Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17.Mưu Mô

Chương trình chuẩn bị bắt đầu, đây là một trong những chương trình được quan tâm nhất hiện nay, vì ngoài ngôi sao KongCha tham gia, chương trình còn mời được khách quý là Phop tiên sinh nữa. Có rất nhiều phóng viên nhà báo tới để tranh thủ cơ hội được phỏng vấn trực tiếp nhằm lấy tin độc quyền..

Sảnh lớn có vẻ vô cùng náo nhiệt, ghế ngồi đầy kín người, có Fan hâm mộ Kongcha, bên cạnh đó cũng có những người tò mò muốn đến xem diện mạo của Phop..

Đến khi Phop được người dẫn chương trình mời lên sân khấu, toàn bộ hội trường đều nhộn nhịp hẳn lên..

Kongcha cố ý ngồi gần Phop, còn tôi thì ngồi cách xa Phop, bóng dáng người đàn ông cao lớn lọt vào trong tầm mắt tôi, lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác lạ ko biết gọi tên thế nào, nhưng ánh mắt không kìm được lại cứ nhìn theo bóng dáng ấy..

Bộ âu phục cắt may tinh tế làm tôn lên vẻ đẹp của anh ấy.. _Anh ấy luôn khiến người khác ko thể rời mắt khỏi mình.

Đột nhiên cảm thấy nóng ran, bất chợt nhìn lên, cứ như thế lại phát hiện ra Phop cũng đang nhìn mình, cặp mắt đen lạnh lùng đối diện với đôi mắt của tôi, lướt qua một nụ cười nhàn nhã.

Tôi vội vã quay đi, nhưng cảm giác ánh mắt cháy bỏng đó vẫn như đang dò xét mình. Tôi xấu hổ cầm lấy ly nước trên bàn, uống một hơi, xua tan đi cảm giác nóng ran trong người.

"Phop tiên sinh, vừa rồi chúng ta nói rất nhiều về vấn đề phải như thế nào mới là vẻ đẹp thực sự, ngài cũng đã nói ra quan niệm của mình về người một mỹ nam hoàn mỹ. Như vậy xin hỏi, theo như ngài thấy, Kongcha công tử có tính là một người nam nhân hoàn mỹ không?"

Sự sâu sắc của người MC này luôn được mọi người ca tụng, phần vì chương trình lần này là để tuyên truyền cho Kongcha nữa, nên họ phải làm để nhận được lòng tin của người hâm mộ.

Kongcha nghe hỏi vậy, khóe môi liền nở nụ cười , trước đây hẳn cậu ta rất sợ quan hệ của mình cùng Phop bị báo chí biết được. Nhưng hiện giờ ngược lại cậu ta là mong muốn được càng nhiều người biết càng tốt. Nếu Phop không để tâm thì mắc gì cậu ta phải để ý..Dù gì cậu ta cũng đi theo Phop hơn 3 năm rồi..

Toàn bộ hội trường đều chăm chú tập trung nhìn lên phía sân khấu, đổi lại chỉ thấy Phop cứ cong miệng cười lạnh nhạt, nói:

"Định nghĩa về người hoàn hảo rất rộng, sự nghiệp của Kongcha đã phát triển như hôm nay, trong con mắt của nhiều người thì đây đã là hoàn mỹ rồi."

Câu trả lời của anh ta, làm cho MC không thể bẻ lại được..Chỉ cười cười, nhưng sau đó lại trực tiếp hỏi: "Phop tiên sinh, nghe như cách xưng hô với Kongcha công tử còn rất xa lạ. Nghe nói quan hệ của ngài cùng Kongcha rất tốt mà ko phải sao..?"

Không gian dường như lắng đọng, Kongcha nhìn Phop, ánh mắt chờ mong, trong khi tôi cũng đang nhìn về hướng người đàn ông ấy, trông thì thản nhiên, nhưng lại ẩn chứa sự hồi hộp..

Tôi không nghĩ tới MC sẽ hỏi thẳng thừng trước mặt toàn thể hội trường như vậy.

Phop thản nhiên lướt nhìn người dẫn chương trình một cái, không nhanh không chậm nói: "Vừa rồi cô cũng nói rồi đó , chỉ là nghe nói, tôi nghĩ từ nghe đến thấy thì mọi chuyện còn rất xa..và mọi việc chưa hẳn là thật!"

Lúc này toàn bộ mọi người được một phen xôn xao hẳn lên..Kongcha bắt đầu nhíu chặt mày.

MC đã sớm biết Phop sẽ trả lời như vậy nên cười qua loa che giấu sự xấu hổ tiếp tục hỏi: "Vâng, vậy ví dụ Phop tiên sinh phải chọn một người để ở bên cạnh mình , thì Ngài sẽ lựa chọn người như thế nào..kiểu có giống như Kongcha công tử đây không..??"

Không khí thoáng chốc lại tĩnh lặng như trước...Trái tim Kongcha đập liên hồi..

"Chắc là sẽ không!" Phop dường như không cho người khác có cơ hội đoán già đoán non là lập tức nói rành mạch ra một câu..

Hội trường lại được một phen ngỡ ngàng, há hốc...

Biểu cảm của Kongcha rất khó coi, cậu ta không ngờ Phop thẳng thắn đến vậy không nể mặt cậu ta chút nào.

"Âuuuuu? Tại sao vậy ạ ?" Lần này thì đến người dẫn chương trình cũng trở nên khó hiểu có chút hoài nghi, cô không nghĩ người đàn ông này lại không hợp tác đến vậy...

Ánh mắt lạnh lùng của Phop vẫn bình thản... "Ko phải khi nãy cô đã nói sao, Kongcha là mẫu người thích công việc, nếu tôi chọn tôi sẽ chọn mẫu người của gia đình..Nếu cứ cố chấp giữ người thích công việc bên người không phải là ép người ta từ bỏ con đường mà họ thích sao..?..Tôi nói có phải không..??"...

MC chỉ biết cười cười, cũng không dám bới móc chuyện gì nữa, sợ mọi chuyện sẽ đi xa hơn nên chỉ có thể nói lái sang chuyện khác, nhìn về phía tôi...

"Sira công tử , vừa rồi cậu cũng đã nói về cái nhìn của bản thân, chúng tôi biết từ nhỏ cậu đã biết đánh, lại còn đàn rất hay, giọng hát còn rất tuyệt vời, không biết hôm nay có được hân hạnh được mời cậu lên biểu diễn một bài được không..??? "

Tôi phải cố gắng tập trung bình tĩnh lắm mới đi được được nơi đặt cây đàn...Cả người đột nhiên căng thẳng... "Tính " tôi thả nhẹ một ngón tay xuống phím đàn, hội trường nhất thời yên tĩnh trở lại..

Trên vầng trán mồ hôi mẹ mồ hôi con lần lượt xuất hiện, loại cảm giác này khiến tôi cực kỳ khó chịu, tôi bình tâm nhắm chặt hai mắt lại.

Ánh mắt của Phop chậm rãi nhìn theo, dường như anh ta cũng phát hiện có cái gì đó không hợp lí, còn Kongcha ở bên cạnh thì lại khẽ cong môi, lộ ra bộ dạng như đang xem kịch.

Tiếng đàn cuối cùng cũng vang lên.

Khóe miệng Phop cong lên, nhưng lại là dáng vẻ tươi cười khác vẻ hời hợt trước đó...

Sắc mặt Kongcha lại biến đổi , bất giác nhíu mày ...

Tôi nhắm mắt lại, bắt đầu đánh đàn, đây là khả năng duy nhất tôi có chính là có thể đàn khi nhắm mắt , Như vậy dường như dã giảm bớt được cảm giác căng thẳng, chỉ là...có vấn đề..

Phím của cây đàn này bị người khác động vào nó! Nhưng ngón tay của tôi không dừng lại, bởi đây là chương trình trực tiếp, nên có thể nào tôi cũng phải cố gắng đàn..Đang suy nghĩ phải làm thế nào thì đột nhiên tròn đầu nảy ra một ý.. tôi điều chỉnh phương hướng, toàn bộ âm sắc đều nâng lên cao.....

Tiếng hát như tiếng chim hót...Đây là bài hát mà chính tôi đã sáng tác "Only One Wold ".

Đối với bài này, Phop dường như đã cực kỳ quen thuộc, nhưng lần này Phop lại cảm thấy có điều gì đó ko đúng, dù vậy nhưng vẫn rất hấp dẫn như trước, ánh mắt vốn như băng, trong nháy mắt bỗng trở nên mềm lại..khoá chặt bóng hình nhỏ nhắn phía trước..

Kongcha hoàn toàn thu lại toàn bộ vẻ mặt của Phop vào mắt, bàn tay đặt dưới bàn đột nhiên nắm chặt lại. Cậu đi theo người đàn ông này rấy lâu rồi, nhưng chưa bao giờ thấy anh ta nhìn mình với ánh mắt dịu dàng đến thế..

Đây đích thị là một ánh mắt say mê..

Cậu ta lại chuyển ánh mắt tới người tôi, biểu hiện tràn ngập ý hận. Cậu ta chắc chắc rằng  nhất định tôi sẽ uống nước, vì bình thường tôi rấy thích và rất hay uống nước.. nên mới sai quản lí âm thầm bỏ một ít thuốc ngủ vào, không ngờ tôi lại chỉ uống có một chút. Bên cạnh cũng sai quản lí nhân lúc không có người liền đi phá mấy phím đàn.

Mình tính không bằng trời tính, không nghĩ là tôi có thể thay đổi được nhịp điệu bài hát..

Tôi dùng giọng hát làm lay động khán giả ở hội trường, nhưng sau khi tôi trở về chỗ ngồi sắc mặt lại bỗng tái nhợt...

Ánh mắt Phop chăm chú dõi theo bóng dáng tôi.

MC phát hiện ra sự thú vị này thì làm sao bỏ qua được.. liền nói..

"Phop tiên sinh, tôi thấy Ngài có vẻ rất thích bài hat này?"

Phop biết thừa chủ đích của cô này, nhưng vẫn nở lại nụ cười. "Đúng là tôi rất thích!" Âu, đây là lần đầu anh ta phối hợp trả lời câu hỏi vậy nha.

MC nghe xong, liền nhanh nhảu hỏi tiếp..:" Vậy Ngài có thấy Sira công tử rất đẹp không ?"

"Cô muốn hỏi gì?" Phop thẳng thắn hỏi.

MC được thế lấn tới liền nói rành rọt: " Không biết Phop tiên sinh đối với mỹ nam như Sira công tử đây có chút hứng thú nào ko.? Nói cách khác nếu Ngài chọn Ngài có chọn cậu ấy không..?"

Lời MC vừa dứt..Không khi hội trường im bặt chỉ còn nghe tiếng âm thanh của máy móc..

Cặp mắt Kongcha khó chịu lướt qua MC, rốt cuộc cô ta đang muốn đậu bến nào? Làm sao lại đề ra câu hỏi đó tại đây ???

Tôi giật mình,nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Dưới ngàn cặp mắt đang chờ đợi, đôi môi lạnh lùng của ai đó đột nhiên mở ra..

"Đương nhiên rồi !"

Hai chữ vừa ngắn gọn , thẳng thắn thốt lên..Anh mắt liền nhìn về phía tôi.

Toàn bộ hội trường đột nhiên quay về phía ánh nhìn đó bất ngờ..

Kongcha điên tiết thiếu chút nữa đứng bỏ đi .Riêng tôi lúc đó người cứ mơ hồ lâng lâng...

MC bắt lấy cơ hội, tấn công tiếp..: "Như vậy Phop tiên sinh hẳn là cảm thấy thích Sira công tử.. Vì sao?"

Phop tựa người vào ghế, cười, "Không phải cô vừa nói  là Sira là một người hội đủ tiêu chuẩn mà bao người mơ ước sao..Dù gì thì tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi nên không phải tôi cũng nên như vậy sao..?"...

Hội trường rơi vào tình trạng hoang mang vô định..

Cuối cùng cũng đến lúc kết thúc chương trình, Tôi dường như chỉ là cảm nhận dược sự thù hận tràn ngập ở ánh mắt Kongcha..Trước khi ngất đi chỉ biết mình được một hơi thở quen thuộc bao lấy..Rất chặt..Cảm giác rất an toàn..

Khi tôi tỉnh lại thì đang thấy mình nằm trên một chiếc giường lớn tràn ngập mùi hương quen thuộc, thoáng giật mình, trong vô thức di chuyển ánh mắt dò xét quang cảnh trong phòng...

Đây không phải là....

Nói rồi tôi vội vã bật dậy...Bỗng một giọng nói thuộc vang lên.

"Em tỉnh rồi sao!"

Tôi lại càng hoảng sợ, quay lại nhìn nơi phát ra giọng nói, lập tức va phải lúc ánh mắt Phop. Thấy tôi tỉnh lại, anh ta liền để giấy tờ trong tay xuống, từ sô pha tiến đến trước mặt tôi...

"Tại sao em ở đây? Đây là..." Tôi ngước mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt trong veo khẽ xao động...

"Đây là chỗ của tôi." Phop cúi xuống, để mặt mình mặt đến gần mặt tôi . "Em thích  dùng thuốc ngủ sao ?"

Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay có thể trở thành vấn đề được bàn tán trong mấy ngày tới rồi..Trọng điểm là lúc kết thúc chương trình thì Sira lại trực tiếp ngã vào lòng tôi... Nhiêu đây cũng trở thành tin nóng rồi..chẳng qua hắn chỉ là khó hiểu tại sao Sira lại như vậy...Nhưng sau khi mời bác sĩ đến xem thì lí do mới được hé lộ..:

"Thuốc ngủ ư ?" Cặp mắt tôi hoang mang, lắc đầu. "Em chưa bao giờ dùng loại thuốc này cả."

Tôi không phải người bị mất ngủ thì dùng thuốc này làm gì chứ..

Phop im lặng giây lát,chợt hỏi: "Vậy khi em đàn xảy ra chuyện gì?"

Tôi thở dài nói. "Phím đàn gặp sự cố..chắc là ai đó vô tình đụng phải thôiiij.."

Bàn tay thô ráp vuốt ve gương mặt mềm mại của người trước mặt :" Em thông mình như vậy giờ lại giả bộ hồ đồ, em là người như vậy sao .!"

Tôi im không nói, chỉ là vô thức liếm môi...

"Nếu như em muốn truy cứu thì cứ nói, tôi có thể giúp em."

Tôi nhìn về phía Phop "Không cần đâu...Em không muốn có bất kì gây hấn với cậu ta nữa..Cảm ơn anh đã quan tâm..Phop.."

Câu trả lời còn chưa dứt thì cằm của tôi đã bị Phop nâng lên.. dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm, khóe môi nhếch lên..

"Em đúng là thông minh, nhưng nếu em cứ bỏ qua thế này thì thiệt thân chỉ có mình em..."

Lần đầu tiên anh ta mở miệng nhắc nhở người khác ..

Tôi cười...Phop à , cậu ấy là người của anh, em đắc tội không nổi đâu." Tiếng nói nhẹ nhàng như mang theo một chút dỗi hờn..

Tôi sao lại không đoán ra được chứ..Từ lúc Phop hỏi tôi có hay dùng thuốc ngủ không  thì tôi đã ý thức được mọi chuyện rồi. Người đứng sau mọi việc này chính là Kongcha!

"Kongcha là người của tôi, nhưng em cũng có thể thành người của tôi! Hơn nữa..." Khóe môi hắn hiện lên một nụ cười: "Em thực sự phù hợp với tiêu chuẩn của tôi nhất !"

Mùi hương long đản thoang thoảng trên người Phop, lòng tôi như nghẹn lại.

"Cảm ơn Phop." Tôi cố quay mặt đi chỗ khác, cố gắng giấu đi cảm xúc bản thân mình

"Riêng mọi chuyện hôm nay anh đã gián tiếp gây ra cho em rất nhiều rắc rối.., em không muốn cuộc sống sau này của em tràn đầy giống bão  ."

Phop nghe vậy xong..

"Chà , em quả là một người không có lương tâm..." Ngón tay của anh ta tham lam vuốt ve gương mặt của tôi, cúi đầu nói: "Tôi chỉ giúp em giải vây mà thôi, em nghĩ hiện trạng bây giờ cùa em đang rất tốt sao.. ?"

Tôi ngẩn ra, bất chợt khựng lại...

Hiện trạng bây giờ của tôi anh ta đều biết?

"Em không cần nhìn tôi kinh ngạc như thế."

Tâm tình của Phop dường như rất vui vẻ, ngay cả nụ cười bên môi cũng trở nên hết sức tà mị. "Chuyện này không khó để đoán mà.. Tôi đã từng nói, không có tôi, trong giới này em đi dù nửa bước cũng sẽ gặp khó khăn! "

Tôi ngửa đầu, mặc cho tay anh ta trêu đùa, dần dần, ngón tay di chuyển xuống dưới, từng chút một chui vào cổ áo, nhẹ nhàng vuốt nhẹ xương quai xanh gợi cảm của tôi...

Cảm xúc dâng trào , hơi nóng trên đầu ngón tay thô ráp ấy khiến tôi như người say...

"Phopppp !" Bàn tay to của Phop thành thục đặt lên xoa bóp nơi đầu vú tôi... Tôi như bừng tỉnh, bàn tay nhỏ bé giơ ra ngăn trở bàn tay to của Phop, Ánh mắt tỏ ý cự tuyệt.

Phop vẫn ung dung cười, tuy nhiên cũng không ép buộc tôi làm gì, giọng nói trầm thấp: "Tôi đã nói rồi, em có thể yêu cầu tôi làm bất chứ chuyện gì vì cơ hội tôi vẫn đang giữ lại cho em!"

Phop ôm thân thể nhỏ nhắn của tôi, cánh tay rắn chắc vòng qua bên hông, hơi thở cứ quanh quẩn ở vành tai của tôi.

"Sira à..."

Tiếng nói trầm thấp của Phop như mang một chút nhung nhớ. "Hôm nay, ngay khi em rời khỏi nơi này thì em tự sẽ biết cuộc đời của em sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi."

Thân thể tôi khẽ run lên, mặc định hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Phop...

"Phop... Cảm ơn anh..." tôi không thể nhìn thấu được ánh mắt kỳ lạ của Phop, chỉ có thể nói thấp giọng cảm ơn.

Tôi từ từ ngẩng đầu, lấy đủ dũng khí, muốn nói nhưng rồi lại thôi.

"Em có việc muốn nói ?" Phop luôn có năng lực nhìn thấu tâm tư người khác..

"Phop , em đúng thực là muốn xin anh giúp đỡ, nhưng không liên quan đến tương lai của em, em..." Tôi ấp úng, rất mâu thuẫn.

Nhưng vì bệnh tình của ba, tôi thực sự không có cách nào nữa, tôi nghĩ là mình sẽ nhờ Phop giúp đỡ , nhưng tôi lại không dám mở miệng.

"Nói đi." Phop buồn cười nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của tôi...

Tôi chớp mắt...Cố gắng lấy đủ dũng khí nói: "Phop, xin anh giúp em..."

Đang định nói thì  điện thoại trong vang lên..

"Em xin phép ạ.."

Bên kia điện thoại truyền đến giọng của Pirat, Tôi nghe được một nửa vội vàng ngắt máy, cầm lấy túi xách, chuẩn bị rời đi.

"Đi đâu?" Đôi mắt đen của Phop hiện lên sự lạnh lẽo sắc bén.

Người này, coi hắn như không tồn tại sao?

"Phop, em xin lỗi, em có việc gấp phải đi trước, xin lỗi..." tôi liên tiếp xin lỗi, mở cửa ra liền rời đi.

Phop chậm rãi đứng dậy, trong mắt dần dần nổi lên nghi hoặc...

Tại bệnh viện...

"Viện trưởng , đây là tiền đặt cọc, bệnh tình của ba tôi thực sự không thể chờ đợi được được nữa, xin ông có thể cho ba tôi nhập viện không "

Viện trưởng lắc đầu, trên mặt hiện lên một chút áy này, đẩy lại chi phiếu đến trước mặt tôi. "Xin lỗi công tử, chuyện không phải do vấn đề tiền, đây là do bố cố không phù hợp với điều kiện nhập viện, tôi thực sự không thể làm gì được..."

"Này, ông nói gì vậy? Đây là bệnh viện.. Là bệnh nhân thì ai cũng sẽ vào điều trị được.."

Tôi vội vã ngăn Pirat lại. "Vâng, xin lỗi..." sau đó vội vã kéo Pirat ra phía ngoài..

"Pirat à, cho dù anh có cãi tay đôi với ông ta thì cũng không được gì cả, nội quy của bệnh viện là vậy. Em chỉ nghĩ đơn giản chỉ cần có tiền đặt cọc nằm viện là có thể được, nhưng mà vẫn là không được..."Tôi bất lực dựa vào tường..

Piraythở dài một hơi. "Sira à, em sẽ không bỏ cuộc chứ?"

"Em sẽ không từ bỏ, nhưng mà... Quả thực em đã nghĩ hết cách rồi, dù sao thì ba em cũng sắp xuất viện ở bên kia rồi." Khuôn mặt tôi hơi tái nhợt....

Lẽ nào... Tôi thực sự phải đi van xin người đàn ông kia sao?

Pirat cũng hết cách rồi..

****

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top