Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nguyên tắc thứ 1 - Đừng chạm vào tôi


Trong lúc Joy ngủ , dư sức để Grand có thể sắp xếp trước cho vị tiểu thư khó tính này của mình một ngôi nhà. Với kinh nghiệm và khả năng quan sát của mình , Grand biết Joy không thích ở một nơi quá sang trọng , cầu kỳ hay hoành tráng. Chiếc balo Adidas cô mang tuy là hàng thật nhưng vẫn còn rất bình dân , đôi giày thể thao cô đi cũng không quá tầm 2 triệu , cả chiếc vali cũng rất gọn gàng , giản dị. Đặc biệt , cô không sử dụng loại nước hoa nồng nàn , quyến rũ hay mê hoặc tới mức có thể đánh gục khứu giác người khác. Cô mang một kiểu mùi rất thanh khiết ,nó nhẹ nhàng ,thoang thoảng và dài lâu.
Ông quyết định chọn một căn nhà vừa phải , không lầu , đủ để nhiều nhất 5 người ở. Tuy không quá rộng nhưng cũng không được quá chật hẹp ngột ngạt , nếu không , lại làm cho vị tiểu thư kia cau mày khó chịu. Nơi Grand đưa Joy đến là Quận 12 - một khu vực ngoại vi thành phố. Ngôi nhà "hợp lý nhất có thể" ấy nằm trên một tuyến đường trải dài về phíaXuân Thới Thượng
Xe dừng xe trước cổng , ở đó có sẵn hai người giúp việc , một người phụ nữ trạc 40 nhìn gương mặt khá khắc khoải nhưng ánh lên một sự lanh lẹ và một cô bé độ khoảng 20 tuổi rất ra dáng thiếu nữ đứng đợi. Hai mẹ con ấy là người vùng này , cũng dựa vào một mối quan hệ nho nhỏ của Grand mà thuê được. Điều kiện ông đưa ra cho người giúp việc rất đơn giản "
Thật thà và nghe theo mọi lời cô chủ nói" . Đáp ứng được điều đó , tiền lương hay chỗ ở ,đều có thể được chấp nhận
- Phiền bà chuẩn bị phòng sẵn sang cho tiểu thư - Grand nhẹ nhàng nói với bà Thao - người giúp việc
- Thưa ông! Chúng tôi chuẩn bị hết mọi thứ rồi , ông có thể đưa cô chủ vào nhà ạ
Ông khẽ gật đầu rồi quay lại xe , nhẹ nhàng mở cửa ngồi vào ghế kế cạnh Joy. Đứa bé này , lúc ngủ lại có dáng vẻ vô hại thế này , trong Grand thật sự không nỡ đánh thức , nhìn dáng vẻ cô mệt mỏi bước ra từ cửa kiểm soát , ông đương nhiên hiểu cô đã mất ngủ cả đêm vì chuyến bay. Nhưng nếu để cô như thế này không phải là cách , thế là Grand quyết định sẽ đưa cô lên phòng mà không động đến giấc ngủ của cô. Grand ân cần , chu đáo đặt tay Joy khoác lên vai , đang định dùng lực nhấc bổng cô lên thì giọng cô thốt ra nhẹ nhàng , chậm rãi và làm người khác hơi giá lạnh
- Vui lòng đặt tay tôi về chỗ cũ trước khi tôi đặt tay ông ở nơi khác không phải trên thân thể ông.
Grand có chút giật mình , ông nhớ rằng đã nhẹ nhàng đến mức có thể rồi vẫn làm cho cô bé này tỉnh giấc. Là do mình sơ suất hay do cô ấy quá nhạy cảm?
- À vâng! Xin lỗi tiểu thư. Do tôi thấy cô đang ngủ rất ngon nên không muốn làm phiền đánh thức cô.
- Tôi không thích người khác chạm vào mình. Sau này , nếu thích hợp thì cứ tự nhiên gọi , không cần lo - Joy liếc mắt sang nơi khác , cựa mình bật dậy
- Vâng...
Cô với lấy chiếc balo rồi nhanh chóng mở cửa xe bước vào nhà dù cô chả biết nơi mình đang đứng là ở đâu. Thôi kệ , đâu cũng được , ở Việt Nam là được. Cô sợ cái cảm giác vừa mở mắt đã thấy mình nằm trên chiếc giường sang trọng với màu grap cổ kính như của mấy vị hoàng tộc ngày xưa ở biệt thự Hall
Grand mang hành lí bước vội theo cô và hai mẹ con bà Thao cũng lanh lẹ đóng cửa vào nhà. Cả ba người đều dừng lại ở nơi Joy đang đứng , cô chống hai tay lên eo , ra dáng như một vị kiến trúc sư đang quan sát công trinh của mình. Ngó quanh một hồi , cô quay lại buông hờ câu nói
- Con mắt chọn nhà cũng được lắm tài xế! Tôi hài lòng. Hành lý cứ mang lên phòng , sáng mai tôi sẽ tự mình sắp xếp.
- Hành lý cứ để bọn tôi , cô cứ nghỉ ngơi thôi ạ - bà Thao nhanh nhạy giành việc
- Không sao , trước giờ tôi đều tự làm. Cứ để đấy cho tôi , nguyên tắc làm việc với tôi , ngày mai chúng ta sẽ trao đổi rõ hơn. Bây giờ thì hai người có thể về phòng nghỉ.
Bà Thao cùng Trúc liếc nhìn nhau rồi quay sang nhìn Grand với kiểu cách hơi kỳ lạ. Grand cười nhẹ rồi gật đầu như ra hiệu cho hai người có thể nghỉ ngơi rồi , việc hôm nay đến đây là đủ. Sau khi hai mẹ con bà Thao về phòng mình , Grand mang hành lý lên phòng cho Joy rồi vội xuống chào vị chủ nhân của mình để trở về
- Sau này không cần cúi thấp người như vậy. Gật đầu , gật đầu là được rồi. Tôi cứ phải cúi thấp như vậy trước mặt Chủ tịch đáng kính , cảm giác không tuyệt vời lắm
- Vâng , nếu đó là điều cô muốn.
- Ông có gia đình chứ? Vợ? Hoặc con?
- Thưa , tôi vẫn chưa lập gia đình - Từ trước đến nay , thật sự những người dám hỏi đến lai lịch gia đình của Grand chỉ có ông bà Hall mà thôi , ngoài ra , người ta đều hạn chế vì Grand có một nỗi đau về người vợ mất mạng trong một tai nạn giao thông. Từ đó Grand hầu như không lái xe nữa
- Vậy cũng tốt. Ở nhà này còn dư hai phòng , ông dọn sang đây , có việc gì cần thì tôi không phải gọi điện , mất thời gian.
- Dạ? Grand à , lại bắt người khác lặp lại lời nói rồi. Thì ra , cô nàng không phải quan tâm đến gia đình ông , chỉ là muốn xem coi ông có thuận tiện khi dọn qua ở cùng không thôi.
- Tôi bảo ngày mai ông dọn sang.
- À...vâng - Grand không thể từ chối , càng không muốn từ chối. Grand muốn tìm câu trả lời cho tất cả những câu hỏi về đứa trẻ này , về những bí mật mà nó giấu , hay cả bản chất con người thật của nó nữa
- Được . Vậy nhé! Tạm biệt.
- Vâng! Cô ngủ ngon - Grand gật đầu chào , không phải cúi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: