Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12. Quyết định

Buổi chiều yên ả, ánh nắng mặt trời chiếu lên mặt cỏ xanh um tươi tốt, gió mát phảng phất qua, thoang thoảng xen lẫn mùi hương hoa. Tôi đẩy Lão phu nhân ngồi trên xe lăn của người già, chậm rãi tản bộ, nhưng trong mắt lại thất thần một lúc.

"Bé con, bé con." Lão phu nhân vỗ vỗ tay vịn xe đẩy, thấy tôi không có chút phản ứng nào, lại gọi to một tiếng.

"Dạ." Tôi giật mình, lúc này mới có phản ứng, dừng xe đẩy lại, rồi đi tới trước mặt, nhẹ giọng hỏi: "Bà làm sao vậy?"

Đã mấy ngày nay hầu như tôi luôn đi theo bên cạnh bà. Lúc bà muốn đi phơi nắng, tôi sẽ đẩy bà đi đến vườn hoa; khi bà mệt, tôi sẽ đánh đàn cho bà nghe. Bà không muốn rời khỏi tôi dù chỉ trong chốc lát, một lúc không nhìn thấy tôi sẽ không vui.

Lão phu nhân liếc mắt nhìn tôi, nói: "Chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này đi, ngồi ở đây cảm giác rất thoải mái."

"Dạ được ạ."

"Bé con à..." Lão phu nhân kéo bàn tay nhỏ bé của tôi lại, hỏi một câu : "Cháu có tâm sự gì đúng không? Nói cho bà nghe đi."

Tôi nhìn sang chỗ khác, một lát sau, cười cười nói: "Bà, cháu không có tâm sự."

"Nói dối, cả ngày hôm nay cháu đều ngây người ra, lúc nói chuyện với cháu thì cháu đều không nghe được, còn nói không có chút tâm sự nào?" Lão phu nhân nhíu mày. "Có phải mẹ của Phop lại ức hiếp cháu đúng không? Nó mắng cháu sao?"

Đã nhiều ngày, mọi người từ trên xuống dưới  đều rất thích Tôi. Tôi thân thiện, lễ phép, điều quan trọng nhất là không có chút kiêu ngạo nào. Cho nên mọi người đều rất thích đến gần tôi, chỉ có mẹ của Phop, cứ nhìn thấy tôi là lại bực bội.

"Bà, bà suy nghĩ nhiều rồi, sao phu nhân lại ức hiếp cháu chứ." Tôi vén tóc của bà lên một chút và nói.

"Thế chính là thằng Phop kia có đúng hay không? Nhất định là nó ức hiếp cháu rồi! Đừng ngại, cháu nói cho bà, bà nội xử lí giúp cho cháu!"

"Bà." Tôi dịu dàng cười. "Thực sự không phải như thế."

"Vậy cháu nói cho bà biết, rốt cục là xảy ra chuyện gì?" Lão phu nhân nóng nảy.

Tôi thấy thế, khẽ thở dài một hơi, nhìn lão phu nhân nói: "Bà, thực ra, thực ra là cháu, ngày mai cháu sẽ rời khỏi đây, cháu không ở bên cạnh bà, bà nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, biết không?"

Thời gian một tuần trôi qua thật nhanh, hôm nay là ngày cuối cùng tôi ở lại nơi đây , mà tối nay, tôi cần phải nói chuyện với Phop.

"Cái gì? Cháu phải rời khỏi sao? Vì sao?" Lão phu nhân sau khi nghe vậy xong, thần sắc cực kỳ hoảng loạn.

"Bà."

Tôi thấy lão phu nhân bộ dạng nóng như lửa, cảm thấy vô cùng áy náy, kéo nhẹ tay lão phu nhân khuyên nhủ: "Sớm muộn gì cháu cũng phải rời khỏi đây, nơi này không thuộc về cháu, mà cháu cũng không thuộc về nơi này. Đánh đàn cho bà nghe mấy ngày nay là việc Phop giao cho cháu, hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi."

lão phu nhân nghe xong không hiểu chuyện gì, ánh mắt nhìn tôi đầy nghi hoặc.

"Bé con à, sao bà nghe mà không hiểu cháu đang nói cái gì vậy, cháu đã tới đây, thì nên ở lại đây, sao lại còn muốn ra đi cơ chứ?"

Tôi nhẹ nhàng cười: "Bà, cháu cũng không phải người của gia tộc này, làm sao có thể ở lại đây lâu dài được."

"Ai chà, bé con à, bà thực sự là không hiểu cháu đang suy nghĩ cái gì . Phop đem cháu tới đây, thì ý của nó đã rất rõ ràng rồi."

Lão phu nhân không rõ tình hình, nói.

Càng nói tôi càng không biết phải giải thích cho bà ra sao nữa.

"Ý của Phop đã rất rõ ràng? Ý của Phop chính là muốn cháu đến đánh đàn cho bà nghe." Còn có thể có ý gì khác sao, hơn nữa, ngoại trừ chuyện ấy, tôi còn phải hầu hạ anh ta...

Lão phu nhân nghe vậy xong, lắc đầu cười: "Cháu thật đúng là một đứa ngốc. Ta nhìn ra được, đứa cháu trai của ta thật sự rất để tâm đến cháu, cháu là người đầu tiên mà nó lớn như vậy rồi mới mang về nhà. Nó à, nó thích cháu đấy !"

"Hả?"

Tôi quả thực bị lời nói của bà làm cho hoảng sợ , không biết làm sao đành cười nói: "Bà, sự tình không phải như vậy. Cháu, cháu cùng Phop thực ra quen biết không bao lâu, chỉ là cháu biết đánh đàn nên anh ấy mới đưa cháu về đây, thực sự không phải như bà tưởng tượng đâu."

"Bé con à."

Lão phu nhân cười cười cắt lời tôi: "Cháu không cần phải lo lắng, ta không phải là mẹ của Phop, không có cứng nhắc như vậy. Ta biết, dù thời buổi hiện nay chuyện tình cảm không phân biệt nhưng trong lòng mẹ của Phop chỉ biết tiếp nhận người có gia thế , nhưng ta lại không thích Kang Nhi, không thích chút nào. Nó giống như một đóa hoa trong nhà kính vậy, không có chút thú vị nào cả. Nhưng thật ra ta rất thích cháu. Bé con à, nếu như Phop muốn lấy cháu, bà nội sẽ tán thành cả hai tay hai chân!"

"Bà!" Vẻ mặt tôi thực sự không biết nên khóc hay nên cười : "Sao bà lại nghĩ xa như vậy chứ? Anh ấy không thích cháu, việc này và việc cháu vào gia tộc này cơ bản là hai chuyện khác nhau."

"À, ta đã biết. Cháu hẳn là nghĩ mình xuất thân diễn viên không xứng với Phop phải không. Bé con à, cháu còn trẻ, làm sao mà lại có tư tưởng không tiên tiến theo kịp bà lão như ta vậy. Hai người yêu nhau là quan trọng nhất, những việc khác đều là thứ yếu. Hơn nữa, cháu cũng phải tin tưởng Phop , chỉ cần nó..."

"Bà." Tôi thực sự không nhịn được xen vào lời nói của bà lão, nhìn bà nhẹ giọng giải thích: "Bà quả thực hiểu lầm rồi, quan hệ của cháu cùng Phop không phải như bà tưởng tượng. Phop tuyệt đối sẽ không thích cháu, mà cháu cũng sẽ không gả vào đây, bởi vì..."

Tôi ngừng một chút, cắn môi, đáy mắt gợn lên tia bi thương, tan biến trong chớp mắt.

"Bởi vì sao?"  lão phu nhân nghe thật chăm chú, thấy đuôi lông mày của tôi có chút buồn bã, không khỏi hỏi lo lắng.

Tôi giấu đi nỗi đau khổ trong lòng, nhẹ nhàng nói một câu: "Bởi vì, cháu đã có người mà mình yêu thương..."

Tuy biết hai người không bao giờ có thể ở cùng một chỗ nữa rồi.

"Vậy à." Lão phu nhân nghe vậy xong, thân thể run lên. "Cháu có người yêu thương rồi?"

"Dạ."

"Không phải Phop sao ?"

"Không phải..."

"Ai da..."  lão phu nhân thở dài thật sâu, đành nói: "Thực là đáng tiếc..."

"Bà."

"Thực ra, dù thế nào bà cũng thấy cháu cùng Phop rất xứng đôi, bà lão này sống cả một đời, chuyện gì cũng từng trải qua hết rồi, cay đắng ngọt bùi nêm đù, nên những vấn để như thế này ta vừa nhìn thấy là có thể nhìn ra được."

Lão phu nhân nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của tôi nói: "Đêm đó lúc cháu đánh đàn và hát cho bà nghe, từ trong ánh mắt Phop, bà hoàn toàn có thể nhìn ra được tình cảm yêu thích của nó đối với cháu. Có thể khiến nó lẳng lặng nhìn một người như thế, cháu quả thật là người đầu tiên. Bà nghĩ cháu cùng Phop hai người thực sự rất có duyên."

Tôi khẽ cười, đôi mắt dao động. "Bà, thế gian này mọi chuyện đều là như vậy, đôi khi hai người có duyên chưa chắc có thể đi tới cuối cùng, mà đi tới cuối cùng thường thường lại là hai người không có duyên với nhau..."

Không cần nói nữa, tôi cũng không muốn cùng bà giải thích nhiều, bởi vì chuyện này thường là càng nói càng không ra đâu vào đâu.

Lão phu nhân khó hiểu nhìn chàng trai trước mắt, thở dài nói: "Ta không rõ Phop nghĩ thế nào, nhưng mà bé con, nếu như bà nhớ cháu, nhất định cháu phải trở về thăm bà bất cứ lúc nào, đã biết chưa?"

Lòng tôi nao nao, lập tức nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Tôi còn có thể trở về sao? Nơi này căn bản không phải là nơi tôi có thể tới.

"Bà, cháu đẩy bà đi dạo chỗ khác nha."

"Được."

Tôi đẩy bà đi về phía trước, lại bị bóng dáng cao lớn đứng ở lối vào hoa viên kia làm cho hoảng sợ.

"Phop?" Nàng quả thực kinh sợ.

Xem chừng anh ta đã đứng ở chỗ này rất lâu rồi, nhưng mà sao hôm nay anh ta lại trở về sớm như vậy?

"Phop, cháu trở về đúng lúc, nhanh khuyên nhủ Sisi đi, nó nói nó phải đi khỏi."

"Bà nội, cháu chỉ trở về lấy một phần tài liệu, buổi tối cháu trở lại nói chuyện cùng bà!" Phop nhìn lão phu nhân cười cười, sau đó đảo mắt, cặp mắt sớm đã hoàn toàn lạnh lẽo ...

"Này Phop, Phop , thằng nhỏ này, sao biểu hiện lại lạ vậy? Ngay cả lời nói của bà lão này cũng nó cũng không để ở trong lòng?"

Ánh nắng chiếu vào bóng dáng cao lớn đang rời đi của hắn, cảm giác vô cùng lạnh lùng...

Tôi sững sờ đứng tại chỗ, bất động hồi lâu, trong lòng có một trận rét run...

Đêm đã khuya, cả biệt thự im ắng dường như mọi người đều chìm vào giấc ngủ êm ái, .Chỉ còn mình tôi ngồi trên sô pha thấp thỏm chờ đợi. Cách một chập tôi lại nhìn giờ một chút, lại càng ép buộc bản thân tiếp tục chờ đợi.

Chuyện là một giờ trước Phop đã về rồi, nhưng không đi vào phòng ngủ, mà tiến thẳng đến thư phòng, ở trong ấy đến bây giờ, không có ý định đi ra.

Lúc nhìn thấy anh ta trở về, tôi cũng rất muốn đi theo để nói chuyện, thế nhưng...

Rốt cục tôi phải ngồi đợi cả giờ đồng hồ. 15 phút lại trôi qua, tôi rốt cục nhịn không được, đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ...

Hành lang yên tĩnh tràn ngập mùi cà phê,  lượn lờ quanh quẩn trong không khí.

"Cốc cốc cốc..."

Dùng đến tất cả sự can đảm mh có, tôi gõ vào cánh cửa đang đóng chặt..

"Vào đi!"

Tiếng nói đàn ông trầm thấp hờ hững vang lên...

Tôi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, âm thầm cầu nguyện.

Kết quả xấu nhất là chết thôi, không co gì phải sợ!

Cánh cửa từ từ được tôi nhẹ nhàng đẩy ra, không gian rộng lớn khiến tôi sinh ra một chút cảm giác lạnh lẽo.

Phop đang xem tài liệu, dường như nhận thấy tôi mãi không đi tới,nên ngẩng đầu dò xét..

Cặp sắc bén dừng lại tại khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi, ánh mắt trầm xuống...

Tôi liền bước lên phía trước, cầm tách cà phê trong tay nhẹ nhàng đưa lên. "Phop"

Phop nhàn nhã đưa tay cầm tách cà phê, khẽ uống một ngụm, bỏ xuống, không nói gì, tiếp tục xem tài liệu.

Trong không khí, cực kì yên lặng ...

Đứng ở trước bàn gỗ , bàn tay nhỏ bé của tôi buông thõng xuống, tôi cảm thấy ngón tay có chút lạnh lẽo..

"Phop..."

Phop ngẩng đầu nhìn tôi, "Có chuyện gì?"

"Chuyện là..."

Tôi khó khăn nói: "Phop, hết đêm nay sẽ là thời gian kết thúc giao dịch của chúng ta, ngày mai em muốn..."

"Muốn rời khỏi đây ."

Tiếng nói của Phop lạnh lùng như thay nàng nói tiếp hết câu đó, buông tài liệu xuống, nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế ngồi, hờ hững nhìn người con gái trước mắt.

Tôi khẽ gật đầu một cái, cúi thấp mặt.

Im lặng, lại là một bầu không khí im lặng đáng sợ.

Tôi chờ anh ta mở miệng, nhưng không anh ta cũng không nói, chỉ là lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi.

Trong sự im lặng này, nổi lên mối nguy cơ kinh hãi, giống như một con thú đang ẩn nấp, bất kỳ lúc nào sẽ lao tới, đem tôi cắn xé , không chừa lại một mảnh!

Tôi không dám ngẩng đầu lên, thế nhưng, cảm giác của tôi nói cho tôi biết là anh ta đang nhìn chằm chằm vào tôi. Trong tia nhìn thờ ơ kia mang theo một cảm giác lạnh lẽo...

Trong lòng có chút kinh hoàng, trái tim thấp thỏm, rốt cục anh ta có ý gì...

Tôi không khỏi trộm nhìn hắn, nhưng đôi mắt đen của anh ta ở đối diện cười mà như không cười, ánh mắt lóe lên, mang theo một tia trêu chọc, rõ là đã nhìn thấu ý nghĩ của tôi...

Hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp,tôi né tránh đối diện với anh ta, sau đó, hoảng loạn nói:

"Phop , giao dịch của em và anh chỉ có một tuần, đây là việc lúc đầu..."

Anh ta, sẽ không phải là muốn đổi ý đi?

Ngàn vạn lần đừng...

"Lúc đầu đâu có nói như vậy?" Quả nhiên, người đàn ông nghe vậy xong, khóe môi đột nhiên nổi lên chút cười cười, nụ cười có chút khó nắm bắt.

"Ban đầu chúng ta nói như vậy sao?"

Hả?

Tôi sửng sốt, gương mặt dần dần trở nên tái nhợt...

"Phop, lời này của anh có ý gì?"

Phop đứng lên, đi tới cạnh quầy rượu, chậm rãi rót một ly rượu, ngồi xuống sô pha, ung dung đánh giá trạng thái của tôi...

"Là tôi không nói rõ ràng, hay là em đã hiểu sai rồi? Nếu tôi nhớ không lầm, ban đầu tôi nói bảy ngày này chỉ mới là bắt đầu mà thôi, nếu như tôi thấy thích hợp, em sẽ ở lại bên tôi, còn em, tất nhiên có thể đạt được tất cả những gì em muốn!"

Thân thể tôi run lên...

"Em thực sự có khả năng làm cho tôi thấy thích thú!"

Ý cười trên khóe môi Phop càng thêm mê hoặc, sau khi đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, hai tay vắt trước ngực, tiếng nói khàn khàn gợi cảm tà mị khiến người khác không khỏi run rẩy: "Cho nên, em có thể ở lại bên cạnh tôi!

"Em không muốn!" Tôi kinh ngạc buộc miệng ko suy nghi rồi lui về phía sau một chút..

Cặp mắt anh ta đột nhiên tối sầm xuống, nụ cười bên môi tắt dần

"Ngu ngốc, câu trả lời này của em sẽ đưa tới cho em tai họa đấy!"

"Phop !"

Tôi hít sâu một hơi, giương đôi mắt chống lại cặp mắt của hắn, nhẹ giọng nói: "em biết với năng lực của anh thì muốn hủy hoại em là chuyện dễ dàng, nhưng em biết anh không phải người như thế!"

"Ô hổ ?"

Phop cười nhíu mày, hỏi: "vậy em biết tôi là loại người nào sao?"

Không khó nhìn thấy vẻ cười cợt chế giễu hiện lên trong mắt hắn, tôi can đảm nói: "Tuy rằng rất nhiều người đều sợ anh, nhưng em biết anh tuyệt đối không phải là người đàn ông tàn ác, trái lại, anh lại rất lương thiện, nhất là đối với người mà anh quan tâm!"

Phop nhếch miệng một cái. "Em thấy vậy sao?"

Trên đời này lại có một đánh giá hắn như vậy, thật là hứng thú.

"Đúng vậy!" Tôi đứng thẳng người lên, nhẹ giọng nói: "Một người đàn ông hiếu kính với bà mình, người đó sao có thể là người xấu được?"

Phop lập tức liền cười khẩy một tiếng. "Em nói nhiều như vậy, là muốn lấy lòng tôi rồi  kết thúc mối quan hệ này!"

"Phop, em..."

Lời tôi chưa nói xong, Phop đã lên tiếng cắt ngang.

"Con người của tôi trước nay chưa bao giờ thích ép buộc người khác, nhất là những người như em !" Nói xong, hắn chỉ vào vị trí trước mặt . "Em ngồi xuống đi!"

Tôi không rõ ý muốn của anh, nên nghe lời ngồi xuống chỗ ngồi phía trước.

Phop lấy từ trong ngăn kéo một ra tờ chi phiếu, nhanh chóng ký, xé ra hai tấm, tất cả đem đặt ở trước mắt tôi.

"Phop, anh..."

Anh ta có ý gì?

"Em nhìn một chút trước đã!" Người đàn ông không lập tức trả lời tôi, mà ra lệnh.

Tôi cầm lấy chi phiếu, mức tiền trong hai tấm không giống nhau, nhưng số tiền trong mỗi tấm đều là một con số chấn động.

"Cái này là..."

"Đây là hai tấm chi phiếu khác nhau, tôi để cho em tự lựa chọn. Trong đó một tấm là thù lao em nhận được cho một tuần theo hầu hạ tôi, một tấm khác là thù lao để em ở lại bên cạnh tôi, hàng tháng tôi sẽ trả thù lao cho em!" Ánh mắt Phop đảo qua thân thể nhỏ nhắn của tôi..

Tôi cau mày, lập tức đem chi phiếu để lại trược mặt hắn.

"Cả hai tấm em đều không lấy!"

"Chê ít sao ?"

"Không!"

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu. "Anh đã giải quyết cho em một vấn đề lớn rồi, một tuần này là em đáp ứng theo thoả thuận của chúng ta. Cho nên, khoản tiền này em không thể nhận."

Anh ta xem tôi là loại người gì? Là trai bao sao..??

Hiển nhiên là Phop không ngờ tới tôi sẽ cự tuyệt, giọng nói cứng nhắc vang lên. "Đây là tiền em nên nhận được!"

Tôi đứng dậy, quay sang nhìn Phop, nhẹ nhàng nói: "Em cảm ơn tất cả những gì anh đã làm cho em. Những lời nên nói em đều đã nói, sáng mai em sẽ rời khỏi đây ! Nếu anh không có chuyện gì nữa thì em xin phép đi nghỉ ngơi trước."

Tôi xoay người muốn đi khỏi.

"Không có tôi, em cho rằng mình có thể tiến bao xa trong làng giải trí?" Anh ta đè thấp giọng, tiếng nói ma mị vang lên phía sau lưng tôi.

Tôi run lên.

Sau một khắc, thân thể của tôi liền bị bàn tay to lớn của người đàn ông kéo lấy, chỉ dùng chút lực, tôi liền ngã vào trong vòm ngực quen thuộc...

"Nếu như ở lại bên tôi, em không chỉ có thể trở thành diễn viên nổi tiếng, cũng sẽ trở thành ca sĩ sáng chói trên thế giới. Chỉ cần em muốn, tất cả tôi đều có thể cho em. Em có thể nghĩ lại xem, em thích hát và nhảy như vậy..."

Anh ta liền đem tôi ôm vào trong lòng mình, hai cánh tay như gọng kìm siết chặt lấy tôi. Đôi môi mỏng tà ác đặt ở bên tai mẫn cảm của tôi, hơi thở nóng rực mà nguy hiểm...

Tất cả...đều là một giao dịch hết sức bình thường!

"Emmm..."

Lòng tôi mơ hồ dao động, những việc này thật là điều kiện vô cùng hấp dẫn. Nhưng mà nếu tôi gật đầu, thì ý nghĩa chính là đem bản thân bán mình trở những mong muốn đó thành sự thật..

Bàn tay nắm chặt, tôi cắn môi, dũng cảm nhìn về phía ánh mắt kia nhẹ giọng nói: "Xin lỗi... Phop, em nghĩ... có một số việc nên dựa vào nỗ lực của bản thân."

Tôi đang còn muốn nói một vài điều nữa, nhưng cằm liền bị anh ta nâng lên, ánh mắt trở nên cực kỳ bất mãn, đột nhiên anh ta cuối xuống..

"Em thật đúng là ngây thơ!" Phop lạnh lùng cười. "Em cho rằng chỉ cần một xong bộ phim e đang đóng thì em có thể tiến xa được thật sao?"

Nỗi lòng hoàn toàn bị anh ta vạch trần, gương mặt trắng trẻo của tôi ửng đỏ lên...

"Em không..." Tôi không biết làm sao để giải thích rõ ràng...

"Chính là..." Phop cắt đứt lời của tôi, khuôn miệng vẽ nên một nét cười

"Em là vì hắn ta sao ?"

Anh ta trời sinh là kẻ mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không buông tay người anh ta cần, nếu cần thiết, kể cả đối thủ cạnh tranh cũng sẽ bị anh ta cũng sẽ hủy diệt ! Thực ra, anh ta hoàn toàn có thể để tôi đi, chỉ là ngày hôm nay trong hoa viên nghe được chuyện tôi nói với , trong lòng vô cùng khó chịu, thậm chí buồn bực không thôi.

Người đàn ông trong lòng tôi kia rốt cục có cái gì tốt? Đến nỗi khiến tôi không quan tâm tới tiền đồ cũng nhất quyết đòi rời khỏi hắn?

Loại cảm giác không thể giải thích này ảnh hưởng hắn suốt cả ngày hôm nay. Trước tôi, chưa từng có một người nào có thể làm hắn tức giận đến thế!

Tôi đã đoán ra anh ta nghe được cuộc nói chuyện trong hoa viên, khẽ thở dài một tiếng, gật đầu. "Xin Phop giúp đỡ!"

Để anh ta nghĩ như vậy cũng tốt, mặc kệ đi...

"Tôi cảm thấy rất hứng thú, đến tột cùng hắn là người đàn ông thế nào, lại khiến cho em dù là nằm dưới thân tôi cũng nhớ mãi không quên hắn?"

Ngực tôi đột nhiên đau xót, nói rất thản nhiên: "Anh ấy là người đàn ông thế nào không quan trọng, quan trọng là... tôi yêu anh ấy!"

"Lá gan của em cũng thật lớn!"

Phop lạnh lùng mở miệng, thậm chí không hề lên giọng, trong giọng nói thản thiên, lại phả ra một hơi thở lạnh lẽo chí mạng, cả người tôi đông cứng lại hoàn toàn ...

Thân thể tôi vô thức khẽ run rẩy một chút.

Bàn tay to trói chặt vòng eo của tôi đột nhiên buông lỏng, hai tấm chi phiếu kia rơi xuống phía chân của tôi.

"Cầm nó, đi đi !"

Phop chưa bao giờ thiếu người bên cạnh, cũng sẽ không đến nỗi chỉ vì một người đàn cùng người đàn ông khác tranh giành!

Nhưng cho dù nghĩ như vậy, trong lòng lúc nào cũng có chút cảm giác khó hiểu, làm hắn vô cùng khó chịu.

Tôi sửng sốt, lập tức thở dài một hơi

"Cảm ơn anh, Phop."

Tôi quay lại, một lần nữa đem chi phiếu để xuống bên cạnh anh ta. "Khoản tiền này em không thể lấy, bằng không em sẽ coi thường ngay chính bản thân mình... Nói chung, tất cả đều cảm ơn anh!"

Nói xong, tôi lại lần nữa rời đi để lại anh ta một mình...Nhưng khi đi tới trước cửa thư phòng, bàn tay nhỏ vừa chạm đến tay nắm cửa, giọng nói phía sau lại vang lên.

" Sira !"

Hai chữ, giọng nói trầm thấp lộ ra cảm xúc không đổi.

Hả?

Tôi ngẩn ra, xoay người nhìn người đàn ông trên sô pha, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.

"Phop, anh vừa gọi em?"

Không có nghe nhầm đi? Anh ta vừa gọi mình một câu là Sira?

Thật là kỳ lạ!

"Sao vậy, Sira không phải là tên của em sao?"

"A, đúng vậy..." Lúc này tôi mới chậm chạp phản ứng lại, cười cười. "Chẳng qua là anh chưa từng gọi em như thế..."

"Cầm lấy danh thiếp của tôi, sau đó nếu có chuyện gì thì cũng có thể tìm tôi bất cứ lúc nào!" Anh ta để lại một câu, nụ cười thâm thúy lộ vẻ sắc sảo.

Thế nhưng, tôi căn bản lại không nhìn ra, nghe vậy xong, ngược lại trong lòng cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng cười nói: "Cảm ơn anh, Phop..."

Không ngờ hắn không những không ép buộc mình, còn lo lắng cho mình như vậy.

Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên.

"Không biết em đã từng nghe một câu nói này chưa "Tạm thời buông ra chỉ là để sẽ giữ chặt lại!" Nói xong, anh ta đứng lên..

"Tôi không thích ép buộc ai, thả em đi, chỉ là bởi vì tôi đã nói với em, tôi muốn em chủ động tiếp cận tôi, cầu tôi cứu lấy em!"

Tiếng nói u ám làm cho trong lòng tôi đột nhiên lạnh lẽo, nhìn người đàn ông đang đến gần tôi, đột nhiên kéo tôi lại.

Đem thân thể của tôi bao lại trong phạm vi hơi thở của mình, đường nét trên mặt Phop bỗng dịu đi, ánh mắt nhìn về phía nàng:

"Em là người đầu tiên cự tuyệt tất cả yêu cầu mà tôi đưa ra, cho nên em nói xem, sao tôi có thể quên được em đây?"

Mang theo nụ cười nhạt , anh ta cúi đầu xuống, thân thể cao lớn trực tiếp đè lên cơ thể nhỏ nhắn của tôi, hoàn toàn bao phủ tôi trong hơi thở của mình!

Anh ta ngậm lấy cánh môi mềm mại của tôi, đôi môi đói khát như tìm được nguồn nước, hấp thu sự ngọt ngào của tôi, dường như muốn đem tôi hòa vào trong người mình, tình cảm điên cuồng mà mãnh liệt, giống như lửa được châm đốt, đốt hết cơ thể của anh ta.

Một dòng ớn lạnh đột nhiên dâng lên từ đầu ngón chân tôi, khuôn mặt trong nháy mắt cũng trở nên trắng bệch...

Cảm xúc mãnh liệt của người đàn ông này, giống như sóng lớn cuốn đi tất cả, trong nháy mắt bao phủ lấy tôi...

Không biết từ lúc nào, ngón tay của hắn đã chui vào áo ngủ mỏng manh của tôi, hai đầu ngón tay tà nịnh ra chơi đùa nụ hồng mơn mởn...

Một trận tê dại rất nhanh len lỏi qua toàn thân tôi, nụ hồng se chặt lại, mang theo một chút đau đớn

Không chút nghĩ ngợi, hắn hé miệng, cắn lấy...

Không bao lâu, dấu hôn nóng rực trải rộng khắp da thịt trắng ngần của tôi...

Tôi vô lực chống đỡ, mặc anh ta châm lửa nóng làm càn trên thân thể tôi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lệ vì dục vọng mà đỏ bừng, bộ dạng yêu hoặc không tả nên lời..Cặp mắt ươn ướt phủ kín như một lớp sương mù, cánh môi sưng đỏ, bối rối khẽ cựa mình, nhưng không giữ được tiếng thở dốc yêu kiều bên môi, quả nhiên là phong tình vạn chủng, làm mê hoặc tâm trí người ta...

Tôi biết, tuy rằng thân thể của tôi không ngừng muốn trốn đi, nhưng lòng lại không tự chủ được phập phồng lên xuống theo sát động tác của hắn ...không cách nào cự tuyệt...

Đối mặt với tôi như vậy, ánh mắt hắn thay đổi, con ngươi sâu thẳm như đêm tối, đột nhiên hẹp lại, dường như muốn đem dáng vẻ  khiêu khích mê người của tôi, cất giấu thật sâu vào trong đáy mắt của mình.

Hắn sắp không khống chế được, sự ham muốn trong đáy lòng như như cỏ dại lan tràn, không chút nghĩ ngợi, bàn tay to thoát đi quần lụa của tôi...

Đêm tối,  mang theo sự ám muội không hề che đậy, ánh trăng từ cửa sổ lớn bằng kính chiếu xuống, rọi sáng một đôi thân thể dây dưa đứng ở sát tường.

Cánh tay tráng kiện của người đàn ông siết chặt vòng eo thon thả của tôi, ra sức chạy nước rút ở trong cơ thể ấm áp của tôi.

Từng trận rồi lại từng trận tiếng thở mạnh hoang dã, càng ngày càng lớn hơn, bông hoa dục vọng dần dần nở rộ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top