Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Người đàn ông lạ mà quen

Sáng hôm sau Mặc Mặc mở mắt ra đã là 7 rưỡi sáng, ở quê mọi người thường chê cô dậy muộn và thức quá khuya. Vấn đề là hiện tại quỹ đạo của cô vẫn phải theo chu kì thức khuya dậy muộn như vậy.
Như thường ngày cô cầm theo chiếc điện thoại xuống chỗ làm việc, không xem màn hình, không kiểm tra xem có tin nhắn hay không. Do lâu ngày không còn nói chuyện với ai sáng tối nên cô quen với việc coi điện thoại là công cụ liên lạc khách hàng, chỉ dùng để nghe gọi. Những hoạt động chơi bời cần sử dụng đến điện thoại đều là vào khoảng thời gian từ tối đến đêm.
Cô phát hiện nếu thế giới này có vô vàn điều cô không biết thì con số được gọi là vô vàn ấy sẽ có khả năng giúp cô cô đơn đến già mà không sợ rảnh quá không có gì làm.
70% thời gian là công việc. 10% cho gia đình. 10%cho bản thân chơi bời .10% nghỉ ngơi. Mặc Mặc tuy có chuý nhàm chán nhưng cũng không có gì khó khăn với cô lắm. Chuyện yêu đương đối với cô quan trọng nhất vẫn là phải tự đến như nhân duyên trời định hoặc là kiếm tìm nhưng phải vô cùng phù hợp.
Đến trưa sau khi ăn cơm điện thoại mới đc bật sáng màn hình. Có 3 tin nhắn từ người lạ.
"Anh đã tới chỗ làm, em thức dậy chưa?"-8h12
" Mình tiếp tục nói chuyện tối qua nhé"-9h30
"Em có vẻ bận bịu"-11h42
À, thì ra anh trai tối qua, tên làm người khác khó chịu. Mặc Mặc chỉ đọc mà không rep lại, có lẽ người khác nghĩ cô kiêu, nhưng Cách anh ta nói chuyện làm cô nghĩ tới người cô không nên nghĩ. Vì vậy cô không muốn nói chuyện với anh ta.
Cô tưởng tượng ra được tên này chắc cũng là 1 đấng nam nhi đào hoa, không phải dạng đàn ông cù lần, càng không phải dạng đàn ông cô đơn.
Chắc màn hình bên đó hiện 2 chữ thông báo "Đã xem" nhưng không có phản hồi, Mặc Mặc tự tin rằng sẽ có 2 trường hợp xảy ra:1 là anh ta sẽ nói cô kiêu, 2 là anh ta sẽ tự biết cô không muốn nói chuyện mà dừng.
Cô không thích nói chuyện với những người đặt nặng vấn đề tiền bạc của cải, sau này quen nhau hay nói chuyện có lỡ lời nói câu gì khiến người ta hiểu nhầm, người ta sẽ nghĩ cô khinh người ta.
Đặc biệt là cô càng không thích người đàn ông nói chuyện với cô lần đầu đã tỏ ra đắn đo về việc phụ nữ kiếm nhiều tiền hơn đàn ông.
Cô nhắm mắt nghỉ ngơi 1 tiếng. Hốc mắt do đeo kính nhiều lại mất ngủ hoặc cố thức quá lâu không được nghỉ mắt đã dần đẩy con ngươi của cô trố dần ra ngoài . Nên 1 năm trở lại đây cô đã có thói quen ngủ trưa cho mắt đỡ căng thẳng.
Thức dậy cũng đã 2h chiều- tháng này là tháng Cô hồn, mọi người đều kiêng các hoạt động sử dụng tiền bạc nên khách đến nhà không quá dồn dập. Cô rảnh hơn nhiều so với đại đa số các thời điểm khác trong năm. Lười nhác lăn qua lăn lại trên giường không muốn dậy. Công việc tại gia lại là ngành nghề tự túc nên bản thân tự cho mình quyền được lười.
Cô mở màn hình điện thoại định đọc tiếp một mẩu truyện nào đó giết thời gian.
Đập vào mắt là 2 tin nhắn
"Thức dậy thì nhắn tin cho anh"
"Anh chờ em"
Người đàn ông này khá là khác với dự đoán của cô.Có chút giao động ở tin nhắn cuối. Vẫn là thích những câu nói quen thuộc "Anh ở đây chờ em" "Có anh đây rồi" "Anh nghiện em mất rồi"
Vv.. và mây mây.
Cô nhắn lại:" Anh chờ em cái gì?"
Lập tức tin nhắn báo đã xem rất nhanh- quả thực là đang chờ cô. Anh ta nhàn rỗi quá chăng? Hay thực sự đang chờ cô? Hay chỉ là trùng hợp? Hay đang treo ứng dụng?
Lập tức ý nghĩ bị ngắt quãng bởi tin nhắn rep.
"Anh chờ em rep tin nhắn"
"Anh không cần chờ, em với anh không hợp"
"Mới nói chuyện không lâu tại sao em biết không hợp"
"Mô tuýp cách suy nghĩ khác nhau, đã từng thất bại vì cách nghĩ khác nhau nên không có hứng thú"
" Nghe nói em có khả năng đùa cợt tự nhiên lại rất vui vẻ với người lạ"- Tên này nói chuyện không biết là đang châm biếm hay đang hỏi dò. Nhưng dù sao cũng khiến cô khó chịu hơn.
"Đùa là đùa, không thể thành thật, những cái thuộc về trải nghiệm nghiêm túc không phải những cái có thể đùa"
"Với dạng người nào em cũng có thể đùa hay sao?" -Câu hỏi hết sức quen thuộc mà cô nghe đến cả nghìn lẻ 1 lần
"Có 2 dạng người có thể đùa 1 là bạn bè không thích nhau không thể thich nhau, 2 là ngay cả bạn cũng không bằng"
" Không có trường hợp khác?"
" Có, Người em thích"
" Vậy làm thế nào biết được dạng nào là dạng em thích và dạng ngay cả bạn cũng không bằng"
"Người em thích em sẽ đi chơi cùng, người em coi là cả bạn cũng không bằng , vĩnh viễn cũng không bước đc chân vào cuộc sống thực của em, vĩnh viễn cũng không đi chơi cùng"
" Vậy tại sao vẫn đùa"
"Vì người em không coi đc bằng cả bạn bè thì em không có nghĩa vụ phải sống thật đối xử thật với họ "
" Người bên em sẽ hiểu nhầm"
"Ồ, em biết, đã từng bị hiểu nhầm"
"Sau đó thì sao"
" Sau đó như giờ, không thích nói chuyện với người mình không thích."
Lại rơi vào tình trạng im lặng. Cả nửa giờ sau mới có tin nhắn mới.
" Có phải em nhận ra điều đó quá muộn không?"
"Phải, đúng là muộn, nhưng không có bài học nào là quá muộn"
"Em thật ngang bướng"
"Để tìm ra đc nguyên lí của cuộc đời, em không thấy muộn, thấy muộn chỉ làm ta tiếc nuối chuyện cũ, quan trọng là bây giờ em thấy rất tốt."
" Để em quay lại khoảng thời gian em làm sai, em có làm lại không?"
"Không, em chỉ có bước tiếp, vì nếu quay lại rồi cũng có lúc em làm sai, chưa từng làm sai sẽ chưa từng gánh chịu hậu quả của sai trái tương lai sau này càng mờ mịt. Tuổi trẻ phải sai một vài lần ngã vài lần rồi đứng dậy."
  Anh ta có vẻ đang suy nghĩ điều gì.
Mặc Mặc vứt điện thoại lại 1 góc chuẩn bị tiếp tục công việc bất biến của mình.
Có chút gợn sóng trong lòng.
Con người thật lạ , luôn nhìn về quá khứ, nếu có thể quên đi như là mất trí nhớ hẳn là rất tốt, nhưng nếu bị mất trí nhớ thì lại muốn tìm lại.
Rồi thì nếu quên được, thực sự sau này có sống tốt hơn không? Hay lại vì quên đi mà không nhận ra cái sai của mình trong quá khứ mà sửa đổi.
Thiết nghĩ trải qua cùng nhau bao nhiêu hỉ nộ ái ố sao vẫn chia xa khiên lòng tan nát, nhưng suy cho cùng nếu không cùng nhau trải qua hỉ nộ ái ố liệu có phải là tình yêu.
Không trải qua thử bao nhiêu nắng mưa của cuộc đời liệu có biết trân trọng những thứ mình đang có
Không thể đọc 1 mẩu truyện online mà hiểu đc hoàn toàn ý nghĩa, chỉ có chính bản thân trải nghiệm thì dù là đau khổ hay hạnh phúc mới thực sự là sống, thực sự là cuộc đời.
Mặc Mặc bỗng thấy thắc mắc- Người đàn ông khi nãy nói chuyện với cô thực sự là người lạ,hay là một người quen?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top