Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung tâm Hestia là một khối cầu nhân tạo được dựng lên sau Cuộc Chiến lớn, tạo nên nơi làm việc cho các cơ quan cấp cao của Liên minh ngân hà. Hành tinh nhân tạo này không có tọa độ và quỹ đạo nhất định nên chỉ có người của Liên minh mới có thể đặt chân đến đây, người dân tôn thờ Hestia không khác gì Thánh địa của các vị Thần. Tòa nhà nổi bật như ngọn không đăng rọi chiếu tàu bay di chuyển quanh đó. Nhận ra Tòa nhà cao lớn quen thuộc từ xa, cô đưa ánh mắt lơ đễnh nhìn chiếc thẻ chỉ vị trí Hestia trong tay, trong đầu không ngừng suy nghĩ mông lung.

"Thưa tiểu thư, đã đến Tổng Cục rồi." giọng của tài xế AI chặn ngang dòng suy nghĩ của cô.

Chiếc xe bóng loáng lơ lửng trong khuôn viên vườn thượng uyển mênh mông, đôi giày cao gót nhẹ nhàng đặt chân xuống con đường lát gạch vàng óng ả, con đường này dẫn đến dãy bậc thang cao được mở ra giữa hai thác nước lớn trông thêm phần uy nghiêm.

Tổng Cục tình báo trung ương của Liên minh ngân hà.

Từng tiếng "cộp, cộp" vang đều theo bóng dáng bước lên bậc thang trước mặt, hành lang kéo dài tưởng chừng như không thấy điểm kết thúc. Lúc này, chiếc thẻ trong tay cô dần hiện lên hình ảnh của cô cùng tên Sarah Park. Cô dừng trước tiền sảnh, nơi có những trụ lớn chống đỡ bức tường cẩm thạch được điêu khắc tinh xảo phía trên mái vòm rộng lớn. Nơi đây luôn phát sáng nhờ những hợp kim quý hiếm được mài nhẵn nhụi bao bọc xung quanh Tổng Cục và đó cũng là chất dẫn chuyển hóa giúp duy trì năng lượng toàn bộ tòa tháp khổng lồ này, những bức tường xung quanh vì vậy mà luôn sáng bóng như mặt gương khiến không gian càng thêm bao la.

Cô bước đến một trong các mặt bức tường phản chiếu hình ảnh chính mình, Quản lý ảo nhanh chóng hiện lên xác nhận thân phận cô rồi mở cánh cửa thang máy từ bức tường phẳng lì trước mặt, sau đó một giọng nói máy móc vang lên từ sau khuôn mặt vô cảm.

"Tài liệu đã được gửi vào máy tính cá nhân, thưa cô."

Sarah nhanh chóng bước vào phòng rồi khóa chặt cửa lại, sau đó khởi động máy tính cá nhân lên. Từng dòng thông tin nhanh chóng hiện lên trong tầm mắt của cô, mày cô vô thức nhíu chặt lại.

Thông tin về một người đã bỏ trốn khỏi thí nghiệm ngay lập tức đập vào mắt Sarah, những dòng phía sau không đề cập gì nhiều về người này mà chỉ kèm theo vài báo cáo về sức khỏe và kỹ thuật cùng mã số 07, hơn nữa nguyên nhân bỏ trốn cũng không quá rõ ràng. Đây rõ ràng là thông tin nội bộ, điều quan trọng nhất là không để những thông tin này lọt ra ngoài. Sarah đang tiếp tục kéo xuống dưới thì màn hình của cô ngay lập tức hiện ra một khuôn mặt vô cùng quen thuộc, biểu cảm thì vô cùng giận dữ. Cô thở dài, ngày hôm nay đối với cô thực sự không dễ dàng. Cô nhấn vào màn hình cảm ứng, âm thanh "tinh" vang lên báo hiệu cửa đã mở.

"Bố, hôm nay bố đến có chuyện gì sao?" Sarah cố gắng nói chuyện với tông giọng mềm mại nhất có thể, tuy nhiên trong giọng nói của cô vẫn chất chứa sự mệt mỏi.

Bố cô gõ chiếc gậy gỗ được chạm khắc tinh xảo xuống dưới đất, sau đó trừng mắt nhìn cô, mất kiên nhẫn nói: "Con còn hỏi ta sao? Con đã biết Jung Jaehyun hủy cuộc hẹn gặp mặt hai gia đình tối nay hay chưa?"

Hủy hẹn? Đương nhiên là cả ngày hôm nay cô chưa được gặp mặt vị hôn phu của mình, làm sao cô có thể biết cuộc hẹn đã bị hủy chứ!

"Nhìn mặt con là ta quá rõ câu trả lời rồi. Con làm vợ chưa cưới kiểu gì mà đến cả việc quan trọng như thế mà cũng không biết? Cả nó nữa, con trai ngài Đại tướng thì có gì ghê gớm chứ? Cáo mượn oai hùm mà tưởng là chúa sơn lâm hay sao?" Bố cô nói càng lúc càng hăng. "Sarah, con nên nhớ cuộc hôn nhân này quan trọng thế nào với gia đình nhà chúng ta, hôn lễ chưa tổ chức thì chưa có cái gì chắc chắn cả!"

Cô càng nghe càng thấy đau đầu, cố gắng giữ sự bình tĩnh. "Bố, không phải là do thí nghiệm giai đoạn hai đang càng lúc càng tiến đến giai đoạn quan trọng hay sao? Không lẽ bố đã quên mất rủi ro trong thí nghiệm lần trước, một người thường đã bị ngất và mất trí nhớ?" Cô bỗng nhớ lại cuộc gặp mặt hôm nay với người mà Jaehyun đã cứu về.

Bố cô dịu giọng lại. "Bố biết, bố chỉ muốn để con hiểu, bố nuôi dạy một dẫn đường như con, chỉ muốn con có thể kết đôi với một lính gác xuất sắc, hơn nữa gia thế cũng vô cùng tương xứng. Con đã nghe lời bố, bố..."

"Bố!" Sarah bỗng đứng dậy, giọng trở nên gay gắt. "Con đã nói với bố rồi, trừ kết quả tương thích kết đôi ra, tất cả mọi việc sẽ đều do con lo liệu mà?" Cô nắm chặt tay lại, hồi tưởng lại kết quả tương thích kết đôi giả lập được bố cô đưa về vào ngày kiểm tra, lúc đó cô còn cười tự giễu, nếu vị hôn phu của cô vắng mặt thì có phải việc đính ước trước đó ở buổi tiệc sẽ hoàn toàn bị hủy bỏ?

"Còn bây giờ, con có việc phải làm, bố có việc thì cứ đi trước, con không tiễn nữa."

***

Quản gia Lee nhẹ nhàng đẩy cánh cửa lớn, ánh sáng dịu nhẹ ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào chiếc giường đặt trong phòng, sau khi nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của người đang nằm yên giấc thì ông mới yên tâm rời đi.

Cửa được đóng chặt lại, tưởng chừng như không còn bất cứ âm thanh nào ngoài tiếng hít thở đều đều, bỗng Taeyong mở mắt ra, đảo mắt nhìn xung quanh một cách cẩn thận rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, cậu nhanh chóng lấy chiếc thẻ trong suốt được Chung Thần Lạc đưa cho, tay cậu nắm chắc chiếc thẻ, thầm tính toán: còn khoảng một tiếng nữa quản gia Lee sẽ lại qua đây để kiểm tra. May mắn cho cậu hôm nay bác sĩ Tiền cùng Trung tá Jung đều không có mặt ở đây, đây chính là cơ hội tốt để cậu chạy trốn..

Giữa không trung xuất hiện một nhúm lông đỏ rực, Ruby thành thạo chạy ra bên ngoài cửa để quan sát giúp Taeyong, theo chỉ dẫn lúc tối của Chung Thần Lạc thì cậu chỉ có thể kích hoạt chiếc thẻ này để nhận tín hiệu từ vị trí chiếc thẻ còn lại trong tay Thần Lạc, tất cả thông tin liên lạc đều là một chiều từ chiếc thẻ bên kia. Tức là sẽ không có bất cứ thông tin nào từ phía cậu được gửi ngược lại cho cậu ta. Loay hoay một hồi thì cuối cùng cậu cũng mở được chiếc thẻ lên.

Chiếc thẻ trong suốt dần hiện các đường mạch xanh chạy ngang dọc rồi tụ lại ở chính giữa, điểm đó liên tục nhấp nháy. Taeyong xác nhận không có ai di chuyển xung quanh hành lang thì mới ấn vào điểm nhấp nháy kia, là lời nhắn Chung Thần Lạc để lại hiện lên giữa không gian trước mặt cậu, tạo thành một màn hình 3D trong suốt:

"Khi nãy cậu đã xác nhận dấu vân tay nên chỉ có cậu mới có thể mở được chiếc thẻ này, điều này nhằm đảm bảo không lộ thông tin cho người khác. Để chắc chắn rằng cậu sẽ rời khỏi nơi đó thì chiếc thẻ này mới được tôi cài đặt một chương trình có thể làm giả báo cháy và nhiễu thiết bị ghi hình tại bán kính hai mươi mét. Tuy nhiên chương trình này còn nhiều hạn chế do cài đặt từ xa nên chỉ có tác dụng trong vòng năm phút, quỹ thời gian này cậu phải tận dụng triệt để. Khi đã rời khỏi được nơi đó thì hãy xác nhận lần nữa. Lúc này sẽ có định vị cụ thể giúp cậu đến chỗ tôi. Good luck anh bạn nhỏ!" - Màn hình hiện lên dòng thông báo tin nhắn được xóa sau năm giây đếm ngược.

Cậu đọc xong, xác định được việc cần làm lúc này là chọn con đường nhanh nhất rời khỏi tòa lâu đài này, tuy thời gian hơi ngắn nhưng không phải là bất khả thi. Cậu xốc lại tinh thần, bình tĩnh dựa vào những gì thu thập được qua quá trình Ruby do thám và đoán rằng, con đường ở khu vực bếp ở ngay lầu dưới là con đường an toàn nhất và chỉ cần men theo đường ống thong gió ở đó là ra ngoài được tới khu vườn trồng nông sản, tới đó sẽ dễ dàng chạy trốn hơn.

Chiếc thẻ trong suốt hiện lên chương trình mà Thần Lạc vừa nói với cậu, chỉ cần cậu xác nhận vân tay là có thể kích hoạt được ngay. Dựa vào tầm nhìn của Ruby, chú sóc cần mẫn đang chạy dọc cả hai đầu hành lang, cậu chắc chắn rằng không thấy dấu hiệu của người đi tuần. Taeyong liền lách ra khỏi cửa gỗ lớn, cẩn thận đứng dưới điểm mù của camera nằm trên góc rồi mới xác nhận để chương trình chạy. Một tiếng động cực kỳ lớn của chuông báo cháy vang lên, liên tiếp các máy phun nước kèm báo cháy được kích hoạt, những chấm đỏ trên camera biến mất từng cái một. Lúc này Taeyong mới nhận ra một vấn đề, khi hệ thống chữa cháy kích hoạt thì làn nước đang phun ra lúc này cực kỳ cản trở tầm nhìn của cậu. Cậu thử nhắm mắt gọi Ruby ra để quan sát thì thật may là tầm nhìn của Ruby không bị ảnh hưởng, cậu đành lấy một tay bịt mắt lại để dựa vào tầm nhìn của Ruby để di chuyển. Đến bậc thang tại điểm ngoặt, nước phun ra từ vòi xịt khiến nền dưới chân trở nên trơn trượt khiến đã ngã oạch xuống đất tạo nên một âm thanh tương đối lớn. Sợ bị lộ hành tung, cậu cắn răng mang chiếc chân đang đau nhanh chóng chạy cà nhắc vào căn bếp ở góc cuối của tầng trệt. Vừa núp dưới bàn bếp lớn ngay bên dưới ống thông gió của nhà bếp cậu bỗng nghe thấy tiếng gọi:

"Cậu Yong, cậu có sao không cậu Yong?" là tiếng của quản gia Lee.

Taeyong nhìn lại tấm thẻ trong tay, con số điện tử màu xanh nhấp nháy không ngừng đếm ngược từng giây, cậu thầm cảm thấy không ổn. Nếu không trèo lên được ống thông gió nhanh chóng cậu sẽ bị phát hiện ra mất. Nhưng vì chiếc chân đau do cú ngã vừa rồi mà giờ trèo được lên ống thông gió vô cùng khó khăn. Hệ thống báo cháy đột ngột tắt, trong lòng Taeyong vô cùng lo lắng vì thời gian chương trình chạy vẫn chưa kết thúc, nước đọng trên tóc cậu rơi xuống gương mặt trắng bệch hòa cùng những giọt mồ hôi lạnh đang tuôn không ngừng. Sau một hồi loay hoay, cuối cùng Taeyong cũng trèo được lên ống thông gió, cậu bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ngay phía sau, thật may khi cậu kịp đóng nắp ống thông gió lại thì những bóng người cũng vừa ùa vào căn bếp.

Những người đó tìm kiếm nhanh chóng nhưng không phát hiện ra cậu đã lẻn ra ngoài, Taeyong chưa thở phào được bao lâu thì những con số màu xanh trên thẻ nhanh chóng chuyển đỏ báo hiệu còn ba mươi giây nữa trước khi camera được khôi phục lại. Cậu vội vàng bò đến điểm cuối, điều này không mấy khó khăn vì Ruby đã dò đường từ trước, tuy nhiên vừa bò ra chỗ cánh quạt gió thì cậu mới biết rằng mình đang ở một điểm khá cao. Ánh trăng nhàn nhạt bị mây mù che phủ khiến cậu không nhìn rõ được dưới kia có gì, cậu bỗng nghe được một tiếng "bịch" như vật nặng nào đó rơi từ trên cao xuống, tiếng bước chân nhanh chóng bị thu hút sang góc đó, lúc này mây đã tan đi và cậu thấy được một đống rơm lớn bên dưới. Không suy nghĩ nhiều, Taeyong nhanh chóng nhảy xuống, cú đáp không quá tệ nhưng có vẻ âm thanh ngã vừa rồi của cậu sẽ thu hút chú ý của mọi người. Chiếc chân đau cũng không được ổn lắm nên cậu đành lấy một cây gậy gần đó để chống nạng rồi nhanh chóng chạy xuyên qua khu nông trại của biệt thự, vừa ra khỏi khu đất lớn thì cậu đã nghe thấy tiếng người huyên náo sau lưng ở biệt thự phía xa kia. Đang không biết làm cách nào để chạy trốn tiếp thì bỗng một chiếc moto đen chạy qua dừng ngay trước mặt cậu, còn chưa hết ngơ ngác thì tấm thẻ trong tay báo có tin nhắn, cậu ấn vào:

"Tôi đã chuẩn bị một chiếc moto giúp cậu, giờ cậu chỉ cần xác nhận bản đồ lên moto, nó sẽ dẫn cậu đến chỗ tôi."

Trong lòng cậu nhẹ dấy lên nghi ngờ về việc Thần Lạc có thể thần thông quảng đại tính toán chính xác giúp cậu từng bước, tuy nhiên thời gian gấp gáp không có chỗ cho suy nghĩ sâu xa, cậu liền nhanh chóng xác nhận bản đồ lên xe moto. Đây là lần đầu tiên cậu được ngồi chiếc moto bay như thế này, chỉ cần xác nhận lộ trình nó sẽ tự đưa cậu đi, không những thế nó còn cẩn thận đóng kín cửa lại nên từ ngoài nhìn vào không thể phát hiện ra thân phận người bên trong. Một tiếng vút vang lên, cậu cảm thấy cả người nhẹ bẫng, lúc đầu chưa bám chắc nên cơ thể cậu hơi hẫng về phía sau, tuy nhiên sau đó cậu đã nhanh chóng làm quen được với nó. Phía dưới cậu là con phố lớn, vì trời còn khuya nên đường vắng tanh không bóng người, tuy nhiên ngay sau đó cậu đã bị cảnh sát AI yêu cầu dừng lại xuất trình ID để có thể đi đến khu vực trước mặt.

Taeyong bối rối không biết phải đáp trả sao, cậu ấp úng liếc xuống dưới, chiếc thẻ chỉ đường giờ đã hiện lên mã ID của một người nào đó rồi hiện ra màn hình ở ngoài xe, cảnh sát AI xác nhận thân phận xong thì xe của cậu được cho phép đi vào. Cậu đến điểm hẹn với trăm mối nghi ngờ ngổn ngang, không biết Chung Thần Lạc là người thế nào mà có thể có món bảo bối đa năng đến vậy. Lúc này cậu mới nhận ra đây là một cảng chuyển hàng hóa của hành tinh này, cậu đoán chừng Chung Thần Lạc chắn hẳn là một ông trùm buôn bán lớn.

"Ayo, tôi ở đây." Giọng nói lanh lảnh vang lên chặn ngang suy nghĩ của Taeyong.

Chung Thần Lạc đang đứng ở chỗ cách cậu không xa đang giơ tay lên vẫy, cậu ta vội chạy đến bên cậu, Thần Lạc đột nhiên ôm chầm cậu vào lòng miệng không ngừng nói:

"Gặp được cậu tôi vui quá, may cậu đã thoát ra khỏi đó rồi." Tình huống này cậu không thể ngờ tới nên có chút luống cuống, trong đầu không ngừng tự hỏi rốt cuộc con người trước mặt này với người cậu gặp ban chiều có phải là cùng một người không nữa.

Thần Lạc dường như đọc được suy nghĩ của Taeyong, miệng cười lớn giải thích:

"Nếu cậu là bạn của Dương Dương thì coi như cũng là bạn của tôi, mà nhìn cậu gặp cảnh khốn cùng thế này tôi cũng có vài phần lo lắng chứ."

Nghe xong lời này, cậu cũng an lòng đôi chút vì ấn tượng cậu với Lưu Dương Dương tương đối tốt, chỉ là không ngờ người đó lại quen một kẻ trông khá trẻ con nhưng sắc sảo như Thần Lạc, còn quản lý Lưu thì lại là một kẻ tuy miệng lưỡi hơi khó ưa nhưng hành động thì luôn xuất phát từ sự quan tâm ấm áp đối với mỗi lính đánh thuê của tinh cầu đó. Càng nghĩ càng cảm thấy hai người này có quá là nhiều điều trái ngược nhau.

Nhân lúc Taeyong không chú ý, Thần Lạc đã lấy chiếc thẻ từ tay cậu rồi thầm cảm thán:

"Sản phẩm này có vẻ ổn đó, khắc phục vài nhược điểm kia là bán được giá tốt rồi." Dứt lời cậu quay sang Taeyong hỏi. "Khi thao tác thẻ này cậu có thấy khó khăn gì không?"

Taeyong ậm ừ vì lần đầu cậu tiếp xúc sản phẩm thế này còn chút bỡ ngỡ nên chưa thể nhanh chóng đáp lại câu hỏi của Thần Lạc, mà Thần Lạc thấy vậy cũng không hỏi nữa mà bảo cậu đi theo mình ra vị trí đỗ tàu chở hàng ở phía xa kia. Vừa bước đi được vài bước Taeyong mới nhận ra chiếc chân đau kia, mặt mũi nhăn nhó xuýt xoa vì cơn đau đột ngột. Thần Lạc cũng phát hiện ra điểm khác thường, cậu ta quay lại, phát hiện mặt mũi Taeyong đã trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh đổ không ngừng, tay cậu đang ôm lấy chân. Đang không biết nên làm thế nào, Taeyong bỗng thấy một tấm lưng chìa ra ngay trước mặt, là Thần Lạc đang đưa lưng ra ý để cõng cậu đi, cậu hơi ái ngại định từ chối thì gặp đôi mắt nghiêm túc của Thần Lạc, cậu ta bảo rằng:

"Tôi không muốn chậm trễ chuyến hàng này đâu, nên nhanh lên."

Taeyong không thể từ chối được nên đành trèo lên lưng cậu nhóc trước mặt, hai người cùng nhau đi đến chiếc phi thuyền cỡ nhỏ đang ở bãi đậu. Sau khi lên đến khoang nghỉ, Thần Lạc để cậu ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi còn cậu ta ra ngoài gọi điện cho ai đó. Taeyong quan sát xung quanh, nếu nói đây là phi thuyền chở hàng có vẻ hơi nhỏ để có thể chứa được nhiều hàng hóa, nhìn qua thì giống phi thuyền dành cho cá nhân hơn. Cậu tinh mắt nhận ra rằng mẫu này khá giống một mẫu phi thuyền mới trên thị trường, cậu nhớ không nhầm đoạn quảng cáo đó là mẫu phi thuyền này có không gian để moto hoặc oto bay cá nhân nên tiện lợi cho gia đình du lịch. Vậy nên cậu lại càng tò mò rốt cuộc hàng hóa mà Thần Lạc bảo là cái gì, đó là những vật phẩm như sợi dây chuyền cậu đang đeo hay là chiếc thẻ mà khi nãy cậu được sử dụng sao? Hơn nữa số lượng bán có vẻ cũng không quá nhiều.

Để giải tỏa những sự nghi ngờ dần tích tụ như núi, cậu tính dùng khả năng xâm nhập tinh thần của mình với Thần Lạc xem rốt cuộc cậu ta đang có tính toán gì, lúc gọi Ruby ra Taeyong cảm nhận rõ từng hơi thở nặng nhọc của bản thân, rồi nhìn Ruby đang lơ lửng trên không trung với màu lông nhạt hơn so với khi trốn khỏi căn biệt thự kia khá nhiều, Taeyong cắn chặt răng lại để Ruby có thể tiếp cận được Thần Lạc nhanh chóng. Khi Ruby đến sát sau lưng Thần Lạc, chú sóc nhỏ thoăn thoắt đã nằm trên đầu cậu nhóc kia rồi. Taeyong nhắm mắt tập trung tinh thần đẩy chú sóc luồn lách vào tinh thần của Thần Lạc nhưng vừa mới đẩy vào đã bị bật ra không trung ngay lập tức, Ruby cũng biến mất sau cú phản vệ vừa rồi. Đầu Taeyong nhói mạnh như một cái búa lớn giáng thẳng xuống, cậu cố gượng dậy gọi Ruby lần nữa nhưng không được, có vẻ cơ thể lẫn tinh thần cậu đang quá yếu, hơn nữa đây là lần đầu cậu sử dụng khả năng này của dẫn đường nên còn chưa thành thục, cậu đành tự nhủ bản thân cần đề phòng hơn.

Thần Lạc nhanh chóng trở lại, cậu ấy còn cẩn thận chuẩn bị cho Taeyong một cốc nước và một hộp y tế cá nhân nhỏ, sau đó rót cho cậu một cốc nước thuốc có màu trắng hơi đục.

"Cậu uống đi. Thuốc này sẽ khiến cậu khỏe lại."

Cậu hướng ánh mắt nhìn về phía cậu ta, sau đó không kìm được mà lên tiếng hỏi:

"Cậu... với ai mới quen biết cậu cũng tốt như vậy à?"

Bàn tay đang cầm cốc thuốc của cậu ta bỗng khựng lại, nước thuốc trong cốc suýt nữa thì sánh ra ngoài. Thần Lạc đặt chiếc cốc vào tay Taeyong rồi nở nụ cười.

"Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, bạn của tay họ Lưu kia cũng là bạn tôi, hơn nữa cậu biết đấy, hàng hóa mà tôi bán cũng khá đặc thù, dù không phải dẫn đường nhưng tôi hiểu được nỗi khổ của cậu khi phải đeo chiếc vòng giấu mùi đó. Cậu yên tâm, nếu muốn hại cậu hay dẫn ai đó đến bắt cậu thì chẳng phải tôi nên làm từ lâu rồi hay sao. Nếu không yên tâm tôi uống thử trước cho cậu nhé." Nói rồi, cậu ta định giật chiếc cốc từ tay cậu lại. Tuy nhiên Taeyong đã cầm chắc chiếc cốc, lắc đầu rồi trực tiếp uống nó. Thứ chất lỏng ấy có vị hơi đắng, tuy nhiên cậu uống một hơi là hết sạch. Bác sĩ trên thiết bị quét vang lên thông báo "trật khớp", chỉ cần bôi thuốc và băng cố định hạn chế đi lại là vài hôm sẽ lành. Nghe vậy Lạc rất thuần thục băng bó cố định nẹp ở cổ chân Taeyong, vừa băng Thần Lạc vừa giải thích hành trình tiếp theo:

"Vì tôi có đơn hàng cần giao gấp nên tôi sẽ đưa cậu đến hành tinh trung chuyển, ở đó sẽ có tàu bắt thẳng đến hành tinh của lính đánh thuê, tôi đã nhờ người quen đặt vé, bây giờ chúng ta xuất phát thì chỉ tầm vài tiếng là tới được hành tinh trung chuyển." Dứt lời cũng là lúc chân cậu được băng bó cẩn thận, lúc này cậu ta mới dặn dò thêm. "Vì tránh để đụng vết thương thì đến đó chúng ta sẽ ghé qua mua cái nạng cho cậu."

Chứng kiến sự quan tâm của người xa lạ cậu mới gặp ngay trước mắt, Taeyong không kìm nén được có chút xúc động. Sau khi bố mẹ bị bắt đi, đầu óc cậu luôn căng thẳng như dây đàn, không có ngày nào là cậu không phải gồng mình lên để đối diện với mọi thứ, không hiểu sao lúc được Thần Lạc chăm sóc vết thương trong lòng cậu lại ấm áp đến vậy, thậm chí trong chốc lát cậu còn bỏ qua hết những gì mình vẫn nghi ngờ ban nãy, cười tươi nhìn con người đang đứng đối diện cậu. Thần Lạc lắc đầu tưởng cậu đau quá hóa ngốc, tự nhiên cười như tên ngố vậy. Thần Lạc không thèm để ý Taeyong nữa nhanh chóng đến buồng lái rồi bắt đầu thao tác lộ trình chuẩn bị cho chuyến đi.

Taeyong vì quá mệt mỏi nên dần thiếp đi, tiếng máy móc chạy rất êm, dường như chỉ còn nghe tiếng thở nhè nhẹ của cậu hòa cùng tiếng thao tác tay trên màn hình của Thần Lạc ở khoang phía trước. Sau cú nhảy alpha, phi thuyền đã đi vào quỹ đạo ổn định và tự định hình hướng đi cho mình, Thần Lạc xoa mi tâm rồi vươn vai ngáp một cái lớn, thật sự cậu ta cũng khá mệt mỏi vì mấy ngày nay đã không được ngủ đủ giấc nhờ Lão Đại giao cho cậu một núi việc từ khi biết đến sự có mặt của Taeyong ở hành tinh kia.

Thần Lạc tính về khoang nghỉ để chợp mắt chút thì phát hiện Taeyong đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, thầm cảm thán không biết cậu có gì đặc biệt mà Trung tá Jung lại giấu kỹ đến vậy, nhưng thật may vì hôm nay cậu ta không mất quá nhiều công sức để gặp được nhân vật trong truyền thuyết này và đưa cậu đi dễ dàng. Dù sao cũng phải cảm phục tinh thần quật cường của chàng trai trẻ này mới khiến mọi thứ thực hiện trơn tru. Mệnh lệnh Lão Đại giao cho cậu ta cũng chỉ là đưa người này ra khỏi đó, hơn nữa đưa cậu đến hành tinh trung chuyển cũng giúp Thần Lạc không phải đụng mặt tên Lưu Dương Dương kia, nghĩ đến năm đó cậu vẫn không phục được tên nhóc họ Lưu kia chút nào. Thần Lạc không suy nghĩ nữa mà đặt lưng xuống ghế dài đối diện rồi chợp mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top