Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8. Bắt gặp

Phía chân trời bừng sáng lên, mùi hoa thoang thoảng kéo tới, tôi mơ mơ màng màng ngủ rồi lại ngủ, mơ hồ cảm thấy một bàn tay to vuốt ve trên chính da thịt mình, lại mơ hồ nghe được tiếng kéo khóa quần của ...

Tôi giật mình tỉnh giấc!

"Ôiiiiii..." Tôi quay người lại, nhưng cả người đau nhức muốn chết, toàn thân đều mềm nhũn, không còn chút khí lực nào cả.

Phop thiếu chút nữa lấy mạng của tôi rồi!

Người đàn ông kia rốt cục đã chiếm được tôi thỏa mãn, đã rời đi rồi sao?

"Kongcha, công tử ..."

Kongcha ?

Tôi tự nhiên trong nhất thời không có phản ứng lại, Kongcha ở đâu tới?

Kong...

"Chết. ." Tôi bỗng bật dậy, trở nên tỉnh hẳn...

Tôi vội vã lật chăn lên để xuống giường, ai ngờ khi mới bước được một bước, hai chân mềm nhũn ngã sấp xuống.

"A..." Một trận đau nhức truyền đến. May mà có tấm thảm, bằng không nhất định sẽ đau chết mất

SuPhop đáng chết, hôm qua không biết đã hành hạ tôi hao nhiêu lần!!

Tôi nhìn vào thân thể mình theo phản xạ, trên da thịt vốn trắng trẻo mịn màng giờ thì từ trên xuống dưới đều hiện lên vết tích của hoan ái, đầy những dấu hôn chói mắt giống như hoa mai hồng...

Tôi nhanh chóng nắm chặt tay, rồi lập tức mặc quần áo lại, nếu không ngộ nhỡ Kongcha xông đến thì rất là xấu hổ.

Đôi mắt dò xét một vòng, đập vào mắt tôi là những mảnh đồ mà tối hôm qua tôi đã cởi và vứt , tôi cắn môi, đảo mắt tiếp thì nhìn thấy được chiếc áo sơ mi tối qua của Phop đang ở trên sô pha...

Vội vã thu dọn lại một chút, hành lang bên ngoài không ngừng vang lên tiếng giày  khiến tôi cảm thấy bất an bội phần...

Bỗng, cửa phòng đột nhiên mở ra...

Quả nhiên, đúng là Kongcha..

"Công tử, cậu nên đến phòng khách để chờ SuPhop tiên sinh đi, cậu xông loạn như vậy, tôi rất lấy làm khó xử." Quản gia giống như một bảo mẫu, đi đằng sau cậu ta khuyên bảo.

"Thực buồn cười, lẽ nào bà còn không biết tôi và Phop tiên sinh là quan hệ gì ư? Vậy mà bà còn nhiều lời ở......?"

Kongcha chỉ nói một nửa rồi ngưng, bởi vì sau khi cậu quay người lại thì liền thấy tôi đang đứng ở cánh cửa phòng...

"Là mày sao..?" Kongcha sửng sốt một chút, ngay sau đó liền nổi lửa giận. "Hóa ra là mày !"

Tôi không khó nhận ra trong ánh mắt của cậu ta tràn ngập là sự tức giận, trái tim đập "thình thịch" một tiếng, thân thể vô thức kề sát vào khung cửa.

Quản gia thấy tình hình như vậy, lập tức tiến lên.

"Sira công tử , cậu dậy rồi à , Phop tiên sinh dặn rằng chờ cậu tỉnh dậy thì trực tiếp đến nhà ăn dùng cơm ạ."

Quản gia còn chưa nói hết, Kongcha đã tiến lên đẩy người quản gia ra, nhìn thấy tôi đang mặc áo sơ mi của Phop, thì hai con mắt như muốn bốc hỏa.

"Kongcha, cậu..." Tôi dù ngốc cũng có thể nhìn được ra suy nghĩ của cậu ta...chỉ muốn giải thích cho cậu ta hiểu nhưng không biết nói làm sao...

"Câm miệng!" Kongcha tức giận hét lớn ngắt lời tôi, ngay sau đó, dùng lực đẩy mạnh cửa phòng ra, đi vào trong.

Tôi cả kinh. Quản gia giật mình hoảng hốt vội vã đuổi theo. "Kongcha, cậu không thể đi vào, không có lệnh của Phop tiên sinh thì cậu không thể vào."

Kongcha đây có để ý gì tới quản gia đang lên tiếng ngắn cản, đi một mạch qua gian phòng khác, trên sô pha gối rải rác mỗi cái một nơi, lộn xộn ngổn ngang, cậu ta vội vã chạy vào phòng trong, hô hấp nhất thời trở nên ngưng trệ.

Ga trải giường lộn xộn, đầu giường có ly thủy tinh chứa rượu đỏ, bên dưới còn vươn vãi ít đồ chưa kịp dọn cùng vài vỏ bao cao su bị xé..

Hô hấp của Kongcha thoáng chốc trở nên khó khăn, đột nhiên nắm chặt bàn tay lại.

Tôi quả thực muốn tìm một chỗ để trốn, tôi giống như kẻ thứ ba, bối rối không thôi.

"Kongcha, cậu hãy nghe tôi nói, tôi...."

"Bốp..."

Tiếng bạt tai vang lên cắt đứt lời tôi!

Tôi ôm má phải của mình, cảm giác nóng rát cộng thêm sự đau nhức cơ thể như khiến tôi muốn rơi lệ, tôi khiếp sợ nhìn khuôn mặt gần như muốn giết người của Kongcha.

Quản gia thấy thế, cực kỳ sợ hãi.

"Ai cha, Kongcha, cậu làm cái gì vậy hả, nếu như bị Phop tiên sinh biết thì..."

"Bà cút đi cho tôi, ở đây không có chuyện của bà, bà biến khỏi đây ngay!" Kongcha hét lớn..

Quản gia thấy tình hình không mấy khả quan, cũng chỉ biết lui đi, nhanh chân thông báo cho Phop tiên sinh!

Kongcha nhìn về phía tôi, lồng ngực tức giận đến nhấp nhô lên xuống

"Mày ." Kongcha chỉ vào tôi. "Thật đúng là ..! Mày được mãn nguyện rồi, Phop tiên sinh rốt cục đã lên giường với mày..! Mày rất đắc ý có phải không?"

"Tôi không có!" Tôi nhẹ giọng nói. "Cho tới bây giờ tôi không có ý nghĩ sẽ đi theo tranh giành gì với cậu...."

"Không tranh giành sao...Vậy mày nhìn lại mình đi..." Kongcha cười nhạt, vẻ mặt xem thường. "Nhưng mày đừng mừng quá tao biết rõ tính cách của Ngài ấy..Ngài ấy chỉ là cảm thấy mới mẻ rồi cũng sẽ chán mày như những người khác thôi...."

"Nếu cậu biết vậy thì còn tức giận với tôi làm gì...?" Tôi lạnh lùng nhìn cô ta nói..

"Mày.  ." Kongcha hận không thể tiến lên và tát tôi thêm cái nữa. "Nếu mày thông minh thì biến khỏi đây ngay, không được dính líu tới Ngài nữa, bằng không tao nhất định sẽ không cho mày sống trong giới giải trí nữa!"

"Xin lỗi, tạm thời tôi không rời khỏi đây được, đây là mệnh mệnh của Phop, cậu không có quyền can thiệp!" Tôi từ tốn nói..

"Mày ." Kongcha nghe xong tức giận thêm, vung tay định đánh tôi lần nữa, nhưng tôi đã né kịp lúc..

"Đã la hét đủ chưa. ?" Một giọng nói trầm thấp mà đầy uy quyền vang lên..

"Phop !" Kongcha đảo mắt hướng về phía phát ra tiếng nói, vội vã thả tay xuống, sắc mặt lập tức thay đổi, trở nên dáng vẻ hiền lành như mọi ngày, nhào tới trong lòng anh ta.

Tôi ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt!

Trên người Phop mặc áo tắm, vừa nhìn là biết anh ta vừa mới tắm xong...Nhìn người đang ở trong lòng mình, anh ta hơi nhíu mày lại.

"Sao cậu lại tới đây?" Phop nhẹ đẩy cậu ta ra, thờ ơ hỏi một câu, rồi đảo mắt nhìn đến gương mặt đỏ ửng của tôi, trán đột nhiên nhăn lại không vui.

Phop đi tới trước mặt tôi, nâng cằm tôi lên, nhìn kỹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi.

"Là cậu làm sao?" Phop chuyển ánh mắt về phía Kongcha, giọng điệu trở nên lạnh lẽo.

Dù sao ở bên cạnh SuPhop vài năm nên chút ít gì Kongcha cũng hiểu..Nên vừa nghe SuPhop hỏi cậu ta liền tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Phop nói : "Em không cố ý đâu, chỉ qua khi nãy e giận quá nên có xử xự hơi quá một chút.."

"Xin lỗi đi !" Phop gằng giọng nói..

"Anh nói gì..Sao lại bắt em đi xin lỗi nó chứ ?" Kongcha bất ngờ , liệu có nghe lầm không?

"Phop, hôm nay anh làm sao vậy..."

Lần đầu cậu ta nhìn thấy Phop đứng ra xen vào và bênh vực một người đến vậy... Trước đây không hề có..

Tôi cũng ngẩn ra, thoáng giật mình..

"Phop, không cần đâu..." Tôi nghĩ Kongcha dù sao cũng đang là một diễn viên nổi tiếng không thể nào hạ thấp bàn thân mà đi xin lỗi một người như vậy được..

Phop không để ý đến lời tôi nói, cặp mắt đen  đột nhiên nhíu chặt.

"Mau xin lỗi !" Phop không lớn tiếng, nhưng lại nói gằn từ chữ một..

Sắc mặt của Kongcha đột nhiên trở nên sợ hãi, nhưng không dám cãi lại mệnh lệnh của Phop, nên bất đắc dĩ quay sang tôi rồi cúi đầu nói lí nhí: "Xin lỗi."

"Không sao..." Tôi trả lời, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.

Sau khi nói xong Kongcha liền chạy ngay tới ôm lấy cánh tay Phop nói..

"Phop này, anh tới nơi đây cũng không nói cho em một tiếng, làm em lo muốn chết." Kongcha lấy lòng Phop..

"Không phải cậu nói có việc phải làm sao?" Phop cũng không đẩy cậu ta ra, chỉ thản nhiên hỏi một câu, còn ánh mắt thì hướng về tôi...

"Em thực có rất nhiều việc phải làm, nhưng người ta rất nhớ anh đấy, cho nên bảo trợ lý huỷ hết lịch trình đi..." cậu ta than thở nói...Quả nhiên, sau khi Phop nghe được những lời này, đôi môi dâng lên ý cười, nói: "Nếu mọi người đều biết làm hài lòng tôi thế này, thì muốn gì tôi đều có thể cho được."

Đúng là Ngài ấy nói với Kongcha, nhưng ngụ ý cũng là nói cho ai đó nghe..

Người không thông mịn đến mấy cũng có thể nghe được hàm ý trong đó..

Tôi chợt chột dạ, làm sao tôi lại đi đắc tội với Ngài ta vậy?

Người đàn ông này tính khí thay đổi thất thường làm tôi có chút ko kịp thích ứng, không biết khi nào vui, không biết lúc nào buồn, trở mặt còn nhanh hơn lật sách vậy.

Ngu Ngọc cũng nghe được ý tứ của Hoắc

"Phop, đương nhiên là em biết rõ bổn phận của mình rồi, em có được như ngày hôm nay cũng là nhờ anh giúp. Nào, để hôm nay em giúp e thư giãn nhá.."

Đột nhiên , SuPhop tự nhiên hất cánh tay của Kongcha ra

"Anh sao vậy ?" Kongcha sửng sốt.

"Thay quần áo giúp tôi ..?."  Phop chuyển ánh mắt nhìn về phía đang đứng nhìn là tôi, nói...

Kongcha nhìn về phía tôi, ánh mắt mang theo lửa hận, nhưng vẫn ôn nhu nói "Phop này, anh xem cậu ta vụng như vậy.., làm sao biết cách giúp anh vui vẻ được.."

Phop lập tức đi về phía cửa, cắt ngang lời nói của Kongcha, nhắc lại lần nữa..

"Theo tôi vào phòng thay quần áo!"

Tôi thở dài nặng nề, không thể từ chối nên chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời đi theo..

————————

"Em đang cố khiêu khích tôi sao?" Trong phòng thay đồ, Phop đưa tay ra nâng chiếc cằm tôi lên...

"Ko phải vậy đâu.. anh hiểu lầm rồi," tôi thành thật trả lời

"Tôi cũng không biết cậu ta sẽ đến!" Phop vô ý nói một câu..Đây là lần đầu tiên Phop chủ động giải thích với người khác..,

Tôi sửng sốt một chút  nhìn hắn, không hiểu tại sao Phop lại nói ra đâu nói nào..

"Anh đi ra biển phải ko...?Em sẽ giúp anh chuẩn bị y phục."

Nghe vậy,Phop buông cằm tôi ra, khẽ gật đầu...

"Phop này, anh có toàn là đồ đi làm, không có đồ để đi dạo chơi ư..?" Tôi vừa chọn quần áo vừa nhẹ giọng hỏi.

Vừa dút lời thì bên hông liền tuyền đến cảm giác ấm áp, ngay sau đó, tôi rơi vào vòng tay rắn chắc của Phop.

Phop ôm tôi từ phía sau, chóp mũi lướt qua mái toc, đi xuống gáy, tham lam gặm cắn bờ vai của tôi...

Thân thể của tôi run lên.

"Phop, Anh đừng như vậy..."

Sao anh ấy lại có thể giở trò như thế ở chỗ này chứ.."

"Đừng làm gì thế?" Thân thể anh tuấn của Phop dán chặt vào lưng tôi, cánh tay Phop dần dần siết chặt, đặt một nụ hôn thật sâu vào gáy tôi..

Một cảm giác quen thuộc lại lần nữa dấy lên trong tôi, tôi hơi giãy dụa, nói: "Phop à đây là phòng thay đồ đó..."

"Không có lệnh của tôi, bất kỳ ai cũng không dám vào đây!" Phop nói giọng khàn khàn càng lộ rõ khát vọng của anh ấy.

Tôi cảm nhận được vật cứng rắn cực đại ấy đang dán chặt vào tôi, tôi sợ đến mức không dám nhúc nhích gì.

"Phop à... Kongcha đang đợi anh ngoài kia..." Tôi bèn đánh trống lảng nhắc nhớ Phop một câu

Phop dường như không nghe thấy lời tôi nói, một tay giữ lấy eo tôi, còn tay kia từ từ đi xuống, bàn tay ấy đi tới đâu đều khiến ngọn lửa dục vọng tròn tôi dâng lên tới đó..

"Lần đầu tiên của em là cho ai?" Ngón tay nóng rực của Phop đi đến chỗ mẫn cảm của tôi...Tôi chợt run lên, bởi vì hành động của anh ấy cũng như lời nói của anh ấy..

Sắc mặt trong phút chốc trờ nên tái nhợt..

"Em em..." Tôi nhắm mắt lại, cái đêm kinh khủng ấy lại dần dần hiện lên trong đầu tôi..

Đó chính là cơn ác mộng cả đời khó quên của tôi!

Thấy tôi không nói lời nào, Phop liền siết chặt eo của tôi lại , hỏi tiếp

"Em từng yêu người đàn ông nào chưa?"

Tôi nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Thì ra là thế..." Phop cười nhạt, nhưng ngón tay thô ráp lại không cảnh báo trước, dò xét cho thẳng bên trong nơi chặt khít mà nhạy cảm của tôi, không chút thương tiếc.

Lần đầu tiên của cậu ta, hẳn là cho người đàn ông mà cậu ta yêu đó!

Chết tiệt!

Đối với những người khác, Phop không quan tâm còn nguyên vẹn hay không , nhưng chỉ với  trước mắt này, điều đó lại làm Phop cảm thấy cực kỳ không vui...

"Aaaaa." Anh ấy cắn nhẹ vai tôi khiến tôi cảm thấy khó chịu, tôi vô thức ngẩng đầu lên, lại bị Phop nhân cơ hội hôn lấy đôi môi tôi.

Ngón tay điêu luyện ăn mòn ý thức của tôi, đôi môi khiêu khích khát vọng sâu kín trong nội tâm của tôi.

Từ từ, đầu của Phop dần dần hạ xuống, lửa nóng từ đôi môi chuyển xuống cổ, xương quai xanh quyến rũ... Một chiếc cúc áo sơ mi đã bị cởi ra, bàn tay ngăm đen tham lam mà bao phủ lấy bộ ngực của tôi....

"Phop..Anh đừng..." Ý thức của tôi mơ hồ dần dưới sự kích thích của anh ấy, tôi cảm thấy dục vọng từ từ tăng lên, sôi trào sùng sục....

"Thực là trời sinh mê hoặc..." Phop ngậm lấy vành tai của tôi, giọng nói trầm khàn lộ ra sự thèm muốn rõ rệt.

"Không..."

"Em làm sao ? Em hãy nhìn chính bản thân mình có bao nhiêu sự ham muốn và khao khát đi..." Phop cười tà mị.

"Em thật sự rất đẹp khiến tôi khó có thể tự kiềm chế."Phop không kìm lòng được mà cúi đầu xuống, áp môi mình lên môi tôi lần nữa..

Thân thể của tôi run lên, giọng nói cũng trở nên gián đoạn, "Phop,Phop anh không nên... Đừng... aaaa..."

Cuối cùng, tiếng nói chuyển thành tiếng rên rỉ ám muội..

Bàn tay lúc nãy nỗ lực đẩy anh ấy ra bây giờ lại vô thức ôm lấy đầu Phop, ngón tay mảnh khảnh luồn vào mái tóc dày rậm của Phop, ánh mắt của tôi tràn ngập ham muốn..

Phop cởi chiếc áo choàng tắm trên người vứt xuống đất...Rồi ôm lấy thân thể tôi đặt lên trên.

"Không có nơi nào nữa  đành vậy thôi?"

Chữ cuối cùng vừa thốt lên, thì Phop đã nâng hông, đâm thẳng vào lỗ nhỏ thật sâu..

"Aaaa." Tôi thiếu chút nữa không thể thở nổi, tuy rằng đã trải qua một đêm, nhưng thân thể của tôi vẫn còn đau nhức..

"Hãy nhớ kỹ cảm giác khi tôi ở trong cơ thể của em!" Phop ra lệnh..

Tôi vô lực gật đầu...

Phòng thay đồ, một không khí ảo mị...

Một hồi ân ái qua đi.

Tôi giống như một con búp bê rách, áo sơ mi trên người sớm đã bị cởi ra, lộ ra vết tích của một trận kích tình mãnh liệt...

"Dậy sửa soạn một chút, theo tôi ra biển!"

Phop mặc quần áo, nét mặt phấn chấn, bàn tay to quyến luyến mà khẽ vuốt ve da thịt mềm mại của tôi vài cái rồi nói.

Cho tới bây giờ Phop không thể tin được, người này có thể gây cho anh ấy khát vọng nhiều đến vậy../

"không phải anh muốn đi ra biển với Kongcha ư?"

"Đừng bắt tôi phải lặp lại! Sửa soạn một chút đi!" Nói xong, Phop sải bước về phía cửa.

"Phop " Tôi gọi hắn lại.

Phop dừng bước, nhìn tôi, cau mày lại.

"Phop, em có thể không đi được không?" Tôi khó khăn đưa ra lời thỉnh cầu.

Phop chau mày lại. "Vì sao?"

"Kongcha sẽ không vui, với lại em thực sự mệt mỏi quá..." Điều cuối cùng mới là yếu tố quan trọng.

Phop nhìn tôi.

"Đây là quyết định của tôi, cậu ta không có quyền không vui, về phần em nếu em ko muốn đi thì..."

Phop dừng lại một chút,....

"Chúng ta sẽ tiếp tục tại đây...Tuỳ em đấy..!!"

Thân thể của tôi trùng xuống..

Buồn phiền một lát, tôi chậm rãi đứng dậy, chọn một bộ quần áo đẹp rồi đi thay..

"Sao lại lâu như vậy hử?" Kongcha giả vờ ủy khuất dựa vào bên người Phop

Kongcha ở phòng khách chờ gần một tiếng đồng hồ, một tiếng, làm gì có ai có thể thay quần áo mất một tiếng chứ?

Trong phòng thay đồ rốt cục là xảy ra chuyện gì, trong lòng cậu ta hiểu rõ!

"Cậu chờ thấy sốt ruột sao?"

Kongcha cả kinh, vội vã nhào tới trong lòng Phop, đầu ngón tay thon dài khẽ di chuyển trên ngực hắn. "Người ta không có đâu, người ta chỉ là rất mong chờ cùng anh đi chơi thôi, khi nào thì chúng ta xuất phát?"

Người đàn ông này  tốt nhất không thể trêu vào..

"Chờ Sira xuống đã!"Phop thản nhiên nói

"Cái gì?" Kongcha kinh hãi..

"Làm sao vậy?" Phop nhìn cậu ta, ánh mắt không hài lòng.

"A, không có gì..." Kongcha không dám hỏi nhiều...

---

Trên boong tàu của du thuyền tư nhân, Phop nhàn nhã hưởng thụ ánh nắng mặt trời, Kongcha chủ động rót cho anh ta một ly rượu...

"Tốt !" Phop cầm ly rượu, bàn tay khẽ nhéo lên mặt cậu ta..

"Phop , ở đây đẹp quá"

Phop thư thả uống một ngụm rượu đỏ, nhìn Kongcha đang vui vẻ ở bên cạnh, bỗng anh ta đặt chiếc ly sang một bên.

"Kongcha, nói đi, em tìm tôi có chuyện gì?"

Kongcha bỗng tiến lên, làm nũng ngồi lên đùi anh ta, hai cánh tay vòng ôm lấy cổ anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nghiêng, đôi mắt sáng lên.

"Không lẽ em không thể nhớ anh sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top