Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Cô nói anh căn bản không phải người, mà chỉ khoác lên mình bộ dạng lịch sự, tao nhã bên ngoài, làm bộ nho nhã lễ độ nhưng thật ra mặt người dạ thú.

Có lẽ đã thực bị cô nói trúng rồi,anh là, chỉ là một cầm thú ......sa vào thân hình xinh đẹp của cô .......

Xem, cô cả người mềm nhũn, cái miệng nhỏ nhắn đáng thương thở dốc, không có tư thái ngày thường vẫn giương nanh múa vuốt , giống như là một tiểu nữ nhân đáng thương bị khi dễ thật sự thảm , thật là làm người khác mỉm cười.

Lúc này cô không mắng chửi người, không đánh người, không cuồng loạn, cũng chỉ có tại thời điểm này, bọn họ mới có thể đạt được hòa bình tạm thời .

Tiếc là, hòa bình như vậy , bình thường ngắn ngủi mà nhỏ bé, cho nên càng có vẻ thực sự trân quý.

"Tiểu thư, xin lỗi, thật sự xin lỗi, đều là tôi sai, tất cả đều là tôi sai."

Nguyễn Văn Khánh vừa mới về tới cửa, giầy còn chưa kịp cởi, từ phía trước một câu lại một câu vội vàng đem sai lầm đổ lên đầu mình, rơi vào trong lỗ tai anh.

"Sao lại thế này?" Anh thấp giọng hỏi quản gia đứng cửa.

"Tú Mĩ làm bít tết cháy xém......" Quản gia cúi đầu xuống ngập ngừng.

Lại một lý do đòi mạng rất tốt!

Không nhanh không chậm tiêu sái vào trong nhà, đi vào bầu không khí đang trầm xuống trong phòng khách, ngăn một người hầu đang vội vã muốn đi thu xếp bữa tối , Nguyễn Văn Khánh lặng im xem xét nữ vương bị mọi người vây quanh chiều chuộng -

Trên sô pha, Trần Khởi My đang ngồi, Tú Mĩ quỳ gối trước mặt cô .

"Cô đi đi! Thím Dương, trừ cô ta hai tháng tiền lương, bắt đầu từ ngày mai tôi không muốn nhìn thấy cô ta."

"Dạ." Thím Dương buông thõng hai tay, ngoan ngoãn đáp ứng.

"A?" Như sét đánh ngang tai, Tú Mĩ sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch,"Tiểu thư, cầu xin cô, tôi cầu xin cô, trăm ngàn lần đừng đuổi tôi đi, tôi thực xin lỗi cô, tôi dập đầu với cô , mong cô đừng đuổi tôi đi......" Dường như đang quỳ lạy tổ tông, Tú Mĩ dập đầu vừa nhanh vừa vội.

"Ngay cả một khối bít tết đều làm không tốt, còn muốn tôi cho cô tiền lương, tôi cũng không phải coi tiền như rác." Trần Khởi My chỉ liếc qua bằng nửa con mắt.

"Nhưng là tiểu thư, tôi, tôi...... Tôi còn có hai con gái phải nuôi, không có công việc này, chúng tôi một nhà ba người đều sẽ sống không nổi, tôi là phụ nữ đã qua một lần hôn nhân, thật sự không thể không có công việc được!"

Tú Mĩ nóng vội khóc lóc, mỹ nhân trên sô pha lại thờ ơ, chính là lạnh lùng nói:"Cô cho rằng cô là con gái hiếu thuận đang khóc tang sao? Tôi còn chưa chết, không cần ở nhà của tôi khóc tang."

Nghe rõ một chút, đây là lời mà một cô gái còn trẻ tuổi nên nói sao? Thật sự là quá cay nghiệt.

Nhóm người hầu cũng đang đứng ngoài chứng kiến trận gió lốc, nhịn không được lắc đầu thở dài, cũng không dám thay Tú Mĩ nói đỡ.

"Tiểu thư, van cầu cô mở lòng từ bi, lưu một lại con đường sống cho mẹ con chúng tôi ...... Tôi cầu xin cô...... Đứa nhỏ còn nhỏ như vậy......"

"Tôi không muốn gặp lại cô, không bằng kêu hai đứa con gái của cô tới đây làm việc đi, tôi có thể cho tụi nó ăn uống, cho tụi nó tới trường".

"A? Mấy đứa nó, mấy đứa nó còn chưa tốt nghiệp, làm sao làm việc được?".

"Như vậy vừa vặn, dạy dỗ vài năm, tốt nghiệp trung học xong có thể bắt đầu, đỡ phải như cô, ngay cả miếng bít tết còn làm không được. Thím Dương, địa chỉ của Tú Mĩ đâu? Kêu ông Trần lập tức tới nhà cô ta đón mấy đứa nhỏ tới đây cho tôi xem".

Mọi người đều cảm thấy tính tình Trần Khởi My thật sự quá tệ, chà đạp người ta không thương tiếc, ngay cả con nhỏ nhà người ta cũng không buông tha, mồ côi cha mẹ đã đủ đáng thương rồi, vì sao còn muốn hành hạ người khác như vậy?

Dây thần kinh lý trí của Nguyễn Văn Khánh đã căng tới mức cực hạn, sắc mặt âm trầm, ánh mắt sẫm lại trừng mắt nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú vốn không lộ ra hờn giận vui mừng bên trong, bây giờ cũng không thể che giấu phiền chán và hờn giận với cô được nữa.

Giờ là tận thế hay trời muốn cho lụt đại hồng thủy, làm bít tết không được là chuyện nghiêm trọng lắm sao? Không thể chỉ vì thế mà bắt người ta quỳ lạy cầu xin.

Mặt anh bình tĩnh, đi vào bên trong gió lốc, hai mắt sáng quắc cúi đầu nhìn cô -

Bỗng nhiên bị bóng ai đó che phủ, theo bản năng cô ngẩng khuôn mặt xinh đẹp vô song lên, nhìn thẳng vào anh không chút sợ hãi.

"Lên lầu, tôi có chuyện muốn nói với cô". Giọng cực kỳ kìm nén, cất giấu tức giận nồng đậm.

"Nếu là giảng đạo lý thì tôi không nghe đâu, anh cũng biết ráy tai tôi tích trữ nhiều lắm rồi, nghe mấy lời hay không vào, khuyên anh đừng nên lãng phí nước miếng".

Lần này, anh không nói nữa, trực tiếp kéo tay cô gái được chiều chuộng đến hư hỏng này bước nhanh lên cầu thang.

"Nguyễn Văn Khánh, anh làm gì đó? Buông ra!".

"Không muốn tôi kéo đi thì tốt nhất cô nên phối hợp một chút!". Anh đè thấp âm lượng, cắn răng cảnh cáo.

Lòng, đột nhiên thắt lại, nhưng lòng tự tôn không cho phép cô lùi bước.

Trời sinh cho anh ưu thế thân hình, Nguyễn Văn Khánh không cần tốn nhiều sức đã kéo được thân hình gầy nhẳm của cô lên tầng, mặc cho cô đá anh liên tục, thoạt nhìn cứ như vật cưng phản kháng với mệnh lệnh của chủ nhân, không nghe lời, muốn vùng vẫy thoát thân, không cần nghĩ cũng biết chống lại cũng vô dụng.

Đi vào phòng, anh hoàn toàn mất hết tao nhã, một cước đá cửa phòng, ngăn cách bên trong với bên ngoài, rồi hất tay cô ra.

"Cô rốt cuộc muốn sao đây?". Anh nghiêm nghị chất vấn.

"Mấy lời này phải là tôi hỏi anh mới đúng". Rõ ràng khi không tự nhiên anh kéo tay cô lên đây, cổ tay đau muốn chết.

"Lương tâm cô rốt cuộc bị sao, sao có thể làm ra mấy chuyện đáng giận vậy? Chỉ vì một miếng bít tết, có cần giận chó đánh mèo hành hạ người hầu, cắt mất đường sống của người ta như vậy không? Chẳng lẽ cô không có lòng thương người hả?".

"Không có". Đáp thẳng không cần nghĩ.

"Cô cho là một người mồ côi cha mẹ từ nhỏ muốn nuôi sống hai đứa con gái rất đơn giản sao? Cô không thèm xem mấy vạn tiền vào mắt, nhưng đó có thể là phí sinh hoạt trong mấy tháng của người ta".

Tuy rằng anh xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng chuyện tiền bạc không được lờ mờ, cha anh không cho dư mà cũng không cho thiếu, một xu cũng phải rõ ràng, muốn ăn chơi trác táng hả, kiếp sau đi!

"Chuyện đó liên quan gì tới tôi? Cũng đâu phải tôi làm cô ta mồ côi cha mẹ".

"Trần Khởi My! Cô đúng là hết thuốc chữa!".

"Tôi dù có hết thuốc chữa cũng không phải chuyện của anh, tôi đuổi việc người hầu nhà tôi, anh không có tư cách quản, chuyện tôi đã nói là tôi làm". Đừng ai mơ tưởng làm trái quyết định của cô.

"Trên đời sao lại có loại phụ nữ này? Có phải chưa từng biết mùi nhục nhã nên cô không còn lương tâm nữa đúng không? Cô thích cảm giác được người ta quỳ lạy cầu xin lắm sao? Cô nghĩ cô là ai!".

"Đúng, tôi thích hưởng thụ! Mặc kệ các người chán ghét tôi ra sao, các người vẫn phải quỳ, vì các người không thể chống lại, muốn thỏa mãn lòng tham không đáy của các người từ tôi, các người phải lấy lòng tôi, đó là quy tắc".

"Cô đừng quên, không có những quy tắc này, cô nghĩ bản thân tồn tại còn có ý nghĩa không?".

"Anh nói cái gì?!".

Xem xét cô. "Cô căn bản không làm được gì giỏi, thiếu những người này tiền hô hậu ủng cô, tôi nghĩ cô sống sót cũng có, cô xem thường người có địa vị thấp hơn mình, tôi nghĩ, so với những người đó, cô hơn người ta chỉ ở chỗ đầu thai vào nhà tốt hơn mà thôi". Lần đầu tiên anh nói nặng cô như thế.

Lửa giận dâng lên. "Nguyễn Văn Khánh, anh có gan nói lại lần nữa tôi nghe!".

"Không chỉ một lần, một trăm lần tôi cũng dám! Nếu cô không có người cha giàu có không ai địch nổi, cô cho là cô có thể kiêu ngạo vậy sao? Nếu Tú Mĩ cũng có ba giàu có như cô, cần gì phải lo lắng làm sao để nuôi hai đứa con gái côi cút chỉ còn mẹ?". Anh thẳng thắn, hơn nữa còn nhất châm kiến huyết*.

(*nhất châm kiến huyết = đâm 1 châm vào là chảy máu liền. Ý là nói thẳng ruột ngựa vào vấn đề luôn)

Anh ta dám nói cô tồn tại không có ý nghĩa?! Anh ta còn nói chẳng qua cô đầu thai vào nhà tốt hơn người ta một chút?! Anh ta... Cô giận tới phát run, đôi mắt hung hăng trừng anh -

"Không cần trừng tôi, đó là chuyện thật ai cũng biết".

Cúi người, hai bàn tay bé nhỏ nắm chặt thành quyền đặt bên sườn, thả ra, nắm lại, thả ra, nắm lại......

"Được, tôi đây liền chúc phúc cho cô ta, đi đầu thai nhớ mở to hai mắt, chọn gia đình nào tốt một chút, kiếp sau đến lượt tôi quỳ xuống rửa chân cho cô ta".

Cô cơ hồ không thể nhếch môi, cái miệng nhỏ nhắn khó khăn phun ra hết lời xong, dùng sức đẩy Nguyễn Văn Khánh ra ngoài.

"Đúng rồi". Cô đột nhiên dừng bước, cũng không quay đầu lại, nói. "Có thời gian rảnh thì đi thư viện mà tìm xem, nhìn xem có sổ tay tham khảo cách đầu thai sao cho hiệu quả linh tinh gì đó đi, miễn cho đến lúc đầu thai lại luống cuống tay chân, lúc đó chê trách tôi đầu thai tốt, tôi đảm đương không nổi đâu".

Rầm! Cánh cửa đáng thương bị cô dùng sức dập, phát ra một tiếng vừa nặng vừa vang.

Tranh cãi, lại là tranh cãi, vì sao thời gian hòa bình của bọn họ luôn ngắn ngủi như vậy?

Cô gái kiêu ngạo này rốt cuộc đến khi nào mới có thể học được cái gì gọi là không tốt? Anh không ép buộc cô phải thế này thế kia, cô có thể tiếp tục kiêu ngạo tự mãn như cũ, nhưng phải chừa đường lui cho người khác chứ, khó đến vậy sao? Cô ngại mình chưa đủ kẻ địch, chưa đủ mấy lời đồn đãi khó nghe?

Có thể nhẹ nhàng săn sóc với người mẹ đang sống thực vật, vì sao không thể dùng tâm ý đó đối đãi với một người mồ côi cha mẹ khác? Tính cách của cô đúng là xiêu vẹo không thể tưởng tượng được.

Từ cửa sổ phòng ngủ nhìn xuống sân, anh thấy đuôi xe thể thao màu đỏ của cô phóng đi trong bóng đêm, tiếng động cơ trầm đục, chạy nhanh khỏi khu biệt thự xa hoa.

Đúng là buổi tối chướng khí mù mịt!

Nguyễn Văn Khánh nặng nề thở ra một hơi....

Quên đi, không có gì, cùng lắm thì cô thích quậy phá, cứ đi quậy phá, về phần anh, vẫn phương pháp cũ, không cần biết.

Anh chậm rãi cởi bỏ cravat, buồn bực ném xuống giường.

Nguyễn Văn Khánh rời khỏi phòng ngủ vẫn còn lưu lại không khí tranh cãi, nhốt mình trong thư phòng, toàn tâm toàn ý làm việc, tuyệt không để cho mình một giây lãng phí nghĩ đến cô gái đáng ghét Trần Khởi My kia.

Nhưng nửa giờ sau khi cô lái xe đi, thím Dương vội vàng chạy lên lầu, kinh hoàng luống cuống gõ cửa thư phòng, hoàn toàn không ổn trọng giống ngày thường.

"Thím Dương, chuyện gì?". Nguyễn Văn Khánh hết kiên nhẫn hỏi.

Khuôn mặt tròn tròn của thím Dương tràn đầy kinh hoảng nói. "Tiểu thư, cô ấy... Tiểu thư bị tai nạn rồi!".

Cô ấy, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xe không khống chế được húc vào vách núi.

Nhìn đi, ngay cả nhưng lúc thế này, cô cũng không làm người ta bớt lo.

Trần Khởi My ơi là Trần Khởi My, cô cũng hay lắm đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: