Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cuộc sống nhạt nhẽo 2

Tô Mặc Mặc đồng thời nghe tư vấn từ phía mẹ, cuối cùng ra tết cũng quyết định chia tay. Đoạn đường tình cảm kết thúc chỉ vì lí do không thích hợp sống lâu dài. Thâm tình vẫn chưa nặng nề nên quyết định đúng đắn trước khi làm ra chuyện sai lầm. Người đàn ông ấy không hề có ý phản đối, cũng không cố gắng thuyết phục Mặc Mặc.
Nói là cắt đứt 1 đoạn tình cảm với 1 người tồi thì rất dễ nhưng đối với người hiền lành lại tốt bụng thì thực sự không thể nói cắt đứt là cắt đứt đc ngay. Mặc Mặc qua lại với anh ấy thêm một khoảng thời gian nữa . Sau đó Mặc Mặc đi học nghề ở một thành phố khác. Đầu tuần đi, cuối tuần về giúp mẹ công việc,do đó 2 người đã không còn gặp nhau thường xuyên nữa, tình cảm cứ vậy nguội dần, ai cũng có cuộc sống riêng.
Thời gian đó Mặc Mặc chịu áp lực rất lớn từ công việc, mới làm việc nên mọi thứ đối với cô đều trở nên mới mẻ và khó khăn lại thêm việc trực tiếp tiếp xúc với khách hàng khiến cô bị stress nặng nề. Tóc dài đến eo cứ thế rụng cả mảng, mất ngủ triền miên . Bỗng dưng chuyện tình cảm đối với cô không còn quan trọng nữa. Điện thoại vứt ở một góc tới 2-3 ngày không động tới. Cũng có vài người nhắn tin làm quen nhưng đều lãng xẹt mà bị bơ. Đặc biệt là Người bạn lạ có tấm ảnh đại diện anh chàng răng hô trước đây lại nhắn tin.Chỉ có điều bây giờ đã đổi sang ảnh là 1 anh đẹp trai mặc áo xám đeo kính, tóc style Hàn Quốc ngồi ở cửa một ngôi chùa hay đại loại giống như 1 căn nhà gỗ. Tuy nhiên đồng cảnh ngộ như bao người khác anh bạn lạ cũng nhanh chóng bị đi vào quên lãng không mấy để ý.
Vì lí do vùi đầu vào việc làm quen với khách hàng và công việc, cô hoàn toàn sống tách biệt với thế giới bên ngoài.
Ngày ấy có một người bạn không thấy Mặc Mặc online một thời gian dài liền thấy lạ rồi sốt ruột đăng lên tường tìm người. Bạn cô gọi thẳng đến số điện thoại bàn của nhà để hỏi thăm. Lúc đó Mặc Mặc cũng mới nhận ra đã gần 2 tuần cô không có thời gian online.
Các bạn học mỗi lần về quê đều muốn tụ tập bạn bè, mọi người muốn tìm được Mặc Mặc đều gọi thẳng đến máy bàn.Còn gọi vào di động cá nhân thì 1 là không biết số, 2 là gọi không ai nghe máy, nhắn tin thì 2-3 ngày sau mới có người đọc tin nhắn. Mỗi lần họp hội đều như vậy, mọi người cũng dần quen.
Có bạn học còn nói:"Có khi mọi người đi không rủ tới Mặc Mặc vì gọi 3 lần thì 2 lần từ chối không tham gia.Mọi người rủ cũng ngại"- Từ đó Mặc Mặc rút kinh nghiệm các bạn rủ thì không từ chối nữa, gác công việc qua một bên,nghĩ cho cùng đi họp hội với bạn bè cũng chỉ 1-2 tiếng tội tình gì cứ ru rú ở nhà suốt ngày.
Bố mẹ cùng gia đình tiếp tục lăn lộn làm mối cho con gái vì Mặc Mặc rất ít khi ra ngoài, đến cửa nhà còn rất ít khi bước ra, nếu không làm mối cho đi xem mắt sợ rằng vài năm nữa khi đã già lại càng khó tiến tới hôn nhân.
Khi đó mẹ Mặc Mặc có một khách hàng hơn Mặc Mặc 5 tuổi, khá cao ráo, người nho nhỏ mà có lẽ là hơi gầy, khuôn mặt thanh tú, các đường nét trên khuôn mặt vuông vức lại thêm tính nết hiền lành .Thấy Mặc Mặc làm cùng mẹ mà khá ít nói liền về tìm hiểu làm quen. Chẳng mấy chốc bên gia đình này thích, bên gia đình kia ưng liền cứ thế gán ghép 2 đứa với nhau.
Mặc Mặc ở nhà dù sao cũng rất nhàm chán ,vì lí do bố mẹ khó tính nên rất ít thanh niên qua lại, có người còn không biết mẹ Tô có con gái là Mặc Mặc nên việc tìm người yêu qua mai mối là điều hiển nhiên.
Mặc Mặc cũng thử làm quen kết bạn nhưng dần cũng phát hiện ra rằng tính cách không hợp. Từ đó Mặc Mặc bắt đầu thấy mệt mỏi với hệ thống mai mối từ gia đình và người quen. Dù rằng không hợp nhưng anh chàng kia có vẻ khá thích Mặc Mặc, thường xuyên hẹn Mặc Mặc đi chơi nhưng đều bị từ chối với nguyên nhân vạn lần bất biến rằng: "bận".
Qua lại 5 tháng cũng đã đến cái tết tiếp theo. Mẹ Tô nhận ra con gái không muốn yêu đương với người được làm mối liền nói :"Yêu nhau 5 tháng đi chơi đc 3-4 lần , mỗi lần cách nhau cả tháng trời thì còn yêu đương gì nữa"
Mặc Mặc:" Con gái đợi mẹ nói ra câu này đã mấy tháng nay mà giờ mới thấy mẹ lên tiếng."
Mẹ Tô:" Sao lại không thích?"
Mặc Mặc:" 2 tháng trước con cũng đã nói với mẹ rồi, rất nhiều vấn đề. Mẹ nói với con là ngoan hiền, chịu khó, gia đình lại thích con nên con cố. Cũng không muốn bị đi xem mắt nữa"
Mẹ Tô:" Tại sao không hợp?"
Mặc Mặc:" anh ấy 5h sáng đã bình minh 9h tối đã đi ngủ, ngày nào cũng quỹ đạo tròn chưa bao h lệch. 6h sáng nhắn tin anh đi làm đây, 11h nhắn tin anh đi ăn cơm đây, 12h nhắn tin anh ngủ trưa nhé, 5h30 chiều nhắn tin anh đi làm về rồi đây, 8h tối cơm nước tắm rửa xong nhắn tin đc đên 9h thì anh đi ngủ. 100 ngày như vậy cả 100. Con kể chuyện cười thì anh ấy không hiểu, con nói đùa thì anh ấy tưởng nói thật, như vậy có đẹp trai thế chứ đẹp trai nữa con cũng không cố được"
Mẹ Tô:" Thế thì còn cố gắng làm gì"
Mặc Mặc:" Mẹ không được nhờ ai làm mối nữa."
Mẹ Tô:"Không phải tại mẹ thấy ai đó không có người tán, mẹ sợ ế đến già mẹ phải nuôi mãi hay sao?
Mặc Mặc:" Ai bảo con chọn nghề này chứ, ở quê lúc cần thiết đến 1 đứa bạn cũng không có. Tiểu Quỳnh 2-3 tháng mới về quê 1 lần. Dương Dương còn bận đi làm, giờ giấc trái khoáy vạy đuôi."
Tô Mặc Mặc hết sức ngán ngẩm với tình trạng đã ế còn không thích giao lưu của bản thân. Nhưng cô không phải là người thích ra ngoài đi chơi với người cô không yêu. Từ đó bệnh ngại ra ngoài của cô càng nặng. Khi cô quyết định chia tay anh người yêu mối lái kia là đúng mùng 2 tết. Cả tết năm ấy cô ở nhà không bước chân ra ngoài nữa.
Mặc Mặc xem hết bộ phim này đến bộ phim kia, cắn hết gói hướng dương nọ đến gói hướng dương khác. Nói chung càng ngày lễ cô càng cảm
Thấy buồn chán. Kết quả sau tết Mặc Mặc đau khổ nhìn thân hình béo tròn đã tăng 6kg của mình không khỏi ngao ngán.
Hết 10 ngày lễ tết cô lại tiếp tục vào guồng quay công việc, tối đến không cày phim thì cũng đọc tiểu thuyết. Mọi chuyện cứ thế tiếp tục như thể nếu không có gì biến động cô sẽ sống như vậy đến cuối đời và chết trong cô đơn.
Thỉnh thoảng Mặc Mặc cũng nói chuyện với vài người bạn quen biết trên mạng, hoặc do bạn bè giới thiệu nhưng chưa hề đi chơi cùng ai.
Chị gái con bác ruột của Mặc Mặc vẫn thường trêu cô" Dì Có cần cháu lớn nhanh giới thiệu các bạn trong nhà trẻ để làm quen cho đỡ buồn không"
Mặc Mặc không có ngừoi yêu trở thành đề tài bàn tán của rất nhiều người.
Một ngày nọ khi cô rảnh, không còn quá khó khăn với công việc ,cô bắt đầu dạo lướt fb. Rất bất ngờ lại dạo lướt vào fb Anh Bạn lạ đã chủ động nhắn tin với cô 2 lần trước đó.
Như quả bom nổ trên đỉnh đầu, thì ra đó là anh sinh viên khoa Kiến Trúc làm cô ngẩn ngơ. Là anh nắng ban mai, là ánh nắng chói lọi mà cô không dám trực tiếp nhìn ngắm đó.
Mặc Mặc chỉ còn biết cảm thán:"Hữu Duyên vô phận". Vẫn vì vẻ đẹp ấy mà cô tiếp tục lần nữa dù nhận ra vẫn không tự mình đến làm quen. Ngậm ngùi nhắm mắt bỏ qua. Vài đêm liền suy nghĩ về anh sinh viên khoa Kiến Trúc ấy, cuối cùng cũng biết tên- Mạc Quân Thiên.
3 chữ Mạc Quân Thiên cô có thể ghi nhớ, chỉ là không thể yêu người. Chưa bao giờ thấy tiếc nuối như vậy.
Tính từ Tết đã qua 7 tháng. Mặc Mặc vẫn không có tiến triển gì về mặt tình cảm dù cô là người rất vui tính và bạo gan, lại rất chủ động trong mọi cuộc trò chuyện, cũng là người rất biết cách làm người khác thích mình......
Cô đã nhận thấy lời thầy tử vi nói trước đây không sai "Có duyên cũng vỡ, Gương lành cũng tan"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top