Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trở thành hoa khôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau mấy hôm mày mò, ta chợt phát hiện, nếu ta tán nhỏ bột thuốc thì có thể làm da sáng thêm, cánh hoa có thể làm trắng hồng.

Tiểu Yến của ta, ta đi cả đêm ngươi cũng không thèm tìm ta sao? Ngươi nghĩ ta ngủ lại ở thanh lâu thật đấy à. Sáng hôm sau vẫn chưa thấy Tiểu Yến đến tìm ta, ta đành phải nhờ người đưa tin rằng "ta đang bị giữ ở thanh lâu cả đêm rồi, hãy mang đồ đến chuộc ta ra".

Nhưng thực ra ta bảo hắn gửi lời đến Tiểu Yến, hãy nhờ người mang thứ bột mà mấy ngày ta đã tán nhỏ vào đây. Dặn muội ấy là đừng có bước chân và thanh lâu, nơi này nguy hiểm lắm, tìm bừa một thằng nhóc nào đấy để hắn mang vào đây cho ta.

Tin đưa đi chưa đầy một canh giờ đã có tiếng thông báo rằng, có người mang đồ gửi cho Vương công tử. Ta hớn hở chạy ra nhận đồ, lần này Tiểu Yến làm việc thật có hiệu quả. Chỉ là thằng nhóc muội ấy tìm hơi lớn, lại là người quen nữa chứ. Một lần nữa gặp lại Nghiêm Cố Hữu, ta không biết ta nên thể hiện cảm xúc như thế nào. Gặp lại hắn ta rất vui mừng, còn rất bất ngờ nữa, quả thật ta thực sự muốn chạy lại ôm chào hỏi hắn. Ha ha, ta đang nghĩ linh tinh cái gì vậy?

Ta mỉm cười chào hắn rồi nhận đồ, đi vào phòng, bảo hắn chờ bên ngoài. Hình như vừa nãy hắn có vẻ hơi tức giận, lạnh lùng không thèm chào hỏi ta. 

Ngô Hạnh thấy ta mang những lọ nhỏ vào, nhìn ta đầy tò mò. "Tỷ, sao mặt tỷ đỏ thế? Cái gì vậy tỷ?"

Mặt ta đỏ sao.... "E hèm... đây là những thứ ta đang nghiên cứu. Nó có thể là tấm vé để chúng ta giành được ngôi vị hoa khôi, em hãy đi kiếm trang phục lại đây, càng lộng lẫy càng tốt."

Sau đó, ta ra ngoài vẫn thấy Nghiêm Cố Hữu đứng đấy chờ ta, vừa thấy ta lại gần, hắn đã bước nhanh tới trước mặt qua, choàng áo choàng của hắn lên người ta, hắn nói

"Sao cô có thể mặc như thế này đi lại được cơ chứ? Đứng yên cho ta." Vậy mà ta đứng yên thật. Hắn cẩn thận cài từng chiếc cúc, kín đến tận cổ, không quên thắt dây thít chặt cổ ta vào. Không hiểu sao, ta lại muốn chiếc áo này nên có thêm nhiều cúc hơn, không thì hắn không nên cài cúc cho ta nhanh quá...

"Ngươi cài cẩn thận đấy, đừng để bị tuột." Nghiêm Cố Hữu cúi xuống nhìn ta, nhẹ xoa đầu ta.

"Đừng lo, ta cài chắc lắm, không tuột ra được đâu. Đi thôi, ta trả tiền rồi."

Nghiêm Cố Hữu đẹp trai thật... Từ từ đã, trả tiền? Ta kéo tay hắn lại "Nghiêm Cố Hữu, ngươi trả tiền gì? Ngươi đưa bao nhiêu?"

Mặc kệ ta kéo hắn như thế nào, hắn vẫn lôi ta ra khỏi thanh lâu được, quả thật sức lực của ta còn quá kém cỏi. Sau đó, hắn kéo ta trước quan phủ bắt ta thề, sau này sẽ không bao giờ bước chân và thanh lâu nào nữa, dù bất kì lí do gì. Ta túm áo hắn kéo xuống

"Nghiêm Cố Hữu, ngươi nói cho ta, ngươi đưa cho bà ta bao nhiêu tiền?"

Hắn quay mặt đi, trốn tránh câu hỏi, ta nhất quyết không buông hắn ra, ta gần như trèo hẳn lên người hắn, bắt hắn trả lời. Nghiêm Cố Hữu khom người xuống tránh nhìn vào ta. Ta tụt xuống, ta còn phải quay lại với Ngô Hạnh nữa, muội ấy đi lấy quần áo về mà không thấy ta chắc sẽ cảm thấy hụt hẫng lắm. Nghiêm Cố Hữu túm tay ta lại lạnh lùng nói. "Năm mươi lượng"

Nhiều tiền vậy, có nên tính vào phí đi tìm cây gì đó của hắn không nhỉ. Hắn kéo ta lại, lạnh giọng nói

"Ta đã nói rồi, giờ cô hứa được chưa?" nghe giọng hắn, ta biết hắn thực sự đang rất giận, ta càng cuống hết lên. "Cố Hữu, nốt lần này thôi, ta phải quay lại đấy một chuyến, còn Ngô Hạnh nữa, ta đã hứa sẽ giúp muội ấy."

Nghiêm Cố Hữu nhíu mày nhìn ta, hắn giận thật rồi, thực sự giận rồi. "Ta hứa, ngay sau đó ta sẽ quay lại đây với ngươi. Ta chỉ đi một lúc thôi... Nhé?"

"Cố Hữu..? Một chút thôi mà..... Ngươi đi cùng ta nữa mà..."

"Cố Hữu... với cả... tí nữa cho ta vay thêm ít tiền nhé... ta cần mua ít đồ...."

Nghiêm Cố Hữu nhìn ta đầy bất lực, sau đó, chúng ta đến cửa hàng hương phẩm đấy mua một đống đồ để trang điểm. Sau đó chúng ta trở lại thanh lâu, lần này chắc có thêm Cố Hữu nên chúng ta không khó khăn qua cửa trở lại phòng kho, nơi mà ta bị giam cả đêm. Cửa vừa mở, ta thấy Ngô Hạnh đang ngồi khóc lóc ở đấy, bên cạnh là đống quần áo. Ta cảm thấy hơi có lỗi, chắc ta đi lâu quá.

"Cố Hữu, ngươi ở ngoài canh cửa cho ta nhé." Hắn túm ta lại, nói thầm vào tai ta, "không được phép cởi áo choàng ra." Ta gật đầu lia lịa, rồi đẩy hắn ra ngoài.

Dù sao ta cũng là con gái nhà họ Vương nức tiếng vùng quê ta ở, vì vậy việc trang điểm không quá khó với ta. Không mất thời gian để biến Ngô Hạnh từ một cô bé đen nhẻm trở thành một tiểu mĩ nữ đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top