Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[1] Những chuyến đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Fontaine năm 529.

Furina bắt đầu hành trình của mình chỉ với một chiếc vali nhỏ và một túi mora vừa đủ để cầm trong lòng bàn tay. Tôi đã muốn giúp đỡ nhiều hơn nhưng cô ấy lại từ chối toàn bộ số mora và công cụ tôi gửi tặng. Tôi hiểu rằng Furina từ nay chỉ muốn dựa vào chính mình, đi một chuyến đi cho riêng mình và không cần phụ thuộc vào ai khác. Tôi hiểu vậy nhưng tôi vẫn muốn giúp cô ấy, chí ít là bảo vệ cô ấy khỏi những nguy hiểm tiềm tàng trong một chuyến đi xa và mạo hiểm đến vậy.

Furina có nói với tôi rằng đầu tiên cô ấy muốn đến Mondstadt, một đất nước khá xa xôi nhưng lại có nền văn hoá khá tương đồng với Fontaine. Thành phố của tự do cũng yêu thơ và nhạc, có lẽ sẽ là một điểm đến lý tưởng cho một ca sĩ tài hoa như cô ấy.

Tôi vẫn có thể dõi theo Furina mỗi ngày thông qua viên pha lê mà tôi đã tặng cô ấy ngày trước, hoá ra đây là lý do vì sao mọi người gọi nó là Con mắt của Thần.

Thi thoảng, sau giờ làm việc, tôi sẽ dành thời gian của mình ngắm nhìn Furina một chút. Cô ấy lúc nào cũng vui vẻ. Ở Mondstadt mọi thứ đều tự do và thoải mái, một nơi thích hợp để nghỉ ngơi và du lịch. Furina đã gặp được một nhà thơ lang thang cùng cây lyre. Cô ấy hát trên những giai điệu của gió, giọng ca vẫn du dương ngọt ngào như tiếng nước chảy về từ suối nguồn trong vắt. Thật buồn khi phải thừa nhận, Furina của Fontaine chưa bao giờ cười vui đến vậy.

Furina trở thành hát dẫn của giáo đường, thi thoảng cô ấy cũng tổ chức những buổi hát rong ở ngoại thành, không khi nào sân khấu không chật kín khán giả, dù đôi khi cô ấy chỉ hát trên một mảnh đất trống với không đạo cụ hay đèn chiếu rọi. Mọi người đều yêu mến giọng hát của cô ấy, và tôi thấy có chút ghen tị với người dân của thành phố Tự do.

Furina rời khỏi Mondstadt sau mười năm. Trước khi đi, cô ấy dùng chiếc bình thuỷ tinh nhỏ múc chút nước suối từ thác nước ở Thanh Tuyền Trấn, tôi biết rõ đó là món quà mà cô ấy chuẩn bị cho mình.

Ngày Furina trở về Fontaine, tôi đón cô ấy ở cảng Lumidouce cùng với một nụ cười, và cô ấy cũng mỉm cười đáp lại. Chúng tôi ngồi cạnh nhau tại quán cafe Lucede, với tách cafe sữa cho Furina, và nước trong chiếc bình thuỷ tinh nhỏ cho tôi.

Furina đã hào hứng kể về mười năm ấy như thể một câu chuyện cổ tích, một hành trình thú vị đầu tiên trong đời của cô ấy, và tôi chăm chú lắng nghe không sót một từ nào, dù tôi đã luôn dõi theo cô ấy suốt ngần ấy năm.

Furina luôn thích kể tôi nghe về những điều cô ấy nhìn thấy, những người bạn cô ấy gặp được trong cuộc hành trình kéo dài một thập kỷ, và chưa từng quên chuẩn bị quà cho tôi: nước từ một khu vực xa lạ nào đấy, đựng trong một chiếc bình thủy tinh nhỏ và chỉ đủ cho 1 ly duy nhất. Cô ấy biết tôi thích thu thập nước từ mọi nơi trên thế giới này.

Chúng tôi chia tay nhau khi mặt trăng lên trên đỉnh đầu, sao đêm nhấp nháy giữa ngân hà và mắt Furina long lanh màu lam ngọc. Chúng tôi chẳng nói với nhau điều gì đặc biệt ngoài những câu tạm biệt hay chúc ngủ ngon. Tôi và Furina đã quen thuộc với những cuộc trò chuyện như thế, suốt năm trăm năm, miễn là chúng tôi vẫn quan tâm nhau vừa đủ, miễn là chúng tôi vẫn hiểu nhau vừa đủ.

Tôi đã tặng Furina một ngôi nhà nhỏ ở ngoại thành, với nhiều hoa lily và tường vi cầu vồng trồng xung quanh, nơi có thể dễ dàng nhìn thấy từ cung điện Palais.

Furina đã ở lại đó khoảng hai năm, trước khi bắt đầu chuyến hành trình tiếp theo. Mỗi buổi tối, chúng tôi ngồi cạnh nhau trên bờ cát, ngắm những vì sao xoay vần trên nền trời, hoặc trong mắt Furina.

.


Fontaine năm 542

Lần này, Furina nói với tôi rằng cô ấy muốn đến Inazuma, một đảo quốc xa xôi và gần như tách biệt khỏi lục địa. Tôi đã lén thêm vào viên pha lê mình từng tặng cho cô ấy một chút sức mạnh, đủ để bảo vệ cô ấy khỏi gió lớn hay bão sét.

Tại đế quốc của vĩnh hằng, Furina được mời làm biên kịch của một nhà xuất bản sách nổi tiếng, có vẻ đó là một trong những thân cận của Beelzebul, điều đó khiến tôi thấy yên tâm.

Lôi quốc có nhiều món ăn vặt lạ lẫm mà Furina rất thích, và món sữa dango luôn khiến cô ấy mê mẩn đến mức trữ chúng quá nhiều trong nhà trọ. Tôi ước rằng có thể thông qua con mắt để nói với cô ấy rằng không nên để mặc chúng như vậy quá lâu, nhưng sợ rằng cô ấy sẽ biết được chuyện tôi vẫn dõi theo cô ấy mỗi ngày. Tôi sợ cô ấy sẽ nổi giận.

Công việc của Furina không hẳn là thú vị như lúc cô ấy làm cho đoàn phim ở liên hoan phim Fontania, dẫu vậy cô ấy vẫn vô cùng tận hưởng nó. Tiểu thuyết với tên của Furina luôn cháy hàng, và cô ấy sẽ ôm lấy vị chủ biên với mái tóc hồng kia rồi nhảy nhót như đứa trẻ mỗi khi những quyển truyện đó được bán sạch, và sau đó họ dùng khoảng tiền kếch xù nhận được từ việc bán chúng để ăn những bữa ăn thịnh soạn.

Với việc quen biết với hiệp hội Yashiro từ trước, Furina có rất nhiều bạn bè ở Inazuma. Thỉnh thoảng, cô thợ may khó tính cũng sẽ gửi cho Furina một bộ trang phục lộng lẫy, vào các dịp lễ hội trong năm. Tiểu thư của nhà Kamisato cũng sẽ dẫn Furina đi xem pháo hoa, hay gia chủ của họ sẽ tặng cô trà sữa và bánh ngọt.

Có lẽ đối với Furina, lôi quốc như thể một thiên đường vậy. Tôi đã nghĩ rằng cô ấy sẽ chọn ở lại đó lâu hơn, nhưng Furina lại trở về vào một ngày hoa anh đào rơi lất phất, trong những cơn gió ngập sắc hồng và hương hoa ngào ngạt.

Furina mang về một bình nước từ đảo Tsurumi, một hộp sữa dango, một cái cơm nắm và một que dango ba màu.

Tôi đến gặp Furina tại căn nhà nhỏ sau khi đã giải quyết toàn bộ đống giấy tờ chất thành núi trên bàn làm việc. Chúng tôi ngồi đối diện nhau dưới ánh đèn, và hệt như mười năm trước, Furina vô cùng vui vẻ kể về những việc cô ấy đã làm ở Inazuma, về những món ngon, về những người bạn, về trải nghiệm làm biên tập viên của một nhà xuất bản. Cho đến khi Furina thiếp đi trên bàn với nụ cười trên môi, dưới ánh nến. Tôi chỉ bế cô ấy lên giường và vuốt lên những sợi tóc màu lam ngọc, trước khi rời đi và trở về Palais để hoàn thành nốt chỗ công việc còn lại.

Tôi phải thú nhận rằng, hầu như tôi chẳng tập trung làm bất cứ việc gì từ lúc Furina chọn rời khỏi Fontaine. Mọi thứ đều bị tôi xử lý qua loa cho xong chuyện. Tuy nhiên, bằng cách thần kỳ nào đó mà Fontaine vẫn ổn định cho đến hiện tại.

Furina tự thưởng cho mình một năm nghỉ ngơi tại căn nhà gỗ nhỏ, cô ấy trồng một ít romaritime bên cạnh những đoá lily xanh. Hai thập kỷ là đủ để những đoá hoa ấy héo tàn, nhưng tôi đã ban cho chúng vĩnh cửu, với sức mạnh nguồn sống của mình. Tôi muốn chúng hoài xinh đẹp và rực rỡ, để mỗi khi Furina trở lại, chúng sẽ thay tôi toả sắc đón cô ấy về nhà.

.


Fontaine năm 554.

Furina chọn Liyue như điểm đến thứ ba trong hành trình chu du khắp lục địa, tôi cũng nghĩ đó là một ý tưởng hay.

Chúng tôi đã từng đến Liyue vào hai mươi bảy năm trước, vào dịp Tết Hải Đăng. Furina từng nói rằng mình thích đèn lồng của Liyue, và tôi từng thử làm cho cô ấy một chiếc. Chỉ có điều, năm ấy tôi không rõ Furina đã viết gì lên chúng trước khi thả chúng bay lên bầu trời. Furina bảo đó là bí mật, cô ấy từng bảo rằng sẽ nói tôi nghe vào thời điểm thích hợp, nhưng có vẻ cô ấy đã không còn nhớ về nó nữa.

Morax là một ma thần điềm tĩnh và trầm ổn, anh ta hay cùng Furina uống trà vào buổi chiều rồi họ bắt đầu trò chuyện về lịch sử hay những điều đại loại. Furina từng là thần, dù không hẳn thế, cô ấy không có chút ký ức nào về ngày mà Egeria chọn Focalors làm người kế vị, nhưng cô ấy vẫn chăm chú lắng nghe những câu chuyện về cuộc chiến nghìn năm trước. Morax đã gặp lại được tri kỷ của mình - ma thần bụi, cô ấy tái sinh dưới hình hài của tiên nhân. Furina đã bật cười khi nghe Morax nói rằng có thể cô cũng sẽ tái sinh vào một ngày nào đó.

Những vị tiên nhân của nham quốc đưa Furina đến Âu Tàng Sơn, ngắm nhìn núi sông hùng vĩ. Gió cuộn theo mây thành những bông gòn mềm và xốp, vây quanh Furina và nâng cô ấy bay lên. Furina của giờ đây không còn nét hồn nhiên tinh nghịch nữa. Tôi cá rằng nếu đó là cô ấy của hai mươi năm trước chắc chắn rằng sẽ thích thú đến nhảy cẫng lên, nhưng cô ấy của hiện tại chỉ mỉm cười và dùng tay chạm vào từng sợi mây nhẹ bỗng. Rõ ràng chỉ mới trôi qua ba mươi năm, Furina đã thay đổi nhiều đến vậy.

Furina chọn ở lại Âu Tàng Sơn, ngày ngày cùng các tiên nhân uống trà trò chuyện, ngắm mây ngắm gió, cuộc sống an nhàn không phải lo nghĩ. Tôi tự hỏi rằng cô ấy đã trở nên lười biếng từ bao giờ, vì Furina tôi biết đã luôn là một cô gái hoạt bát, cao ngạo và năng động. Thế mà giờ Furina chẳng còn nhảy múa hay ca hát. Thỉnh thoảng, cô ấy hái về chút thanh tâm trên đỉnh núi và biến chúng thành món ăn vặt, dùng cùng với trà, trong những ngày mây trôi lênh đênh xuyên qua ánh mặt trời đỏ rực.

Tôi đã nghĩ rằng nếu Furina có thể ở lại Liyue thêm ít lâu, hoặc nếu cô ấy không muốn trở về nữa cũng được, cuộc sống hiện tại cũng phù hợp với cô ấy, vì cô ấy đã già đi nhiều. Nhưng Furina lại chọn một bình nước trên cái hồ giữa núi và mang nó về cho tôi.

Lần này ngồi cạnh nhau trên bờ cát trước ngôi nhà nhỏ ở ngoại thành, chúng tôi không nói với nhau gì nhiều. Furina có nói tôi nghe việc Morax bảo rằng cô ấy có thể sẽ tái sinh vào ngày nào đó, ở nơi nào đó tại thành phố này. Furina bật cười và cho rằng điều đó thật viển vông.

Tôi xoa tay mình lên mái tóc bạch kim mềm mại, và gật đầu đồng ý. Nhưng tôi biết rằng những gì Morax nói, toàn bộ đều là sự thật.

Furina đã trồng thêm rất nhiều lily vì sợ rằng chúng sẽ tàn vào ngày cô ấy trở về sau chuyến hành trình tiếp theo. Đáng lẽ tôi nên nói cô ấy biết rằng chúng sẽ vĩnh viễn như vậy, mãi tươi đẹp và mãi rực rỡ, dù cô ấy có rời đi thêm bao nhiêu năm, chúng vẫn sẽ toả sắc hệt như vậy đợi cô ấy về.


.

Fontaine năm 567

Sumeru là nơi Furina muốn đến cho lần cuối cùng trong cuộc hành trình này.

Tôi có viết một lá thư gửi cho Buer, mong cô giúp đỡ Furina vào những ngày cô ấy không còn minh mẫn nữa. Furina đã già đi rất nhanh vào những năm này, cô ấy trở nên giống với con người hơn, hay vốn dĩ cô ấy đã muốn trở nên như thế từ rất lâu về trước.

Furina dành phần lớn thời gian ở Đại khu Bazzar, nơi nằm phía dưới thành Sumeru, chơi với lũ trẻ và thi thoảng xem những buổi biểu diễn trên sân khấu nhỏ ở nhà hát Zubayr. Có lẽ âm nhạc và sân khấu vẫn luôn là một phần vĩnh viễn không thay thế được trong đời Furina, nếu cô ấy không già đi và không ngày một yếu đi, có lẽ giờ đây tôi vẫn còn có cơ hội nghe lại giọng hát đẹp như thiên sứ ấy lần nữa.

Tôi đã luôn nghe thấy Furina ca hát vào hơn năm mươi năm trước, hai trăm năm trước, ba trăm năm trước... rõ ràng tôi đã luôn nghe thấy Furina ca hát, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, cô ấy đã trở thành một cụ già, một con người bình thường sẽ già và chết đi vào ngày nào đó.

Trong thoáng chốc, trái tim giữa lồng ngực tôi nhói lên, tôi không rõ lý do vì sao.

Lũ trẻ ở đại khu thường vây quanh Furina và nói liến thoắng về những cuộc hành trình trong rừng mưa của chúng. Furina rất thân với lũ trẻ, cô ấy học cách làm kẹo Ajilenakh ngào đường từ Buer, nhấm nháp chúng với trà, thi thoảng chia cho lũ trẻ và hát cho chúng nghe những bản opera xưa cũ. Lũ trẻ thường nói về những người bạn tinh linh nhỏ bé mà chúng gặp trong rừng mưa như những câu chuyện cổ tích, kỳ lạ rằng Furina lại thích nghe những câu chuyện ấy và luôn dành hàng giờ mỗi ngày chỉ để ngồi lắng nghe bọn trẻ.

Tôi định đến đón Furina vì giờ cô ấy đã yếu đi rất nhiều, nhưng Furina lại trở về trước cả khi tôi kịp chuẩn bị bất cứ điều gì.

Viên pha lê tôi từng tặng cô ấy sáu mươi năm về trước giữ cho cô ấy chút sức mạnh để vẫn có thể tự bước đi được, thay vì phải chống gậy như những con người phàm trần ở độ tuổi này. Cô ấy có mang theo nước từ đài phun nước ở đại khu Bazaar, ít kẹo Ajilenakh ngào đường mà tự tay cô ấy làm, vài món đồ chơi của những đứa trẻ... Tôi đã dặn cô ấy đừng chuẩn bị quà cho tôi sau mỗi lần trở về nữa, nhưng có vẻ cô ấy đã quên.

Vào đêm nguyệt thực với không trăng và sao rơi vụn vặt trên nền trời, chúng tôi ngồi cạnh nhau trên bờ biển ở ngoại ô Đại sảnh Fontaine. Tôi muốn để Furina tựa vào vai mình nhưng cô ấy chưa bao giờ thích dựa dẫm vào ai khác, Furina đã từng nổi giận khi tôi muốn dìu cô ấy trở về Palais sau một buổi xét xử dài hơi ở Viện ca kịch, vào hai trăm bảy mươi ba năm trước. Furina luôn muốn dựa vào chính mình, tôi tôn trọng cô ấy.

Lần này ngồi cạnh nhau trên bờ cát, có lẽ là lần cuối cùng. Furina đã già đi nhiều. Tôi có thể nhìn thấy những nếp nhăn trên gương mặt cô ấy càng thêm dày đặc. Và những sợi tóc màu lam ngọc đã biến mất tự lúc nào.

Chúng tôi đã ngồi cạnh nhau rất lâu, cho đến khi Furina mệt mỏi và thiếp đi trên đôi tay cô ấy. Và tôi lại bế Furina trên tay mình, mang cô trở về ngôi nhà nhỏ ở ngoại thành, gần cung điện Palais. Nơi mọc đầy những romaritime, lily của hồ nước và tường vi cầu vồng.

Furina đã ngủ rất lâu, nhân loại vẫn gọi đó là mãi mãi.

Fontaine đã mưa trong khoảng hơn một thập kỷ. Vào những ngày mưa nặng hạt, tôi đứng trước mộ Furina, đặt lên bó hoa lily màu xanh biếc, lẳng lặng cúi đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#neuvifuri