Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cuộc sống nhạt nhẽo

Khi gặp được người mình thương mọi vật đều như nhuộm màu mới, đáng tiếc chỉ là khoảnh khắc thoáng qua, không duyên không phận.
Tô Mặc Mặc bắt đầu những chuỗi ngày cùng các bạn ôn thi tốt nghiệp dưới cái nắng oi ả đầu hè. Bầu trời cao trong khiến cô nghĩ đến anh chàng làm cô muốn với mà không thể với ấy. Màu xanh biếc của nền trời khiến cô liên tưởng đến việc "Nếu 2 người ở bên cạnh nhau, anh sẽ rực rỡ mà thiêu đốt cô".
Dẹp qua một bên ý nghĩ ấy, cô tiếp tục đến trường để kết thúc quãng ngày ngắn ngủi ngồi ghế nhà trường của mình. Lớp B của cô và lớp A bên cạnh có chung giáo viên bộ môn nên khi học phải luân phiên. Còn cô thì bắt đầu công việc làm một thợ may bên Mẹ cô khá sớm nên nếu học luân phiên sẽ rất mất thời gian. Cô liền đổi chuyển những môn học phải học vào tiết 2 buổi chiều lên tiết thứ 1, nên khi đi ôn thi phân nửa thời gian cô đều học ở lớp A.
Tô Mặc Mặc ngồi giữa Huyền Thu và Huy Huy. Trải qua nửa tháng ôn thi mối quan hệ trở nên rất tốt, có lúc vì tính tình nhanh nhẹn, hài hước nên khiến nhiều bạn học khác hiểu nhầm Tô Mặc Mặc và Huy Huy có qua lại tình cảm. Kì thực không đơn giản như họ thấy. Tô Mặc Mặc đã yêu 1 anh sinh viên trên 2 khoá gần 1 năm nay, chỉ là thời gian này họ mới chia tay. Lí do gì không ai rõ chỉ biết rằng anh sinh viên đó vẫn thường nhắn tin gọi điện tìm Tô Mặc Mặc.
Dù sao cũng là tình cảm thời học sinh, khi chia li buồn tủi cũng không biểu lộ rõ cảm xúc, chỉ là mất đi 1 người quen thuộc đã từng nói chuyện sến sẩm 1 thời gian dài. Tô Mặc Mặc gần như không để ý đến, cũng không giống như thiếu nữ mới thất tình.
Mặc Mặc liếc mắt sang Huyền Thu
"Chị à, nóng quá em chỉ muốn ngủ, lát giáo viên vào thì gọi em"
Huyền Thu là một bạn học gần nhà, không rõ vì lí do gì Mặc Mặc đã quen gọi cô là chị, chắc có lẽ vì ngày còn học Trung Học bạn học Huyền Thu học giỏi đứng đầu toàn Trường còn Tô Mộc Mộc chỉ bảo toàn đc vị trí thay đổi liên tục trong top 7 nên có phần ngưỡng mộ.
Vậy là nốt thời gian còn lại của kì ôn thi Tô Mặc Mặc cũng không thấy hứng khởi với việc học hành. Đến lớp rồi lại về nhà theo 1 vòng tuần hoàn. Không ra khỏi cửa, không giao lưu, không đi chơi để ôn kỉ niệm cuối cấp. Cuộc sống cũng dần khép kín và cô độc.
Càng cô độc Mặc Mặc càng trở nên nói nhiều. Khi đến lớp cũng càng không nghe thầy cô giảng bài, cuối cùng kết thúc kì thi giống như trút đc 1 gánh nặng.
Sau nửa tháng gay gắt thời học sinh của cô cũng kết thúc. Bước ngoặt lớn nhất của cô không giống mọi người, không phải chuyển từ học sinh thành sinh viên mà chuyển từ học sinh thành người phụ nữ của gia đình.
Về sau này cũng có lúc cô hối hận về quyết định ấy của bản thân,chỉ là không kịp để thay đổi, khi cô hối hận cũng đã trải qua hết thảy 6 năm. Tuổi trẻ cũng đã kết thúc, người người bước vào guồng quay của công việc, người người đều như cô.
Cô bắt đầu với công tác hằng ngày sáng ngủ dậy làm việc đến trưa, ăn cơm xong tiếp tục làm việc đến tối, tối rảnh có thể đi chơi nhưng bạn bè đều đi các thành phố khác để chuản bị nhập học nên cô đành cuộn người đọc tiếp công trình 1 ngàn lẻ 1 cuốn tiểu thuyết.
Tiếp đến thời gian rảnh rang cô lại đưa đứa em con Cậu tới để kèm viết chữ. Cuộc sống nhàm chán trôi qua.
Một lần đang rất buồn chán cô nhận được 1 tin nhắn từ người lạ. Không hẳn là người lạ, có tên trong danh sách bạn bè của cô trên Fb.
Người bạn lạ:" Chào em"
Mặc Mặc:" chào anh"
Cô xem ảnh đại diện là ảnh một anh chàng răng hô đang làm trò , mắt trợn lên, mặc chiếc áo kẻ đen trắng. Dường như cô chưa tưng gặp mặt. Nhưng dường như lại rất quen.
Nói chuyện qua lại hết sức nhạt nhẽo. Tô Mặc Mặc bỗng nhiên nghĩ tới anh chàng sinh viên Khoa Kiến Trúc liền liên tưởng tới nhân vật Vương Lịch Xuyên trong tiểu thuyết yêu thích của cô. Trong lòng bỗng gợn lên 1 cảm xúc rất khó tả. Hình như cô mới chỉ biết anh ấy có một người em trai học lớp G cùng khoá với cô, vẫn còn chưa biết tên. Nghĩ tới đây thấy bản thân thật nhảm nhí, cứ nghĩ mãi về một người chưa biết cả tên.
Cuộc trò chuyện với người bạn lạ kia kết thúc chóng vánh với vẻn vẹn số lượng tin nhắn không quá số 10
Cô vẫn tiếp tục ngơ ngẩn nhớ ra điều gì.
Anh chàng khoa kiến trúc ấy cô đã gặp 1 lần nữa ở đâu mà cô không nhớ rõ. Nặn óc nghĩ thật kĩ cũng không nghĩ ra. Thuyết phục mình bằng đáp án :" Đàn anh khoá trên, có lẽ khi còn học trong trường cũng đã gặp 1 vài lần." Tô Mặc Mặc dần đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy lại là một ngày mới với công việc cũ. Nhàm chán, cô đơn có chút buồn tủi. Bản thân cô cũng không hiểu tại sao bản thân hiếu động như vậy lại chọn đường đi hết sức bình lặng như vậy. Vì học đã kém đi nên không thể thi nổi trường đại học nào? Hay vì nghĩ tới tương lai đây là cái nghề phát triển đc . Hay là thực sự không có hứng thú với bất cứ nghề nghiệp nào?
Ngày tháng chứ như vậy lặng lẽ trải qua hết mùa hè, Tô Mặc Mặc lấp đầy khoảng trống với việc tìm 1 anh chàng hiền lành để kết hôn trong tương lai vậy là đầu đông cô đã tiếp tục tình yêu tuổi trẻ của mình bằng việc yêu một anh chàng hơn mình 2 tuổi, khá hiền lành.
Em trai cô nói:" Chị gái cố gắng lắm cũng chỉ yêu đc qua một cái tết."
Mẹ cô nói: " Yêu nhau mà không thấy đi chơi thì yêu được bao lâu?"
Người yêu hiện tại của cô nói:" 1 tuần em và anh gặp nhau 1-2 lần đi"
Còn cô nghĩ:" không có chỗ nào đi chơi cả. Không phải đến nhà bạn thì cũng đi uống nước,ở nhà nói chuyện phiếm cũng còn được"
Có chút tình cảm, con người cũng rất tốt. Anh ấy thường xuyên ngồi nhìn Mặc Mặc ăn, gần như nhìn Mặc Mặc ăn xong rồi mới ăn. Mặc Mặc hỏi anh:" Tại sao cứ nhìn em ăn rồi mới ăn."
Anh trả lời:" Vì nhìn em ăn món gì cũng cảm giác rất ngon."
Anh ấy thường xuyên bóc vỏ bánh, vỏ hoa quả tất cả mang lột sạch sau đó mới đưa cho Mặc Mặc ăn.Đi ăn gà nướng hay đại loại những món có xương anh ấy đều lột bỏ hết xương mới để Mặc Mặc đụng đũa. Anh ấy đi ra khỏi cửa đếu rất đúng giờ, hẹn 10 phut là 10 phut không bao giờ để Mặc Mặc phải đợi vì Mặc Mặc nói cô không thích đợi. Kể cả tin nhắn cũng không thích đợi, bận gì phải nói trước,vì cô suốt ngày ở nhà không kiểm soát được người yêu nên cô có yêu cầu tự giác từ người yêu rất cao.
Anh ấy không uống được rượu quá 4 chén. Có một lần đi chơi nhà bạn anh ấy uống 4 chén rượu , suốt dọc đường về đều kêu buồn ngủ, cuối cùng về đến nhà ngủ một giấc mấy tiếng.
Nhưng người con trai ấy quá hiền lành lại không phải là người làm Tô Mặc Mặc lưu luyến đến đau khổ. Ở đời thực sự như vậy, người hết sức tốt với bạn chưa chắc đã là người bạn chọn để yêu thương.
Giữa Tô Mặc Mặc và anh ấy có một vấn đề không thế cứu vớt đó là tính cách của mẹ anh ấy. Mẹ anh ấy là một người phụ nữ quá mạnh mẽ, mạnh mẹ đến mức khó mà đồng cảm. Điều ấy khiến mẹ Tô luôn lo lắng trong lòng
Chuyện tình nhanh chóng trải qua 5 tháng .
Mẹ Tô khuyên con gái:" Nó không hợp với con đâu, nó là con 1, bố mẹ nó đã li dị, mẹ nó chống chọi nuôi nó bao nhiêu năm chắc chắn cũng là 1 người rất thương con trai, lại thêm phần mạnh mẽ, người như vậy rất ích kỉ, con dâu về nhà phải thật hiền lành, với tính nết của con không thể trở thành dâu nhà đó"
Tô Mặc Mặc tuy không nói ra nhưng thực chất cô cũng hiểu được điều đó. Yêu lâu dần cô luôn cảm thấy người yêu hiện tại không hề hợp với mình, anh ấy hơi thụ động, mặc dù tính cách của cô khá chủ động nhưng dù sao cũng là con gái, yêu người thụ động như vậy khó có thể kéo dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top