Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15. Băn Khoăn

"Đó anh xem, tôi nói không sai mà, anh cười tươi lên thực sự là rất đẹp, cho nên sau này dù gặp chuyện gì cùng đừng khóc nữa." Cô gái cười tươi như hoa, tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt tôi.

Lòng tôi dần dần cảm động, tôi gật đầu.

Người con gái đó nhẹ nhàng cười, xoay người bước đi.

Nhìn hình bóng cô gái dần xa, tôi than nhẹ một tiếng. Chắc hẳn cô ấy là một người xuất thân cao quý, bằng không sao lại ở bệnh viện này? Nhưng mà lời nói của cô ấy khiến tôi có đủ dũng khí.

Hai tay nắm chặt lại với nhau,tôi tự cổ động chính mình, hít một hơi thật sau, theo hướng ngược lại với người con gái kia mà rời đi...

Dưới bóng cây râm mát, ánh mặt trời từ khe lá chiếu xuống thành những cái bóng loang lổ.

Người con gái đứng trong ánh nắng vàng, an tĩnh giống như như một thiên sứ xinh đẹp.

"Toey !" Tiếng gọi của người đàn ông như vang vọng từ phía sau cô vang lên, mang theo một tia thân thiết.

Người con gái được gọi là Toey nhẹ nhàng xoay người..

Dưới ánh nắng, khuôn mặt người đàn ông tuấn tú lạ thường làm say lòng nữ giới, cánh mũi anh tuấn, đôi môi khẽ nhếch lộ ra vẻ ôn nhu, hình dáng cao to anh tuấn ôm lấy người con gái.

"Mike, anh đã đến rồi..." Người con gái nhìn thấy anh, mỉm cười.

Người đàn ông khẽ nhíu mày, tiến lên đỡ nàng, cúi đầu xuống, giọng nói lộ ra một tia trách cứ. "Rõ ràng em đang bị thương mà sao lại chạy lung tung thế."

Toey khẽ thở dài một hơi. "Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi đã làm cho mọi người hoảng sợ như thế rồi. Anh xem, em vẫn có thể đi được, thì làm sao xảy ra chuyện được chứ?"

"Anh thấy em chính là ko biết lượng sức, từ nhỏ anh đã biết em rồi, tính tình em thế nào anh lại không biết sao?" Người đàn ông hơi nhếch miệng nói.

"Được rồi được rồi, chỉ biết là lúc anh đến thăm em là nói nhiều nhất. Được rồi, em nghe anh đưa công ty về hoạt động ở đây, tất cả đều suôn sẻ chứ?" Toey quan tâm hỏi thăm anh .

Anh ta mỉm cười. "Rất thuận lợi, cho nên anh mới có cơ hội đến thăm đứa em này!"

"Coi như anh còn có lương tâm! Không giống như trước, đã đi thì đi nhiều năm như vậy!"

Toey cười hài lòng, nhưng dần dần, khuôn mặt mang theo nét tươi cười trở nên ảm đạm, cô hướng về phía người đàn ông, nhẹ giọng hỏi một câu: "Phop, anh ấy... biết không?"

Mike ngẩn ra, cặp mắt xẹt qua một tia bối rối, làm lơ câu hỏi của cô mà đánh lạc hướng bằng một câu hỏi khác : "Vậy em nằm viện vì bị thương ở chân, Phop có biết không?"

Nụ cười bên môi Toey cứng đờ, cụp mắt xuống, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, cuối cùng cúi đầu nói: "Gần đây anh ấy bận quá..."

"Vậy sao? Cũng đúng, anh ta luôn luôn lấy sự nghiệp làm trọng!" Giọng nói của người đàn ông trở nên có chút lạnh lẽo..

Mike..Mike

Anh ấy cùng người cô gái trước mặt - Toey, cũng chính là tiểu thư của tập đoàn Kang Thị, vị hôn thê của Phop - là bạn bè từ nhỏ cùng lớn lên, nên đương nhiên sẽ quan tâm cô nhiều một chút.

Nhìn thấy vẻ mặt này của anh, Toey lại hé ra nét mặt vui cười, nói với anh: "Nhìn anh xem, đây cũng không phải là chuyện gì đáng lo ngại, còn bị anh và ba bắt phải nằm viện. Anh biết nằm viện vừa buồn vừa chán không, nếu em còn nằm thêm nữa thì không có bệnh cũng sẽ đổ bệnh mất thôiiiii."

Mike khẽ cười. "Em đúng thật là có phúc mà không biết hưởng, em biết bên ngoài có bao nhiêu người muốn đến bệnh viện này cũng không được vào không?"

"Cho nên mới nói quy định của bệnh viện này rất có vấn đề. Rõ ràng thiết bị chữa bệnh đều đứng đầu thế giới, thì lại càng nên phải tiếp nhận tất cả người bệnh, không nên phân biệt giai cấp. Giống như người con con trai vừa nãy, chắc là gặp phải phiền phức gì ở đây, khóc rất thương tâm, em nhìn cũng thấy thương tiếc." Toey lắc đầu thở dài nói.

"Người nào?" Mike hiếu kì nhìn xung quanh, nhưng ko thấy bóng dáng người nào mà Toey nói tới..

Toey giang tay chỉ ra phía xa xa

"Chính là anh ấy, ơ, đi đi mất tiêu rồi..."

Bóng dáng tôi đi dưới ánh nắng dần dần biến mất ở cổng ...

Mike nhìn theo hướng chỉ của Toey, chỉ nhìn thấy bóng dáng ai đó bị bức tường che khuất, không hiểu sao trong lòng nổi lên một tia khác thường, lại không rõ lý do vì sao.

"Em đúng là thích lo chuyện bao đồng như khi còn nhỏ, quan tâm chuyện của bản thân mình trước đi đã!"

Toey thè lưỡi. "Em nào có, chỉ thấy người này có một chút quen thuộc, hình như là gặp ở nơi nào rồi..." Toey vừa nói, vừa nghiêng đầu suy nghĩ.

Đã từng gặp rồi ? Nhất định là có gặp, nhưng... chính là không nghĩ ra được đã gặp ở đâu.

Thấy Toey như vậy, tay Mike nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc cô, nhẹ giọng nói: "Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, anh đỡ em về phòng bệnh, một lúc nữa bác sĩ sẽ đến mang thuốc đến cho em !"

Toey gật đầu.

Hai người trở về phòng bệnh, ánh mặt trời kéo dài hình bóng của hai người...

--------

"Pirat, em không muốn tham gia sự kiện này." Trong căn hộ, tôi nằm trên ghế sô pha, ném tờ giấy cầm trong tay xuống bàn . Pirat nghe xong, hơi liếc mắt , cầm lấy tờ giấy.

"Sisi, chương trình này rất có lợi đối với em, tình cảnh hiện tại em cũng thấy đấy, các nhà đầu tư đều huỷ hợp đồng rồi, lẽ nào em định chỉ chờ ông đạo diễn kia liên lạc vs em sao.."

Tôi khẽ thở dài. "Đầu tiên, em không có ý kiến gì về chương trình này, nhưng anh thấy đấy, trong danh sách khách mời cũng có Kongcha, em không muốn lại có bất cứ liên quan gì đến cậu ta nữa."

Pirat lắc đầu, nói: "Sira à, chính là bởi vì trong danh sách khách mời có Kongcha nên anh mới để em nhận chương trình này! Em biết có Kongcha thì có ý nghĩa gì không?"

"Có ý gì?" Tôi vô tình hỏi một câu, toàn bộ tâm tư của tôi hiện giờ không phải đang đặt ở trên hợp đồng, mà là đặt ở vấn đề chuyển viện cho ba tôi.

Pirat kéo tay tôi qua, giọng điệu nghiêm túc nói: "Nơi có Kongcha thì nghĩa là sẽ có Phop! Anh đã hỏi thăm rồi, chương trình này có mời Phop làm khách quý quan trọng!"

Cặp mắt của tôi lướt qua một tia phức tạp,

"Anh à, với tính cách của Phop, thì anh ta tuyệt đối sẽ không tham gia mấy chương trình như thế này."

"Ngày trước khác ngày nay khác ."

Pirat đi tới bên cạnh tủ lạnh, mở lấy một chai nước, sau đó mở nắp uống một ngụm lớn. "Ngay khi ngày bình chọn nhà từ thiện diễn ra, Kongcha sẽ bất chấp để đoạt được giải thưởng này. Cậu ta vừa bỏ ra một khoản tiền quyên góp, đương nhiên sẽ muốn dùng tiết mục để thể hiện mình. Anh nghĩ thế nào Kongcha cũng có cách mời Phop tham gia, vì chuyện này quan trọng đối với việc cậu ta có đoạt được giải thưởng hay không..."

Tôi khẽ thở dài. "Chủ đề của chương trình lần này là gì?  Hành vi lộ liễu kéo phiếu bầu như vậy cũng rõ ràng quá đi."

"Đương nhiên sẽ không thể trắng trợn như thế. Chủ đề kỳ này quay quanh trọng tâm câu chuyện "mỹ nam xinh đẹp", cho nên anh mới cho em nhận chương trình này. Cho dù nói tới chủ đề về từ thiện, cũng chỉ có thể là nói mấy câu mà thôi, đài truyền hình sẽ không làm quá khoa trương, khán giả cũng không phải là người ngốc." Pirat nhún vai,

Tôi thừa nhận anh ấy nói đúng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Pirat , thực ra em không tham gia ct này cũng được mà, giữa em và Phop thực sự không còn có bất cứ quan hệ nào nữa, chuyện này sớm muộn gì mọi người cũng biết thôi."

Pirat cuối cùng cũng trợn mắt, tiến lại nói: "Sisi à, em làm người cũng không nên thành thực như vậy, nhất là trong làng giải trí này. Sự kiện này đối với em rất quan trọng, mặc kệ em cùng Phop có vấn đề hay không, chỉ cần hai người đồng thời xuất hiện trước màn ảnh sẽ dẫn tới đồn đãi, nói cách khác là tình trạng của em sẽ lập tức được xoay chuyển. Hơn nữa, nói không chừng Phop lại đối với em là nhớ mãi không quên."

"Pirat!" Tôi ko còn biết nói gì, mệt mỏi nhìn anh nói: "Tóm lại em nói không lại anh. Nói chung, anh sắp xếp thế nào em sẽ làm như thế, cứ như vậy đi."

Pirat thấy tôi đồng ý, lập tức mặt mày rạng rỡ, kéo cánh tay của tôi nói: "Đương nhiên em phải nghe lời anh rồi, anh chỉ là suy nghĩ lo lắng cho em. Tuy nói tình cảnh của em bây giờ không tốt, nhưng với kinh nghiệm làm người quản lý của anh, sau này em tuyệt đối có thể trở nên cực kỳ nổi tiếng. Bây giờ em là nghệ sĩ quan trọng nhất trong tay anh, hơn nữa em mới 22 tuổi, đúng độ tuổi đẹp nhất. Kongcha kia năm nay đã 25 tuổi rồi, cậu ta làm sao so được với em đây. Cho nên, Sira, trăm vạn lần không nên bỏ lỡ nha!"

Tôi hơi mỉm cười ..Nhìn khuôn mặt với vẻ tinh thần phấn chấn của Pirat, lòng tôi trong nháy mắt cảm thấy vô cùng ấm áp...

***

Tại văn phòng Tổng Giám Đốc (TGĐ), phong cách xa hoa...

"Nói đi!" Phop ngồi ở ghế tổng tài, lấy ra một điếu xì gà thượng hạng đốt lên.

Tony gật đầu, cầm tài liệu trong tay trình lên, nói: "TGĐ, đúng như anh dự liệu, tình hình phát triển của Siam Cement Group (SCG) trong hai năm nay thực sự rất tốt, do đó dường như đối đầu với ta ở mọi lĩnh vực. Nhất là trước đó không lâu, SCG đưa văn phòng trụ sở chính ở Pari cùng chi nhánh ở đây xác nhập vào với nhau, chính thức đặt tại Thái , tôi nghĩ ý đồ của họ rất rõ ràng, chính là muốn cạnh tranh với  C.P chúng ta !"

Phop lật xem hết xấp tài liệu xong, đưa tay gập lại, cười lạnh lắc đầu, ánh mắt châm chọc

"Mike à Mike, loại hành vi lấy trứng chọi với đá này cậu đã làm rất nhiều lần rồi, thì tội gì lần này lại tiếp tục tự  lấy đá đập chân mình lần nữa đây..?"

Tony nghe vậy xong, dò hỏi: "TGĐ, xem ra lần này SCG khí thế dào dạt, chẳng lẽ ngài còn định..."

"Tony, anh đi theo tôi đã bao nhiêu năm rồi?" Phop bất ngờ hỏi một câu.

"Gần bốn năm , thưa ngài !" Tony thật thà trả lời.

Phop gật đầu. "Không sai, sau khi tôi tốt nghiệp đại học, 20 tuổi đã ngồi lên vị trí này rồi, khi đó thì anh đã đi theo bên cạnh tôi cho tới bây giờ!"

"TGĐ, ý anh là..." Johnny không hiểu vì sao anh ta phải nói như vậy.

Phop đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, nhìn thế giới tấp nập phía dưới, bóng dáng cao to anh tuấn giống như một con chim ưng sải cánh.

"Anh theo tôi bốn năm, hẳn là rất rõ tính cách của tôi! Đối với SCG, ba năm trước đây tôi đã buông tha cho một đường sống. Ngày hôm nay, một khi hắn ta thích chơi trò chơi không biết tự lượng sức mình, Phop tôi đây cũng sẽ chơi đến cùng!"

"Tôi hiểu rồi, TGĐ !" Tony lập tức nói, hay quá, lần này anh ấy sẽ không nương tay nữa.

Trong không khí ngập tràn mùi vị cạnh tranh

"À TGĐ, còn có một việc..." Tony luôn luôn quyết đoán vậy mà nay lại ấp a ấp úng.

Phop dường như phát hiện ra điểm này, hơi hơi nghiêng mặt, không đặt câu hỏi, chờ hắn nói xong.

"Là như vậy,..."

Tony hắng giọng, nói: "Trong khi Ngài đang họp, Kongcha công tử có gọi điện thoại đến, cậu ấy nói cậu ấy phải tham gia một sự kiện, mời ngài đi làm khách mời đặc biệt, đồng thời ban tổ chức chương trình cũng gọi điện đến, bọn họ rất mong muốn ngài đi dự chuyên mục kỳ này..."

Tiếng nói của anh ta càng ngày càng nhỏ, bởi vì anh ta nhìn thấy được chân mày Phop càng ngày càng nhíu lại.

Quả nhiên đúng như dự đoán.

"Làm khách mời của chương trình?" Hai tay Phop vây quanh trước ngực, nhìn Tony, đây đang nghe chuyện cười sao. "Tony, anh cho rằng tôi sẽ đồng ý sao ?"

"Vâng, TGĐ, tôi biết ngài luôn không tham gia các hoạt động truyền thông, chỉ là hình như Kongcha công tử thực sự rất gấp, cứ dặn đi dặn lại."

"Được rồi!" Hai chữ ngắn gọn cắt đứt lời của Tony.

Tony cũng không dám nói thêm gì nữa...

Đúng lúc này...

"Ấy, Kongcha công tử, cậu không thể đi vào." Tiếng nói gấp gáp của thư ký TGĐ vang lên, cửa phòng bị đẩy ra, ngay sau đó một người phụ nữ xông vào.

Không phải ai khác, chính là Kongcha !

"Phop !" Kongcha nhìn thấy  Phop, lập tức đi về phía anh ta, làm nũng nhào vào trong lòng hắn

Mày Phop nhíu lại.

"TGĐ, công tử nhất định xông vào, tôi, tôi..."

"Được rồi, các người đều đi xuống đi!" Phop lạnh giọng nói.

Tony cùng thư ký tức rời khỏi phòng làm việc.

"Hình như cậu càng ngày càng không hiểu phép tắc!"

Phop đẩy Kongcha ra, đi đến ngồi xuống ghế  bên cạnh, khuôn mặt anh tuấn không có lấy một tia cảm xúc, ánh mắt cùng ngữ khí trầm thấp như nhau.

Kongcha thấy thế, đáy mắt cả kinh, lập tức tiến lên, hai tay cứng ngắc ôm lấy cần cổ hắn, biểu lộ dáng vẻ cực kỳ ám muội.

"Phop, người ta cũng là sốt ruột thôi mà, nói qua điện thoại đương nhiên không rõ ràng, cho nên mới chạy tới đây, ai biết được thư ký của anh lại không biết điều như thế, lại còn cản em lại."

"Cậu là đang ám chỉ cấp dưới của tôi làm việc không tốt phải không?" Phop tuy rằng không có đẩy cậu ta ra, nhưng giọng điệu còn trở nên lạnh lùng hơn so với vừa nãy.

Trong lòng Kongcha cảm thấy không ổn, ôm lấy khuôn mặt hắn, làm nũng nói: "Người ta nào dám có ý này chứ. Phop, gần đây anh làm sao vậy? Từ lúc nghỉ phép về cũng không tìm đến người ta?"

Đừng nói... vẫn còn có liên lạc với tên Sira kia chứ?

Tuy rằng câu cuối cùng này cậu ta chỉ là nghi ngờ, nhưng không dám mở miệng hỏi.

Phop nhìn cậu ta một cái, không trả lời vấn đề của cậu ta mà lãnh đạm nói: "cậu đến đây đơn giản chỉ là muốn tôi tham gia chương trình kia đúng ko..!"

"Hóa ra trợ lý của anh đã nói với anh rồi, thật là tốt quá!"

Kongcha thấy hắn biết chuyện này, nét mặt  lộ vẻ tươi cười, lập tức ngồi trên đùi rắn chắc của hắn, : "Phop, anh cũng biết em có nhiều khả năng có thể đạt được danh hiệu ngày mai, người ta là muốn, nếu như anh cũng có thể xuất hiện, tỷ lệ thành công của em sẽ cao hơn..."

Cậu ta nũng nịu nói, ngón tay thon dài dụ hoặc vẽ vòng vòng lên vòm ngực mạnh mẽ của anh ta.

Nằm áp trong lòng hắn, cặp mắt ngấn nước nũng nịu, Phop nghe vậy xong, đột nhiên cười.

"Đúng là tham lam, hai ngày trước tôi đã quyên góp một khoản tiền lấy danh nghĩa của cậu rồi, như vậy còn chưa đủ sao ?" Nụ cười trầm thấp nhàn nhã xuất hiện trên khuôn mặt, bàn tay to đã đem thân thể nhỏ nhắn tóm lấy ở trong lòng.

"Phop, người ta biết anh thương em mà..."

Sau khi Kongcha thấy nét cười trên môi hắn, sự lo lắng trong lòng biến mất,khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lòng người đàn ông khẽ ngẩng lên. "Người ta là người của anh, nếu như anh không muốn đi, người ta cũng không dám cưỡng cầu đâu, chỉ là... người ta sẽ không cam lòng thôi."

"Yêu cầu của cậu càng ngày càng cao rồi đấy!" Tiếng nói gợi cảm, trầm thấp của Phop vang lên bên tai càng gia tăng thêm hương vị kích tình, nhưng trước sau vẫn luôn có vẻ lạnh nhạt.

Hàng mi dài của Phop khẽ khép lại, chiếc cằm xinh khẽ nhếch lên. "Bởi vì người ta tức giận chưa nguôi mà..."

"Có việc gì mà tức giận ?" Phop thờ ơ ôm lấy người cậu ta, một tay mở tài liệu trên bàn ra.

Kongcha bất mãn nói: "Còn không bởi vì Sira kia? Cũng không biết có phải ban tổ chức cố ý hay không, tự nhiên cuối cùng lại đưa phiếu mời cho cậu ta.. Em thực sự không nghĩ cậu ta có tư cách gì để tham gia chương trình này!"

Từng chữ của cậu ta khiến cho ngón tay đang lướt lật tài liệu chợt khựng lại, con mắt lướt qua một tia sáng, lập tức khép tài liệu lại, giọng nói lạnh lùng hỏi.

"Cho dù cậu cùng cậu ta cùng chỗ thì làm sao?"

Bàn tay nhỏ bé của Kongcha chui vào trong áo sơ mi của hắn, thì thầm nói: "Em mới không thèm để cậu ta ở trong mắt đi, cậu ta chẳng qua chỉ là con tôm nhỏ mà thôi..."

"Đã như vậy, lại càng không cần tức giận như thế!" Phop bất ngờ cười, bàn tay to rốt cục lướt nhẹ lên ngực của Kongcha, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, nhưng cậu ta thét chói tai, toàn bộ thân thể nhẹ nhàng rung động lên.

"Phop..." Giọng của cậu ta bồng bềnh như nước.

Phop nâng cằm của cậu ta lên, bên môi cuồng ngạo gợi lên nụ cười tà mị, nhưng lại không hề chạm vào đáy mắt.

"Bây giờ cậu là nam vương, đương nhiên phải có phong độ nên có của nam vương , tôi không hy vọng thấy cậu tranh hơn thua với một con tôm nhỏ, hiểu chưa?"

Kongcha nghe vậy xong, cặp mắt đột nhiên sáng ngời, lập tức hoan hô ra tiếng.

"Phop, ý của anh là nói, anh, anh đồng ý tham gia chương trình này rồi?"

Đôi môi mỏng của Phop khẽ nhếch, không nói gì, nhưng không có ý phản kháng..

"Phop, anh thật tốt... em chỉ biết người hiểu anh nhất chính là em..." Kongcha được chiều chuộng mà lo sợ, chăm chú áp vào vòm ngực của hắn.

Cậu là bảo bối trong giới truyền hình và điện ảnh, là diễn viên đắt giá, ở trước mặt bất kỳ người nào cũng luôn kiêu ngạo hống hách, chỉ là không bao gồm một người, đó chính là Phop. Hắn nhiều tiền nhưng lạnh lùng, kiêu ngạo mà anh tuấn, có lúc nhẹ nhàng, cái gì cũng không nói, mặc kệ là người cao ngạo thế nào đều sẽ hòa tan trong đôi mắt hắn, cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới chân hắn, đương nhiên cậu cũng không ngoại lệ!

Tuy biết bên cạnh hắn có rất nhiều người,  thế nhưng cậu là tự nguyện, chỉ cần miệng Phop hơi nhếch lên, con mắt sáng lên một chút, thì cậu cũng sẽ cam tâm tình nguyện, mà lao tới. Cậu biết bản thân mình hèn mọn, không có nguyên tắc, thế nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng, bởi vì hiện nay không một người nào có thể lôi kéo trái tim của Phop. Ngoại trừ  cậu ta ra, không có bất kỳ người nào có thể ở lại bên người Phop hơn 3 năm. Dù cho là vị hôn thê Toey của Phop, dường như Phop cũng không đặt ở trong mắt! Chỉ cần trái tim của Phop không bị người khác trói chặt, thì cậu sẽ có cơ hội, nói không chừng, cậu còn có thể thay thế, tiến thêm một bước nữa với Phop cũng nên..

Trước đây Kongcha nghĩ cũng không dám nghĩ, tất cả của cậu đều là Phop cho, cho nên chỉ cần Phop muốn, lúc nào hay nơi nào cậu đều cho. Nhưng càng bên cạnh hắn nhiều năm, dã tâm của cậu ta càng lớn hơn, cậu ta nghĩ mình có cơ hội trở thành một phần của gia tộc Arthit...

Đối mặt với ánh mắt làm nũng của cậu ta, trong lòng Phop ngưng lại, hắn không nói gì nữa, chỉ là đưa thân thể dựa lưng vào ghế ngồi, thân thể mềm mại trong lòng làm hắn lơ đãng nghĩ tới người trong sáng nhưng lạnh lùng kia!

Sira!

Ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy khó tin, hắn lại đi tham gia chương trình chết tiệt gì đó, nguyên nhân chính là vì hắn vừa nghe được thì ra Sira cũng tham gia?

Thực sự là sai lầm đến cùng cực !

Kongcha thấy thế xong, lập tức nhu thuận đưa thân thể dò xét về phía trước, thấy hắn không có đẩy mình ra, mừng rỡ như điên chủ động đưa bàn tay to của hắn kéo đến phần ngực của mình, quần áo vốn đã hớ hên càng bị cậu cố ý kéo xuống.

Trong phòng làm việc một cảnh xuân...

Khóe miệng Phop khẽ tà mị, bàn tay to thuận thế cố sức xoa nắn không chút thương tiếc, hắn chưa bao giờ cự tuyệt sự chủ động của cậu ta, nhất là vào lúc tâm tình hắn phức tạp!

"Phop...người ta muốn..."

Đương nhiên Kongcha biết rõ dục vọng của hắn, giống như đang khẩn cầu, gắt gao leo lên người Phop, bốn phía tràn ngập hương vị nam tính thuộc về hắn, hơi nóng cuồn cuộn không ngừng xuyên thấu qua vải vóc truyền đến da thịt của cậu, gương mặt trắng tuyết của cậu ta sớm đã không kiềm chế được mà  đỏ ửng.

Không đợi Phop động tay vào, bàn tay nhỏ bé của Kongcha cố sức mở đai đeo, trong nháy mắt, thắt lưng đã sớm rơi xuống khỏi người... Nhìn khuôn mặt đẹp trai không gì sánh được , đôi mắt của cậu ta trở nên mờ mịt...

Phop cười lạnh, không nói lời nào trực tiếp ôm cậu ta đặt bàn làm việc.

"Phop......" Toàn thân Kongcha nằm trọn trên bàn, mùi hương nam tính hoàn toàn bao phủ, khiến cậu ta vô lực chống lại...

Một tay Phop rút dây buột quần người đối diện, tay còn lại nhanh chóng kéo khóa quần, không chút thương tiếc lập tức đâm mạnh vào.

Nếu cậu muốn, hắn không ngại thành toàn. Nhìn người đang lớn tiếng rên rỉ dưới thân mình, hắn hung hăng đâm liên tục, trong lòng hắn thật sự thỏa mãn, nhưng thật sâu chợt cảm thấy trống rỗng!

Bên tai nghe tiếng rên rỉ, dường như biến thành tiếng của Sira! Tiếng rên rỉ đầy ngượng ngùng, mà lại khiến hắn không thể khống chế được. Phop lập tức nhắm chặt hai mắt. Tưởng tượng người đang dưới thân là Sira, dần dần hô hấp trở nên rối loạn, động tác cũng cuồng dã hơn. Văn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ cùng thở dốc...

Ngay khi hai con người kia bước đến cao trào, tiếng điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Phop dừng lại, thân thể vẫn giữ trong cơ thể Kongcha như cũ, chỉ là vươn dài cánh tay, ấn nút nghe.

Kongcha khó chịu xoay qua lại, dùng vẻ mặt bất mãn  nhìn hắn.

"TGĐ, Toey tiểu thư đến !" Thư ký của anh nói.

"Cho cô ta vào đi!" Giọng nói Phop trầm thấp, nhưng có thể đoán được xoa chút gì đó kích tình..

Phop dập điện thoại, Kongcho bất mãn, cố làm nũng: "Phop , sao anh lại để cho vị hôn thê của anh vào? Hai chúng ta còn chưa xong mà?"

Lời cậu ta còn chưa dứt, Phop lập tức rút khỏi cơ thể cậu ta, nhàn nhã chỉnh trang lại y phục.

"Phop?" kongcha ngây người, cậu không ngờ Phop lại dừng lại đột ngột..Kinh ngạc cùng bất mãn còn chưa kịp lộ rõ, cửa phòng liền bật mở.

"Phop, đã đến giờ, chúng ta... " Nói chưa hết câu, nhưng nhìn cảnh tượng trong phòng khiến người nói liền im bặt.

Túi xách trong tay Toey lập tức rơi xuống đất.

"Aiiiiiii" cùng lúc đó, Kongcha hét lên, lập tức đứng dậy, sửa sang lại quần áo...Trước giờ , cậu chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy.

Tuy nhiên, Phop dửng dưng, vươn bàn tay to khẽ vuốt ve đầy ám muội, giọng nói trầm thấp: "Không cần gấp, từ từ mặc."

Một câu nói, hoàn toàn đứng về phía Kongcha.

Mà vẻ mặt Toey đã sớm ngập tràn bi thương, đôi mắt đẹp ẩn ẩn lệ mờ...

"Lần sau nếu đến đây, thì hãy gọi điện trước cho tôi đã, bởi vì tôi không chắc là lần sau cô lại thấy được cảnh tưởng nào hơn thế không..??" Phop đứng một bên thắt lại cà vạt, rồi nhanh chóng đóng cửa phòng. Quay đầu lại, ngồi vào ghế , khôi phục vẻ mặt hờ hững. Bình tĩnh đến mức như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Sắc mặt Toey trắng bệch....

Kongcha thấy vậy, cũng chậm rãi sửa sang lại quần áo, đến trước mặt Phop, giọng nói nũng nịu: "Phop, vị hôn thê của anh đến rồi, em không quấy rầy hai người nữa....." cậu ta ôm tay hắn, cố ý đều là diễn cho Toey xem.

Thân thể đột ngột bị Phop véo nhẹ, cậu ta í da một tiếng, mỉm cười, đánh yêu Phop...

"Anh quá đáng, vị hôn thê đang nhìn kìa."

Phop thoáng liếc nhìn Toey, cười lạnh.

"Hôm nay nhiêu đây được rồi , tối nay chuẩn bị chờ tôi."

"Được, Phop. Em chờ anh."

Kongcha mừng như điên, chủ động hôn một cái, đi nhanh ra cửa. Khi lướt qua Toey, cô ta nở nụ cười lạnh.

"Một người không chiếm được trái tim người đàn ông của mình, chi bằng buông tay thì hơn." Nói xong cậu ta liền bỏ đi.

Cửa phòng bị đóng lại, như một tiếng sấm chợt vang vọng trong thâm tâm Toey......

"Phop, anh nhất thiết phải làm những việc như thế này sao?" Phải mất một lúc lâu, Toey mới thốt được nên lời, ánh mắt quyến luyến nhìn hắn.

Phop nhìn cô, đôi mắt đen hờ hững lạnh lùng.

"Cô tìm tôi có chuyện gì?"

"Ba em nhớ anh, ông hy vọng tối nay mời anh ăn một bữa cơm gia đình..." Toey nhẹ nhàng trả lời, hơi cắn môi.

"Được." Hắn đáp ứng.

Hả?

Toey không nghĩ được là Phop lại lập tức đồng ý, kinh ngạc nhìn Phop. Nhất thời cả hai im bặt.

"Còn việc gì nữa?" Phop thấy cô không có ý định rời đi, ngẩng đầu nhìn cô.

"Em không nghĩ là anh sẽ đồng ý. Đêm nay, không phải là... anh định tới chỗ cậu ta sao???" Lòng cô đau đớn khôn nguôi.

Phop nghe xong, đáy mắt cũng không có ý tức giận, đứng dậy đến bên cô, vươn tay khẽ nâng cằm cô.

"Còn chưa có kết hôn mà đã có ý định kiểm soát việc tôi làm sao???" Giọng nói nồng đậm nguy hiểm.

"Không, em đâu có ý này. Phop, em... anh hiểu lầm rồi!" Toey liên tục lắc đầu, ánh mắt đầy sợ hãi.

Thấy vậy, môi Phop hơi run lên, cười nhẹ, bàn tay đang nâng cằm chợt khẽ vuốt má cô: "Không cần sợ như vậy, em là vị hôn thê của tôi. Chuyện em muốn, tôi đương nhiên đồng ý!"

Toey không kìm được mà bổ nhào vào lòng hắn, cũng chẳng để tâm mùi hương còn sót lại của người khác, lên giọng đầy chua xót: "Anh yêu cậu ta? Ngôi sao Kongcha kia???"

"Không yêu !" Hai từ ngắn gọn lập tức thốt ra từ miệng Phop, đủ biết hắn có bao tuyệt tình.

"Vậy thì... " Toey lấy dũng khí, nhìn thẳng vào cặp mắt chim ưng kia, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao anh thà làm chuyện đó với cậu ta... mà không chịu chạm vào em?"

Ngay sau đó, Phop liền buông cô ra, ngữ khí lạnh lùng:

"Sao? Cô muốn phát sinh quan hệ với tôi ư???

***Ghi chú

✨ Tên Bệnh Viện và thông tin đều không đúng..Xin cảm ơn..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top