Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

044: Tiên sinh lấy ta đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tác giả: 未命名垃圾箱  

Bản chuyển ngữ chưa được sự đồng ý của tác giả.

Xin vui lòng  không mang khỏi nơi này.

Thiên hạ thái bình, Hoàng thượng phong ấn con trai trưởng của Hoàng hậu làm thái tử. Thái tử nhỏ mới mười tuổi, Hoàng hậu thương con, lại tìm đến con trai của em rể là Lý Đế Nỗ bằng tuổi làm thư đồng. Thân là con của Đại thần nhưng Lý Đễ Nỗ lại không hề có khí khái của một quân tử, trình độ ở bên ngoài ầm ĩ cũng không kém cạnh Lý Đông Hách, hai người ở chung về sau càng trở nên vô pháp vô thiên. Hoàng hậu đau đầu, nhớ tới trước đấy có tiên sinh dạy học Lý Mân Hanh tri thức uyên bác, là một người ổn trọng, liền mời tới làm thầy giáo cho thái tử.

Lý Mân Hanh tuổi không lớn, so với Lý Đông Hách cũng chỉ hơn mười mấy tuổi mà thôi. Khuôn mặt lại trắng trẻo, nhìn qua cũng chỉ tầm hai mươi. Từ nhỏ Lý Mân Hanh đã chăm chỉ đọc sách, đồng hương đều nói sau này hắn chắc chắn có thể thi đậu trạng nguyên, sau đó ở quan trường hô mưa to gọi gió lớn. Nhưng căn bản nhân gia không có tâm tư này, chỉ một lòng đọc sách, sau đó thì làm tiên sinh dạy học thôi. Lần này bị Hoàng thượng Hoàng hậu tha thiết nhờ vả, trong lòng thực sự sợ hãi, nhưng lại không thể từ chối, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là suốt đêm sửa sang lại sách vở, trời chưa sáng đã rời phủ từ kinh thành hướng vào trong cung.

Giờ Thìn, Lý Mân Hanh bước vào tư nhân Thư đường của thái tử, nhìn thấy Lý Đông Hách cùng Lý Đễ Nỗ đang đùa giỡn không ngừng. Lý Mân Hanh âm thầm thở dài, tiến lên quỳ xuống hành lễ. "Thần tham kiến Thái tử điện hạ."

Không nghĩ tới như vậy thái tử liền không nghịch ngợm nữa, chạy thẳng tới chỗ Lý Mân Hanh, làm bộ muốn đỡ hắn dậy: "Tiên sinh mau đứng dậy đi!" Lý Mân Hanh ngẩng đầu nhìn về phía thái tử, phát hiện thái tử ngày thường rất khả ái, khuôn mặt phúng phính, đôi mắt trong suốt mở to. Lý Mân Hành phản ứng kịp, không tự chủ dời tầm mắt, đứng dậy mở sách đã sớm chuẩn bị dạy học. Lý Đông Hách cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, khiến Lý Đễ Nỗ cảm thấy rất kỳ quái, cẩn thận quan sát kỹ phát hiện Lý Đông Hách đang nhìn chằm chằm Lý Mân Hanh cong mắt cười ngớ ngẩn, thoạt nhìn giống như tiểu cô nương mới biết yêu.

Nào nào, không được nghĩ thế, không được nghĩ thế.

Từ đó trong lớp Lý Đông Hách ngoan ngoãn nghe giảng, sau giờ học thì ngoan ngoãn làm bài tập, Hoàng thượng kiểm tra tứ thư ngũ kinh đều đọc thuộc làu làu. Hoàng hậu mừng rỡ, không quên công lao của Lý Mân Hanh, mở tiệc chiêu đãi hắn cùng với thái tử. Lý Mân Hanh hết hồn nhìn thái tử ngồi đối diện, thấy thái tử một ngày mệt nhọc ăn như chết đói, khóe miệng còn dính một mảng tương cà. Lý Mân Hanh ma xui quỷ khiến đưa khăn tay của mình cho Lý Đông Hách, không ngờ Lý Đông Hách cũng nhanh chóng tiện tay nhận lấy, Lý Mân Hanh mới nhận thức được bản thân càng ngày càng không có quy củ. Lặng lẽ nhìn về hướng Hoàng hậu cùng thái tử, phát hiện hai người không có phản ứng gì mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cảm thán, quốc mẫu và thái tử không phải là người câu nệ tiểu tiết đâu.

Có hôm Lý Đế Nỗ bị bệnh, nằm lì trong phủ không tiến cung. Không có thư đồng, Lý Đông Hách lại bắt đầu dở chứng không chịu đọc sách, suốt buổi chỉ nhớ nhung con diều ở trong nội đường, yên tĩnh lại không chịu được. Lý Mân Hanh trong cơn tức giận cầm lấy giáo thước đánh vào lòng bàn tay Lý Đông Hách, lúc này Lý Đông Hách 'Oa' một tiếng khóc lên, hại Lý Mân Hanh sợ đến nỗi quỳ rạp xuống đất: "Thần có tội, xin Thái tử trách phạt." Lý Đông Hách nhìn Lý Mân Hanh quỳ xuống thì hít hít mũi không vui, tiếng khóc hơi ngừng, tiến lên lôi kéo ống tay áo Lý Mân Hanh đứng dậy: "Tiên sinh đừng quỳ nữa, nếu còn quỳ ta sẽ khóc đấy." Lý Mân Hanh không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, nhìn thấy lòng bàn tay đầy thịt của Lý Đông Hách phiếm hồng, trong lòng nổi lên một tia thương tiếc: "Thái tử có đau không?" Lý Đông Hách đem bàn tay xòe đến trước mặt Lý Mân Hanh, nước mắt lưng tròng bĩu môi nói: "Đau, nhưng mà tiên sinh hôn một cái sẽ không đau nữa." Lý Mân Hanh có chút hốt hoảng nhìn người kia nhắm tịt mắt vươn mặt tiến tới, không biết nghĩ thế nào lại hôn nhẹ lên môi Lý Đông Hách. Lý Đông Hách lập tức mở tròn mắt nhìn Lý Mân Hành, nhìn Lý Mân Hanh vừa rời khỏi môi của mình lại quỳ xuống lần nữa. Tức giận muốn đi lên mắng một một câu lại vô tình dẫm phải vạt áo, ngã vào trong lòng Lý Mân Hanh, không lệch một tí nào hôn lên môi hắn. Lý Mân Hanh sợ đến mức muốn đẩy thái tử ra, lại bị bàn tay múp míp của Lý Đông Hách ôm chặt lấy eo, không nhúc nhích nằm yên để thái tử làm xằng bậy.

Lý Mân Hanh cảm thấy bản thân đúng là tạo nghiệp chướng rồi.

Năm ấy thái tử 15 tuổi, Hoàng đế băng hà. Lý Đông Hách kế vị, bắt đầu một thời kỳ mới. Bởi vì Tân Hoàng đế tuổi còn nhỏ, do Thái hậu phụ tá. Năm ấy Lý Đế Nỗ thăng làm thần tử, Lý Mân Hanh thăng làm thái phó, tiếp tục dạy học cho Hoàng thượng.

Trên triều là uy nghiêm thiên tử, về tới Thư đường Lý Đông Hách dường như lại trở thành một tiểu hài tử chưa trưởng thành. Lý Đông Hách lo Lý Mân Hanh đi tới đi lui từ ngoài vào cung mệt nhọc liền chấp thuận cho hắn ở trong cung thư nội đường. Hạ lâm triều, Lý Đông Hách liền chạy thẳng đến Thư đường tìm Lý Mân Hanh, nhiều lần quen rồi Lý Mân Hanh cũng không trách nữa. Rõ ràng đã trở thành Thánh thượng, Lý Đông Hách vẫn giống trước kia thích làm nũng với Lý Mân Hanh. Lý Mân Hanh cũng không có cách, thường chiều theo ý của hắn, không ý thức được trong giọng nói của mình cũng bớt cung kính đi, lại sinh ra một chút sủng nịch.

Hoàng thượng năm hai mươi tuổi tự mình chấp chính. Chính tích hài lòng, thiên hạ thái bình, bách tính an ổn. Chỉ là hậu cung to lớn kia vẫn chỉ có Thái hậu một người ở. Trên triều đình, các thần tử nhao nhao yêu cầu hoàng thượng tuyển tú nạp phi, các nước láng giềng còn kiêng kỵ thế lực của một nước cường thịnh như vậy cũng muốn liên hôn, Thái hậu ở thâm cung tịch mịch cũng muốn ôm Hoàng Tôn. Dưới áp lực nặng như vậy, Lý Đông Hách ngay cả lâm triều cũng không muốn, trốn trong tẩm cung không ăn không uống, ai cũng không chịu gặp.

Thái hậu sốt ruột, Lý Đễ Nố sốt ruột, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ một mình Lý Mân Hanh nói là Hoàng thượng chịu nghe, liền tặng cho Lý Mân Hanh một đống lương phẩm hiếm quý. Lý Mân Hanh không thể làm gì khác hơn là ở trong lòng xây dựng một kịch bản tốt, tới tẩm cung của Hoàng thượng yết kiến. Vốn tưởng rằng sẽ bị mắng chửi té tát một trận, lại ngoài ý muốn nghe được lời thông truyền của Lý Đông Hách truyền ra mở cửa.

Trong tẩm cung chỉ có một mình Lý Đông Hách. Lý Mân Hanh mở cửa chứng kiến Lý Đông Hách đỏ mắt không nói lời nào liền một trận không nỡ, lời đến khóe miệng cứng rắn nuốt trở vào.

Ôn nhu khuyên bảo một hồi Lý Đông Hách rốt cục cũng chịu cầm đũa nuốt xuống chén cơm thứ nhất trong hai ngày qua. Ăn cơm xong, Lý Mân Hanh chuẩn bị mở miệng khuyên bảo sự tình, lại bị Lý Đông Hách cắt ngang: "Ngươi đến cũng là khuyên ta nạp phi đúng không?"

Lý Mân Hanh không lắc cũng không gật đầu, chỉ nhìn Lý Đông Hách không nói lời nào.

"Vì sao mọi người đều bắt ta nạp phi?" Lý Đông Hách bắt đầu lớn tiếng, "Những nữ nhân kia ta đều không thích, ta không muốn kết hôn các nàng."

"Thiên hạ to lớn, ngài là thiên tử, nhất định sẽ tìm được ngài thích." Im lặng nửa ngày, Lý Mân Hanh mới thốt lên được một câu.

"Chỉ cần là người ta thích là có thể cưới sao?" Lý Đông Hách ngước mắt lên nhìn Lý Mân Hanh, như ban đầu ánh mắt vẫn luôn trong suốt làm cho trong lòng Lý Mân Hanh không tránh khỏi lộp bộp một tiếng.

"Tất nhiên, ngài là thiên tử." Lý Mân Hanh miễn cưỡng nói ra lời này.

"Vậy tiên sinh có thể lấy ta không?" Giương mắt mong chờ nhìn Lý Mân Hanh, trong mắt Lý Đông Hách hiện lên một chút lệ quang. Lý Mân Hanh sợ đến sửng sốt, sau đó liền quỳ xuống không dám nhìn thẳng.

Sau một lúc lâu nhưng không có động tĩnh gì, Lý Mân Hanh len lén ngẩng đầu, nhìn sắc mặt Lý Đông Hách không chút thay đổi, không liếc mắt nói với Lý Mân Hanh"Trẫm đùa thôi, đứng lên đi."

Đó là lần đầu tiên Lý Đông Hách ở cùng với Lý Mân Hanh mà nói ra một từ trẫm này, Lý Mân Hanh bỗng cảm giác có chút không quen, lại không biết giải thích như thế nào.

Sau ngày đó Hoàng thượng giống như đổi tính, bằng lòng nạp phi, còn sắc phong Hoàng hậu. Đại hôn cùng ngày, đêm động phòng hoa chúc, Lý Đông Hách lại để lại Hoàng hậu một mình chờ trong hậu cung, chết sống không chịu đi. Hoàng thượng lần nữa trốn trong tẩm cung không chịu ra, Thái hậu lo lắng, lại tìm đến Lý Mân Hanh đi khuyên bảo.

Thông truyền qua, Lý Đông Hách đỏ mắt mở cửa, nước mắt tí tách rơi xuống. Lý Mân Hanh cực kỳ đau lòng, nhịn không được tự tay nhẹ nhàng lau đi khóe mắt đầy nước của Lý Mân Hanh. Lý Đông Hách bám lấy vai Lý Mân Hanh chủ đông hôn lên, Lý Mân Hanh chỉ biết trong đầu dây thần kinh kiềm chế đứt phựt một cái, Lý Mân Hanh kéo Lý Đông Hách qua hôn đáp trả. Nga Lê trong màn, hai thân thể quấn quít cùng một chỗ, tiếng thở gấp ngọt ngào thỉnh thoảng vang lên. đêm động phòng hoa chúc của Hoàng thượng đêm động phòng hoa chúc, cứ thế qua đi.

Ngày thứ hai vừa tỉnh lại, Lý Mân Hanh liền luống cuống, thừa dịp Lý Đông Hách còn chưa tỉnh liền vội vàng vội vàng mặc quần áo tử tế rồi liền xuất cung. sau khi Lý Đông Hách lại không nhìn thấy Lý Mân Hanh, tủi thân bật khóc thật lớn, khóc đến mức sinh bệnh nặng. Thái hậu hoàng hậu cùng các phi tử ngày đem lo lắng, các thần tử ở bên ngoài không thể xin gặp cũng chỉ có thể cầu khẩn hoàng thượng mau mau khỏi bệnh. Lý Đế Nỗ bởi vì là thân tín có thể vào tẩm cung nhìn, lại nghe được Lý đông hách trong mơ mơ màng màng gọi tên Lý Mân Hanh, trong lòng chấn động, chỉ có thể thở dài.

Lý Mân Hanh cũng bị bệnh, nhưng là giả bộ bị bệnh. Cáo ốm không muốn tiến cung, Lý Mân Hanh rất sợ gặp lại Lý Đông Hách. Hắn cảm giác chính mình đã làm hại Lý Đông Hách, mình là tội nhân, là tên hoang dâm vô độ.

Lý Đông Hách khỏi bệnh lâm triều, các thần tử nhìn sắc mặt lạnh tanh của Hoàng thượng cũng không biết nên làm gì. Ngày đó Lý Mân Hanh sai người đưa từ tin, nói là bệnh nặng không còn cách nào tận trung, hy vọng rời kinh tĩnh dưỡng. Lý Đông Hách không nói nửa ngày sau liền thật sự chấp thuận. Từ nay về sau, bên cạnh hoàng thượng không còn thái phó nữa rồi.

Những ngày sau đó, không ai nhìn thấy Hoàng thượng cười nữa. Thái hậu vẫn mong muốn ôm Hoàng tôn, lại nhìn sắc mặt của Lý Đông Hách lại không nỡ. Thái hậu đương nhiên hiểu tâm ý của Hoàng thượng, nhưng hoàng thượng là hoàng thượng, sinh ra ở đế gia chỉ có thể vạn bất đắc dĩ.

Thái hậu thấy Lý Đông Hách ngày đêm vất vả, lòng như tro nguội, cuối cùng không nhịn được nữa, gọi LÝ Đế Nỗ đến một phen thương lượng, cuối cùng hai người quyết định thành toàn cho Lý Đông Hách.

Gia Đức năm mười lăm, Lý Đông Hách ba mươi tuổi.

Năm ấy hoàng thượng băng hà, Hoàng thành tôn kế vị. Tân hoàng so với Lý Đông Hách năm ấy lên ngôi còn nhỏ hơn, vẫn do Hoàng thái hậu cùng thừa tướng Lý Đế Nỗ cùng nhau phụ tá. Lý Đông Hách bỏ ra hoàng bào, thay thường phục cưỡi ngựa đến Giang Nam, cầm địa chỉ Lý Đế Nỗ điều tra được đi tìm Lý Mân Hanh.

Lý Mân Hanh ở Giang Nam sống một mình, mở một lớp học làm tiên sinh dạy học, thời gian nhàn hạ viết được rất nhiều thơ về người kia. Nghe tin Hoàng thượng băng hà, Lý Mân Hanh trầm mặc thật lâu, chỉ ngồi trong phòng không làm gì cả.

Ngày nào đó, cửa nhà bị gõ, Lý Mân Hanh mở rộng cửa nhìn thấy Lý Đông Hách, cả người đều ngẩn ra.

Vẫn là nụ cười như trước, trong sáng như ngày đầu tiên gặp mặt. Lý Đông Hách cười nhăn nhở, nhào vào trong lòng Lý Mân Hanh.

"Ta không phải Hoàng thượng, ngươi cũng không phải Thái phó nữa rồi. Tiên sinh có thể lấy ta chứ?" Ánh mắt của Lý Đông Hách trong suốt nhìn Lý Mân Hanh, Lý Mân Hanh tâm vừa vẫn vả bình tĩnh lần nữa lại nổi lên sóng lớn.

"Ừ."

///

Xin chào các tình iu của mình!!!

Cái này mình edit xong cứ nghĩ là Việt hoá quá thì nó không hay mà kiểu giữ nguyên thì nó cũng kiểu gì ấy, nên thành ra là nửa nạc nửa mớ như thế này.

Btw, mình chuẩn bị có quà cho các bạn dùi đó nha (hứa lần này không thất hứa nứa huhu) 

Chúc mọi người ngụ ngon!!!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top