Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10. Gia Tộc Arthit

Nhà Arthit,

Tôi choáng ngợp như đang lạc đến một vương quốc xinh đẹp.

Không sai, tôi không ngờ gia tộc Arthit lại nguy nga đến vậy, thật không còn lời nào diễn tả..

Cả ngôi nhà nằm trên mảnh đất tuyệt đẹp.

Một hồ nước lớn nằm chính giữa biệt thự, mặt nước trong hồ chuyển động êm ả. Trong vườn, cây cối tươi tốt được sắp xếp thuận mắt, hệt như một bức tranh màu xinh đẹp.

Không gian kiến trúc bài trí xuất sắc, tạo ra cảm giác xa hoa, có một không hai trên đời.

Cánh cửa đồ sộ tự động mở ra,tôi theo Phop bước vào phòng khách của biệt thự, lúc này tôi mới biết, cảnh vật choáng ngợp ở ngoài vừa rồi chỉ là một phần rất nhỏ thôi...

Các thiết kế bên trong hoàn toàn có thể biết được phong cách của chủ nhân.

Phong cách hào nhoáng theo kiểu Âu, hoa văn trang trí phức tạp, hào nhoáng nhưng không phô trương, hoành tráng nhưng không kém phần tinh tế.

"Nơi này có ... bao nhiêu người ở ?"

Cuối cùng tôi đã biết được sức mạnh của đồng tiền. Một không gian rộng lớn thế này, chắc là ở được rất nhiều người. Tôi khẽ hỏi một câu, ánh mắt quay đi hướng về cánh cửa ở một góc.

Phop quay đầu nhìn tôi một cái, dường như liền trả lời: "Nơi đây chỉ có Mẹ và Bà của tôi ở, ngoài ra chỉ còn có những người làm thôi".

Tôi khẽ run lên... "Nói vậy là... anh không ở đây ư ?"

"Đây là nhà cũ , bình thường thì tôi cũng có về đây, nhưng phần lớn thì tôi ở tại biệt thự của tôi!" Lần đầu tiên Phop chịu khó giải thích với một người, thật là hiếm thấy.

Tôi nghe xong, không kìm được, hảaaa một tiếng..

Tuy biết rằng có tiền không phải là tội, nhưng phung phí như thế này thì thật là...,

Nếu đổi lại là tôi thì tôi sẽ không ở như vậy đâu vì tôi sợ cô độc.

"Thiếu gia ư, cuối cùng cậu cũng đã về, tôi đi báo cho phu nhân biết một tiếng." quản gia từ đâu bước lên trước, tươi cười chào hỏi.

Phop gật đầu rồi quay ngay sang tôi nói. "Đây là quản gia ở đây, em gọi bà ấy bằng vú Ning, bà ấy đã ở đây đã hơn 20 năm rồi."

Lời nói của Phop làm mọi người làm ngơ ngác nhìn nhau, đặc biệt là vú Ninh, tôi ngơ ngác nhìn..

"Vú Ninh, chào vú!"

Tôi cất tiếng chào một cách lễ phé

Vú Ning cũng ngạc nhiên vì không ngờ tôi lại chủ động chào hỏi một người làm như vú ấy, nên vú ấy vội vã gật đầu lại nói : "Vâng công tử, xin chào!"

Bà đã phục vụ ở đây rất lâu rồi, từ trước đến giờ chưa từng thấy thiếu gia đưa một ai về nhà, chỉ có Kang tiểu thư nhưng cô ấy thì cũng là chủ động tìm. Người trước mặt tuy là một chàng trai nhưng cậu ta trông thật đẹp, lại có vẻ dịu dàng, không có một vẻ kênh kiệu nào cả.., người này có quan hệ thế nào với thiếu gia thì mới được dắt về nhà thế này...

Vú Ning đang lạc trong suy nghĩ thì một giọng nữ trung niên uy nghiêm cất lên ...

"Phop à, con đưa ai về vậy?"

Tôi bất giác quay về hướng có tiếng nói cất lên.

Một phụ nữ ăn mặc sang trọng đang chậm rãi bước xuống cầu thang...Người gương mặt trang nghiêm không có một nụ cười, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn tôi dò xét.

Những người làm lần lượt cúi đầu rời đi, còn vú Ning thì đi tới đỡ bà ta bước đến.

Người này chính là Mẹ của Phop - Bella Campen

Bà ta chậm rãi đi tới, dáng vẻ thanh tao, ánh mắt luôn hướng nhìn về tôi có vẻ lạnh lùng....

"Phop, người này là ai ?"

"Mẹ, đây là Sira  !" Phop nhanh chóng trả lời, thẳng thắn giới thiệu ngắn gọn.

"Sira sao ?" Ánh mắt xoẹt ngang như dòng điện nhìn qua tôi, tuy không có vẻ tức giận nhưng kiểu nhìn xuyên thấu này khiến người ta rét run...

Hai người này, quả thật là rất giống nhau,đúng là hai mẹ con!

Bầu không khí nặng nề bao trùm cả ngôi nhà..

"Phop, sao lại đưa một người lạ tới đây để làm gì?" Ánh mắt bà ta tỏ vẻ khinh miệt của người thuộc tầng lớp quý tộc.

"Em ấy không phải là người lạ, mấy ngày này em ấy sẽ ở lại đây ." Phop trả lời.

Trong mắt bà ta hiện lên một chút kinh ngạc...

"Phop, con nói gì?"

Tôi cũng bất ngờ nhìn Phop , không biết rốt cuộc là anh ấy muốn làm gì.

Phop khẽ mỉm cười : "Mẹ, em ấy sẽ bên cạnh làm bạn với bà!"

Bà ta chuyển mắt nhìn sang tôi một lúc lâu rồi mới quay qua Phop nói

"Phop, mẹ thấy là con bận quá đến mức ăn nói mất hết phép tắc rồi. Cho đến làm bạn với bà sao ? Cậu ta dựa vào đâu chứ ?"

Câu hỏi của bà ta cũng là thắc mắc của tôi..

Phop thoáng nhìn tôi một cái, ánh mắt như đang cười: "Dựa vào việc em ấy biết đàn lại còn đàn rất hay."

Bà ta nghe xong, quay qua nhìn tôi hỏi:

"Cậu là là nghệ sĩ đàn piano sao ? Nếu thật thì chắc cũng tầm thường thôi nhỉ nên trước giờ tôi chưa từng nghe qua tên cậu ?"

Tôi ép bản thân phải nhìn thẳng vào đôi mắt của bà ta, nói :

"Tôi không phải là nghệ sĩ piano!"

"Vậy cậu là..."

"Tôi là diễn viên !"

Câu trả lời của tôi khiến bà ta thoáng giật mình chốc lát, một chập sau mới bình tĩnh, cau mày nhìn Phop với vẻ tức giận: "Phop, con đang tính chơi trò gì vậy?"

Phop chậm rãi nói...

"Mẹ, tuy em ấy là diễn viên nhưng em ấy chơi đàn rất hay !"

"Cho dù biết đàn thì làm sao?" Bà ta hoàn toàn không để tâm đến việc đó

"Tại con lại nghĩ rằng là bà sẽ thích cậu ta?"

Phop nhìn tôi một lại khẽ cười:

"Hãy thử xem, biết đâu lại có được !"

"Phop, con ..."

"Mẹ, bây giờ việc làm cho bà vui vẻ là quan trọng nhất." Phop nhẹ nhàng cắt lời bà ta.

Bà ta lại nhìn tôi một cái rồi kéo Phop sang một bên, nói: "Phop, mẹ muốn biết con và người này rốt cuộc có quan hệ như thế nào ?"

"Em ấy chỉ là một trong số những người giúp con vui vẻ thôi !" Phop dửng dưng trả lời, không có chút tình cảm gì.

Rõ ràng là bà ta đã quá quen sở thích này của con trai mình, "Nhưng trước nay con không hề dẫn về nhà, hôm nay lại vì một đứa diễn viên mà phá lệ à?"

"Mẹ ..."

Phop xoa nhẹ lấy vai bà ta, cười nhẹ . "Người khiến con phá lệ không phải là em ấy, mà là bà! Con đang đi làm việc mà mẹ lại gọi về, tình huống bất ngờ nên con chỉ đành tìm một người biết đánh đàn để giải quyết nguy cơ cấp bách trước thôi!"

"Nhưng cậu ta là diễn viên!" Trong giọng nói của bà ta có chút bất mãn:

"Cậu ta và Kongcha đều cùng là một loại người thôi, thứ này chỉ muốn một bước lên trời, vì lợi ích mà dùng bản thân để đổi lấy, thì không có tư cách bước vào nhà chúng ta."

"Được rồi Mẹ à, Mẹ cứ để em ấy thử đi. Không phải là Mẹ cũng đang không biết làm thế nào sao?" Phop trấn an mẹ anh ta.

Bà ta thở dài, hiểu con không ai bằng mẹ, thằng con này, nếu nó đã quyết định việc gì rồi thì không ai có thể thay đổi.

Cuối cùng, bà ta bước đến trước mặt tôi, ánh mắt không vui, nói: "Mấy ngày này cậu ở lại đây, tốt nhất là nên biết thân biết phận, nơi đây không giống như những ngôi nhà bình thường khác, hy vọng là cậu không gây ảnh hưởng xấu đến gia đình tôi !"

Trán tôi bất giác cau lại, thái độ coi thường của bà ta thật khiến tôi khó mà chịu đựng nỗi.

"Thưa phu nhân, xin bà hãy yên tâm, nơi này vốn dĩ không phải tôi muốn đến, tôi cũng bị người ta ép đến thôi!" Giọng nói của tôi nhẹ nhàng nhưng mang chút bất mãn.

Bà ta khẽ run lên, rõ ràng không nghĩ đến tôi  dám đáp lại lời bà ta.

Trong khi đó Phop tự nhiên lại thấy hứng thú, nhìn tôi, khóe môi cong lên kín đáo .

Người này... thật là thú vị. Dám đáp lời với mẹ hắn, ngoài trừ bà nội , thì cậu ta là người đầu tiên.

Đám người làm bắt đầu to nhỏ với nhau.

"Được rồi, Phop, con đưa cậu ta đi gặp bà đi!" Thái độ của bà ta thể hiện rất rõ ràng, bà ta không  thích tôi, thậm chí chẳng muốn nhìn mặt tôi lần nào nữa.

Phop nén lại nụ cười, nói với tôi : "Đi nào!". Nói xong liền xoay người đi về phía thang máy.

Tôi thở ra một hơi , khẽ cúi người chào bà ta rồi bước theo.

Nhìn theo bóng hai người khuất dần ở chỗ rẽ, Bella ngồi lên sofa, vẻ mặt đầy bất mãn.

"Vú Ning!"

"Dạ thưa phu nhân, có chuyện gì ạ!" Vú Ning tiến tới nói.

Ánh mắt Bella đầy vẻ tức giận . "Không cần biết người này rốt cuộc là có quan hệ như thế nào với Phop, mấy ngày này vú phải trông chừng cẩn thận cho tôi, đây là lần đầu tiên Phop đưa bạn về, mà loại người này thì tôi không thể không đề phòng!"

Vú Ning cúi đầu: "Phu nhân, xin bà yên tâm, tôi sẽ trông chừng cho, chẳng qua là...", vú Ning muốn nói nhưng lại dừng.

"Chẳng qua chuyện gì?"

"Chẳng qua tôi thấy người này có chút gì đó rất khác so với người khác, lỡ như thiếu gia động tâm vì cậu ta..."

"Dù thời đại này hôn nhân không phân biệt giới tính nhưng tôi tuyệt đối không để thứ này trở thành người của gia tộc. Nó chỉ là một đứa diễn viên, nói trắng ra thì chỉ dựa vào việc bán thân để tìm kiếm sự sung sướng thôi. Ngoài Kang Nhi ra, ai cũng không đủ tư cách bước vào cửa gia tộc Arthit." Bella lạnh lùng nói. "Chuyện này tuyệt đối không thể để Kang Nhi biết được!"

"Tôi biết rồi, thưa phu nhân!" Vú Ninh trả lời.

***

"Anh... đang cười sao?"

Trong thang máy, tôi nhìn Phop đầy kinh ngạc, anh ta đang cắn môi, dường như đang cố gắng nín cười.

Gương trong thang máy phản chiếu đôi môi khẽ cong lên của Phop: "Tôi cười kì lạ lắm sao..?"

Tôi nhìn Phop với vẻ dò xét, khẽ nói: "Em nghĩ... anh không biết cười..."

Phop không phản bác gì về câu nói của tôi, như ngầm thừa nhận, nét cười trên môi đã dần mất đi , bình thản nói : "Một lát nữa em sẽ phải làm cho bà tôi vui vẻ đấy !"

"Tại sao?" Tôi ngơ ngác nhìn Phop. "Anh đưa em đến đây chỉ vì muốn em chơi đàn cho bà của anh nghe sao ?"

"Đúng vậy. Nếu bà tôi vui thì mấy ngày tới em sẽ ở lại đây."

"Phop, em nghĩ anh nên hiểu rõ là việc này không nằm trong nội dung thỏa thuận của chúng ta!" Tôi hiểu rất rõ cách làm việc của anh ta, cau mày nói. "Ban đầu chính anh nói, chỉ cần chuyến đi này kết thúc thì chúng ta không còn quan hệ gì nữa,  vì vậy anh không có quyền ra lệnh cho em làm gì cả!"

Thật ra trước nay tôi vốn là một người tốt , thích giúp đỡ người khác, đặc biệt là khi gặp người lớn tuổi thì tự nhiên sẽ rất vui vẻ mà giúp đỡ họ. Có điều, người lần này lại không phải là một người thường mà là lão phu nhân của một gia tộc lớn, cuộc sống của họ, tôi hoàn toàn không muốn bước vào.

" Bé cưng à !"

Phop đột ngột thốt lên, chậm rãi đến gần tôi, đầu mũi thân mật cọ nhẹ vào chóp mũi tôi. Hơi thở ma mị, mãnh liệt của anh ta phả vào tôi , âu yếm nói: "Hình như em còn quên một chuyện...

Đôi tay rắn chắc ấy kéo ôm chặt tôi vào trong lòng..Mùi cơ thể anh ta toả ra dễ chịu, bao trùm lấy tôi.

"Chuyện gì cơ chứ ?" Tôi ngờ vực quan sát anh ta, như kẻ trộm sợ bị bắt gặp, lo lắng bất an.

Mỗi khi anh ta tới gần, lòng của tôi như lửa đốt  ...

"Em và tôi đã thoả thuận là một chuyên đi trong một tuần." Phop khẽ vuốt nhẹ gò má tôi, gương mặt  tuấn tú khó dò, ánh mắt lại sắc bén . "Cho nên lời nói của tôi, em đều phải làm theo... vô điều kiện!"

Lựa chọn duy nhất của tôi là tuân theo mệnh lệnh của anh ta!

Vừa nói xong, anh ta liền cúi đầu hôn tôi, đầu lưỡi cháy bỏng, nhanh chóng xâm chiếm...

Anh ta phát hiện dù là thời điểm nào, người này luôn hấp dẫn hắn, khiến hắn không thể nhẫn nhịn.

Hắn cũng không muốn khống chế khát vọng chính mình.

Càng lúc càng mãnh liệt, nụ hôn dần chuyển xuống cổ , bờ vai , phần xương quai xanh gợi cảm. Cuối cùng là phần thân thể như mời gọi của tôi...

Anh ta mạnh bạo vùi đầu lướt tới đầu vú tôi, tà mị lưu luyến không rời.

Rồi sau đó, tay anh ta đỡ lấy thân thể mềm nhũn của tôi, đôi môi giữ chặt lấy khuôn miệng nhỏ nhắn mọng nước của tôi, không kìm lòng được mà đứng thẳng lên, liên tiếp ghi những dấu ấn nóng rực lên da thịt của tôi, cánh tay to lớn liên tục sờ soạn , hoàn toàn đùa bỡn tôi .

Thân thể mẫn cảm non nớt của tôi đột nhiên như bị sét đánh trúng, run lẩy bẩy, cố đứng thẳng lên. "Phop, đừng..." Anh ta điên rồi sao? Cửa thang máy sắp mở ra rồi...

"Thân thể của em thành thực hơn so với miệng...." Phop nhẹ nhàng mở miệng nói, rồi tiếp tục ngậm lấy, đầu lưỡi như khiêu khích nơi mẫn cảm ấy .

Một cơn khoái cảm không thể nói thành lời đã sớm như một con ngựa hoang phóng về phía tôi, làm cho lý trí tôi trở nên mờ mịt, làm tôi không thể kìm chế mà phát ra những tiếng rên rỉ...

"Như vậy mới ngoan chứ..Nào ngoan ngoãn nghe lời..." Phop kề sát tai tôi, bá đạo tuyên bố, giọng nói trầm đánh thẳng vào tâm trí tôi..

Cửa thang máy chầm chậm mở ra ...

Người phục vụ ở tầng này bước lên chào hỏi nhưng khi thấy cảnh tượng thân mật trong thang máy thì khựng lại.

Tôi lập tức có phản ứng, dùng hết sức khẽ đẩy Phop ra, ngại ngùng sửa lại quần áo ..

Sao anh ta lại có thể không biết ngại như thế? Rõ ràng là biết bên ngoài thang máy sẽ có người làm, mà vẫn làm chuyện này? Thế nhưng càng đáng trách là... dưới những kích thích của anh ta, tôi lại không nhịn được mà rên rỉ ra tiếng.

Ngược lại, Phop không hoảng loạn chút nào, thấy tôi luống cuống như thế, đôi mắt đen lại thoáng một tia cười...

Anh ta đưa tay sửa lại cà vạt rồi sải bước ra khỏi thang máy.

"Còn không ra đi?" Anh ta xoay người dừng lại chờ tôi.

Gò má tôi đỏ ửng lên..Tôi vừa giận dữ vừa xấu hổ, hận không thể lập tức rời khỏi cái chỗ quỷ quái này, bước ra khỏi thang máy với đôi má ửng hồng, ngượng ngùng nhìn anh người làm ban nãy.

Chuyện thế này bị người khác nhìn thấy, không biết họ sẽ nghĩ gì về tôi, ắt hẳn là một người không mấy tốt đẹp..

" Tự phạt đi!" Phop bước qua chỗ anh người làm, lạnh lùng cất giọng.

"Vâng, vâng ..." Anh người làm liên tiếp gật đầu, giơ tay lên tát vào má mình.

Tôi kinh hãi.

Tiếng tát tai bốp bốp vang lên, hết cái này đến cái khác ...

"Được rồi..." Cuối cùng tôi không chịu nổi phải buột miệng nói. Anh ta đúng là một tên ác ma, sao lại cư xử như vậy chứ.. Dù là người làm thì cũng là con người mà.

Ánh mắt Phop lạnh lùng, thấy cảnh này cũng không giận dữ, quay sang hỏi anh người làm. "Vừa rồi đã nhìn thấy gì thế?"

"Thưa thiếu gia, vừa rồi... tôi... không thấy gì cả..." Anh người làm vội vã trả lời, hai gò má đã sưng đỏ.

Đôi mắt Phop lóe lên một tia hài lòng, bàn tay to lớn kéo cánh tay trắng nhỏ tôi rời đi

"Đi thôi. Trước mặt là phòng của bà, tốt nhất là em nên tỏ ra lanh lợi một chút!"

Một cánh cửa bằng gỗ trầm hương , chạm trổ hoa văn tinh xảo hiện ra trước mắt..

Tôi nén một hơi thở, tôi không biết, ở trong căn phòng này rốt cuộc là một bà lão như thế nào.

Sự căng thẳng của tôi dường như bị Phop cảm nhận được, đôi môi lạnh lùng khẽ nhếch lên.. Cánh tay rắn chắc đặt lên tay nắm cửa, vừa lúc đó cửa phòng mở ra...

Một cô người làm bước ra, tay ôm lấy trán, nhìn thấy Phop thì nét mặt trở nên bối rối, cúi người nói: "Xin chào thiếu gia..."

"Bà lại nổi giận à?" Phop nhìn cảnh này, trong lòng cũng đoán được chuyện gì vừa xảy ra.

Cô người làm bỏ tay xuống... tôi mở to mắt kinh ngạc... trán của cô ta đang chảy máu !

"Thiếu gia, mấy hôm nay lão phu nhân rất hay tức giận, quả thật chúng tôi không cách nào phục vụ được..." Cô người làm vẻ mặt buồn bã, giọng nói nghẹn ngào.

Phop nghe, nghĩ một chút rồi bảo. "Cô lui xuống đi".

"Vâng, thưa thiếu gia ."

Cô người làm vội vàng bước đi, Tôi vẫn không phản ứng gì.

Phop thấy tôi ngây ra thì khẽ cau mày, nói: "Mau vào đi thôi!"

"Vâng ." Tôi như bừng tỉnh, bàn tay nhỏ nhắn bất giác níu lấy cánh tay rắn chắc của anh ta, thái độ có chút không tự nhiên. "Phop, bà nội của anh... rốt cuộc là người thế nào ?"

Người ra sao mà lại đánh người đến chảy cả máu thế kia..

Tôi không muốn  trở thành nạn nhân.

"Yên tâm , có tôi ở đây, bà sẽ không làm gì em đâu." Cánh tay rắn chắc nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của tôi, đôi mắt đen  trước nay vốn hờ hững chợt thoáng một tia ấm áp.

Trong chớp mắt, một cảm giác kì lạ trỗi dậy giữa hai người...

"Vâng ." Trong lòng tôi cũng chợt thấy khác lạ, tôi cắn môi, khẽ gật đầu.

Bên trong là một gian phòng rất lớn, tường sơn màu trắng sữa, tạo nên một không gian vừa ấm áp ngọt ngào.

Tôi đi theo sau Phop, vừa bước vào phòng ngủ thì một bình hoa bay thẳng tới trước mặt ...

Tôi sợ đến độ muốn tìm trốn chạy, nhưng Phop ngay lập tức chụp lấy. Hành động nhanh như chớp đó của anh ta khiến tôi chấn động.

"Bà ơi, cả cháu mà bà cũng muốn đánh chảy máu đầu sao?" Phop sải bước đi tới, đem bình hoa vừa chụp được để sang một bên, đi về phía bà lão đang nổi giận bên trong...

"Phop ? Cháu đi đã về đấy à? Sao mà cháu đi lại không nói với bà tiếng nào? Trong lòng cháu còn có người bà này sao ?" Một câu nói toàn trách móc

"Đương nhiên là có chứ ạ. Chẳng phải là vì bà mà cháu bỏ cả công việc để về thăm bà hay sao?" Trên mặt Phop lộ ra một nụ cười mà trước nay chưa người ngoài nào được thấy, anh ra nhẹ giọng an ủi lão phu nhân.

Cảnh tượng này khiến tôi chấn động cả người. Tuy rằng tôi biết người đàn ông này chưa lâu nhưng tính từ khi gặp anh ta đến nay thì chưa từng thấy hắn như thế này. Trước mặt bà lão , ánh mắt Phop tràn đầy vẻ gần gũi, tươi cười, hoàn toàn khác xa con người trước đây.

Lại nhìn bà lão này. Bà mặc một bộ đồ Trung hoa  được cắt may khé léo, mái tóc được bới cao.. Ánh mắt hiền hoà. Giọng nói của bà rất đầy lực, có thể nhận ra được sức khỏe của bà rất tốt.

Trong mắt lão phu nhân dường như chỉ thấy một mình cháu trai, bà ta nắm lấy tay Phop, vẻ mặt không vui: "Phop, bà hỏi cháu, cháu đi làm, có phải là lại đem theo mấy lũ yêu tinh đó không.."

Phop cười, hỏi lại: "Bà, bà nói gì vậy? Hồ ly tinh nào chứ ?"

"Con còn giấu bà.. Chính là người nào làm diễn viên tên Kongcha đó! Mấy năm nay không phải là cháu qua lại thân mật với nó hay sao?" Lão phu nhân không có hồ đồ nha...

Phop không giận mà lại cười, nhẹ nhàng nói: "Bà hiểu lầm rồi, cháu biết bà không thích , vì vậy đợt này đi chung với cháu là một người khác!"

"Người khác? Ai? Kang nhi à?" Lão phu nhân nhìn Phop với vẻ bất mãn, "Kang Nhi, bà cũng không thích !"

"Không phải Kang Nhi đâu!" Phop vội vã nói. "Bà quên rồi à, không phải Kang Nhi vừa mới đến đây sao? Làm sao cô ấy lại đến nữa được ?"

Lão phu nhân cau mày, lần này mới phát hiện trong phòng xuất hiện thêm một người nữa, nhìn thấy tôi trong trang phục quần jean áo thun trắng đơn giản đang đứng ở cửa, liền giơ tay chỉ . "Là chàng trai đó à?"

"Đúng vậy, chính là cậu ấy, lần này bà yên tâm nhé, không phải Kongcha, cũng không phải Kang Nhi."

"Thằng cháu hư hỏng, cháu thay đổi người bên cạnh cháu không ngừng, đúng rồi, cháu đưa người này đến đây làm gì?" Lão phu nhân hỏi với vẻ không hài lòng.

Phop bước đến sửa lại giường nằm cho bà l, nhẹ giọng nói: "Không phải là bà thích nghe đàn hay sao? Cậu ấy biết chơi đàn đấy."

"Thật không..." Lão phu nhân ra vẻ ngúng nguẩy như một đứa trẻ, hướng ánh mắt về phía tôi, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, một lúc sau, đột nhiên cao giọng hỏi: "Này, cậu trai trẻ, cậu tên là gì?"

Tôi bước lên, nhìn lão phu nhân, ánh mắt không hề tránh né, khẽ nói "Cháu tên là Sira ạ, bà có thể gọi cháu là Sisi cũng được..."

"Hỗn xược!"

Tôi vừa nói dứt câu thì Lão phu nhân đập tay lên chiếc bàn nói với vẻ không hài lòng: "Ai là bà của cậu? Cậu không phải là con cháu của ta, dựa vào đâu mà gọi ta là bà? Lẽ nào cậu cũng giống như bọn người kia muốn vào cửa gia tộc ta sao? Hừ, nằm mơ đi!"

Nhìn gương mặt phụng phịu đầy giận dỗi của bà, tôi không thể giận được.  Lão phu nhân này, thật là đáng yêu nha.

"Cháu gọi "bà" chỉ là một cách xưng hô thôi ạ! Khi đi ngoài đường cháu gặp người già thì cháu cũng gọi như vậy. Có điều, nếu bà  không thích, vậy cháu sẽ gọi là Lão phu nhân được không ạ ?"

"Cái gì? Cậu dám so sánh ta với những ông bà lão cậu gặp trên đường à? Phop..." Lão phu nhân run rẩy nắm lấy bàn tay to lớn của phop, "Cháu xem, người này, dám trả treo với bà kìa..."

"Lão phu nhân,cháu ko có ý muốn so sánh bà với ai, có điều bà ở trong nơi này, nổi giận vô cớ, như thế thì cháu thấy lại chẳng bằng những người già kia, ít ra họ sống rất vui vẻ, mỗi ngày đều tươi cười." Tôi không đợi Phop mở miệng thì nói trước..

"Cậu..cậu..." Lão phu nhân mở to mắt, chỉ tay vào tôi. "Cậu là luật sư phải không? Miệng lưỡi lợi hại như vậy, thật khiến người ta chán ghét mà !"

"Cháu không phải là luật sư, cháu giống Kongcha, đều là diễn viên!"  Tôi nhẹ nhàng nói với giọng điệu kiên định..

"Cậu chỉ là một diễn viên mà lại dám trả treo với ta? Dám cắt ngang lời ta đang nói? Cậu và Kongcha đều là một loại người phải không? Đều là không có ý tốt với cháu của ta, cậu...."

"Lão phu nhân, cháu hy vọng là lão phu nhân hiểu rõ một chuyện, Kongcha là Kongcha, cháu là cháu. Kongcha muốn vào gia tộc này, hay là có ý gì khác đi nữa thì chuyện cũng không có liên quan đến cháu!"

Tôi nhìn Lão phu nhân,

"Hơn nữa, không có ý tốt không phải là cháu, mà là cháu của lão phu nhân. Người ngoài đều biết, trước nay anh ấy vốn không tôn trọng ai! Chính là anh ấy ép cháu đến đây đó đấy chứ."

"Cái gì? Cậu, cậu dám nói cháu ta như vậy? Cậu đang tính toán chuyện gì ?"

"Tính gì cũng không quan trọng, quan trọng là, cháu đến đây là để chơi đàn cho lão phu nhân nghe!" Tuy tôi không hề nhượng bộ nhưng trong giọng nói lại không có chút giận dữ nào.

"Ta không muốn nghe cậu chơi đàn. Đừng tưởng ta không biết, cậu làm những việc này chẳng qua là muốn làm vui lòng cháu ta mà thôi, chứ chẳng phải thật lòng nghĩ đến bà lão này." Lão phu nhân ngoảnh mặt sang một bên.

"Cháu đã nhận lời Phop thì sẽ làm, đàn thì cháu sẽ đánh, lão phu nhân có nghe hay không, đó là tuỳ ở Lão Phu Nhân ." Tuy tôi không thấy ghét  vị lão phu nhân này, nhưng vì muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, tôi nhanh chóng bước đến chiếc đàn piano đặt cạnh cửa sổ.

Lão phu nhân mở to mắt ...

"Cậu... Phop, cậu ta..." Từ trước đến nay bà chưa từng gặp qua người nào không quan tâm đến cảm nhận của bà, lại càng không sợ bà , thậm chí  còn có chút kiêu hãnh nữa!

Phop không hề ngăn cản, ngược lại còn mỉm cười theo dõi màn kịch đang diễn ra trước mặt, hai tay khoanh trước ngực một cách nhàn nhã, ánh mắt hướng về phía dáng người  đang ngồi trước đàn piano, cảnh tượng đẹp đẽ đó khiến trái tim dâng lên một tia ấm áp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top