Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 10: CÔ CÒN GÌ GIẤU EM NỮA CHỨ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Warning; chap này chỉ mang tính chất cầu nối, cộng thêm vì chưa đụng vào bút viết văn bách hợp cả năm trời nên chap này thực sự tệ hơn mấy chap kia 3,14 lần. Nếu bạn nào cảm thấy hụt hẫng thì tớ xin lỗi.. và HAPPY NEW YEAR~ dù gì cũng đừng quên hóng truyện của con đỗ nghèo khỉ lười biếng này nhé ❤️🧡💙

-----------

Tôi vội lấy ngay bộ đồ gần nhất và bay thẳng đến chỗ cô Thoa. Khi tới nơi, tôi thấy cô đứng với một người đàn ông, thấy tôi, cô liền kéo ngón tay nhỏ bé của tôi lại:
- Ủa em tới đây để đưa điện thoại cho chị hả?
Tôi nhìn cô căm phẫn, người tôi cứ nóng rực hết cả lên, lòng tự trách mình " sao mình lại không biết điều này từ trước????"
Cô thấy tôi có biểu hiện kì lạ bèn bảo người đàn ông đó đi một lúc, rồi quay sang nhìn tôi bảo:
- Em sao đấy..?
Tôi mở điện thoại lên, đập vào mắt cô là dòng nhật kí năm xưa mình đã viết vào điện thoại:
- Em biết điều này là xấu nhưng..
- Sao em lại xem nhật kí của chị????
Cô Thoa la toáng lên, từ hoảng hốt cô chuyển sang tức giận, rồi khi đã hoàn hồn lại, cô giật lấy chiếc điện thoại và nói:
- Thôi được rồi...
- Cô còn gì giấu em nữa không??? Mau nói đi!!
- Em bình tĩnh nào. Em đã đọc đến đâu rồi?
- Thực ra.. em chỉ mới đọc một tí của cái ngày hôm "ấy" thôi..
- Thế là em chỉ mới hiểu được một phần. Một tí nữa về chị sẽ giải thích với em, bây giờ em về đi, chị thực sự có việc gấp lắm!! Tin chị, được chứ?

Gương mặt cô ấy lúc bấy giờ thực sự nghiêm túc, tôi thầm nghĩ trong đầu " đáng lẽ chị ấy phải cảm thấy có lỗi chứ nhỉ?.. sao lại..? Nhưng có vẻ bây giờ chị ấy đang gấp thật. Dù gì chuyện đã qua rồi, quan trọng là hiện tại.. Có lẽ mình nên.. "
- Okay.. em tin chị.. Nhớ về sớm đó.. còn không chị sẽ mất cả... em và chiếc điện thoại này 🙄

Cô ấy cười mỉm, xoa đầu tôi:
- Để chị gọi tài xế riêng của chị chở em về, tài xế này là nữ nhân, thêm nữa còn quen chị. Chị không an tâm cho em về một mình
- Chị à.. em hơn 20 mấy cái xuân rồi đấy..
- Còn chị hơn 40 cái xuân rồi đấy! Nghe lời chị! Không cãi!- cô gừ lên

Tôi sợ quíu người lại " máaa, đáng sợ vãi.. đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.. bây giờ với trước đây chị ấy vẫn giữ nguyên cái bản tính đáng sợ ấy 🥺 "

Lúc lên xe, tôi thấy cô ấy đang đứng đàm phán gì đấy với một người đàn ông to cao với bộ vét đen, mặt khá nghiêm túc. Tôi kiểu " trời ơi.. chị ấy thực sự là ổn đấy chứ?.. Người đàn ômg kia có vẻ.. " Thế rồi trong chớp mắt, cả hai người vượt khỏi tầm mắt của tôi.

Trên đường đi tôi có nói chuyện với chị tài xế một chút:
- Chị ơi.. người đàn ông lúc này là ai.. chị biết không?
- Người đấy hả? Là cha cô ấy, chị đang làm tài xế riêng cho nhà của cô ấy đấy em. Có vẻ hai người đang cãi nhau về chuyện gì lớn lắm..
- Thế ạ? Chị có biết khi nào cô ấy về không ạ?
- Chị cũng không rõ nữa em, cô ấy nói có gì sẽ gọi chị. À quên nữa, đây là số của chị * đưa danh thiếp *, cô ấy bảo có gì em cứ gọi chị
- Ơ thôi ạ.. em không muốn làm phiền chị..
- Em cầm đi, không cô ấy dỗi đấy, chị dỗ không được đâu 🤦🏼‍♀️
- *phụt* 40 mấy rồi còn dỗi í ạ???=)))) Hề hước vậy
- Ừ đấy.. riết cũng quen thôi em, nhìn cô ấy lúc nào cũng đáng sợ hết nhưng thực chất bên trong yếu đuối vô cùng.
- À.. ra thế..
- Em bao nhiêu rồi?
- Dạ 26 ạ
- Ơ trẻ thế? Em là em họ của cô ấy hả?

Tôi tính trả lời sự thật rằng tôi là học trò "cũ" của cô ấy, nhưng sợ bị hỏi thêm nên thôi, đành gật đầu bảo đúng, nhanh chóng chuyển sang chuyện khác
-
-
Thế rồi tôi và cô gái đó nói chuyện một lúc, đã tới khách sạn rồi. Tôi lên phòng, nghỉ ngơi một lát, chợt tôi nhận ra:

- Ủa?? Thế bố chị ấy sang này làm gì?? Lại còn có hẳn tài xế riêng bên này?? Chết thật chứ sao mình không mảy may nghi ngờ gì vậy?? Trời ơi 26 tuổi đầu mà như đứa con nít 6 tuổi.. Khoan đã.. vậy chị ấy còn dấu mình điều gì nữa đây?--

Tôi nhấc điện thoại lên, gọi cho người cô năm xưa là " mẹ nuôi " của tôi - cô Thảo:
- Alo Linh à.. gọi cô có chuyện gì không? Lâu rồi con mới chịu gọi cho cô đó
- Dạ.. con chỉ muốn hỏi vài chuyện về cô Thoa ở trường mình năm xưa í.. giờ cô ấy ra sao rồi ạ?
- Hmmm.. cô ấy nghỉ dạy ở trường lâu rồi, cô cũng không rõ lí do nhưng nghe nói là cô ấy sang nước ngoài đoàn tụ gia đình thì phải. Con tính về thăm trường hả?
- Hì.. dạ giờ thì chưa về được nhưng con sẽ cố về~ con cảm ơn cô nha, con nhớ cô lắmm ❤️ giờ con có chuyện một tí, hôm sau con lại gọi tiếp cô nhae

Nói rồi, tôi cúp máy. " Đoàn tụ gia đình " sao? Hmm.. thường thì tầm phụ nữ U50 như cô Thoa thì chỉ đi đoàn tụ với chồng thôi:v nhưng cái tầm này thì chả có chồng được đâu, còn nguyên một cục nợ đợi cô chịu trách nhiệm đang ngồi đây cơ mà?? Thế chỉ có nước đoàn tụ với cha mẹ hay anh em gì đó thôi. Hmm.. Có khi nào người đàn ông ban nãy là anh trai của cổ không?? Nhìn trẻ vậy mà??
Tôi lại mở điện thoại cô ấy lên.. khoan... người hình nền này là ai thế??
Cô ấy chắc chụp chung với gia đình rồi.
Lúc ấy nãy giận đến mờ mắt, chả còn nhớ gì nữa.. cố nhìn mặt người đàn ông đó một tí thì bây giờ đã tìm được trong này rồi..
* tiếng điện thoại tôi run *
Ủa chết cha, ai đây. Số lạ mới chết chứ..
Thôi cứ nghe xem:
- Alo, ai đấy ạ?
- Alo, đây có phải Linh không?
- Vâng, có gì không ạ?
- Mày có về không thì bảo??
- Mẹ đấy à?? Sao lại dùng số này??
- Mày mà biết tao gọi thì tới khi mày lấy vợ mới bắt máy.  Chị sui đang tức điên lên vì mày đó biết không??
- Rồi liên quan gì đến con @@ con có làm gì sai đâu
- " Không sai " gì cơ?? Mày đột ngột bỏ nhà đi rồi bảo không cưới là không cưới là đúng à??
- Con thấy nó đúng và trước giờ là vậy. Con đủ lớn để độc lập về chuyện hôn nhân, tình cảm. Con cũng đủ tài chính để tự lo cho mình. Đừng ép con được không?
- Hai đứa vừa cãi nhau gì à?? Sao lại đột ngột thế??
- Không hẳn.. chỉ là.. "không cảm thấy hợp nữa".
- Đùa?? Hai đứa yêu nhau bao lâu rồi mà đùng một cái lại " không thấy hợp nữa " là như nào??
- Thực ra từ trước giờ là vậy..
- Ý mày là sao????!
- Coi như con chưa nói gì đi. Có gì để sáng mai chứ giờ con không về được. Thế nhé, mẹ cũng không tìm được con đâu. Mai con sẽ gọi lại mẹ. Thế nhé. Thôi giờ con có người khác gọi rồi, con cúp đây.

Lại 1 số lạ nữa =,= có khi giờ ba gọi không nhỉ? Thôi cúp đi, má dặn nếu người ta cần mình sẽ gọi mình lại, khỏi bắt máy hehe.

Giờ đi tắm~ nằm nhà đợi cô về xơi~ Mà đồ ở đâu nhỉ? Hmmm.. mượn tạm đồ cô mặc hihi~

-
-
* Insert meme one iternity later
*le đã tắm xong
Ayooo~ tắm ở phòng có mùi ngừ iu thích toáaa

Cơ mà.. haiz.. giờ phải giải quyết đống luận nữa kìa.. lấy lap ra làm thôi. "

Rồi cứ thế tôi làm từ đó tới 1h sáng.
Tự dưng tôi giật mình: Ơ ơ.. đã 1h sáng rồi à.. Bảo về mà đi overnight như này à 🙃. Điện thoại lại ở đây, biết gọi thế nào đây..
à đúng rồi mình còn số của chị tài xế nhà cổ mà. Gọi thử nhỉ..? Không biết gọi giờ này có phiền quá không nữa..

- Tút.. tút.. alo, cho hỏi ai đấy ạ?
- Dạ.. em là học si.. à là em họ của chị Thoa ấy ạ. Cho em hỏi, từ nãy đến giờ chị ấy có liên lạc với chị không ạ?
- Không em ơi, cô ấy bảo tự về, không phải cô ấy về rồi à??
- Ơ ơ??! Cô ấy có nhà bên này hả chị
- Đúng rồi em, cô ấy sinh ra ở đây mà. Em làm em họ của cô ấy mà lại không biết à??
- Ờm... ( chết cha giờ sao ) chị ấy nhận em làm em họ vừa mới vài tháng đây thôi chị ơi, lúc trước em gặp chị ấy lần đầu ở Việt Nam  nên không biết rõ.. Nói chung chuyện hơi dài, có gì em giải thích sau chị nhé (hết ý để bịa rồi). Nhưng ngoài số điện thoại ra còn liên lạc với chị ấy bằng cách gì nữa không chị??
- Chị chịu.. cô ấy cũng không sử dụng mạng xã hội.. mail cũng không.. Hay nếu gấp quá thì cứ tới nhà đi em. 2 ông bà chủ của chị thân thiện lắm.
- Ơ thôi... cũng không g—
- Nàoo nàooo, không phải ngại. Tận 1h sáng còn gọi hỏi như này chắc hẳn phải có việc gì quan trọng. Giờ đi luôn không em?
- Không được đâu chị ơi:( giờ bên đấy đang ngủ, em vào lại tưởng trộm thì có.
- Hmm.. thôi tuỳ em vậy. Thế mai chị đón qua nhé. Chị cũng ngủ đây. Chào em.
- Vâng..

Trời ơi ngủ là ngủ như nào..? Tự dưng lòi ra chuyện cổ là Mỹ Kiều vậy?? Trước giờ cổ có nói ai đâu, mà cũng chả ai biết. Rồi mai lại phải về cái nhà của nợ đó nữa. Haiz.. thôi kệ đi. Ngủ đã, không mai mắt thâm cô Thoa lại hỏi đi chơi với em nào tới khuya vẫn không ngủ 🤷🏼‍♀️

* Sáng hôm sau *

* chuông điện thoại *

- Damnnn.. mới sáng sớm mà ai gọi thế?? Vừa chợp mắt được có tí..
- Con kiaaaaaa. Dậy chưaaaaaa?? Giáo sư sắp vô lớp rồi đó?!!
- Giáo sư nào...
- Máaa, mày còn đang ngủ đấy à??! Hôm nay có tiết đấy!! Giáo sư này khó lắm, không cúp tiết được đâu. Mà mày trước giờ cũng đâu phải dạng hay cúp tiết??!
- ..
..
..
MÁAAAA CHẾT TUI, hôm nay là thứ 2!! MrXX khó tính lắm í. Đợi tao xíuuuu. Giờ cúp máy đây.
Chết thật chứ.. không đem đồ.. thế là phải mặc đồ của cô à..? Có vài bộ mặc được thôi.. ngủ thì mặc gì cũng được chứ đi học thì..
* lọt vào tầm mắt *
Hết cách rồi..

- Trời ơi Linh ơi.. giờ mày còn chưa đến à??.. Chết thật chứ gọi không nhấc máy..
- Em chào th-- hả thầy chưa tới hả?.. * hổn hển * Heiii, con đỗn lì kia sao mày không gọi tao sớm hơn???
- Gọi nhưng có bắt máy đâu.. lên nhanh điii. Mà mày mặc đồ cũ hôm qua đấy à..? Ở dơ thế?..
- Có muốn đâu.. Hơi hôi xíu thôi.. Thôi bỏ qua đi.. Thầy vô rồi, xít vô đi cho tao ngồi.

* rengggg * * khi tan học *
- Ei đi học về rồi mày đi đâu?
- Tao cũng chả biết. Giờ tao kiểu không nơi nương tựa luôn á. Hay về nhà này nhỉ?
- Không được.. nay bồ tao sang nhà chơi~ Mày cũng có bồ mà, sao không về với bồ í.
- Bồ khỉ gì-- Aa, chị!!

Lại chiếc xe đêm qua đưa tôi về khách sạn, cũng cùng là một con người đó. Cũng cùng một giọng điệu trêu chọc tôi:
- Sao rồi em gái. Giờ đã đi qua thăm nhà được chưa?
- Bây giờ hơi..
- Nào nào đừng ngại. Nhanh lên nhà bao việc em ơiii *kéo tôi vào xe*
- Dạ dạ..

Thâm tâm tôi lúc bấy giờ có hơi trống rỗng, kiểu nửa muốn nửa không.. Nhưng khi tôi còn chưa kịp nghĩ, cô ấy đã kéo tôi lên xe và an toạ chỗ ngồi của mình. Bạn tôi có hơi chút ngỡ ngàng, nhưng có vẻ nó thấy tôi hơi "tự nguyện" nên cũng không lo lắng gì mấy.

Đến nhà rồi.. Không ngờ nhà cô ấy to thế.. Biệt thự chứ đùa??! Nhưng cũng không to bằng tội bỏ mình về nhà không nói một câu hôm qua của cô gì gì đó. Ba mẹ cổ lại ở đây nữa chứ.. Nói sao bây giờ?!!

Đứng chần ra như thế được một lúc, trước mặt tôi là một người phụ nữ tầm U60, nhưng vẫn còn "mặn mà" lắm. Có nét gì đó hao hao cô Thoa, đặc biệt là chiếc răng khểnh ấy! Trên người khoác lên một chiếc đầm đỏ nhung, dài tới đầu gối, rất thánh thoát, lại có một miếng khăn choàng gió màu đen. Gu thẩm mĩ cũng không tệ nhỉ?.. Cô ấy chạm nhẹ vào vai tôi, hỏi:

- Ơ, cháu tìm ai thế?
- Ơ ơ cháu chào cô ạ. Chàu đang tìm.. tìm đường ấy ạ, nhưng lại bị lạc nên đứng im một chỗ suy nghĩ đường đi.. Không có gì đâu ạ..

Tôi ngại ngùng chạy ra đằng xa, nơi chị tài xế đang đỗ xe. Tôi nhảy vọt vào xe:

- C.. chị ơi em chưa sẵn sàng..
- Sẵn sàng là như nào em ơi?? Có làm gì đâu mà không sẵn sàng??
- E..em..
- Thôi được rồi, để chị dắt em đi.
- Thôi chị ơiii!! * ngồi lùi lại *

Chị ấy đi ra khỏi xe, đưa tay vào kéo tôi ra:
- Trời ơi, chị chưa thấy ai như em ấy. Chị đang cố giúp em màa
- Nhưng.. *nhắm mắt lại* *thở sâu vào* thôi được rồi. Em sẽ vào a..

Tôi lại đứng trước cửa biệt thự lần nữa. Rồi vẫn chạm mặt người phụ nữ đó:

- Cháu.. vẫn chưa tìm được đường hả?
- À không.. cháu tìm ra rồi ạ. Đúng là nhà này. Cháu.. muốn tìm người tên Kim Thoa ạ.
- Kim Thoa?.. Ý cháu là Therese hả?
- ????:D

Tôi mở căng mắt ra, nhìn một lúc, thấy tôi có vẻ hơi lúng túng, chị tài xế liền để xe ở đấy rồi đi vào.

- Chào bà chủ ạ. Đây là người em thân thiết quen biết với cô chủ Therese. Chả là có chút chuyện muốn nói gấp với cô chủ nên mới phải tới đây.
- À thế à.. Con bé xinh xẻo như này, nó muốn làm quen cũng phải *người phụ nữ ấy nở một nụ cười khó hiểu, lấy tay che lại miệng*, *vén tóc tôi sang một bên*. Cháu cứ vào nhà ngồi, cô sẽ kêu bé con gái của cô xuống.

Rồi hiểu ha, "đoàn tụ gia đình" là chính xác rồi. Cô Thoa khó đoán thật ấy. Gặp nhau phải hỏi cho ra nhẽ chứ không thể dấu mình quá nhiều chuyện như này được..

- Therese ơiii, xuống có em nào gặp nàyyyyy

Đôi chân thon dài của người con gái "tội lỗi" ấy bước dần xuống chân cầu thang, nhìn tôi. Cô ấy có hơi bất ngờ một xíu, có vẻ muốn lãng tránh nhưng mẹ cô ghé tai cô nói điều gì đấy, làm cô ấy đi thẳng tới bàn, ngồi đối diện tôi:

- Em đấy à? Tới gặp chị có gì không? * cô ấy vừa nói, vừa đưa mắt ra hiệu với tôi *
- À.. chỉ là em muốn bàn với chị một số công việc về.. về.. *nhìn trên tay là đống tài liệu về y học đang dở* về chương "cơ thể sinh lí con người" hôm qua em có hỏi chị ấy.. Không biết chị có phiền nếu..

- Được em!! Lên phòng rồi mình bàn cho tiện em nhé!! * cô ấy cười, kiểu đang khen tôi giỏi các thứ *

Thế là cô ấy nắm tay tôi lên phòng, chả hiểu.. đi với cô miết chắc tôi loạn não hết@@

Vừa vào phòng đã khoá cửa, nhào vào ôm hôn tôi tới tấp:
- Eeee.. em khưa khay đòooo ( heiiii em chưa thay đồ )
- Nhớ em quá cục cưngggg của chị 🥺 * mếu máo các thứ* * lại sờ khắp người tôi* *hôn lên chiếc môi căng mọng thiếu hơi người cả tối qua*

- Nào nào, ngồi immm. Ba mẹ chị lên có mà chết em. *cố đẩy ra*
- Ba mẹ chị thoáng lắm em ơi~
- Nhưng chị phải giải thích tưởng tận cho em nghe đã??!! Thực sự có quá nhiều thứ xảy đến với em về chị trong chưa đầy 1 ngày?? Không giải thích là không xong với em đâu!!

Cô ấy nghe liền gài nút áo lại, chỉnh chu lại quần áo rồi đưa tay lên trước mặt tôi:
- Có đem điện thoại cho chị không?
- C..có chứ? Đây chị.. ( đáng lẽ không đưa đâu nhá, thất hứa mà. Thương lắm mới cho lại đó🙄)

Này nhé, em đọc cái tiêu đề của cả quyển nhật kí điện tử này đi.

"Định mệnh đã bẻ cong tôi như nào?"
-
-
-
- Thật hả chị?-- Con nít vậy sao?--
- Thì viết từ nhỏ xíu.. chuyển từ giấy sang điện thoại kia, điện thoại kia sang điện thoại này =,= kệ đi, quan trọng là em hiểu từ "định mệnh" ở đây là gì không?
- Hmm.. chung quá.. thôi chị giải thích đi
- Nghe kĩ nhé. Chuyện là.. *phụt* ớ!! Sao lại mất điện rồi??!

- Hai đứa con có sao không??? _ mẹ cô ấy xông vào phòng, chiếu flash vào hai thân thể đang ngồi bệch xuống sàn.. nửa mặc nửa không.. có vết cấu xé một chút..

Cả 3 đều im lặng một khoảng..

- Xin lỗi đã làm phiền hai đứa.. hihi
- Không như mẹ nghĩ đâu mẹ ơi!! Mẹ.. mẹ!!!
*đóng cửa*

Thôi rồi đó. Muốn nghĩ sao tuỳ mom=,=

- Ơ ơ em sao chúi vào lòng ngực chị thế?
- Em.. em sợ bóng tối lắm.. đ..đừng bỏ em.
- Mèo nhỏ của chị cũng có những khi yếu đuối như này à.. chị tưởng em chỉ yếu thế khi nằm dưới thân chị chứ?

Thân tôi run cầm cập, vì tôi mắc chứng sợ bóng tối thật. Tôi ôm chặt cô ấy rồi nhắm mắt bịt tai lại. Tôi lại quá suy nghĩ về câu chuyện đó của cô ngay lúc ấy nữa.. thực sự không ổn tí nào..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top