Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 3


     Mấy ngày sau, Ten không có lấy một lần đến thăm TaeYong. Nó bây giờ đúng là thoải mái hơn, tự do hơn, nhưng vẫn có chút gì đó trống trải. Nó bây giờ không phải làm nô lệ tình dục cho kẻ khác nhưng vẫn không thể gọi là tự do hoàn toàn khi mà bên ngoài cánh cửa phòng nó luôn có người canh giác. Mỗi ngày, thay vì Ten, JaeHyun đến mang thức ăn và quần áo cho nó, còn thường xuyên ngồi trò chuyện. Những cau chuyện không đầu không đuôi, nhưng vô tình đã khiến nó bật cười. Lần đầu tiên, JaeHyun nhìn thấy nụ cười đó đã ngạc nhiên cực độ, không dám tin vào mắt mình. Nó đẹp một cách thuần khiết. Mọi cảm xúc dần trở lại trên gương mặt nó, đầy đủ đến nỗi nó sợ khi gặp lại hắn, những biểu hiện này sẽ không thể được che đậy bởi một gương mặt lạnh tanh như trước nữa.

  -  Cũng muộn rồi, ta về nhé! Ngày mai ta sẽ lại đến.

     Nó đứng dậy cúi chào JaeHyun trước khi anh quay lưng về cách cửa lớn.

     Bóng JaeHyun khuất dần sau cánh cửa, nhưng mặt nó vẫn dán chặt vào đó.

     Cách cửa....

     Nó nhìn chằm chằm vào cách cửa, đăm chiêu một lúc, rồi bước đến.

     Nó thử vặn mở. Quả nhiên là đã bị khoá! Nó thở hắt ra. Rõ ràng nghe ngốc! Biết chắc là khoá rồi mà! Nó đang hy vọng cái gì vậy chứ?

     Nó.....muốn gặp Ten.

     Nó nhớ hắn

     Linh cảm cho nó biết có chuyện gì không hay đã xảy ra.

     Nó thật không hiểu bản thân mình nữa rồi! Đã bao lần tự nhủ không được yêu, thế mà bây giờ....

     Nó trượt lưng trên cách cửa, ngồi phích xuống sàn nhà lạnh cõng, lượm lại những mảnh vỡ kí ức của hắn và nó, từ cái ngày đầu tiên ánh mắt cả hai chạm nhau.

     Từng chút...từng chút một ùa về trong tâm trí nó....

     ~ Flash back~

  -  Cháu nhớ rồi chứ? Lúc hắn chuẩn bị đi qua đây thì thả Mark ra. Sau đó thì cứ hành động theo kế hoạch.

  -  Cháu nhớ rồi, thưa trưởng làng - Chàng trai trẻ với mái đầu trắng và cặp mắt lanh lợi gật đầu một cách chắc chắn.

  -  Cả làng trông cậy vào cháu đấy, TaeYong! Chúng ta....phải giết hắn.

     Nắng chiều ngày một gay gắt, nhưng Ten có vẻ không hề có ý định dừng cuộc đi săn khi suốt cả ngày hôm nay vẫn chưa săn được con thú nào gọi là xứng đáng được trưng bày trong bộ sưu tập của hắn. Ngồi trên lưng ngựa đi sâu hơn vào trong rừng. Trong lúc ung dung ngó quanh quất, hắn vô tình phát hiện ra một đốm vàng lấp lánh luồn trong bụi cỏ. Không mất một giây suy nghĩ, hắn gương súng, nhắm chính xác và bóp còi.

     ĐOÀNG !!!

     Tiếng súng vang lên khô khốc. Đốm vàng nằm bất động trong bụi cây phía trước. Hắn nhếch mép rồi nhanh chóng thúc ngựa đến đó. Vén đám cành lá vướng víu một cách mất kiên nhẫn, đôi mắt hắn sáng rực hẳn lên khi thấy một con thú với bộ lông màu vàng ánh kim lấp lánh đang thoi thóp dưới phát súng vừa rồi của hắn. Quả là thú quý hiếm! Thật không uổng công hắn kiên nhẫn từ sáng đến giờ. Không chần chừ thêm nữa, hắn cúi xuống định bắt con thú mang về thì bất ngờ đâu đó vang vọng một chất giọng trung tính đang kêu gọi tên ai đó.

  -  Mark! Mark! Em đang ở đâu? Mark!

     Chất giọng khiến hắn không khỏi tò mò, dẹp chuyện con thú qua một bên mà hướng mắt về nơi phát ra giọng nói. Tiếng cành lá loại xoạc dao động tiến gần về phía hắn, dần dần xuất hiện trong màn xanh rừng rậm ấy là một cậu bé người nhỏ nhắn, mái tóc trắng lấp lánh dưới ánh sáng chiếu mờ nhạt, màu trắng ấy còn đẹp gấp trăm ngàn lần màu lông của con thú vô dụng đang nằm vật ra dưới chân hắn. Hắn cứ đứng ngẩn người cho đến khi cậu nhóc chạy đến ngồi thụp xuống ôm con thú vào lòng mà rối rít.

  -  Mark, em không sao chứ? Cố lên nào! Ta sẽ đưa em về ngay đây!

     Đoạn, cậu nhóc ngước nhìn hắn, thoáng chút bất ngờ. Ánh mắt dần chuyển sang sợ hãi khi nhận ra con người luôn tỏa ra sát khí đang đứng trước mặt mình. Nó bắt s đầy cất giọng van nài mà bất kì một con người bình thường nào cũng không có khả năng từ chối.

  -  Tôi xin ngài, xin hãy tha cho Mark! Nó là con duy nhất còn sót lại trong giống hoàng kim thổ mẫu mà làng chúng toi đang nuôi dưỡng, xin ngài hãy tha cho nó....

  -  Con duy nhất - Khoé môi Ten cong lên thành một nụ cười rùng rợn - Thế thì ta càng phải có được

     Cậu nhóc có vs hoảng sợ, níu lấy gấu quần Ten, giọng nói càng thêm phần khẩn thiết.

  -  Không được đâu thưa ngài! - Nó bắt đầu nức nở - Nếu ngài muốn, ngài có thể dùng sinh mạng của tôi thay cho Mark, xin ngài đừng....

     Chỉ nghe bấy nhiêu thôi tim Ten đã nhảy cẫng lên như bắt được con thú quý hiếm. Nhưng hắn đã kiềm chế được niềm vui đó.

  -  Tên ngươi là gì ?

  -  Lee Tae Yong. - Nó nhìn mắt sợ hãi, nức nở lí nhí trong cổ họng

  -  Là ngươi nói đấy nhé! - Hắn hạ giọng, trong lời nói còn ẩn chứa chất đểu cáng khiến những tên lính theo hầu cũng phải lạnh sống lưng. Hắn nhảy lên ngựa quay đầu bỏ đi - Mang nó về cho ta.

     "Cuối cùng cũng dụ được hắn, rồi hắn sẽ phải trả giá"
     .
     .
     .

     KENG !!!

     Tiếng lưỡi dao chạm sang đánh keng đầy sắc lạnh.

  -  TaeYong! Tại sao? - Ten gân giọng, cậu chữ nghệ ứ nơi cổ họng, dùng mọi nỗ lực để kiềm chế con giận dữ đang cuồn cuộn dâng lên. Tay trái siết chặt cổ tay nó, tay phải bóp cổ nó, dùng cả thân người kìm kẹp nó dưới sàn.

  -  Giết tôi đi - Tên hầu cận vẫn ngoan cố, chấp nhận cái chết, quyết không khai nguyên nhân phản bội.

  -  Được thôi! Giết em thì rất đơn giản. Nhưng e can tâm để cả làng chết trong biển lửa hay sao? - Ten dường như đã đến giới hạn của mình, sát khí bao quanh dày đặc, gần như chẳng còn chút nhân tính nào nữa.

  -  Ngài định làm gì? TaeYong bất đầu tỏ ra sợ hãi.

  -  Định làm gì à? Chẳng phải chinh cái làng thối nát ấy gửi em đến đây ám sát ta sao? Vì an nguy của bản thân, ta làm sao có thể để chúng tồn tại được?

  -  Đủ rồi! Nếu không phải vì ngài bấy lâu đánh thuế nặng, chiếm đoạt tài sản vô cớ, đốt rừng săn thú làm ảnh hưởng tới mùa màng khiến chúng tôi sống không bằng chết thì chúng tôi đâu phải phản động thế này! Dù ngài có đốt cả làng tôi thì làng khác cũng sẽ nổi dậy thôi! - Nước mắt nó ứa ra, nó dành hết cam đảm để gào vài mặt hắn, xả mọi nỗi uất ức mà nó đã phải luôn cam chịu suốt quãng thời gian hầu hạ hắn - Nếu ngài không áp bức dân làng đến như thế thì...thì...cha mẹ tôi...gia đình tôi đã không....

     Nước mắt nó giàn giụa và cổ họng nghẹn đắng.

     Tên nới lỏng nắm tay đang siết cổ nó, trong lòng cam thấy một chút xót xa. Hắn không biết mình đã gây ra những chuyện như thế. Hắn chỉ đơn giản đánh thuế nặng để lót túi một mờ rồi dùng để mua mấy con thú quý hiếm từ các nước láng giềng khác, thỉnh thoảng dạo quanh mấy ngôi làng, thấy con thú nào vừa mắt thì tiện thể mang đi, hôm nào hứng lên thì vác súng vào rừng đi săn, săn không được thì nổi điên đốt rừng lùa thú. Chỉ đơn giản vậy thôi! Chỉ đơn giản vì cái sở thích quái dị của hắn.

     Nhưng dù có như thế hắn cũng không cho phép bất kì ai phản bội hắn. Nếu hận hắn như vậy tại sao không ngay từ đầu ám sát hắn đi? Tại sao phải ở bên cạnh hắn? Tại sao phải đợi đến khi hắn yêu nó đến thế....

  -  Muộn rồi! TaeYong ah! Ta có thể bỏ qua cho làng của em, nhưng tội phản bội, ta tuyệt đối không thể tha thứ! Người đâu!

     Ten ngồi lại một mình trong căn phòng trống trải, để bọn lính lôi người hắn yêu quảng vào nhà giam. Hắn thậm chí không quay lại nhìn nó lấy một lần. Hắn không thể biết được đôi mắt đó đã nhìn hắn đau đớn đến nhường nào, một đôi mắt ẩn ngàn lời xin lỗi.

     Mặt hắn gục xuống, nước mắt bất chợt nhỏ lên đôi bàn tay siết chặt

     "TaeYong, nếu em không yêu ta, ta sẽ bắt em phải trả lại tất cả. Trả lại đi TaeYong! Trả lại ta tình yêu đã dành cho em suốt thời gian qua đi!"
     .
     .
     .

     Mấy ngày sau.

     Cộp...cộp...cộp...

     Tiếng đế giày gõ lên nền nhà ẩm mốc văng vẳng ngày một gần trong lối đi dẫn xuống nhà giam.

     TaeYong liếc mắt nhìn lên khi nghe thấy tiếng khoá lạch cạch, giật mình khi nhận ra con người vừa bước vào không phải tên lính mang thức ăn hằng ngày. NÍ vẫn gương mắt đăm đăm nhìn hắn mà dường như không hề có ý định phản ứng hay nói một lời nào.

  -  Em ốm đi nhiều quá! - Hắn bước đến ngồi xuống trước mặt nó, đưa tay miết nhẹ gò má rồi ra vẻ xuýt xa

     Nó quay mặt đi, đôi mắt ánh lên sự khinh bỉ thấy rõ.

  -  Em đang coi thường ta sao? - Nó vẫn không thèm nhìn lấy hắn. Hắn chỉ biết thở dài rồi buông ra mấy lời sặc mùi giả tạo - Phải, ta đáng bị như thế. Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều. Em nói đúng, ta đã sai. Ta đã cho giảm thuế, mang trả lại hết những gì ta đã chiếm đoạt của dân làng và còn cho trồng rừng lại nữa. À, ta còn cung cấp lương thực cho mọi người trong giai đoạn thất màu nữa. Em thấy ta làm như thế có được không?

     TaeYong quay sang nhìn hắn đầy ngạc nhiên, như thể không dám tin vào tai mình những gì hắn nói.

  -  Em không tin sao? Ta có thể lấy địa vị bá tước của mình ra thề, những gì ta nói với em đều là sự thật - Hắn đưa hai ngón tay ra làm động tác thề thốt, mặt thì ra vẻ ngay thơ vô (số) tội.

     Nó vẫn còn phân vân lời hắn nói, khẽ chua mày đăm chiêu một lúc. Lát sau, đôi chân mày dãn ra, nó ngước mắt nhìn hắn, cười nhạt.

  -  Nếu được như vậy thì thật lòng rất biến ơn ngài.

  -  Đừng vội mừng TaeYong.

     Tim nó giật thót khi chất giọng dịu dàng ban nãy trở lên đắc quánh. Mắt hắn quắt lên vẻ gian xảo và môi nhếch lên một nụ cười đến rợn tóc gáy.

  -  Vì mấy việc làm công đức đó mà ta phải thả gần hết số thú cưng mà ta yêu thích nhất - Hắn vừa nói vừa nâng cằm nó lên, nhìn xoáy vào đôi mắt nó - Vì vậy, để bù đắp những tổn thất cho ta.... - Hắn ghé sát vào tai nó nói thật chậm rãi từng chữ một - ....em phải trở thành thú cưng của ta, TaeYong ah!

     ~ End Flash Back~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top