Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36. Ra mặt bảo vệ

"Được rồi, kể từ hôm nay em hãy quên tên đó hoàn toàn cho tôi!" Giọng nói trầm thấp của Phop vang ra

"Anh buông tôi ra!" Tôi giống như không nghe thấy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phop

Chân mày Phop nhăn lại tỏ vẻ không hài lòng, kéo kéo tôi lại, nhưng vừa định mở miệng, thì...

"Bốp..."

Một cái tát đáp xuống trên má của Phop, đột ngột, không hề có dấu hiệu báo trước

Không khí như sựng lại, nghẹt thở

Sắc mặt Phop rất khó coi, ánh mắt vốn đang cười lại trở nên lạnh lẽo..

Tôi nhìn anh ta không chút sợ hãi, chỉ tràn ngập lửa giận..

Ngay lập tức, cằm của tôi bị bàn tay của anh ta siết chặt

"Em dám đánh tôi, em là người đầu tiên dám đánh tôi!"

Toàn thân Phop phát ra hơi lạnh,đầy nguy hiểm,

Tôi cười nhạt: "Anh cũng là người đầu tiên khiến tôi phải ra tay"

"Thật sự là rất dũng cảm !" Tay Phop bỗng tăng thêm lực

"Chỉ là... hành động này của em sẽ khiến em trả giá đắt thôi..."

Sau đó, chỉ thấy anh ta gầm nhẹ một tiếng, hung hăng giơ nắm đấm lên, hướng về phía tôi...

Tôi nhắm chặt mắt lại! Chuẩn bị tinh thần nhận cái giá đắt mà anh ta nói...

"Rầm..." - Một âm thanh xoạt qua tai tôi

Tấm kính phía sau lưng vỡ tan..

Sau đó không khi bỗng chìm trong im lặng..

Tôi mở mắt, nhìn xuống đống thuỷ tinh đổ nát còn vươn chút tơ máu

"Bụp..."- Một âm thanh tiếp theo vang lên..

Một chiếc chìa khóa rớt xuống bên cạnh tôi. Phop đi tới trước mặt tôi, sắc mặt giận dữ chuyển thành hờ hững như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chỉ có điều... bàn tay anh ấy đang chảy rất nhiều máu.

Lòng tôi chợt dâng lên cảm giác đau lòng không hiểu vì sao..

"Đây là chìa khóa của biệt thự , dọn hết đồ đạc của em rồi theo tôi đến đó!"

Phop mặc lại quần áo , không hề quan tâm đến bàn tay đang chảy máu, lập tức đi tới cửa, sau đó xoay người lại buông hờ một câu..

"Ngày mai, sau khi tôi đi làm về nếu không nhìn thấy em trong biệt thự thì đừng trách tôi không nói trước!"

"Rầm..."

Cơ thể của tôi run rẩy một chút, mọi sự kiên cường trong mắt đều biến thành hư không, xụi lơ ngã người lên sô pha phía sau..

Mọi chuyện kết thúc thật rồi....

****

Đây là một buổi tiệc dành cho các doanh nhân hàng đầu

Tôi ngồi im lặng bên cạnh Phop, ánh mắt hờ hững. Ly rượu trong tay Phop đã cạn, tôi liền nhanh tay rót đầy

Bàn tay Phop khẽ vuốt tóc tôi tràn đầy sủng hạnh, cười thoả mãn khi thấy tôi ngoan ngoãn như vậy, sau đó lại tiếp tục quay sang trò chuyện vui vẻ với những người khác.

"Tôi đi nhà vệ sinh một lát.." - Tôi nhỏ giọng nói bên tai Phop..

Tấm gương trong toilet phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của tôi..

Vòi nước chảy mạnh, lạnh ngắt, nhưng không lạnh bằng lòng tôi...

Ngồi nghe bọn họ nói chuyện một hồi lâu...tôi tại sao lại không hiểu ý tứ trong lời nói của họ chứ. Đêm nay chỉ có mấy người không biết tôi chỉ là một công cụ để Phop trả thù mà thôi..

Đã như vậy, sao anh ta còn giả bộ  thay tôi uống rượu chứ..

Cửa toilet chợt mở ra...

"Vì sao khi nãy lại giúp tôi?"

Một giọng nhỏ nhẹ vang lên, trong gương phản chiếu sự xinh đẹp dịu dàng của Joe. Joe nhìn chằm vào bóng lưng của tôi , ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc.

Tắt vòi nước đi.

Tôi đứng thẳng lên, xoay người nhẹ nhàng..

"Cậu căn bản là không cần ra mặt giúp tôi!" Joe đi lên phía trước, lạnh lùng nói.

Tôi xoay người, nhìn vào người trước mặt, kiên định nói: "Giúp đỡ là chuyện đương nhiên! Vì chúng ta cùng là một loại người!"

"Buồn cười, sao tôi và cậu là cùng một loại người được chứ? Cậu chẳng qua là một người bám vào đàn ông mới có thể sống được mà thôi. Nhìn điệu bộ vâng lời của cậu trước mặt Phop khi nãy, thật sự làm bọn tôi mất mặt! "

Đáy mắt tôi có chút ảm đạm, nhưng bên môi lại hiện lên nụ cười nhàn nhạt...

"Cậu vẫn mong muốn Phop à !"

"Cái gì? Cậu nói cái gì?" Vẻ mặt Joe vô cùng xấu hổ, giống như bị ai đó nhìn thấu:

"Cậu không được nói linh tinh !"

"Tôi có nói linh tinh không chỉ có bản thân cậu là hiểu rõ nhất."

Ánh mắt tôi tỏ vẻ bất đắc dĩ, khẽ thở dài: "Rõ ràng là cậu muốn Phop nhưng lại giả vờ là không.. Lẽ nào cậu cho rằng người như Phop lại có thể vì một người như chúng ta mà hạ mình sao.."

Vẻ mặt Joe cứng đờ...

"Cậu ko có tư cách nói tôi ! Cho dù tôi muốn anh ta thì làm sao, có khát vọng anh ta thì thế nào? Ít nhất tôi cũng không xấu hổ giống cậu.."

Ngày hôm nay sở dĩ cậu ta đến đây, nguyên nhân lớn nhất là vì Phop. Từ lúc Kongcha ôm tay Phop đi qua trước mặt cậu thì lòng của cậu cũng hướng theo không quay lại được..

Tôi nghe xong, quay người lại..

"Cậu đã là tiền bối, nên biết đôi khi tôn nghiêm là vô dụng, nhất là đang ở hiện thực trước mắt."

Tôi cũng rất muốn bảo vệ tôn nghiêm, nhưng cũng phải thuận theo mà đi vào biệt thư, ngày đêm hầu hạ người đó sao?

"Sira, tôi càng ngày càng xem thường cậu!"

"Tùy cậu! Nếu đã là tiền bối có tôn nghiêm đến vậy thì không cần dùng ánh mắt phẫn nộ đó nhìn tôi. Nhưng tôi muốn nói cho cậu biết, Phop là người thế nào tôi hiểu rõ nhất. Hắn là một người đào hoa nhưng cao ngạo, sẽ không tự mình chạy đi tán tỉnh cậu, cũng sẽ không vì một người mà thay đổi! Cậu nên cảm thấy may mắn vì cậu không giống như tôi, bất chấp xấu hổ mà làm một công cụ của hắn!"

"Cậuuu..."

Joe nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương..Tự nhiên bị đánh trúng tâm lí nên nhất thời cứng miệng, không trả lời được.

"Lấy lại bình tĩnh đi, bên ngoài có rất nhiều phóng viên đang đợi đó."

"Cậu biết tôi sẽ không cảm ơn cậu !" Ánh mắt Joe xẹt qua một chút cảm giác khác thường, tâm tình đã buông lỏng đi rất nhiều...

"Cái tôi muốn không phải là lời cảm ơn của cậu." Tôi thản nhiên nói:

"Mỗi người như chúng ta tiến vào làng giải trí vốn là một chuyện rất khó khăn, nếu không giúp đỡ lẫn nhau, thì chỉ có thua thật thảm hại."

Joe sau khi nghe vậy, bàn tay bất giác run rẩy một chút. Không nói gì thêm nữa, chỉ nhìn tôi một lát...

"Cậu thật sự cho là Phop sẽ không vì bất cứ ai mà thay đổi sao?"

"Anh ta luôn coi người như chúng ta như quần áo."

Joe nhíu mày: "Trước khi cậu đến đây cậu  có nghe được tin tức gì ko ?"

Tôi sửng sốt. Sao tôi có thể có thời gian lên MXH mà nghe ngóng tin tức chứ ?

"Phop và Toey đã hủy bỏ hôn ước!" Joe nhìn tôi, nói từng chữ.

"Tôi không biết chuyện này!"

Tại sao có thể như vậy?

"Có lẽ... " Giọng nói của Joe ngập ngừng: "Phop đang thay đổi, chỉ là do cậu không phát hiện ra mà thôi."

"Tôi không hiểu ý cậu làm gì ." Tôi nhíu mày một cái.

Joe cười khổ, lắc đầu

"Tôi không biết nên nói như thế nào mới đúng. Chỉ có thể là... cậu vĩnh viễn không biết mình có bao nhiêu phần may mắn!"

Nói xong, Joe xoay người đi tới cạnh cửa, còn ngoái lại nói thêm một câu :

"Còn nữa... hãy cần thận tai tiếng của cậu, đừng đi theo vết xe đổ của tôi!"

Sau đó Joe liền rời khỏi.

Trước đó, Joe nhìn thấy rất rõ ràng, ánh mắt khi Phop đứng dậy đỡ rượu cho Sira có bao nhiêu sủng nịch..

Trong nhà vệ sinh, tôi ngẩn người đứng đó, trán vẫn níu chặt..

Tôi tin lời của Joe tuyệt đối không chỉ nói chơi..

Quả nhiên, khi Phop khoác tay tôi đi ra khỏi bữa tiệc thì tất cả các phóng viên vây quanh khắp nơi đông như kiến..

"Phop tiên sinh, nghe nói ngài cùng Toey tiểu thư đã hủy bỏ hôn ước, xin hỏi có đúng hay không?"

"Đúng vậy, Phop tiên sinh, Toey tiểu thư giải thích với chúng tôi đây chỉ là tin đồn nhảm, xin hỏi tin tức này là thật hay chỉ là tin đồn vậy ?"

Mỗi người một câu hỏi..Trong lúc nhất thời, hiện trường tràn ngập hỗn loạn.

"Phop tiên sinh, xin mời ngài trả lời một chút!"

"Phop tiên sinh, tin đồn là thật hay giả, xin ngài trả lời một chút ạ!"

Tôi vô thức nhìn người đàn ông đang cau mày bên cạnh mình, ánh mắt lờ mờ nghi hoặc. Tôi tự nhiên phát hiện ra bản thân mình cũng có chút quan tâm đến tin tức này.

Nếu như tin tức này là thật, như vậy làm cho tôi cảm thấy khó hiểu. Không phải anh ta và Toey yêu nhau sao? Cho dù trước đây Toey với Mike có quan hệ nhưng tận sâu trong ánh mắt của Toey, có thể nhận ra được cô ấy yêu Phop.."

Phop không nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống này nên quay ra sau hỏi vệ sĩ của mình..

"Sao tin tức này lại lọt ra ngoài?"

"Tiên sinh, tin tức này rất đột ngột, hẳn là có người cố ý làm như vậy"

Phop cau mày suy nghĩ, vẻ mặt không vui rất rõ ràng...Không ngờ có một ngày anh ta cũng có ngày nói không nên lời..

Nghĩ đến đây tận đáy lòng tôi có chút thoả mãn.. Nhìn sang Phop thấy nụ cười chế giễu của người tôi, Phop bỗng cười.

Chợt Phop hắng giọng, nhìn về phía phóng viên.

"Về chuyện hôn ước giữa tôi và Toey..."

Không khi bỗng dưng im bặng không còn một âm thanh nhốn nháo nào...

"....Đã hủy bỏ."

Anh ta tuyên bố, giọng nói bình thản

Tôi quay đầu về phía Phop, nhìn nét cười

bên môi hắn, đáy lòng lại chợt có chút lạnh .

Phop vừa nói xong thì không khí đột nhiên sôi nổi hẳn lên. Các phóng viên bắt đầu chen lấn xô đẩy lẩn nhau

"Phop tiên sinh, lời của Toey tiểu thư và ngài hoàn toàn không giống nhau, xin hỏi đây là có chuyện gì ?"

"Đúng vậy, Toey tiểu thư phủ nhận hủy bỏ hôn ước, có phải hai người còn chưa thống nhất hay không?"

"Đúng vậy, Phop tiên sinh, xin hỏi là ai chủ động hủy bỏ hôn ước? Là ngài hay là Toey tiểu thư?"

Một loạt câu hỏi lại bắt đầu.

Phop nhẹ nhàng cười nói: "Kết hôn là việc đại sự của đời người, đương nhiên là phải chọn người thích hợp nhất. Hôn ước bị hủy bỏ là do phía Toey tiểu thư chủ động đưa ra, tôi tôn trọng quyết định của cô ấy."

"Phop tiên sinh, nếu thật sự là do Toey tiểu thư đưa ra, như vậy tại sao cố ấy lại phủ nhận?"

"Đúng vậy, điều này thật sự không thể hiểu được."

"Có gì mà không hiểu được? Lòng dạ của Toey tiểu thư luôn rất lương thiện. Cô ấy chủ động đưa ra hủy hôn đã khiến cô ý cảm thấy áy náy rồi. Lẽ nào lại muốn bản thân mình tuyên bố trước giới truyền thông sao? Toey tiểu thư chỉ qua là muốn giữ chút thể diện cho tôi mà thôi."

Phop trả lời phóng viên không chê vào đâu được. Chỉ có mỗi một người không tin là tôi thôi..

Tôi vô ý nhìn hắn, người đàn ông này quả nhiên không phải người bình thường...

Toey yêu anh ta như vậy thì sao có thể chủ động đưa ra lời hủy hôn? Nói vậy là do anh ta chủ động đưa ra. Nhưng trước ở đây lại mở miệng nói ra để bảo vệ danh dự cho Toey. Chắc là muốn Toey cảm kích rồi..

Thật là ....

"Phop tiên sinh, Toey tiểu thư hủy hôn có phải là do ngài và người bên cạnh đây có mối quan hệ quá quá gần gũi hay không?"

"Thành thật xin lỗi. Loại câu hỏi thế này chúng tôi sẽ ko trả lời. Làm phiền mọi người nhường đường một chút."- Một vệ sĩ lên tiếng

Một chiếc xe màu đen chậm rãi đi tới dừng lại. Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, Phop và tôi tiến về phía xe...Đúng lúc này...

"Sira , cậu sẽ nói sao về việc ảnh sex của mình bị tung lên mạng?"

Một phóng viên cao giọng hỏi khiến mọi người nháo nhào trở lại.

Tôi giật mình dừng bước, ngay cả Phop cũng dừng lại.

"Sira , lẽ nào cậu không biết ảnh sex của mình đã bị tung lên mạng sao? Việc này cậu không định ra mặt giải thích một chút à?"

Tôi giật mình ngây ngẩn người...

Ảnh sex gì ? Sao tôi lại có thể có loại ảnh đó ?

Chẳng lẽ là...

Tôi đột nhiên quay sang nhìn Phop

Ảnh và video mà tôi có đều là do Phop làm ra. Không lẽ anh ta đem những thứ này đưa cho truyền thông sao?

Sao có thể? Rõ ràng anh ta đồng ý với tôi rồi mà! Sao có thể lật lọng được?

Phop nhìn ra được ánh mắt nghi ngờ của tôi không nói lời nào, vững bước tiến lên...

Gương mặt anh tuấn lạnh lùng khiến người ta phải run sợ.

Các phóng viên đột nhiên im bặt. Ngay cả phóng viên vừa mở miệng ra câu hỏi cũng bị sự nguy hiểm của Phop làm cho khiếp sợ, đến mức từng bước lui về phía sau.

"Đem lời anh vừa nói lặp lại lần nữa." Âm thanh trầm khác hẳn vẻ bình thản vừa rồi. Đôi mắt nguy hiểm nhíu lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của phóng viên kia.

"Chuyện này... Phop tiên sinh, tôi không có nói bậy. Tin tức cũng vừa mới truyền đến, mọi người không biết cũng là bình thường thôi"

Ánh mắt Phop nghiêm lại.

Phóng viên hoảng sợ, lật tức nói :

"Ngài không tin sao? Đây tôi sẽ cho ngài xem, tôi thực sự không có nói lung tung." Vừa nói xong, tay luống cuống lôi từ trong túi xách ra một vài tấm ảnh

Ảnh vừa được đưa ra, mọi người bên cạnh dường như muốn tiến lên xem thử

Phop thấy thế, dùng ánh mắt quét một vòng khiến các phóng viên dừng ngay hành động này

"Đưa đây tôi xem!" Bàn tay đưa ra trước, giọng nói như ra lệnh..

Người đàn ông đắn đo một chút, sau đó đưa xấp ảnh trong tay đưa cho Phop..

Phop nheo mắt lại.

Hình trong bức ảnh khiến cho các khớp ngón tay của Phop cứng đờ..Đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lùng tàn nhẫn..

Trong ảnh là hình ảnh hai người đang quấn lấy nhau..Nhưng mỗi một tấm ảnh là một người khác nhau, người còn lại thì là tôi...

Phop đột nhiên quay đầu nhìn tôi ở phía sau, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Tôi bị Phop nhìn đến mức hoảng sợ trong lòng nổi lên sự bất an. Thấy vậy liền bước nhanh lên trước giật lấy mấy tấm ảnh từ trong tay Phop

Gương mặt xinh đẹp kinh ngạc, sau đó trở nên tái nhợt...

"Đây không phải là tôi..." tôi lật tức nói

"Tôi không có quen biết những người này."

Những tấm ảnh này chắc chắn có người cố tình tạo ra, thế nhưng...

Trong đầu tôi đột nhiên thoáng hiện lên lời Joe vừa nói:

"Trước khi tới đây cậu không đọc tin tức  sao?"

"Phop và Toey đã hủy hôn!"

"Cẩn thận tai tiếng của cậu, không nên giẫm theo vết xe đổ của tôi!"

Hơi thở của tôi lập tức trở nên dồn dập. Những tấm ảnh này là giả, có người cố ý  làm nhơ tai tiếng tai tiếng của tôi

"Sira , lẽ nào người trong ảnh không phải là cậu sao ?"

"Tôi... thực sự không phải là tôi.."

"Cậu cũng chỉ có thể nói như vậy. Có ai làm mà dám thừa nhận đâu cơ chứ? " Một phóng viên khác lớn mật hỏi.

Tôi nhíu chặt mày, cảm thấy choáng váng, ngón tay chợt run rẩy.

"Phop tiên sinh, tôi nghĩ những tấm ảnh này nếu bị truyền ra ngoài nhất định sẽ ảnh hưởng tới phim , Ngài sẽ xử lý tình huống này như thế nào ?"

Ánh mắt của các phóng viên đều hướng về phía Phop, không dám thở mạnh mà chờ đợi thái độ của anh ta.

Bầu không khí ngày càng trở nên thận trọng hơn.

Vệ sĩ tiến đến, định nói gì đó nhưng lại bị Phop giơ tay ngăn lại.

Tôi vừa tức giận lại vừa uất ức, nhất là trước mặt bao nhiêu người thế này

"Những bức ảnh này... là giả!"

Trên đầu truyền đến một giọng nam trầm. Ngay sau đó, bên eo truyền đến cảm giác ấm áp. Cánh tay rắn chắc của ai đó kéo tôi ôm vào trong lòng.

Mùi long đản quen thuộc bao phủ lấy tôi...

Các phóng viên đều kinh hãi, nhất thời có chút hỗn loạn...

"Phop tiên sinh, ngài nói như vậy có chứng cứ gì không?"

Đôi môi của Phop cong lên, lại nhìn về phía tôi...

Mà tôi cũng vô thức ngẩng đầu lên nhìn Phop. Bốn mắt nhìn nhau, trái tim không hiểu sao đập loạn lên một chút, sợ sệt vội vã rời mắt đi...

Tiếng cười trầm trầm của Phop như vang vọng trong lồng ngực, chấn động cả tai tôi.

"Sira là một nghệ sĩ có đạo đức nghề nghiệp. Tôi nghĩ trong giai đoạn quan trọng này cậu ấy sẽ không ngốc đến độ đi huỷ hoại tiền đồ của bản thân mình!"

Tôi nghe vậy lại ngẩng đầu lên nhìn hắn...

Anh ta đang bảo vệ tôi sao?

"Nhưng..."

"Trách nhiệm của phóng viên là tìm ra chân tướng sự thật chứ không phải ở chỗ này nói năng vớ vẩn làm lòng người hoang mang!" Phop nghiêm giọng như muốn cảnh cáo một lần nữa, sau đó xoay người ôm tôi đi về phía xe, không quan tâm tới một vạn câu hỏi đám phóng viên nữa.

"Lập tức điều tra chuyện này cho tôi! Còn nữa... tên phóng viên kia nhiều chuyện quá!" Cửa xe vừa đóng lại, Phip lạnh lùng ra lệnh..

"Đã rõ rồi ạ."

***

Biệt thự ....

Ánh đèn sáng chói.

Quản gia đã chờ sẵn ở cửa..

"Được rồi, chú đi nghỉ ngơi đi !" Sau khi đưa áo cho quán gia cất, Phop ra lệnh, tiện thể nhìn thoáng qua tôi

Tôi bước đến, lặng lẽ giúp anh ta cởi cà vạt..

"Em có chuyện muốn hỏi tôi?" Đôi mắt đen sắc bén như nhìn thấu lòng của tôi..

Tôi gật đầu, lấy hết dũng khí nhìn vào mắt của Phop, hỏi: "Anh sẽ làm gì người phóng viên đó?"

"Em đang lo cho hắn sao?"

"Anh sẽ làm gì?"

Tôi không trả lời câu hỏi, mà hỏi lại nột lần nữa.

Phop cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi của tôi một cái, sau đó cười đi đến bên sôpha ngồi xuống..

"Anh...Anh sai vệ sĩ đánh anh ta à..?"

Nhìn dáng vẻ Phop khiến lòng tôi càng trở nên bất an. Tôi không muốn vì mình mà làm ai bị tổn thương hết na..

"Đánh hắn sao..?" Phop cười nhìn sang tôi . "Sao, em nghĩ tôi trẻ con đến vậy à.."

Trái tim tôi đập thình thịch một cái

"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!"

"Em là người của tôi, mà lại ở trước mặt tôi quan tâm đến người khác không sợ tôi buồn sao.." Phop cười một cái rồi nói

"Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc anh sẽ làm gì  anh ta ?"

Tôi sốt ruột tiến lên giành lấy ly cafe trong tay anh ta đang uống dở.. Bởi vì hơi mạnh tay nên ly cà phê nóng bị đổ lên tay tôi..

"Áaaaaa..."

Trán tôi lập tức nhăn lại..Hoảng hốt buộc miệng kêu thành tiếng...

Phop thấy thế,tức giận quát một tiếng:

"Em ngốc sao? Không biết cà phê nóng sẽ phỏng tay à?" Nói xong liền kéo tôi tới ngồi lên đùi mình...

"Chú, chú mau lấy giúp tôi hộp sơ cứu"

" không cần đâu..."

"Em im đi!" Phop lại quát một tiếng nữa

Hộp cứu thương nhanh chóng được đưa đến. Chú quán gia định tiến tới chăm sóc vết bỏng cho tôi nhưng bị Phop ngăn lại

"Tôi tự làm là được!"

Chú quản gia sửng sốt mở tròn mắt nhìn,  sau đó lập tức thức đi khỏi..

Ở đây lâu như vậy rổi, chú chưa bao giờ nhìn thấy Phop chủ động chăm sóc cho một ai..

Chẳng lẽ... Ngài ấy thay đổi rồi sao?

Phop nhẹ nhàng bôi thuốc lên bàn tay bị ửng đỏ do bỏng..

"Có đau không?" Phop ngước mắt lên hỏi tôi m, sự dịu dàng này thoáng chốc làm tôi ngẩn người..

Tôi nhìn thấy được ánh mắt mà chưa bao giờ thấy qua...

Phop cẩn thận từng li từng tí, nâng niu chăm sóc tôi như báu vật..

Trời ơi! Rốt cuộc tôi đang nghĩ cái gì.

"Không đau đâu." Tôi nhẹ nhàng lắc đầu trả lời hắn.

Phop thấy vậy, thở dài một hơi. Bản thân Phop cũng không hiểu, chắc mình bị điên mất rồi chẳng..Hôm nay lại tự tay chăm sóc người khác..

"Tên phóng viên kia nhiều chuyện quá.  Hắn hoàn toàn không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đạo lý này hắn nên hiểu rõ!" Phop vừa xử lý vết thương cho tôi vừa nói.

Tôi sửng sốt nhìn về phía Phop...

Lúc này, gương mặt Phop rất dịu dàng, giọng nói cũng bình thường nhưng lời nói ra lại khiến tôi sợ hãi..

"Vậy anh tính làm gì..?" Giọng nói của tôi nhỏ dần vì trong lòng cảm thấy bất an..

Phop ngừng lại , thoáng nhìn tôi rồi nhướng mày :

"Loại người thích gây thị phi giữ lại chỉ làm nhơ nhớp xã hội thôi, chẳng bằng giúp hắn sớm giải thoát!"

Nói xong, Phop lại lấy một tuýt thuốc trị bỏng nhẹ nhàng bôi lên bàn tay cho tôi.

"Anh... định giết anh ta sao?"

Phop xử lí vết thương xong, thuận thế đem tôi ôm vào trong lồng ngực...

"Chẳng qua là xử lí một người làm gương cho nhiều người khác mà thôi!"

Tôi đột nhiên trợn to mắt, lập tức rời khỏi Phop, đối diện ánh mắt anh ta..

Hơi thở của tôi trở nên dồn dập

"Sao anh có thể làm như vậy? Đó là một mạng người!"

"Hắn ko đáng được sống !" Phop nhàn nhã nói

"Anh...Anh bỏ qua cho anh ta đi được không...tôi cấu xin anh...Những tấm ảnh đó là thật..Người trong ảnh là tôi.."

Sự thật có quan trọng không khi đổi lại là một mạng người..

"Không, Em sẽ không làm như vậy. Tôi tin tưởng em."

Giọng nói mang theo vẻ tự tin, đến cả ánh mắt cũng chân thành, không chút che giấu...

Tôi ngẩn người...

Trong lòng dâng lên cảm giác cảm kích... nhưng tại sao lúc này tôi lại có cảm giác đó được chứ..???

"Vậy xin anh bỏ qua cho anh ta được không..?? Chỉ lần này thôi..Tôi không muốn bản thân mình gián tiếp gây ra nỗi khổ cho ai..Có được không..??"

"Em thật muốn vậy..Hắn là người đã bêu xấu em.."- Phop nói

"Vâng, anh ta là phóng viên..Đó là công việc của anh ta thôi..Tội đó không đáng chết.."

Phop suy nghĩ rồi chợt nói...

"Xem biểu hiện của em.."

Tôi không biết phải làm thế nào..Thuận thế bèn nhướng lên hôn nhẹ lên môi Phop nụ hôn phớt nhẹ..

"Tôi sẽ bỏ qua cho hắn lần này..Nhưng biểu hiện của em như thế này chưa đạt lắm.."

Nói rồi Phop cuối xuống cắn nhẹ môi tôi, một tay giữ lấy đầu..Đặt đôi môi mỏng của mình lên đó..Chiếc lười bã đạo cuồng dã thâm nhập vào bên trong như muốn hút hết mật ngọt của tôi...Một nụ hôn sâu..Say đắm..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top