Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44. Cố tình gây hấn

Sau ngày hôm đó, Phop quả nhiên thực hiện lời hứa, chẳng những cho phép tôi tiếp tục công việc đóng phim mà Phop còn đầu tư càng ngày càng nhiều, cho nên tôi được nhận hợp đồng liên tục.

Giờ giải lao tại phim trường, tôi đang bâng quơ suy nghĩ về mọi chuyện thì đột nhiên  vang lên tiếng âm thanh của cái ly rơi xuống đất...

"Á..." .Tôi chợt cảm thấy mắt cá chân nóng rát...Cảm giác nóng khiến tôi lập tức có phản ứng, tôi nhìn về phía người đã làm rớt chiếc ly đứng bên cạnh...Cậu ta một nam diễn viên phụ tên Ben...Nhưng khi nhìn đối diện vs ánh mắt của cậu ta tôi cảm nhân nhận ánh mắt đó cũng đang nổi giận...

Ben – diễn xuất của người này cũng thuộc dạng khá, nhưng tính cách tự cao tự đại, không hoà đồng, một phần vì có gia thế nên ở trong đoàn làm phim không xem bất kỳ ai ra gì nên mối quan hệ với mọi người không được tốt lắm.. Mỗi khi có cảnh diễn chung với cậu ta thì cậu ta luôn tạo ra cớ để gây trở ngại cho tôi.. Đây là ghét nên muốn chơi tôi sao..

" Này sao cậu lại tạt nước vào Sira, còn không xin lỗi?" Pirat lên tiếng..

Ben nhìn tôi một cái, khinh thường nói:

"Ôi, có gì đâu chỉ là một cốc nước thôi mà ? Hay thật sự đang coi mình là nam vương tương lai sao? "

"Này cậu nói xong chưa? Thật sự muốn gây chuyện có phải hay không? Vừa rồi rõ ràng là cậu cố ý làm rơi ly nước, bây giờ còn ở đây gây chuyện, chân của Sira bị bỏng đỏ hết lên rồi kìa, lát nữa không đóng phim được cậu có chịu trách nhiệm được không?" Pirat tức giận

"Thực sự là buồn cười, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi cố ý? Rõ ràng là cậu ta ngồi ngay chặn đường tôi đi , tôi còn chưa bắt cậu ta xin lỗi, giờ lại còn đòi tôi xin lỗi ngược lại nữa sao..?"  Ánh mắt khinh thường của Ben lướt qua tôi, sau đó nói:

"Đúng là chủ nào tớ nấy , không có tố chất, không có giáo dục như nhau!"

"Ben , cậu..."

"Được rồi, đừng lớn tiếng nữa!" Tôi bị hai người bọn họ khiến cho đau đầu, nên khuy tay nói:

"Chân của tôi không sao, mọi người đi làm việc đi." Nói xong, tôi xoay người đi xử lý vết bỏng một chút, người này ngày nào cũng kiếm cớ gây sự tôi cũng quen rồi..

"Ôi, cứ như vậy mà đi sao? rõ ràng làm sai mà không định xin lỗi tôi sao?" Ben vẫn đứng bên cạnh cười lạnh.

"Ben, cậu đừng quá đáng, muốn Sira xin lỗi cậu sao? Cậu có uống nhầm thuốc không?" Pirat bị thái độ của Ben làm kích động, trừng mắt nhìn Ben..

Ben cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn trợ lý, lại lạnh lùng liếc tôi cách đó không xa, nói: "Thế nào? Tôi muốn cái gì thì nói cái đó, còn đến phiên một trợ lý như anh lên tiếng sao?"

"Cậuu..."

"Pirat, anh đừng cãi với cậu ta nữa, lại đây giúp em xử lí vết thương một chút." Giọng nói của tôi vô cùng bình thản..Yên lặng ngồi đó..

Pirat nghe vậy liền hung hăng trừng mắt liếc Ben một cái, rồi đi đến giúp tôi..

Ở cái giới này, không phải cứ tốt tính, biết khoan dung là mọi chuyện sẽ xong, nhất là những loại người như Ben, càng nhường nhịn thì càng phản tác dụng, cậu ta sẽ không cảm kích sự bao dung của tôi, ngược lại sẽ cho rằng thái độ không quan tâm này là khinh thường cậu ta.

Quả nhiên, chưa đến một phút sau đã vang lên giọng nói cùng thái độ bất mãn của Ben.

"Sira, cậu có ý gì? Là cậu cho rằng tôi cố ý sao? Thương tích của cậu là do cậu mà có , liên quan gì đến tôi?"

Chân mày tôi nhíu lại một cái, buồn chán.

"Này Ben, cậu còn chưa chịu thôi sao.. Sira đã không tính toán với cậu rồi, cậu còn muốn thế nào nữa? Vừa rồi rốt cuộc là ai cố ý thì trong lòng tự biết, cậu đừng quá đáng!" Pirat trừng mắt quát lớn..

Ben vòng tay trước ngực, lạnh lùng nói: "Thật không phải là một trợ lý bình thường, anh cho rằng người của anh là cái gì? Còn chưa đạt được nam vương đã ở đây lên mặt? Giả bộ rộng lượng ở trước mặt tôi sao ? Nực cười! Cũng đúng thôi, cậu ta có chỗ dựa vững chắc là Phop mà, mọi việc đều thuận lợi là chuyện dĩ nhiên, nhưng bẩn thỉu , vì để có thể ngồi lên vị trí đó, mà bức Kongcha đến phát điên, thật là có bản lĩnh, tôi theo ko lại ."

"Ben, cậu ăn nói cho cần thận ! Ai nói Kongcha là do Sira bức điên..Cậu không bằng chứng thì dựa vào cái gì mà nói vậy?" Pirat tức giận

"Pirat !"

Tôi mở miệng ngắt lời, sau đó ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua Ben , thản nhiên nói: "Nếu như cậu vì chuyện đánh rơi ly nước vừa rồi mà đặt điều mãi như vậy thì thật xin lỗi, tôi không thể xin lỗi cậu, nhưng mà những lời cậu nói bây giờ là lời nhục mạ tôi, vậy có nên xin lỗi tôi hay không?"

Ben lập tức tiến lên, cười lạnh: "Không phải chứ ? Lẽ nào tôi nói sao rồi sao? Hiện tại ai cũng biết Kongcha là bị Sira cậu bức điên, hiện tại có ai không biết danh tiếng của Sira cậu ? Nhưng tôi cũng rất tò mò nha, theo tôi thấy thì Mike và Khop thực lực tương đương nhau, sao cậu không bắt cá hai tay , cần gì phải đá một người chọn một người vậy.."

"Ben, đủ rồi đó..."

"Xin lỗi !"

Giọng của tôi cũng bắt đầu lạnh lùng, ánh mắt cũng lạnh lẽo hơn

"Cậu nói cái gì?"

"Tôi muốn cậu xin lỗi vì những lời mình vừa nói!" Tôi lập lại một lần nữa.

Ben cười: "Muốn tôi xin lỗi cậu? Cậu không có lầm chứ?  Hiện tại ở trong giới này ai mà không biết thủ đoạn của cậu, ngay cả Phop cũng bị cậu mê hoặc đến lú lẫn rồi, hôn ước cũng hủy bỏ, nhưng cậu đừng đắc ý quá, sẽ không được bao lâu đâu ? Nói không chừng cuối cùng kết cục còn hơn Kongcha bây giờ đó."

"Bốp..."

Tiếng một cái tát lanh lảnh vang lên...

Pirat ngẩn người, trợn to mắt, há hốc mồm nhìn tôi

Mà Ben kinh ngạc trợn to mắt, che mặt lại, nhìn chằm chằm người trước mặt, một lúc mới phản ứng lại, cậu ta đang chuẩn bị trả lại cái tát thì

"Chát..." tôi lại tát thêm một cái nữa, lần này là tát vào má trái của Ben

Cả khuôn mặt của Ben đều trở nên sưng đỏ, rất khó coi.

"Cậu cậu..." Ben trước giờ chưa từng uất ức như vậy, tuy nói là mới vào nghề nhưng có tiền của nên đã được quen cái cách người khác nhường nhịn, cho nên trong nhất thời rất tức giận, ánh mắt tràn ngập thù hận.

Vừa lúc đó đạo diễn và Push đi vào..Nhìn thấy cảnh tượng này cũng bất ngờ không kém..

Tôi cố gắng bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi tới trước mặt Ben, mở miệng:

"Tôi cũng được coi là anh, vậy tôi đây sẽ dạy dỗ cậu làm cách nào tôn trọng người lớn! Nếu tôi đem những lời cậu nói hôm nay giao cho cảnh sát, thì có thể kiện cậu tội phỉ báng, lăng mạ người khác..Cậu cho rằng tôi tự cao tự đại cũng được, ra vẻ ta đây cũng được, nhưng hôm nay tôi muốn dùng hai cái tát này đến thức tỉnh cậu, nếu rảnh rỗi thì  nên đi đọc lại kịch bản, chứ đừng mỗi ngày đều kiếm cách gây chuyện với mọi người như vậy tốt lắm sao.? Tôi khuyên thái độ sau này của cậu nên hoà đồng một chút, đừng ỷ mình là con nhà giàu mà muốn làm gì làm..."

"Sira, cậu dám đánh tôi! Tôi phải kiện cậu tội cố ý gây thương tích cho người khác! Mọi người ở đây có thể làm chứng!" Cậu ta chỉ thẳng vào tôi mà hét.

"Tôi sẵn sàng đợi cậu !"

Tôi đối mặt với ánh mắt của cậu ta, cười nhạt:

"Tôi có rất nhiều thời gian hầu toà với cậu ! Thử đợi đến lúc đó xem thử là tôi hay là cậu mất mặt! Cậu cũng nói rồi đó, tôi có Phop chống lưng mà, cậu cho rằng chỉ bằng một chút năng lực của cậu thì có thể làm gì tôi?"

Thật ra, tôi không muốn nói như vậy chút nào, lại càng không muốn nhắc tên của Phop để phô trương ! Nhưng mà mọi chuyện đã quá sức cộng thêm sự phiền muộn mà tôi đã chịu mấy ngày qua khiến tôi mất bình tĩnh..

Ben tức giận đến nghiến răng, cậu ta hận không thể tiến lên trả nhưng lại bị khí lạnh tỏa ra từ người tôi làm chùn bước..

"Đạo diễn, anh thấy rồi đó, Sira thật quá đáng, tự nhiên lại đánh tôi!"

"Chuyện này..." Đạo diễn khó xử.

"Đạo diễn, chuyện này không liên quan gì tới Sira, là cậu ta cố ý đổ nước làm bỏng chân của Sira trước, sau đó còn khiêu khích Sira, nên Sira mới ra tay dạy dỗ cậu ta một chút, vừa rồi cậu ta rất quá đáng!"

Pirat tức giận vội vàng tiến lên giải thích, loại người đê tiện này thì cần phải dùng cách thức này mà đáp lại...

Push nghe xong, hoảng hốt, nhanh chóng tiến lên nhìn tôi :

"Sira, chân của em bị thương sao? Để anh xem nào."

"Không sao đâu." Tôi nhẹ nhàng đáp, sau đó nhìn qua thấy đạo diễn nhíu mày liền nói: "Đạo diễn, anh không cần khó xử, quả thực là tôi đã tát Ben hai cái ."

"Đạo diễn, anh nghe thấy không, cậu ta thừa nhận rồi, anh xem xem mặt của tôi là bị cậu ta đánh sưng lên, làm sao đóng phim được? Đạo diễn, anh phải đứng ra giành lại công bằng cho tôi "

"Ben, cậu muốn tôi giải quyết thế nào đây? Tính cách của Sira tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ, nếu không bất đắc dĩ thì sao cậu ấy có thể làm như vậy? Có phải cậu đã nói những lời rất quá đáng hay không?" Đạo diễn tuyệt đối tin tưởng vào nhân phẩm của tôi, tôi không phải là loại người thích gây sự.

"Đạo diễn, sao anh có thể..."

Ben còn chưa nói xong, đột nhiên cửa phòng nghỉ bị mở ra, một đám phóng viên ào ạt tiến vào.

Đám phóng viên này vốn dĩ là tới đoàn làm phim để săn tin, không ngờ nghe thấy nơi này ồn ào, nên chạy đến hóng chuyện..

Đạo diễn thấy thế, sắc mặt lo lắng.

Ben được thế lập tức la lên:

"A, mọi người tới rất đúng lúc, mau xem Sira đang nổi tiếng này, cậu ta đang ra vẻ ta đây, đã bắt nạt người mới, lại còn đánh tôi hai cái tát!"

Các phóng viên vừa nghe vậy, giống như nhận được một tin sốt dẻo liền nườm nượp kéo lên...Đạo diễn và Push có ngăn cản nhưng vô ích..

"Ben , là thật sao? Cậu vừa nói Sira vừa đánh cậu hai cái tát?"

"Sira cậu nói chút gì đi, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào cậu thực sự bắt nạt người mới sao?"

Các phóng viên đều ồn ào cả lên.

Tôi im lặng không nói lời nào, Ben ở bên cạnh thì giả vờ uất ức, bắt đầu nức nở...

"Mọi người xem đi, mặt của tôi bị cậu ta đánh sưng cả, chẳng lẽ còn giả được sao? Vừa rồi tôi chỉ là góp chút ý kiến với cậu ta mà thôi, cậu ta liền dựa vào chức vị tiền bối dạy dỗ tôi! Sao cậu ta có thể ức hiếp người như vậy chứ? Hức hức..."

Tiếng khóc vang lên, đa số mọi người thường hay thông cảm với kẻ yếu, hơn nữa mặt Ben đúng là sưng lên, bởi vậy các phóng viên đem toàn bộ nghi ngờ đặt lên người tôi...

Phòng nghỉ ngơi bất chợt hỗn loạn.

***

Đêm lạnh, tiếng nhạc nơi nhà hàng nhẹ nhàng vang lên, bên ngoài cửa sổ là cảnh đêm rực rỡ, bên trong tôi lại lặng lẽ uống cà phê cam , từng ngụm từng ngụm lạc trong  suy nghĩ...

Push ngồi ở đối diện vẫn đang chăm chú nhìn tôi.

"Anh tưởng rằng dưới tình huống hôm nay, em sẽ về nhà mà nghỉ ngơi, ít nhất sẽ không tiếp tục ở lại đóng phim!" Push phá vỡ bầu không khí yên lặng, ánh mắt quan tâm rất rõ ràng.

Ánh mắt tôi trong như nước, nhẹ nhàng lướt nhẹ qua màn đêm ngoài cửa sổ, thản nhiên hỏi:

"Tình huống mà anh nhắc là nói đến việc em đánh Ben hay là việc phóng viên dí tới cùng  không thôi, hay là việc chân của em bị thương?"

"Cả ba, anh không ngờ em lại bình tĩnh như vậy, đến chính bản thân mình cũng lạnh lùng..."

"Phải không?" Tôi cười nhạt

"Người chủ động gây sự không phải là em, cho nên em không cần phải vì chuyện này mà làm chậm trễ tiến độ quay phim, em đã xin nghỉ một tuần rồi."

Ben bất đắc dĩ lắc đầu:

"Thực sự không biết kiếp trước em và Ben có thù oán gì, khi đóng phim cũng không thuận, ngoài đời cũng không hợp."

Tôi khẽ uống một ngụm cà phê nói:

"Trong giới này không phải là như vậy sao? Quan hệ cạnh tranh, sao có thể trở thành bạn bè được? So với việc xung đột ngoài mặt này không tốt hơn việc âm thầm thù ghét sao?"

Lời của tôi khiến cho Push cười nhẹ

"Sao lời nói của em lại giống như ông cụ non vậy? Nhưng mà Sira à, em không nên quơ đũa cả nắm, lẽ nào sự quan tâm của anh và em cũng giả tạo sao..?"

"Anh là thiếu gia , sao có thể so với những nghệ sĩ khác được." Tôi khẽ nói đùa

Push nhún vai: "Sira, những lời này của em đúng là làm anh đau lòng, lẽ nào anh không thể lấy thân phận một người bình thường quan tâm em sao?"

"Em sợ có tai tiếng thôi !" Sira nói một cách nghiêm túc.

"Nghệ sĩ nào mà không có tai tiếng? Ngược lại anh hy vọng cùng em có scandal tình ái đây"..Push cười nói..Giọng nửa thật nửa đùa, như lộ vẻ thăm dò.

Tôi sao có thể không hiểu được ý Push chứ, bèn cụp đôi mi dài xuống, nhẹ nhàng cười mà không nói gì.

Ben cũng nhận ra được lòng của tôi không ở nơi này nên cũng không liên thuyên đề tài này nữa, khẽ thở dài một tiếng:

"Sira à, có điều tin tức ngày mai chắc chắn sẽ gây bất lợi đối với em, hôm nay Ben náo loạn như vậy, cánh nhà báo đưa tin có chừng mực cũng khó đấy.."

Khóe môi tôi cong lên tự giễu:

"Giống như anh nói đó, nghệ sĩ nào mà không có tai tiếng? Mà em luôn ở nơi đầu sóng ngọn gió nên sớm đã quen rồi!" Tôi nói xong, khẽ xoa hai bên thái dương, hơn nữa vết thương cũng hơi đau nên tôi có chút không tập trung, nhưng đúng lúc một cảm giác quen thuộc đột nhiên tràn ra...Tôi vô thức ngẩng lên di chuyển tầm mắt mình, chợt trước mắt không xa lại nhìn thấy bóng dáng của ai đó liền giật mình.

"Sira, em không nên nghĩ như vậy, dù sao..." Push đang tính nói nhưng chợt khựng lại vì thấy ánh mắt tôi đang dời qua nơi khác bèn nhìn theo...

Trong đoàn người, bóng dáng của Phop hết sức nổi bật, Phop vừa đi vừa nói chuyện với người khác, vẻ mặt nghiêm túc, chắc chắn là bàn chuyện hợp tác.

Nhà hàng này là nơi chỉ dành cho hội viên , dành những người có gia thế, quyền lực như Phop vậy..

Đi bên cạnh Phop là một cô gái rất xinh đẹp ăn mặc sành điệu trông quyến rũ vô cùng..

"Sira..." Push nhìn lại thì thấy tôi đã dời mắt đi nơi khác, lẳng lặng uống cà phê giống như chưa từng thấy...

"Em có muốn chúng ta đổi một chỗ khác hay không?" Push quan tâm nói..

Tuy đoàn người của Phop đã vào phòng, nhưng nếu so về vị trí của thi hai người chúng tôi đang ngồi bên cạnh cửa sổ, nơi này khiến cho người khác chú ý, để tránh những phiền phức không đáng nên tốt nhất là đổi chỗ khác.

Ánh mắt tôi không một chút gợn sóng, nhưng dù có cố tỏ ra bình tĩnh nhưng cũng có chút không được tự nhiên.

Tôi cảm nhận được một ánh mắt chim ưng quét tới , vô thức ngước mắt nhìn về bên phía đó thì lại thấy Phop vẫn còn nói chuyện vui vẻ như cũ...

Phop vẫn luôn như thế, lúc đi công tác không ai biết, khi trở về cũng ko ai hay, lần trước như vậy, lần này cũng như vậy, còn để bị Phop nhìn thấy tôi đang ở cùng với một người khác.

Tôi còn nhớ Phop từng nói... đừng quá gần gũi với Push !

Không biết lời này có tính là lời nói cảnh cáo hay không?

Nhưng hôm nay có người đẹp bên cạnh, chắc là cũng không thấy sự tồn tại của tôi đâu.

Nghĩ đến đây, tôi nhận thấy trong lòng mình chợt có chút ghen tuông...

"Sira ?" Push thấy tôi lơ đang thì vươn tay vỗ nhẹ một chút, hỏi han:

"Em không sao chứ?"

Tôi giật mình nhìn Push, khẽ cười:

"Em thì có thể có chuyện gì được..."

"Nhưng mà Phop ở bên kia."

Tôi vẫn y như cũ nhẹ nhàng uống một ngụm cà phê

"Nơi đây không phải nhà hàng của anh ta, chúng ta có quyền ăn cơm ở đây."

Push nhún vai, nhìn tôi một lúc sau mới mở miệng hỏi :

"Sira à, thật ra anh vẫn luôn muốn hỏi em một câu."

"Câu gì?" Tôi ngẩng đầu lên.

Push nghiêm túc nhìn tôi nói:

"Có phải em đã yêu Phop rồi không?"

Bàn tay đang cầm chiếc muỗng cà phê của tôi khẽ run lên, nhìn về phía Push cười:

"Sao em lại có thể yêu anh ta được?"

Push khẽ cười, nhưng trong nụ cười lại có vẻ cô đơn, thở dài một tiếng:

"Bởi vì anh cảm thấy em và anh ta rất hợp nhau.

Tim đập loạn lên một chút, tôi ngẩng đầu nhìn Push, nhẹ giọng nói:

"Push, ý của anh là gì em không hiểu ý "

"Là em không hiểu hay cố ý không muốn hiểu đây? Con người chính là như vậy, trong cuộc thì mù, ngoài cuộc thì tỉnh, Sira, em là một người thông minh, hẳn là biết anh có tình cảm với em chứ?"

"Push , em..." Mặt tôi chợt ửng đỏ vì xấu hổ, muốn nói nhưng lại sợ càng nói thì càng không rõ ràng.

Push tiếp tục: "Sira, thật ra em không cần nói gì thì anh cũng hiểu, em vẫn luôn coi anh là bạn, nhưng em không thể ngăn cản tình cảm của anh dành cho em được. Trước đó anh không quan tâm tình cảm giữa em và Mike, anh còn nghĩ nếu người ở bên cạnh em là anh ta thì anh sẽ cố gắng hết sức cạnh tranh đến cùng, nhưng sau khi anh biết người ở bên cạnh em là Phop thì anh đã từ bỏ suy nghĩ này, cũng không mang theo hy vọng nữa"...

Tôi nhìn anh ta, nhẹ giọng hỏi: "Push, sao anh lại nói như vậy?"

Push nhìn tôi nói:

"Chắc em vẫn còn nhớ câu nói anh từng nói với em lúc đầu? Anh nói với em là em và Mike không thích hợp , có lẽ đó chỉ là trực giác của anh thôi, nhưng vào ngày mà Phop xuất hiện thì anh đã biết anh hoàn toàn thua người đàn ông này, cũng có đến em cũng không phát hiện ra, hai người thực sự rất đẹp đôi, nói một cách khác chính là "định mệnh của nhau, trời đất tạo thành "..Sự thật là vậy khi hai người đứng cạnh nhau thì không một ai có thể xen vào được.."

Tôi bất giác chấn động bèn cụp nhanh hàng mi xuống, chân mày nhíu lại:

"Push, đây là cảm giác của anh mà thôi, em và Phop không có khả năng!"

Giọng của tôi rất kiên định, nhưng nghe qua thì như đang nói với chính mình..

Push không nói gì, chì lẳng lặng nhìn tôi..

Tôi bị Push nhìn đến mất tự nhiên, liền gọi: "Push "

Push nở nụ cười

"Được rồi, anh không nói gì nữa, ok?"

Tôi cười nhẹ.

Vẻ thân mật của hai người rơi vào tầm mắt Phop đang ngồi trong phòng...Phop thờ ơ bưng ly rượu mà uống..

Bên đối tác nói gì cơ bản Phop nghe không lọt tai.

Ánh mắt lướt nhìn theo bóng người xinh đẹp ai đó, nhưng khi nhìn đến mắt cá chân đang bị băng bó thì rõ ràng ánh mắt hơi lo lắng một chút.

"Phop, Anh sao vậy, trông có vẻ bất an lắm?"

Thư ký thấy Phop có vẻ khác nên quan tâm hỏi..

Phop thay đổi trạng thái không vui, khuôn mặt khôi phục vẻ hờ hững như ban đầu, nhưng trong lòng vẫn buồn bực ko thôi...Bèn nói:

"Rót rượu cho tôi"

Cô thư kí rót rượu, vừa rót vừa như cố tình đem thân thể của mình dán chặt vào người Phop..

Một màn ái muội bị tôi thấy được, cơ thể tôi rõ ràng hơi run lên, sắc mặt có chút không được tự nhiên.

Phop thích loại như vậy sao? Cũng đúng, ai lại ko thích người nhiệt tình, vui vẻ như vậy? Chắc là đêm nay bọn họ nhất định sẽ có mặn nồng đây..

Vừa mới nghĩ tới đây thôi, lòng của tôi rất khó chịu, gần như không thể thở được.

"Sira ?" Push nhạy cảm phát hiện sự thay đổi của tôi, thì quay đầu nhìn lại, thì chợt hiểu sau đó kéo tay tôi, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi thôi."

"Ôiiii " Tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị Push kéo đi, vết thương ở chân động đau đớn nên khẽ kêu lên một tiếng.

"Em đau chân à?" Push hối lỗi, vừa rồi hấp tấp quá nên quên mất vết thương của tôi..

"Không sao đâu, chỉ là vừa rồi vô tình đụng phải mà thôi." Tôi khẽ lắc đầu nói.

Push khoác vai tôi, để tôi dựa vào người Push:

"Để anh đỡ em.."

Push vừa nói vừa đỡ tôi đi từ từ về phía thang máy..

"Sisi, chúng ta về nhà thôi!"

Tôi và Push nghe được giọng nói thì giật mình, quay đầu nhìn lại...

Không biết Phop đã đứng sau lưng từ lúc nào, khuôn mặt vô cảm , đôi mắt sắc bén như lưỡi dao quét qua bàn tay đang ôm lấy tôi trong rất ái muội, đôi mày đột nhiên nhíu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top