt đầu cắn vào cổ Dochi ngửi ngửi tiếp rồi, haizz......



"Liu Yangyang, đưa Winwin cho anh ngay......"

"Ứ thích đấy rồi sao?"

Sau khi đón Winwin từ tay Kun về, hai người Liu Yangyang và Xiaojun bắt đầu hành trình nuôi cáo của họ.

Cả hai chờ cho tới lúc Winwin ngủ rồi mới chơi kéo búa bao để phân xem ai được quyền ôm Winwin đi ngủ chung, nhắc tới đây chắc là vị Moon Taeil ở bên Hàn Quốc đang đau lòng lắm đây.

Nhưng mà nhân vật chính, Winwin của chúng ta rất mềm mại đáng yêu, mỗi ngày đều được chải lông xinh đẹp, kêu một tiếng liền được chủ nhân quan tâm chăm sóc tại chỗ.

Còn không phải bởi vì nó quá ư là đáng yêu đi.

Nhưng mà dạo này Xiaojun bực lắm, anh không tài nào thắng nổi trò kéo búa bao với Liu Yangyang, không được ngủ chung với Winwin lần này, thực sự khó chịu vô cùng.

Mỗi lần bản thân để thua Liu Yangyang, Xiaojun đều tự an ủi rằng "Không sao, không sao hết, ngày mai mày có thể thắng mà."

Nhưng rồi ngày mai anh lại thua tiếp, tiếp tục đón nhận cái ôm cùng nụ cười trêu chọc không hề giả trân của Liu Yangyang, tiếp tục nhìn cậu cao hứng ôm lấy Winwin đi về phòng ngủ.

Vậy nên là, có lẽ chẳng bao giờ là đủ đối với Xiaojun và Liu Yangyang khi chỉ có duy nhất một bé cáo ở trong nhà.



Chú chó đến từ Osaka Nhật Bản ở Cửa Tiệm Mặt Trời vẫn chưa tìm được chủ nhân, Lee Taeyong thực sự suy nghĩ rằng anh sẽ phải một mình nuôi em bé cỡ bự nghịch ngợm này ấy hả?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top