Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1


Ngước lên bầu trời, tôi ngắm nhìn cơn mưa rào mùa hạ đang tuôn xối xả từng giọt nước nặng trĩu. Tôi thích mưa, thích làn nước trong veo và mát lạnh ấy một cách kỳ lạ. Trên con đường đã chẳng còn chỗ nào khô ráo, tôi bước đi thật chậm dãi và cẩn trọng, còn trên tay tôi là chiếc ô nhỏ màu caro. Tôi thích lắng nghe tiếng mưa, nó giống như một bản nhạc không lời với nhịp điệu đều đặn. Giữa không gian ồn ã như vậy, tôi vẫn nghe văng vẳng đâu đây tiếng ai đó gọi tên.


- Dương Du, Dương Du!

Khi tôi quay lại cũng là lúc người đó chạy đến và đứng dưới chiếc ô của tôi, hành động quá nhanh và vội của cậu ta khiến những vũng nước xung quanh tôi bắt tung tóe. Mái tóc và khuôn mặt của cậu ta đã ướt nhèm, còn quần áo trên người bó sát vào cơ thể. Trông cậu ta thật thảm! Nhưng tôi nào có để ý đến chuyện đó...

- Cậu làm chân tôi bị ướt hết rồi! - Tôi giơ chân lên cao một chút, nói bằng giọng bất mãn với cậu ta.

- Xin lỗi, tôi không cố ý! - Cậu ta cười cợt, còn giọng điệu thì chẳng giống hối lỗi chút nào.

Tôi tặc lưỡi bỏ qua. Và chúng tôi tiếp tục cùng nhau đi đến trường. Tôi không biết nhà cậu ta ở đâu, nhưng ngày nào tôi cũng gặp cậu ta trên con đường này. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa chúng tôi sẽ luôn đi cùng nhau, mà nguyên nhân thực sự là: cậu ta luôn đeo bám tôi.

Cậu ta tên là Vũ Trung, lớp trưởng lớp tôi. Trong mắt mọi người, Vũ Trung luôn là một con người nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc. Điều đó là đúng, nhưng dường như tôi là người duy nhất nhìn rõ được mặt trái của cậu ta, ví dụ như sự nhăn nhở khi nãy. Thậm chí, tôi còn cảm thấy cậu ta lạm dụng chức quyền để nhằm vào tôi mà gây khó dễ, một mình tôi thôi. Tôi luôn là nạn nhân, tại sao chứ?


* * *


Đến lớp học, cảnh tượng nhốn nháo quen thuộc hiện hữu trước mắt hai chúng tôi. Tôi thở dài. Không gian tràn đầy mùi hơi ẩm thấp, còn sàn nhà ướt sũng. Tôi cảm thấy khó chịu, mặc dù thích mưa, nhưng tôi không thể thích cái hệ quả kinh khủng này.

Tôi ngồi vào chỗ rồi nhìn ra cửa lớp. Tôi đang chờ... một người. Chẳng lẽ vì trời mưa nên cậu ấy lười biếng, không chịu đi học? Vì mưa sao? Vậy thì tôi sẽ ghét mưa. Suy nghĩ nhất thời trẻ con ấy cũng không khiến lòng tôi vơi bớt phần hồi hộp. Đối với tôi, thời gian thật quý giá, vì tôi luôn trân trọng từng giây, từng phút, đến từng ngày có thể được ở bên cạnh cậu ấy, dù chỉ đơn giản là gặp mặt và nói về những mẩu chuyện vụn vặt. Ừ, tôi thích cậu ấy, Hoàng Linh, người bạn học chung với tôi suốt bốn năm cấp hai và ba năm cấp ba.

Tôi bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ miên man bất tận bởi một tiếng "bịch" bên cạnh. Chiếc cặp sách quai chéo bị vứt một cách thô bạo và đang nằm chổng trơ trên mặt bàn. Một thoáng ngỡ ngàng, rồi tôi mỉm cười. Nhưng rồi nụ cười của tôi phút chốc trở nên cứng nhắc khi cậu ấy bỗng ngồi sát lại gần tôi, dùng đôi mắt chăm chú nhìn tôi. Và hỏi:

- Du! Hôm nay, tôi thế nào?

- Sao? - Tôi lúng túng không hiểu.

- Hôm nay, tôi vẫn đẹp trai chứ?

Tôi không nhịn được mà phì cười. Con người cậu ấy là vậy, luôn có chút tự mãn.


* * *


Trống đánh. Tôi lồm cồm bò dậy khỏi mặt bàn, một tiết Hóa dài đằng đẵng tựa thế kỉ vừa trôi qua. Mặc dù là học sinh chuyên ban Tự nhiên, nhưng Hóa học vẫn luôn là cơn ác mộng của cuộc đời tôi. Vô cơ, hữu cơ,... thật kinh khủng! Vội vàng thu dọn đống sách vở vốn chỉ để bày biện trên bàn, tôi định chạy ra ngoài hành lang hóng gió thì bỗng nhiên, một người ngồi xuống chiếc ghế phía trên, đối diện tôi. Là Kiều Anh, cô bạn học cùng lớp. Cô ấy đẩy đến trước mặt tôi cuốn vở bài tập Toán đã bị gạch xóa chằng chịt và nói:

- Giải giúp tớ bài tập này đi! - Nụ cười nhẹ nhàng khiến bất cứ chàng trai nào cũng phải ngây người hiện hữu trên môi cô ấy. Tôi cũng cười đáp lại. Tôi lấy tay vò mái tóc ngắn ngang vai đang hơi rối của mình rồi bắt đầu đọc và phân tích đề bài. Đối với tôi, giải toán không khó, vì dạng bài tập nào cũng có mấu chốt riêng. Sau một lúc ghi chú ra giấy nháp, tôi đã có thể đưa ra kết luận. Tôi giảng bài cho Kiều Anh:

- Bài toán này đơn giản, cậu sẽ làm tốt nếu nắm vững lý thuyết. Trước hết, tìm điều kiện xác định để phương trình tồn tại. Tiếp theo, sử dụng các phép biến đổi tương đương để đưa phương trình về dạng cơ bản. Và cuối cùng, áp dụng công thức để tìm tập hợp nghiệm. Lưu ý, cần kiểm tra điều kiện để loại bỏ nghiệm ngoại lai. - Tôi vừa nói, vừa viết ngoáy vài dòng minh họa.

- Thì ra là vậy! Cảm ơn Du rất nhiều. - Vỗ trán, rồi lại cười. Cô ấy như hiểu ra một điều gì đó thật đơn giản.

Lơ đãng quay sang phía bên cạnh, tôi bắt gặp cái nhìn chăm chú của Hoàng Linh dõi theo bóng dáng đã khuất đằng xa của Kiều Anh. Tôi vội vàng quay mặt đi và cắn môi, chuỗi hành động như một dãy phản xạ. Ánh mắt ấy, tôi không dám đối diện với ánh mắt đắm chìm mà cậu ấy dành cho người con gái khác. Thầm thở dài trong lòng, làm bạn với cậu ấy lâu như vậy, làm sao tôi không thể hiểu người cậu ấy thực sự thích là ai? Người đó không phải là tôi, không bao giờ, có lẽ vậy.


* * *


Trở về nhà với tâm trạng mệt mỏi, tôi ủ rũ nằm vật xuống giường như một cái xác. Tôi chỉ muốn ngủ, nhưng mắt không muốn nhắm lại. Bỗng nhiên, chiếc điện thoại tôi vứt ở đầu giường rung lên từng hồi trầm và nhỏ. Hình như, có một tin nhắn mới. Tôi đoán chắc người gửi là ai...

Phenolphtalein: "Hôm nay, thế nào?" Cái tên Phenolphtalein với dấu chấm màu xanh lục đang hiện lên trên màn hình điện thoại. Tôi chợt cười.

Du Du: "Hôm nay, không ổn lắm!" Tôi nhanh chóng gửi lại một dòng hồi đáp.

Phenolphtalein: "Ai bắt nạt cậu?"

Du Du: "Không ai, là vấn đề ở bản thân tớ. Đừng lo lắng!"

Vậy là cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa chúng tôi kết thúc. Nhưng điều nhỏ bé ấy cũng khiến tôi cảm thấy vui vẻ, vì ít nhất luôn có người quan tâm đến tôi. Đó là một người bạn tôi quen trên mạng, tên là Phenolphtalein. Tôi từng thắc mắc rằng vì sao cậu ấy dùng một cái tên dài và khó nhớ ấy. Đáp lại tôi là một câu vỏn vẹn: "Vì tôi thích màu hồng trong suốt!" Tôi lại nghĩ, màu hồng thì liên quan gì đến cái tên. Và cậu ấy giải thích một cách cặn kẽ: "Phenolphtalein là một loại chất chỉ thị màu thường được sử dụng trong chuẩn độ, sẽ chuyển sang không màu với dung dịch Axit và chuyển sang màu hồng với dung dịch Bazo. Hòa trộn hai màu đó vào sẽ được hồng trong suốt. Vậy thôi!" Tôi như nhớ lại một lý thuyết vừa quen thuộc, vừa mơ hồ đến xa vời. Chưa kịp nói thêm lời nào, cậu ấy đã hỏi ngược tôi: "Rốt cuộc, cậu học hành thế nào mà kiến thức cơ bản như vậy cũng không biết?" Ôi, tôi xấu hổ đến chết mất, nhưng dù sao cũng không thể trách cứ tôi, vì tôi học Hóa rất tệ.

Mặc dù vậy, nhưng ngoài cái tên Phenolphtalein, tôi không thêm bất cứ điều gì về cậu ấy, bao gồm chuyện cậu ấy là nam hay nữ. Tôi từng hỏi về mọi thứ xung quanh cậu ấy, nhưng không nhận được bất cứ câu trả lời nào hết. Mỗi khi từ chối không muốn nói điều gì đó, cậu ấy chỉ nhắn gửi lại tôi một icon mặt cười ngộ nghĩnh. Rất nhiều lần như vậy, và tôi hiểu rằng tôi không nên hỏi nữa, cũng như sự hiểu biết của tôi về cậu ấy luôn có một giới hạn không thể tiến xa hơn. Điều đó cũng chính là lý do khiến cuộc đối thoại giữa hai đứa chúng tôi chỉ xoay quanh những mẩu chuyện vụn vặt hàng ngày trong cuộc sống của tôi.

Tôi không thể nhớ tôi và cậu ấy đã quen nhau như thế nào và bắt đầu trở nên thân thiết ra sao. Tôi từng gặng hỏi, nhưng cậu ấy đáp lại tôi: "Nếu không thể nhớ thì hãy quên luôn đi." Khi ấy, tôi cứ ngỡ cậu ấy giận, nhưng sau này, tôi mới biết rằng con người cậu ấy vốn như vậy: không suy nghĩ quá nhiều và tính toán những điều đã thuộc về quá khứ. Vì vậy, tôi nhận ra Phenolphtalein rất vui vẻ và yêu đời. Quan trọng hợn, cậu ấy đem lại cho tôi một cảm giác chân thật và tin tưởng tuyệt đối. Tại sao? Chính tôi cũng không biết trả lời câu hỏi thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top