Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 60. Tuần Trăng Mật

Đảo Maldives

Khi máy bay tư nhân từ trên bầu trời đáp xuống đảo Maldives thì đã có người đợi sẵn đón từ rất lâu rồi. Đây là lần thứ hai tôi được cùng Phop đi nghỉ ngơi một nơi riêng biệt trên Đảo tư nhân . Khác với lần trước, không khí nơi đây càng yên bình tĩnh lặng.

Đảo Maldives được thiên nhiên ưu đãi, là một quốc đảo xinh đẹp được bao bọc bởi các rạn san hô, được mệnh danh là thiên đường du lịch biển. khí hậu nhiệt đới quanh năm với bãi cát trắng, bầu trời trong xanh và những rặng dừa ngả nghiêng trong gió.

Tôi không ngờ được chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà từ hôn lễ cho tới tuần trăng mật Phop đều đã chuẩn bị tỉ mỉ từng chút. Mỗi một chi tiết đều hoàn mỹ không chê vào đâu được khiến tôi vừa kinh ngạc vừa nể phục...

Có lẽ đối với Phop thì tất cả những đãi ngộ này đã là bình thường nhưng đối với tôi là một thứ gì đó xa xôi... Nhìn những thứ trước mắt, tôi mới hiểu tại sao lại có nhiều nghệ sĩ tranh nhau để được gả vào nhà giàu.

Phop đúng là một người đàn ông có thể khiến cho mọi người say mê điên cuồng . Nếu không trải qua đoạn bi kịch vừa rồi thì có lẽ những chuyện này có lẽ tôi sẽ vui sướng hạnh phúc lắm. Đáng tiếc, mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến tôi chưa tiêu hóa nổi...

"Em mệt không, chúng ta đi nghỉ ngơi chút nhé..!!!!"

Trong phòng ngủ, sau khi chờ mọi người mang đồ ra thì Phop kéo tôi qua ngồi xuống giường. Từng ngón tay đặt xuống, chủ động xoa bóp đôi vai nhức mỏi của tôi.

Cảm giác thoải mái ở vai khiến tôi nhẹ nhõm rất nhiều. Trên suốt dọc đường đi, tôi gần như là im lặng, không nói lời thừa. Mà Phop cũng không vì thế mà tức giận, ngược lại càng thêm săn sóc chiều chuộng.

Tôi biết Phop thực sự rất quan tâm tôi.

"À đúng rồi!"

Phop bỗng nhớ tới một chuyện, không nói  lời nào mà đứng dậy đi ra ngoài. Tôi còn đang ngạc nhiên thì Phop đã trở lại, trong tay có thêm một quyển sổ.

"Đây là cái gì vậy ?"

Tôi rất tò mò nên mở miệng hỏi. Bởi vì tôi không hiểu sao Phop lại mang theo sổ đi hưởng tuần trăng mật.

Phop bị dáng vẻ tò mò như con nít của tôi làm mắc cười, cũng vì tôi mở miệng hỏi mà tâm trạng cũng đột nhiên tốt hơn. Phop từ từ mở ra, lật từng trang từng trang một..

"Sisi, cái này là anh tìm hiểu rồi ghi lại thực đơn để bồi bổ sức khoẻ cho em.. Anh đọc rất nhiều mới tổng hợp được nhiêu đây theo khẩu vị thường ngày của em. Em xem một chút thử thích ăn cái gì thì anh sẽ bảo đầu bếp đi chuẩn bị !"

Ánh mắt Phop rất chân thành, nhẹ nhàng lật từng tờ một liệt kê từng món cho tôi...

Tôi ngạc nhiên mà nhìn quyển sổ trên tay Phop, rồi lại nhìn Phop với dáng vẻ như một người thư kí đang note lại lịch trình. Vô thức trong mắt tôi lộ ra một chút cảm xúc rối ren, nhưng nhiều nhất vẫn là ánh mắt ngỡ ngàng nhìn Phop...

Phop nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của tôi thì nở nụ cười. Tay Phop yêu thương mà vỗ vỗ đầu tôi, nói:

"Anh biết đến đây thì nên ăn món ăn nơi này sẽ cảm thấy tốt hơn, nhưng bây giờ em đang không được khoẻ lắm, dù chuyến đi này là đi hưởng tuần trăng mật nhưng không thể qua loa chút nào. Em ngoan ngoãn nghe lời, lúc này em cần ăn những món có thật nhiều dinh dưỡng."

Tôi ngẩn người một lúc mới rời mắt từ trên mặt Phop xuống quyển sổ kia. Không nhìn sẽ không biết, nhìn rồi thì thật đúng là làm người khác giật thót tim...

Tôi không nén được mà che miệng lại. Sao Phop lại nghĩ có thể nghĩ ra được mà lại đi làm những việc này? Tôi vô thức cầm lấy lật qua lại xem, từng chữ từng chữ được ghi rất nắn nót rõ ràng, có chỗ còn được đánh giấu nổi để dễ nhìn thấy nữa...

Trong nhất thời, lòng lại thấy cảm động. Tôi thật nghi ngờ mấy ngày nay anh ấy có ngủ được hay không nữa. Phải bận rộn chuyện công ty, rồi vội vàng chuẩn bị hôn lễ, lên lịch cho tuần trăng mật mà lại còn có thời gian để đọc rồi ghi lại nữa...

Trời ạ!

Nếu là tôi thì sẽ không có đủ sức mà làm tới mức này...

Tôi vô thức nuốt một ngụm nước bọt lớn, khi ngẩng đầu lên thì lại bắt gặp ánh cười đắc ý của Phop..

"Sisi, em không cần sùng bái anh đến vậy đâu. Anh là chồng của em, chăm sóc tốt cho em là chuyện đương nhiên anh phải làm." Trong giọng nói có chút trêu đùa, gương mặt tuấn tú bỗng kề sát lại, đôi mắt lộ ra vẻ tà mị xấu xa.

"Thật dẻo mồm dẻo miệng!"

Mùi hương quen thuộc đột nhiên tới gần làm tôi đỏ cả mặt, vội vàng xoay mặt đi, cố ý không dám đối diện với gương mặt đó...

Ánh mắt tôi như nước dập dờn trong mắt Phop, lại mang theo một chút lạnh lùng xa cách. Gương mặt trắng trẻo chợt ửng hồng. Vẻ đẹp động lòng người này làm cho Phop nhìn ngây ngốc. Một lúc sau, Phop đưa tay lên vuốt nhẹ hai má tôi, xấu xa nói:

"Dẻo mồm dẻo miệng ư ? Ừ, cũng đúng! Chỉ có em mới có tư cách được nghe những lời này..."

Rõ ràng trong giọng nói kia mang theo sự ám chỉ rất ái muội khiến mặt tôi càng hồng. Tôi liếc Phop một cái, đang muốn nói nhưng rồi vẫn nén lại.

"Sisi!"

Phop chợt thu hồi lại dáng vẻ đùa cợt đó, nghiêm túc mà nhìn tôi, nhẹ giọng nói:

"Đến giờ em vẫn còn giận anh sao ?"

Suốt dọc đường, Phop đều nhìn thấy vẻ lãnh đạm của tôi. Sao Phop lại không hiểu cảm giác tuyệt vọng của tôi chứ. Lòng của Phop vẫn luôn đau đớn.

Tôi nhìn vào đôi mắt sâu không thể lường kia, trong mắt tôi có chút rung động thoáng qua nhưng rất nhanh lại khôi phục lại. Giọng của tôi nhẹ nhàng..

"Không phải là đã kết hôn với anh rồi sao?"

Câu trả lời không nóng không lạnh, không thừa không thiếu kia lại thích hợp với tâm trạng hiện nay của tôi nhất.

Không sai, Phop cho tôi một hôn lễ lãng mạn nhất, từng việc từng việc diễn ra trong hôn lễ, nhất định suốt đời tôi sẽ không quên.

Nhưng dường như Phop không hài lòng lắm với câu trả lời của tôi, trên mặt Phop lóe lên một chút không vui, giọng nói cũng trở nên nặng nề, hai tay nắm chặt vai tôi, mang theo một chút thương tiếc cùng đau lòng...

"Sisi, nói cho anh biết phải làm sao mới có thể làm cho em vui vẻ. Anh thừa nhận những việc anh làm khiến em đau lòng nhưng..."

Phop ngập ngừng, bình thường Phop là một người vẫn rất giỏi ăn nói nhưng lúc này lại không biết nên giải thích thế nào. Phop dừng lại một chút, cực kỳ nghiêm túc :

"...Nhưng anh thật sự chỉ muốn giữ em lại bên cạnh anh. Vì lẽ đó mà anh đã làm những chuyện không từ thủ đoạn, thậm chí còn không quan tâm đến cảm giác của em mà ép em kết hôn . Sisi, anh muốn em, còn muốn trái tim của em nữa, em có biết không?"

Tôi nhìn Phop. Đôi mắt lúc trong như nước, lúc sâu như biển...

"Hiểu rồi!" Tôi nói nhẹ nhàng nhưng thái độ hờ hững..

Phop thở dài một hơi. Phop sợ nhất là dáng vẻ này của tôi, dáng vẻ làm cho Phop cảm thấy bất lực lẫn thất bại nhất..

Phop không nói gì nữa, chỉ cúi người xuống. Môi vừa muốn chạm vào đôi môi mềm mại của tôi thì tôi bỗng xoay mặt qua.

Sự nhiệt tình và cố gắng của Phop giống như bị tạt một gáo nước lạnh, thân người cao lớn bỗng cứng đờ.

"Vậy thôi em nghĩ ngơi đi..Anh ra ngoài một lát..." - Tâm tình kiềm nén như muốn bộc phát nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến tôi nên Phop chủ động đứng lên chuẩn bị rời đi.

"Em cũng muốn ra ngoài đi dạo một lát." Tôi cố ý nói với ngữ điệu dịu dàng lại đôi chút..

Vẻ mặt đang cứng đờ của Phop bỗng thả lỏng. Đôi môi mỏng hơi cong lên. Phop đứng dậy, duỗi tay ra ôm tôi vào lòng:

"Vậy cùng đi thôi, biển ở đây rất đẹp!"

"Ôi anh ơi , thế này thật sự không được đâu ạ!"

Nhân viên cứu hộ hoảng hốt mà nhìn người trước mắt. Khi phát hiện ra tôi thì lập tức luống cuống tay chân.

Trước khi chúng tôi đến đây, tất cả nhân viên đều đã được thông báo ông trùm đến đây nghỉ ngơi. Những hình ảnh liên quan đến chúng tôi đều đã được nhân viên nhìn qua, mục đích chính là để tiếp đãi cho tốt.

Giờ đây tôi lại đột nhiên chạy tới trước mặt nhân vân cứu hộ nói muốn đi lặn, đúng là làm khó cho người ta rồi. Tất cả nhân viên nơi này đều biết tôi đang trong tình trạng sức khoẻ thế nào, nếu đi lặn thì sẽ...

"Anh yên tâm, tôi sẽ không có nguy hiểm gì đâu."

Thật ra trước đây tôi vẫn muốn đi lặn nhưng lại không có thời gian. Hôm nay nhìn thấy nước biển trong vắt nên thơ thế này, gần như có thể nhìn thấy được những chú cá bơi lội xung quanh.

"Nhưng mà ..."

"Chuyện gì thế?" Phop đi đến gần, thấy vẻ mặt khó xử của nhân viên cứu hộ thì hỏi.

"Vâng Ngài đến rồi, thật tốt quá! Chuyện là cậu Sira muốn đi lặn..." Nhân viên cứu hộ dùng tiếng Anh mà nói.

Phop xoay người tôi qua, giọng nói chuyển thành nhẹ nhàng nhẫn nại:

"Sisi, em muốn đi lặn sao?"

Tôi nhìn vùng biển xanh ngát rồi gật đầu.

Thấy đôi mắt trong veo của tôi tràn đầy khát vọng mong chờ thì Phop cười nhẹ, từ trong túi lấy ra một quả dâu rồi nhét vào miệng tôi, không nói gì cả.

Nhân viên đứng bên cạnh gần như ngẩn ngơ ra. Người ở đây chỉ nhìn thấy ông trùm này qua ảnh nhưng cũng có thể biết được anh ta là một người ko thể đắc tội cũng như uy nghiêm cỡ nào... Thế mà khi anh ta đối diện với người mình thương thì lại dịu dàng như thế, vẻ chiều chuộng trong mắt rất rõ ràng.

Mà không chỉ có mỗi một nhân viên ngẩn ngơ, đến cả những nhân viên gần đó cũng đơ cả người, nhất là những người nhân viên nữ. Mỗi người đều nhìn Phop đến đỏ mặt, trong mắt toàn là sự hâm mộ.

Những người mà nhân viên ở đây phải tiếp đãi, trên cơ bản ai cũng có gia thế, đẹo trai hoàn hảo, nhưng có thể dịu dàng được như thế thì lại rất hiếm.

Đang ngắm cảnh ở xa xa thì miệng đột nhiên miệng tôi có một vị gì đó, lại còn chua  làm tôi giật mình.

" Là dâu tây đó! Anh thấy em bị lạt miệng, sợ tới tối em không muốn ăn nên đi về  lấy dâu tới." Phop dịu dàng cười một tiếng, nhẹ nhàng nói.

"Ngay cả dâu mà anh cũng mang đi sao?"

Tôi hoàn toàn chấn kinh, mở to mắt. Hèn gì khi nãy không hiểu Phop rời đi đâu mất, thì ra là về biệt thự lấy dâu.

Phop nở nụ cười: "Nếu không thì ở chỗ này rất khó mua được dâu hãng này. Anh biết em thích ăn."

Lòng tôi lại cảm thấy rất ấm áp. Nụ cười của Phop sáng rỡ dưới ánh mặt trời. Mắt của Phop dịu dàng, trong xanh như nước biển khiến tôi không kìm lòng được mà chìm vào trong đó.

Thật ra tôi rất yêu Phop, cho dù Phop từng làm những chuyện khiến tôi đau khổ đến tuyệt vọng thì tôi vẫn yêu Phop giống như là hết thuốc chữa .

Thật ngốc, tôi thừa nhận bản thân mình vậy...

Nhưng mà một chút tự tôn của bản thân khiến tôi còn chưa thể bỏ qua hoàn toàn..

"Cảm ơn anh !" Câu này là xuất phát từ tận đáy lòng tôi

"Ngốc à , bây giờ em là ai , còn khách sáo với anh như thế!" Phop đưa tay ôm lấy eo tôi, thân mật hôn nhẹ mái tóc bị gió biển làm rối.

Tôi cúi đầu nghịch mấy ngón tay của mình, một lúc sau mới nhỏ giọng nói:

"Em rất muốn đi lặn!"

"Sisi, em đang ko được khoẻ ." Giọng của Phop toàn là sự dỗ dành.

Tôi ngẩng đầu lên, trong mắt phát ra ánh sáng rạng rỡ...

"Em thấy cũng ổn đôi chút rồi , có thể lặn được mà. Hơn nữa đi lặn cũng không phải hoạt động gì nhiều, chỉ đi một chút thôi..Em có thể mà..."

Mấy từ sau cùng tôi nói nhỏ đến mức như là thì thầm cho chính mình nghe, vì tôi không biết Phop có đồng ý hay không.

Nhìn thấy bộ dáng rất muốn thử của tôi, Phop thật sự không nỡ làm tôi thất vọng. Phop đưa tay vỗ về tôi:

"Sisi, chỉ là anh sợ em mệt quá."

"Em sẽ cẩn thận mà, hơn nữa em cũng biết lặn, trước đây đã học qua rồi ."

Tôi cảm thấy ánh mắt của Phop có vẻ đang mềm lòng thì đôi mắt lập tức sáng lên, mặt tràn ngập vẻ nôn nóng mà vội vàng giải thích.

Phop rốt cuộc cũng thấy được hai má tôi có chút sức sống thì vui vẻ mà cười. Cánh tay rắn chắc ôm nhẹ tôi vào lòng, thấp giọng hỏi:

"Em thật rất muốn đi lặn?"

"Đúng vậy!" Tôi vội vã gật đầu, những uất ức trước đó đã bị nước biển nhấn chìm hết cả...

"Ừhm..." Phop làm ra vẻ suy nghĩ, nhưng chỉ kéo dài giọng mà không thấy trả lời.

Tôi sốt ruột:

"Anh đừng nghĩ nữa, tối rồi thì không đi được nữa đâu."

Hôm nay thời tiết rất tốt, trời trong xanh nắng dịu dàng, rất thích hợp để đi lặn. Nếu cứ chần chừ mãi thì thời gian tuyệt đẹp này sẽ trôi qua mất.

"Em có thể đi lặn, có điều..." Phop cố ý trêu đùa tôi, khóe môi nở nụ cười xấu xa...

"Có điều cái gì?"

"Gọi tên anh!" Phop khẽ chạm vào mũi tôi, nhỏ giọng nói.

Tôi hơi ngẩn ra.

"Phop!" Tim tôi run rẩy theo tiếng gọi này.

Mắt Phop chợt dịu dàng, tiếng gọi của tôi làm phop cảm thấy uất ức.

"Sisi, mấy ngày nay em đã không gọi anh như thế rồi!" Phop để trán mình dính chặt vào trán tôi, giọng nói như đang làm nũng làm tôi không kìm được mà đắm chìm vào .

"Anh đừng làm loạn nữa, không thể lật lọng đâu." Tôi cố kìm sự rung động trong lòng thấp giọng kháng nghị.

Phop nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của tôi thì không nhịn được mà khẽ ngắt một cái, nói đùa:

"Em phải ngoan thì anh mới đồng ý!"

"Vậy anh muốn thế nào?"

Tôi bất mãn nhìn Phop.

"Nói... em yêu anh!"

Tay Phop vẫn ôm lấy tôi, đôi mắt thâm tình nhìn tôi không chớp mắt.

Trước cảnh tượng này, tất cả mọi thứ đều lãng mạng..

Tôi vô thức liếm liếm môi. Đôi môi mọng hé ra như muốn nói, nhưng trong mắt lại bất chợt lóe lên một chút giễu cợt...

"Anh yêu em". Tôi không suy nghĩ quá lâu, chỉ là nói ngược lại ý của Phop...

Nào ngờ lời của tôi lại làm cho cả người Phop run lên, đôi mắt đang cười cũng rung động một chút, lồng ngực như muốn nổ tung ra.

Trong tim lại như có một dòng nước ấm áp lặng lẽ chảy vào, rung động không ngớt.

Tôi có thể cảm nhận được sự thay đổi đó.., ngẩn người một chút rồi nhìn vào đôi mắt sáng ngời kia, vẻ rối ren không ngưng chạy qua.

Đúng vậy, Phop chưa từng nói với tôi ba chữ này. Mà những lời nói vô tâm của tôi lại khiến cho không khí lúc này trở nên có chút kỳ lạ.

Rất lâu sau, Phop bỗng nhiên nở nụ cười, rồi lại dịu dàng cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn lên trán tôi, giọng nói thì thầm

"Em biết được lòng của anh là tốt rồi. Sisi, cho anh biết em có yêu anh không, được chứ?"

Người tôi khẽ run lên, ngay cả trái tim cũng run rẩy theo lời nói cùng hành động của Phop. Phop không phủ nhận ba từ này, cũng không nói ra. Nhưng cách anh ấy đáp lại tôi còn khiến tôi rung động hơn bất cứ lời thề non hẹn biển nào.

Trong lòng bị một luồng ánh sáng nhẹ nhàng khuấy động, sự ấm áp từ từ lan ra cho đến khi lấp đầy sự đau đớn...

Phop yêu tôi. Không phải do tôi tự luyến, không phải do tôi tự tin, cũng không phải là tôi quá mơ mộng mà là tôi thật sự cảm nhận được. Phop là thế, tính cách của Phop là thế. Cho dù Phop có bá đạo thế nào cũng vẫn khiến người khác say mê, chỉ là Phop vẫn luôn ngốc như thế, không biết dùng cách khác để thể hiện lòng mình.

Tôi còn có thể tiếp tục giận dỗi, trách cứ Phop vì anh ấy ngốc được sao?

Tôi cố ý than nhẹ một tiếng, thả lỏng người,  liếm môi rồi nhẹ giọng nói:

"Em yêu anh..."

Đây là sự thật, vì thế tôi nói ra mà không hề ngập ngừng. Cho dù tôi biết tất cả những chuyện tệ hại Phop làm thì vẫn không có cách nào chối bỏ được tình cảm đối với Phop. Chỉ là trước mắt, tâm lý của tôi ít nhiều có chút kháng cự lại mà thôi.

Giọng của tôi nhẹ như nước khiến Phop rung động. Mắt Phop hiện lên ý cười dịu dàng, khẽ nâng cằm tôi lên, rõ ràng là đã vừa ý rồi nhưng vẫn cố ý nói:

"Dường như vẫn chưa đủ thành ý lắm !"

(Được voi đòi hai bà trưng nghen..Chọc người ta giận tiếp thì nói sao xui... 😂)

Tôi nghe thế thì trên gương mặt bí xị không vui. Rồi thấy khoé môi của Phop đang cong lên nụ cười trêu chọc thì môi tôi mím lại.

Khẽ nhón chân lên, dưới ánh nhìn đầy đắc ý của Phop, đôi môi mọng nhẹ nhàng dán vào môi Phop.

Phop luôn có cách làm cho tôi phải thể hiện những hành động thân mật với Phop. Trước kia là thế, bây giờ cũng vậy.

Hơi thở ấm áp cùng mùi hương quen thuộc hoà quyện vào nhau... Sức lực bên hông bỗng nhiên siết chặt hơn. Phop từ bị động biến thành chủ động, tham lam vuốt ve cánh môi tôi, hết lần này đến lần khác.

Dưới ánh nắng ấm, tại bãi biển tuyệt đẹp, bóng dáng cao lớn cùng thân hình nhỏ nhắn tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp...Từng người từng người một..Từ nhân viên cho đến các du khách khác đều phải dừng chân lại để ngắm nhìn và ngưỡng mộ...

Lâu lắm, Phop mới lưu luyến mà buông tôi ra. Vẻ đẹp của tôi càng quyến rũ khi đôi má tôi ửng hồng, đôi mắt đen người đối diện tràn ngập ý cười hài lòng.

"Đã được chưa, vừa ý anh chưa? Nếu anh còn không cho em đi lặn nữa thì em sẽ thật sự tức giận đó!"

Tôi thừa nhận vừa rồi đã lạc lối trong nụ hôn nồng nàn của Phop tại bờ biển lãng mạn này. Sự oán giận đối với Phop cũng đã từ từ giảm đi, từ từ được xoa dịu...

Phop nhìn thì biết tôi không còn kiên nhẫn nữa rồi. Chợt cười, sau đó vẫy tay một cái...

"Tiên sinh, ngài có gì muốn căn dặn ah?"

Nhân viên cứu hộ cách đó không xa bước tới hỏi.

"Chuẩn bị thiết bị lặn thích hơp cho em ấy. Còn nữa, anh phải bảo vệ sự an toàn của em ấy suốt hành trình, nếu có nguy hiểm gì thì anh cũng biết hậu quả rồi đó."

Từng câu từng chữ đều là ra lệnh, ra lệnh cùng uy hiếp ( quá trời bá tổng 🤭)

Tôi không biết nói gì. Cách Phop nói chuyện và làm việc vẫn luôn lạnh lùng thế sao? Vốn không khí đang tốt, bị Phop uy hiếp đến vậy vì vẫn còn ổn sao..

Nhưng anh nhân viên vui vẻ trả lời:

"Xin ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ sự an toàn của cậu ấy ."

Phop gật đầu. Ánh mắt sắc bén quay về phía tôi thì dịu dàng trở lại. Phop đứa tay vỗ nhẹ đầu tôi, căn dặn:

"Tuyệt đối không được chơi lâu quá, nhớ những gì em đã hứa, bây giờ em vẫn chưa khoẻ hẳn, không được làm anh lo lắng, có biết không..??" 

(Huhu toai đi chít đây..Sủng quá tui cũng muốn 🥹🥹🥹)

Tôi vui vẻ gật đầu. Thấy Phop đồng ý thì hai mắt chợt loé sáng, cười tươi như hoa, xinh đẹp muôn phần..

Đáp ứng Phop xong, vừa định chạy đi thì lại nghe thấy tiếng Phop gọi lại...

Lần này tôi ngoan ngoãn, biết ý liền chủ động bước lên trao cho Phop một nụ hôn.

Nụ cười nhỏ bật ra từ cổ họng Phop, Phop nhẹ nhàng căn dặn tôi phải hết sức chú ý an toàn.

Tôi cảm thấy tim ấm áp, không biết nói gì nữa mà chỉ gật đầu.

Tôi được trang bị cẩn thận cả người, dưới sự hương dẫn từ từ lặn sau xuống đáy biển.

Tôi ngắm san hô, ngắm những đàn cá, đáy biển cứ như một chốn thần tiên.

Tôi càng lặn sâu thì trước mắt tôi cảnh vật càng đẹp. Đang thích thú thì cảm giác sau lưng có một áp lực đến gần. Tôi vô thức quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ thì một cánh tay rắn chắc đã ôm chấm lấy eo tôi...

Nếu không phải vì đang mang máy thở thì chắc chắn tôi đã hét toáng lên, sau đó đánh kẻ đánh lén phía sau..

Tôi vô thức tránh nhưng lại bị đôi cánh tay kia ôm càng chặt hơn. Tôi quay đầu lại tìm kiếm nhân viên cứu hộ đi cùng thì bỗng trợn tròn mắt...Không biết nhân viên đã biến mất từ bao giờ, thay vào đó là anh chồng của tôi – Phop – người vừa rồi dõng dạc nói không muốn đi lặn..

Tôi không thể nói chuyện, chỉ làm động tác ra hiệu là Phop đã làm tôi sợ, kèm thêm ánh mắt bất mãn. Sau đó trợn mắt một cái rồi trườn ra khỏi lòng Phop như cá.

Phop cũng không lập tức đuổi theo ngay, mà ở yên đó nhìn hành động trẻ con của tôi mà buồn cười lắc đầu,

Khi tôi đã cách khá xa thì mới từ từ bơi theo..

Lòng tôi bỗng lướt qua một tia hạnh phúc.

Phop thấy tôi không né tránh nữa thì ý cười trong mắt càng sâu. Ngay sau đó bèn kéo lấy tay tôi, dẫn tôi lặn xuống đáy biển sâu hơn.

Từng đàn cá chậm rãi di chuyển xung quanh hai người chúng tôi.

Tôi vô thức nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nhận ra ánh mắt tràn đầy tình cảm nồng nhiệt. Lúc này, tôi hy vọng thời gian có thể dừng lại, cũng hy vọng hai người chúng tôi có thể giống như những chú cá dưới biển, có thể mãi tự do bơi lội đầy hạnh phúc..

Tôi không biết Phop muốn dẫn mình đi đâu. Tôi cũng không hỏi chỉ mặc cho tay Phop dẫn đường. Tôi chỉ muốn tự do hưởng thụ thời gian lãng mạn này, mặc kệ là đi đâu, cũng không bận tâm .

Mỗi người ai cũng cần có một vài thời điểm tùy hứng. Mà lúc này trùng hợp tôi rất muốn tuỳ hứng thả lỏng để hưởng thụ, không để ý tới những khúc mắc trong lòng.

Phop lại ôm lấy eo tôi. Tạo thành một bức ảnh lãng mạn đẹp đẽ nhất nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top