Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tears

Sáng ngày hôm sau, đúng 9 giờ sáng, Kang dậy sớm hơn những ngày nghỉ bình thường, là vì có một cái con bạch tuộc cứ kéo chân anh. Hôm qua anh quyết phải đưa cô ta đi bệnh viện để khám một lần, dù người chuẩn đoán cho cô ấy là bạn thân của cô ta nhưng đối với bệnh tật hay là những chuyện quan trọng, vẫn là nên tin những người có chuyên môn không có bất cứ quan hệ nào với bản thân.

Anh ăn mặc đàng hoàng xong rồi gọi cô từ bên phía hàng rào của anh. Cái nón quai bèo từ dưới đứng lên, làm anh giật mình nhưng không thể hiện rõ trên gương mặt.

"Đi."

"Không đi."

"Sợ bạn cô đoán sai bệnh tình của cô à? Làm mất mặt bạn của cô?"

"Chứ không phải anh muốn biết chính xác ngày tôi ra đi để tiễn tôi một đoạn trước hay sao?"

"Cô...! Hah... được, coi như đi lấy lời khuyên từ một bác sĩ khác. Lời hứa lần trước coi như bác bỏ, tôi thắng cô đi bác sĩ, đồng thời sẽ ăn với cô một bữa."

Hai con người đã qua cái tuổi hai mươi vậy mà chỉ vì chuyện đi bệnh viện hay không lại đứng cãi nhau gần nữa tiếng đồng hồ. Doha không phải là bác sĩ hay y tá, cô đơn giản chỉ là người làm trong viện nghiên cứu, là một người tìm kiếm và lưu trữ hồ sơ bệnh án, data của bệnh nhân trong ngành nghiên cứu.

Dù không gặp trực tiếp bệnh nhân nhưng cô thừa biết khi bị bệnh là như thế nào, thật sự rất nhiều sự bắt buộc, không hề thoải mái. Cho dù là đồng ý đi bệnh viện một lần nhưng cô không khỏi lo lắng, trong phòng chờ gọi tên, hai tay cô không ngừng hoạt động, ngón tay cứ cào xé nhau.

Lúc đó cũng vậy, là cô đang ngồi chờ kết quả, tâm trạng khác lúc này, kiểu này chỉ làm cô ghét bệnh viện thêm thôi. Với lại vì chưa ăn sáng cho nên Doha được kiểm tra tổng quát, lấy máu và nước tiểu để thử nghiệm. Sau khi để cô lại trong bệnh viện một mình, hàng xóm của cô cũng biệt tâm biệt tích.

"Doha Han."

Tên của cô được gọi rồi! Doha đứng dậy đi vào phòng khám, thấy bác sĩ đang ngồi đánh máy tính với hồ sơ của cô trên bàn không khỏi làm Doha lo lắng. Cô ngồi xuống trước bàn của bác sĩ, hai tay để dưới bàn lo sợ đến chảy cả mồ hôi tay. Cô nhìn bác sĩ một lần, rồi chỉnh lại tâm trạng, chuẩn bị nghe kết quả.

"You're fine, you don't have cancer. I don't know what your doctors said but we can confirm that you don't have it, however, you might need surgery for your appendix. That must be the cause of your pain."

"Appendix...?"

"Right. It'll be a rather quick surgery, I suggest you set a day as early as possible."

Sau khi nói chuyện với bác sĩ thì cô cũng được thả cho ra về, cô không ngờ bạn thân của cô lại là người lừa cô về bệnh tình của cô sao?! Cô ra khỏi hành lang của bệnh viện, gọi một cuộc điện thoại về cho Hana, người chuẩn đoán bệnh cho cô. Cô muốn biết lý do tại sao bạn thân của cô lại làm như thế.

Khi kiểm tra những tin nhắn từ gia đình và bạn bè trong suốt một tuần vừa qua, cô nhận được một tin chẳng lành. Bạn thân cô đã ở bên người mà cô thầm thương cả thanh xuân, cô ta còn gửi tin nhắn xin lỗi với lý do là muốn cô có thời gian nghỉ ngơi. Doha không tin những gì mình đang đọc.

Cô liên tục gọi điện thoại cho Hana nhưng chỉ vào hộp tin của cô ta! Doha chưa dám đối diện với mẹ của cô, bà ta là người không thương hoa tiếc ngọc, biết những chuyện này sẽ cạo đầu cô không thương tiếc.

"I'm sending her to the hospital so that there's a legit reason for her to go back to Korea." Doha bất ngờ nghe thấy giọng của hàng xóm của cô.

"Chúng ta cần một lý do chính đáng để Doha không thể từ chối."

Doha chỉ là không cố ý nghe lén hàng xóm của cô nói chuyện, nhưng có thể đã làm anh ta khó xử. Cô chạy về văn phòng của bác sĩ, báo cáo kế hoạch làm phẫu thuật của cô, "I will soon go back to South Korea, I will schedule it with the doctors there. Thank you."

Cô thu gom đồ của bản thân rồi đi gặp cầu thủ Kang, cô không tính cho anh ta biết chuyện gì về mình cả.

"Xong rồi sao? Bác sĩ nói gì?"

"Không bị ung thư, cho nên tôi sẽ tìm chuyến bay về Hàn nhanh nhất có thể."

"Vẫn phải lấy thuốc sao?"

"Tôi bị kinh nguyệt cho nên bác sĩ đã kê thuốc giảm đau..."

Nhắc đến kinh nguyệt cả hai đều im lặng, Kang cảm thấy vẫn là không nên hỏi tiếp, với Doha thì... cô cảm thấy nhẹ lòng khi cầu thủ Kang tin vào lời nói dối của cô. Đơn thuốc này là giúp cô giảm đau, sau khi trở về Hàn sẽ lấy ngày để làm phẫu thuật.

Doha mua đồ về nhà làm thật nhiều món, bầy thật nhiều bia trên bàn. Những món mà cô không dám ăn, ngập trên bàn trước mắt của cô, có cả bánh ngọt mà cô thích. Sau khi dọn đồ ăn ra bàn, cô bắt thùng đứng nhìn hàng xóm.

"Đồ ăn dọn rồi, anh qua dùng bữa đi."

Kang ngồi trên bàn, vừa uống nước vừa xem các trận đấu quốc tế để chuẩn bị thi đấu cho đội tuyển Hàn Quốc. Anh suy nghĩ cả chuyến đi về nhà, cô ta chẳng nói gì, mặt nhìn rất buồn. Vì không phải là chuyện của mình nên đã không hỏi chi tiết. Qua nhà của Doha, cô ta dọn một bàn ăn thịnh soạn, một đại tiệc chứ không phải một bữa tối cho hai người.

"Không bị bệnh nên quyết định uống bia sao?"

"Anh chắc không biết bia ngon thế nào đâu nhỉ? Vì phải giữ sức khỏe và thể lực."

Nói rồi, cô ta nóc hết một lon bia, rồi tới lon thứ hai, "Uống chậm thôi."

Doha cứ đâm đâm chuyện bạn thân của cô đã làm, cô uống lon bia này tới lớn bia khác mà không ăn. Trong người nóng hừng hực làm cô tức điên mà không ngần ngại chửi Hana, làm cho cầu thủ Kang có một pha bất ngờ. Cô lấy điện thoại ra, bấm một file trên màn hình.

"Người như Doha, tôi phải làm rất nhiều cô ta mới đồng ý rời khỏi Hàn Quốc. Cậu nghĩ xem, ngay đến cả người cậu thích cũng bị cô ta mê hoặc, cho nên tốt nhất vẫn là liều mình gửi cô ta đi nước ngoài."

"Anh nghĩ xem, người như cô ta có nên xuống địa ngục không? Chỉ vì một người đàn ông, lừa là tôi bị ung thư rồi lừa tôi gom tiền tiết kiệm đi tới tận bên này! Người tôi tin tưởng nhất lại lừa tôi? Anh nói tôi nghe ý kiến của mình xem!"

"Tôi thì..." Kang thật sự muốn cho cô một lời khuyên.

"Cái thứ đàn bà trà xanh, chỉ biết lợi dụng bạn bè! Cái tấm lòng thành của cô ta tôi đem cho chó ăn là vừa! Đợi tôi về tới Hàn Quốc, tôi sẽ cho cô ta biết lễ độ! Nếu là cầu thủ Kang thì anh sẽ làm gì? Trả thù hay là chỉ im lặng?"

"Tôi thì..."

"Nếu là tôi thì sẽ trả thù. Tôi sẽ lập lên một kế hoạch hoàn hảo, sau đó sẽ dạy cho cô ta một bài học. Tôi là người hiền lành và lương thiện cho nên sẽ không làm cho cô ta mất việc, nhưng không có nghĩa sẽ không làm cô ta mất mặt. Sau đó thì.."

Kang bóp hai bên má của Doha, ra lệnh cho cô ta không nên cắt ngang mình mà nên lắng nghe nhiều hơn. Theo anh thì vẫn không nên trả thù, chỉ cần làm cho cô ta mất mặt rồi sống thật tốt thì có thể làm cho bạn của cô ấy ấm ức cả đời, Kang cũng khuyên cô ta không nên liên lạc hay qua lại với người như cô ấy, sau này nên chú ý một chút.

Doha nghe và hiểu những lời khuyên của cầu thủ Kang, nhưng không thể không buồn bực mà không khóc, "Anh cho tôi mít ướt cũng được nhưng tôi thích khóc... Anh cho tôi khóc một chút..."

Khóc làm cho con người thấy đau đầu, làm cho tim quặn lại, hai lá phổi cứ phải liên tục lấy hơi. Khóc mệt mỏi và đau như thế nhưng lại giúp con người cảm thấy tốt hơn sau khi khóc, cứ như trút bỏ hết gánh nặng hay phiền muộn trong lòng. Doha là người ít khóc vì rất giỏi giữ những cảm xúc bất bình trong người nhưng khi đã quá tải thì cô lại khóc không ngừng được.

Cả buổi tối, Kang chỉ ngồi nhìn cô khóc, thấy một chút kỳ diệu, chưa bao giờ thấy ai khóc như một đứa con nít như cô ấy. Anh không nói gì, chỉ im lặng và bình tĩnh mà chờ cô nín khóc.

Doha với tay lấy khăn giấy, "Tôi khóc xong rồi..."

"Tôi không khuyên cô trả thù, sống tốt hơn bạn của cô là được. Chuyện trở về Hàn, đã dùng hết tiền tiết kiệm thì nên tận hưởng kỳ nghỉ này, nghỉ ngơi cái não của cô một chút. Appendicitis, tôi đã lấy hẹn cho cô làm phẫu thuật, cô không đi tôi không cản, nhưng để bản thân thật sự bị bệnh vì một người bạn của cô thì quả thật... không thể nói được cô."

Doha ngạc nhiên, tròn mắt nhìn cầu thủ Kang, không ngờ anh ta đã biết tất cả, "Ai làm bạn gái anh coi bộ sung sướng nhỉ? Chả cần lo cái gì hết."

"Làm bạn gái của cầu thủ? Tôi nghĩ không đơn giản."

Doha cho anh hai ngón cái, "Chuẩn. Theo tôi thấy thì... làm người bình thường vẫn tốt hơn. Tự nhiên thành người yêu của người nổi tiếng, cái gì cũng phải cẩn thận, những cử chỉ hành động từ ngoài đời đến mạng xã hội đều sẽ bị nghe ngóng. Tôi yêu tự do, cho nên dù làm bạn gái của cầu thủ sướng cỡ nào thì... khó lắm, một người đơn giản như tôi kham không nổi."

Kang còn chưa tin cái người mới khóc hết nước mắt có thể nói chuyện như thế, "Người dễ khóc như cô, chẳng ai thích đâu, đừng nói là cầu thủ."

"Con người mà, chỉ có con người có thể khóc thôi, ngược đãi nước mắt làm gì?" Doha nhìn thẳng vào mắt của Kang, thế giới này ngày càng ngược đãi nước mắt, cho nên ai ai cũng nói AI sẽ làm tất cả cho con người, dùng lý trí nhiều hơn.

"Mỗi lần khóc mệt lắm chứ, tim thì quặn lại, não cứ nhưng ngừng hoạt động, đau đầu chết được, đã vậy hai lá phổi cứ cố gắng lấy hơi để thở, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra. Nhưng mà khóc xong lại thấy dễ chịu vô cùng, khóc nhiều thì..."

"Thì sao?"

"Thì chết ngang vì không ngừng khóc được. Khóc nhiều thở làm sao được? Người như anh chắc chưa bao giờ khóc nhỉ?"

Kang cảm thấy không thể nói lại Han Doha, cho nên xin phép ra về, "Về đây."

Doha cũng đứng dậy dọn dẹp bàn ăn, trong người bắt đầu cảm thấy lân lân, chắc mặt của cô lúc này rất đỏ rồi, "Tên của anh, là Lee Kang hay chỉ là Kang?"

Kang không trả lời, đây là lần thứ hai cô hỏi anh câu đó, không phải là anh không thích tên của mình, chỉ là chưa có ai hỏi anh bao giờ, "Tên tôi là Han Doha... một thành tích tuyệt vời của mùa hè."

Kang quay lại nhìn cô, đúng là đã xỉn rồi, nằm dài trên bàn, đứng còn không vững. Anh đi tới, vác cô qua vai rồi tiến đến phòng khách, quăng cô lên sofa rồi lấy cái khăn trùm qua đầu của cô. Không những là con ma đói mà còn là con ma rượu chè. Cô ta xếp hạng nhất rồi, có thể chọc điên anh, có thể nói lại anh, có thể làm anh mất mặt. Cô ta đứng hạng nhất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top