Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Thu lại suy nghĩ hỗn độn, anh dùng lý trí lên tinh thần chính mình.

Nguyễn Văn Khánh tuyệt đối tin tưởng chính mình, gạt đi hoang mang, trong thời gian ngắn nhất phục hồi, thanh lọc hết toàn bộ nghi vấn, nhìn đi, không phải hiện tại anh cũng đang giải quyết một cái đó sao?

Với tính cách xảo quyệt của Trần Khởi My, thức ăn trong bệnh viện chắc chắn sẽ làm cô nổi trận lôi đình, vì không muốn cô biến bệnh viện thành chiến trường, mỗi ngày anh đều bảo người hầu chuẩn bị thức ăn đem tới.

Nhìn ra được mọi người đều rất sợ cô, nhưng vì tiền lương, cho dù bị u đầu sứt trán, vẫn phải kiên trì làm.

Người hầu đầu tiên dũng cảm xông pha ra tiền tuyến đưa tin về làm mọi người trố mắt -

Vì đường đang thi công, xe đi với vận tốc rùa bò, khi cô vội vàng mang cơm tới bệnh viện thì đã muộn giờ dùng cơm hơn nửa giờ.

Tuy rằng đồ ăn để trong hộp giữ ấm, nhưng khẳng định sẽ không còn ngon như khi vừa nấu xong nóng sốt, huống chi đã muộn tới nửa giờ.

Trần đại tiểu thư là kẻ thích soi mói người ta, đồ ăn ngon mà không đẹp chưa chắc cô đã đụng đũa, nghĩ tới sắp bị ném thẳng đồ ăn vào người, cô hầu muốn khóc, vừa vào phòng bệnh lập tức cúi đầu xin lỗi, cảnh giác sợ hãi đứng bên giường, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh.

Ước chừng qua khoảng vài phút, Trần Khởi My cắn môi, nhíu mày nhìn đồ ăn trước mặt, người hầu đứng đau đớn chuẩn bị tinh thần chịu chết, không ngờ cô chẳng oa oa ném bát ném đũa gì, ngược lại cầm đồ ăn cho vào miệng.

Quá tanh! Canh cá lạnh thật sự quá tanh, đồ ăn cũng không đủ nóng, nhưng cô cố gắng, cô muốn bỏ đi tính xấu của bản thân, muốn thông cảm cho người khác, nên cô cố nén oán trong lòng, từng muỗng từng muỗng ăn hết cơm, hoàn toàn quyết tâm thay đổi.

Nhưng, canh cá đúng là tanh quá, làm cô muốn nôn, cũng bởi khẩu vị không tốt, đồ ăn lại nhiều, cô xấu hổ nhìn người hầu một hồi lâu, cuối cùng, cô nói. "Thật xin lỗi". Còn tặng kèm mỉm cười.

Thật xin lỗi?! Tiểu thư cao cao tại thượng xin lỗi cô hầu?! Còn nữa, tiểu thư cười... Là mỉm cười chân thành, chứ không phải âm trầm cười lạnh.

Cô hầu gái rời đi đờ đẫn như bị điểm huyệt, nghĩ Trần Khởi My mà cười chắc chắn không phải chuyện tốt.

Nghe xong câu chuyện, mọi người đều nhất trí cho rằng - nhất định là di chứng vụ tai nạn, nếu không một người đang như thế làm sao chuyển biến lớn như vậy được?

Thận trọng, Nguyễn Văn Khánh mời bác sĩ tới khám tổng quát cho cô.

Kết quả thân thể cô rất tốt, không mất trí nhớ, não bộ cũng không có di chứng, cô, vẫn là hàng thật giá thật như cũ, là Trần Khởi My từ đầu đến chân.

Quái lạ, vì, đây rõ ràng không phải Trần Khởi My mà!

Nhiều ngày sau, rốt cuộc có thể xuất viện.

So với khuôn mặt trắng bệch lúc trước, khí sắc của cô rõ ràng tốt hơn nhiều, chỉ là, có nhiều hành vi Nguyễn Văn Khánh vẫn không quen, không nhịn được nghi ngờ có người rất giống giả mạo Trần Khởi My, chờ anh mắc mưu rồi, Trần Khởi My thật sẽ xuất hiện cười vào mũi anh ngu xuẩn.

"Ngày mai xuất viện, sẽ có người lại đây giúp cô làm thủ tục thỏa đáng, chờ bác Trần đón cô về nhà".

"Là bác Trần đón ư....". Tiếng nói rầu rĩ.

Anh nhíu mày nhìn về phía cô. "Làm sao?".

"Có thể không phải là bác Trần không?".

Gien phiền toái không phát tác lâu ngày giờ muốn bộc lộ rồi sao?

"Bác Trần là lái xe, không để bác ấy đón, chẳng lẽ để thím Dương đón?".

"Cũng không phải". Im lặng giây lát, dường như lấy hết dũng khí, cô ngẩng đầu. ".... Không là anh được sao?".

Sửng sốt, anh á khẩu, bất giác chau mày suy nghĩ về động cơ của cô.

Tưởng anh mất hứng, Trần Khởi My có thất vọng cũng phải cố giấu vội vàng sửa miệng. "Không sao, nếu anh bề bộn nhiều việc, em...".

"Chờ lâu một tí có được không, sáng mai tôi có hội nghị quan trọng".

Không thể tin được, sợ anh đổi ý, cô lập tức đáp. "Em chờ anh!".

Con ngươi đen bóng lóe ra hào quang bên trong, Nguyễn Văn Khánh có nhớ lại vẫn cảm thấy quái lạ.

Hừm, cũng không phải phát hiện đại lục mới!

Đè nén cảm xúc quái lạ đó xuống. "Ừ".

Hôm sau, hội nghị quả nhiên kéo dài, chờ Nguyễn Văn Khánh chạy tới bệnh viện, trong phòng bệnh đã không còn ai, y tá nói cô đã làm xong thủ tục xuất viện.

Gọi điện về nhà, người hầu nói cô vẫn chưa về, anh ở lại bệnh viện tìm cô, cuối cùng thấy cô đang ngồi 1 mình ở vườn cây bệnh viện, mắt mở to tròn, có chút đăm chiêu không biết đang nghĩ gì, khóe miệng khẽ nhếch.

Đang chờ đợi Nguyễn Văn Khánh tới đón, Trần Khởi My một mình lặng yên ngẫm nghĩ -

Dường như sau tai nạn xe cộ này, tình huống giữa hai người bọn họ càng ngày càng mềm mỏng hơn, cuộc sống hôn nhân trước kia ngoại trừ tranh cãi, cả hai căn bản không có lời nào để nói với nhau. Rõ ràng trong lòng có anh nhưng cô lại dùng cách tệ nhất thu hút sự chú ý của anh, dùng thủ đoạn không ai chịu nổi bức anh nhìn cô, kết quả càng lúc càng đẩy anh ra xa hơn.

Cô không biết, trong thế giới tình cảm không có thắng thua, cô một mực muốn làm người thắng cao cao tại thượng, muốn anh thần phục mình.

Từng giọt từng giọt, từng chút từng chút...

Chờ cô lấy lại tinh thần, cuộc hôn nhân này đã muốn tan vỡ.

Nhưng, đó là trước kia, lúc này đây sẽ không, cô tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra lần nữa.

Không phải mỗi ngày đều có bánh ngọt dâu tay cho cô ăn, cũng không có cỗ máy thời gian của Doraemon, cô phải biết nắm chặt cơ hội! Nếu không, đừng nói trời xanh không tha thứ cho cô, ngay cả cô cũng không tha thứ được cho mình.

Ngày đó, bọn họ ở chung thật yên bình, không giương thương múa kiếm, tỉnh lại tối đó, anh còn ôm cô... Ơ, có vẻ như chỉ chụp lấy bả vai cô, nhưng, cô thỏa mãn, thật sự thỏa mãn lắm, có thể dựa vào anh thật gần như thế lần nữa, cô thật rất vui vẻ.

Cho tới bây giờ mỗi lần vuốt nhẹ lên bả vai, phảng phất còn lưu lại trên đó hơi ấm của anh vào đêm ấy, ngực rung động, giống như có ngàn vạn con bướm đang vỗ cánh bên trong.

Nghĩ nghĩ, môi mọng bất giác kéo dài thành một đường cong duyên dáng.

Rốt cuộc cũng xuất viện, từ nay trở đi, cô muốn bù đắp cho anh từng chút một, học cách đối xử tốt với anh, phải làm người vợ hiền, không bao giờ cãi nhau với anh nữa.

Phải ngoan, phải dịu dàng, phải săn sóc, quan trọng nhất là không được giận dỗi tùy tiện.

Nhớ lại đoạn hôn nhân của bọn họ trước đây, cô ngạc nhiên phát hiện, tuyệt đại đa số giữa họ chỉ có tranh cãi, thời điểm tốt đẹp để nhớ tới vô cùng ít ỏi, thậm chí không có.

Điều này làm cô thật là khó chịu, hối hận không thôi, cho nên lúc này đây, cô tự nhủ với bản thân, phải hết lòng yêu anh, tạo ra những kỉ niệm đáng nhớ giữa cả hai, tạm gác lại quá khứ không đáng nhớ ngày xưa.

Có lẽ không cách nào hoàn mỹ ngay lập tức được, nhưng cô nhất định sẽ cố gắng.

"Văn Khánh, hy vọng không quá muộn, hy vọng lúc này đây, chúng ta có thể làm vợ chồng đúng nghĩa".

Trần Khởi My cười tươi như mặt trời ngày hè, mang theo vui sướng mong đợi, nung chảy cánh đồng tuyết trong cô.

"Sao lại chạy tới đây?".

Nghe thấy tiếng nói trầm thấp có lực, cô ngẩng đầu lên, nhìn anh đến muộn nhưng không những không bốc hỏa, mà còn nở nụ cười.

Tươi cười ngại ngùng mà đáng yêu....

Thật ra, cô nên cười nhiều hơn, tươi cười sẽ làm bộ dáng xinh đẹp của cô thêm quyến rũ.

Anh nhìn cô kinh ngạc, bất giác xuất thần...

Anh thật lâu không mở miệng, làm cô buồn bực. "Văn Khánh?".

Nguyễn Văn Khánh đầu tiên không tự nhiên quay mặt qua chỗ khác, khụ khụ vài tiếng, cố ý kìm lại nhịp tim, tiếp theo, như đột nhiên có việc gấp, đoạt mấy túi hành lý to trong tay cô. "Chờ, tôi đi lấy xe lại đây".

Dứt lời, khi anh đang muốn xoay người rời đi, áo tự nhiên bị kéo căng, anh đảo mắt lại, phát hiện cô đưa tay nắm áo mình.

"Cùng đi". Cô nói tự nhiên. "Tiết kiệm thời gian".

Tiết kiệm thời gian ở bên, nắm chắc mỗi phần giây phần khắc. Trần Khởi My nghĩ như vậy.

Chính vì thế, hiện tại anh lái xe, còn cô, ngồi bên cạnh anh.

Đối với rất nhiều cặp vợ chồng mà nói, ngồi chung một chiếc xe thực bình thường, nhưng với Nguyễn Văn Khánh và Trần Khởi My mà nói, là lần đầu tiên.

Kết hôn tới nay, bọn họ như 2 người độc thân, trên danh nghĩa là vợ chồng, ngủ cùng giường, làm nghĩa vụ vợ chồng, nhưng ra khỏi cửa phòng là hết, thậm chí chưa từng ăn cơm cùng bàn, như cách đây không lâu, ba vợ muốn bọn họ về nhà ăn bữa cơm, cô nhất quyết không ngồi xe anh, thà tự mình lái xe đi, chia làm 2 ngả.

"Tôi không thèm giao mạng tôi cho anh đâu".

"Vậy ngồi xe em, em lái". Anh không ngại giao ra quyền điều khiển.

"Trần Khởi My tôi mà lái xe giúp anh sao?". Cô lạnh miệng.

Kết quả tự mỗi người đi đường riêng. Đúng là vớ vẩn?

Hiện tại nghĩ lại, Nguyễn Văn Khánh còn không ngừng cười khổ....

"Đèn xanh!". Cô chỉ vào đèn báo nhắc nhở anh.

Nguyễn Văn Khánh vội lấy lại tinh thần, đạp chân ga, tiếp tục chạy về phía trước.

Nhịn không được buồn bực hỏi bản thân rốt cuộc mình bị sao, sao có thể thất thần trong lúc lái xe, nhanh tỉnh lại! Nguyễn Văn Khánh, đầu của mày không phải để mày dùng như thế này.

"Đang nghĩ chuyện công việc sao?".

"Ừ". Mơ hồ nghĩ ngợi, hoàn toàn đã quên vấn đề anh hỏi cô lúc đèn đỏ.

Thấy anh bối rối, Trần Khởi My ngạc nhiên, hóa ra anh không phải lúc nào cũng khôn khéo, cũng có lúc hoảng hốt, ngượng ngùng, phát hiện khía cạnh mới của anh, cô không khỏi há hốc miệng, vụng trộm cười.

Chốc chốc, Trần Khởi My lại hướng ánh mắt về anh ngắm nhìn, nhìn anh lái xe, ngón tay thon dài thành thạo khống chế tay lái, bộ dáng thong dong tự tin, như với anh mà nói, thế giới này cũng chỉ đơn giản như 1 hơi thở.

Cô thích bộ dáng này của anh, thích khí chất trầm tĩnh ổn trọng ở anh, cô thấy mình thật ngốc, không sớm một chút nhận ra tình cảm của mình đối với anh.

May mắn cô đã trở lại, rốt cuộc trở lại bên người anh, cô thật vui vẻ, chưa từng vui như thế này!

Cô phải nắm thật chắc cơ hội lần này, thay đổi chính mình cho tốt, yêu thương anh cho phải, bỏ qua mọi thứ : lãng phí, phá hỏng phía sau, bù đắp lại toàn bộ, trở thành 1 người vợ khiến anh vừa lòng.

Cô còn muốn cho anh biết, cô thích anh, thật sự thật sự thích anh.

Vẫn không nhịn được dời ánh mắt ngắm anh, mạo hiểm phiêu lưu cũng muốn ngắm, nhìn anh vừa đẹp trai, vừa thong dong, nhìn anh bình tĩnh trầm ổn...

Nhìn anh hấp dẫn mãnh liệt mỗi một tế bào trên người cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: