Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Có cơ hội gặp chàng trai ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta mơ hồ cố ngẫm nghĩ lại, hoạ tiết này nhìn rất mới lạ. Hồi trước có lần ta đi khắp các cửa tiệm vải vóc để xem kiểu dáng làm quần áo, từng chi tiết trên trang phục của chị em ta là do ta lựa chọn, thiết kế. Hoạ tiết "cành hoa" và "vàng anh" này quả thật rất không ăn khớp nhưng để lên chiếc khăn này lại rất hoà hợp và đồng đều. Nếu có hoạ tiết đặc biệt như thế này, chắc chắn ta sẽ lấy nó để trang trí rồi.

"Vương Quan, ta thực sự chưa nhìn thấy nó bao giờ." Vương Quan nhìn ta đầy nghi hoặc, sau đó thở dài

"Tỷ tỷ, tại sao tỷ không rình ở ngoài cửa xem đấy là ai? Sao phải làm như thế này tự làm khổ mình. Tỷ đứng canh ở cửa bắt gian tại trận chả dễ hơn à."

Ta nhíu mày lườm hắn: "Tiểu đệ, đệ nói vậy thì làm gì thú vị nữa. Nhỡ chàng ấy thấy ta, giật mình bỏ đi thì sao??"

Tỷ, tỷ có chắc mình đang nói về một chàng trai không vậy?

Nhìn biểu cảm trên mặt Vương Quan, ta không nén được cười, liền xua xua tay

"Thôi đi ăn cơm, nghe đệ nói, ta đói sắp chết rồi."

Tên ngốc Vương Quan làm sao biết được ý định của ta chứ. Dù sao người ta cũng là một cô nương yếu đuối, đáng yêu, bất ngờ lao ra cửa sổ gặp mặt hắn thì còn gì là phép lịch sự. Hơn nữa nhỡ như hắn không đẹp trai thì sao. Ta nên biết trước chứ, để còn xem xử lí như thế nào. Dù sao ta cũng là một người ham mê cái đẹp, còn phải xem gia cảnh của đối phương nữa, làm sao có thể đói bụng ăn quàng được. Thúy Kiều chắc chắn hiểu được suy nghĩ của ta, dù sao ta với tỷ ấy cũng là sinh đôi, cái này người ta gọi là tâm linh tương thông. Điều ta lo lắng bây giờ chính là cái miệng của Vương Quan, ngày nào ta cũng nhắc hắn, đây là chuyện tuyệt mật, âm thầm mà điều tra, không được kể với ai. Mỗi lần như vậy, hắn chỉ hận không thể làm chuyện thất đức với tổ tông là bóp chết ta.

Hôm nay tự nhiên cửa tiệm có vấn đề, hàng mãi vẫn chưa về, mà khách thì cứ ngồi cạnh ta lải nhải nói chuyện, là một bà chủ lịch thiệp, ta luôn phải cười nói tiếp chuyện. Chỉ là bà khách này nói chuyện có chút khó hiểu, đang từ phàn nàn với ta tại sao đến hôm nay vẫn chưa có loạt lương khô mà bà ấy đặt, sau đó hỏi về tuổi của ta, hỏi ta có ý trung nhân chưa. Lần đầu tiên ta thấy phiền phức mà không thể đứng dậy đuổi bà ta về, tên Vương Quan chết tiệt, hắn lại lang thang đi đâu chơi mà chưa chịu về cơ chứ.

Ta thấy hầu chuyện bà ta còn mệt hơn là những lần cãi nhau với bên vận chuyển vì tăng năm hào phí đi lại, ta liền vất bà ta lại cho tiểu Yến. Tiểu Yến là con bé đi theo ta từ khi ta vẫn còn trèo cây, bắn chim. Có thể dùng được, mỗi tội tính cách hơi nhát gan, hồi bé mỗi lần ta trốn mẹ trèo tường đi chơi, con bé đều khóc lóc dưới chân tường không dám đi hơn nữa cũng không dám cho ta đi. Mỗi lần như vậy, đám bạn trong xóm lại ra trêu chọc tiểu Yến, cô ấy lại càng khóc tợn hơn, nhưng không đứng ở chân tường nữa.

Tống đi được gánh nợ, ta cứ thế thong dong bước ra ngoài đi dạo, tiện tạt qua cảng xem tên khốn lười biếng kia đi lấy hàng về chưa. Lúc ấy ta tự nhiên đi qua một hội thưởng chim cảnh, thấy mọi người bàn tán xôn xao rồi nhìn ta chằm chằm, dù sao ta cũng là một cô nương, tự nhiên đỏ mặt ngượng nhịu nhìn lại mọi người. Ta yểu điệu đưa khăn tay lên vén tóc, chợt mọi người ồ lên.

"Cô nương, cô có thể đứng gọn vào không, cô đang chắn tầm nhìn của ta..."

Sau đó "Đúng rồi đấy... tự nhiên từ đâu ra cản đường ta.." 

"Thật là một Trình Giảo Kim mà...." 

"Vướng víu quá đi mất, đi thì không đi luôn, đứng lại nhìn ta làm gì..."

"Ai da... các ngươi thật là.... Sao lại nói cô nương nhà người ta như thế?... Tiểu thư, cô đừng ngại, tôi là chủ hội, cô có muốn ngồi thưởng chim cùng chúng tôi không?"

Ta: "..." TA MUỐN NƯỚNG HẾT ĐỐNG CHIM CHÓC NÀY

Nhưng ta vẫn ngồi xuống thưởng thức "thú vui tao nhã" này cùng bọn họ. Chợt nhớ con chim vàng anh trên tấm thư tình, ta liền hỏi họ về loài chim này. Họ kể rằng loài chim này không hiếm, giọng hót hay nhưng khó chăm sóc. Thế nên chả ăn chăm chúng bao giờ. Hội đây có năm người, nhưng toàn nuôi chim sẻ hoặc chào mào hoặc loài mà ta không rõ tên.

Nhưng khi nghe họ tả về bộ lông của nó, ta lại thấy nghi ngờ, con chim trên chiếc khăn tay không có tí màu đen nào. Ta liền lấy chiếc khăn cho họ xem. Sau một hồi quan sát, bàn luận, họ quay sang bảo ta tả lại con chim vàng anh xem.

Sau đó, người chủ hội trả lại ta chiếc khăn "Cô nương à, con chim mà cô tả là Hoàng Khuyên. Giống loài đấy... quả thật người nông dân chúng tôi không dám chơi."

"Hoàng Khuyên? Nhưng em chim cô ấy tả mắt đỏ như hồng ngọc, chân hồng, mỏ hồng. Quả thực là một mĩ nhân. Cô nương, cô có thể cho tôi chiêm ngưỡng được không?"

"Này hình như tôi từng nhìn thấy một con như thế rồi đấy!.." 

Tiếp đó là thành hội nghị bàn tròn sáu người ngồi chụm lại nghe người đàn ông kia kể về lần ông nhìn thấy họ hàng của mĩ nhân trên chiếc khăn tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top