Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[2] Những cuộc gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã gặp lại cô ấy vào khoảng ba mươi năm sau khi cô ấy chìm vào một giấc ngủ vĩnh hằng trên chiếc giường gỗ sồi tại căn nhà nhỏ ở ngoại thành.

Cô ấy không tên Furina, cái tên Furina không phải là thứ được tuỳ tiện sử dụng ở đất nước này, điều đó được quy định trong bộ luật. Nhưng tôi có thể cảm nhận được một dòng chảy thanh khiết trong linh hồn cô ấy, và tôi biết chắc khi nước về với nguồn, sẽ có ngày Furina trở lại, cô ấy vốn là một Oceanid kia mà.

Furina có từng kể tôi nghe về việc cô ấy muốn trở thành hoạ sĩ, đâu đó một trăm hai mươi lăm năm trước. Chỉ là tôi không ngờ rằng phải mất đến từng ấy thời gian để cô ấy thực sự hiện thực nó, có lẽ thời gian tàn nhẫn đã bào mòn một con người vốn đã đủ yếu đuối như cô ấy, khiến cô ấy quên mất những giấc mơ nhỏ bé và giản đơn đến vậy.

Nhưng ít nhất thì lần này cô ấy đã làm được. Furina của kiếp này vẫn thật tài năng, và xinh đẹp, cô ấy đã luôn như vậy. Tôi từng nhìn thấy cô ấy bày ra những giá vẽ, màu và cọ bừa bãi ở trước đài phun nước, sau đó hí hoáy với chúng một lúc lâu. Sau khoảng hai giờ đồng hồ, cô ấy đã tạo nên một bức tranh mà tôi chắc rằng mình có thể cảm nhận được dòng chảy từ nó, thật đẹp và sống động. Tất nhiên tôi không nghĩ từ đẹp là đủ để diễn tả sự thiêng liêng trong cách dùng cọ và màu của cô ấy, nhưng tôi sẽ tạm gọi nó như vậy.

Có một lần tôi ghé thăm cô ấy tại cuộc thi của những hoạ sĩ trong thành Fontaine, và bức tranh của cô ấy được đặt ở nơi cao nhất. Tôi biết rằng lần này cô ấy lại trở thành ai đó trong sở thích của mình. Bất giác, tôi chỉ mỉm cười.

Chúng tôi chưa từng gặp nhau, hay nói đúng hơn là tôi đã không để điều ấy xảy ra. Tôi nghĩ rằng sẽ thật tốt nếu cô ấy có thể thoải mái tận hưởng cuộc sống của riêng mình và không còn dính dáng gì để những đau thương trước kia nữa, và tôi cũng chẳng thể mang lại điều gì cho cô ấy, ngoài việc bảo bọc cô ấy trong một thành phố đủ rộng để cô ấy luôn an toàn và vui vẻ.

Rất nhiều người dân đã khóc vào ngày cô ấy nhắm mắt lại, mãi mãi không còn vẽ nữa. Tôi nhớ rằng hôm ấy trời vẫn mưa. Fontaine vẫn thường xuyên mưa trong vài trăm năm trở lại đây và tôi thì không còn sở thích đắm mình vào nước nữa.

.


Khoảng hơn năm mươi năm sau từ lúc "hoạ sĩ Furina" mơ một giấc vĩnh hằng, tôi lại gặp cô ấy, thêm một lần.

Cô ấy làm việc cho Toà soạn Hơi nước, và cô ấy thường xuyên đến văn phòng tôi để phỏng vấn. Tất nhiên người của toà soạn không có thẩm quyền này, là tôi đã đặc cách cho cô ấy, miễn là cô ấy có thể làm công việc mình thích và tận hưởng nó. Chúng tôi gặp nhau thường xuyên đến mức cô ấy khiến tôi nhớ về Furina đầu tiên mà tôi luôn biết. Cô ấy hoạt bát và năng động, hoàn toàn vô tư và hồn nhiên.

Cô ấy luôn tò mò về mọi thứ, về công việc của tôi, về những phiên toà hàng ngày ở viện ca kịch. Regina là một cô gái nhạy bén, đôi lúc có hơi hấp tấp và vụng về, nhưng cô ấy đáng yêu và chu đáo. Cô ấy luôn chuẩn bị nước cho tôi trước mỗi phiên xét xử, vào mỗi buổi sáng hoặc chiều, và thi thoảng mời tôi ăn bánh ngọt.

Regina trở thành nhà báo tài năng nhất thành Fontaine vào những năm bảy trăm hai mươi. Toà soạn Hơi nước may mắn vì có được cô ấy.

Những bài báo và phóng sự của Regina nổi tiếng đến mức chúng được phổ biến trên khắp lục địa. Người dân Inazuma hay Liyue vẫn tìm đến cô ấy như một nguồn thông tin nhanh nhẹn và đáng tin cậy. Báo Chim hơi nước thậm chí đã dành hẳn một chuyên mục riêng với tên gọi "Phóng sự của Regina" dành cho chỉ mình cô ấy.

Chỉ là, thật tiếc vì Regina đã ra đi quá sớm, vào năm Fontaine thứ bảy trăm ba mươi sáu, cô ấy đã vĩnh viễn nằm lại trên đường tác nghiệp ở Vực đá sâu. Vào năm cô hai mươi lăm tuổi.

Fontaine đã mưa trong suốt hai tuần, tôi nhớ là vậy. Tôi dành cho cô ấy một niềm tiếc thương vô hạn cho cuộc đời quá ngắn ngủi, màn nước trước mắt tôi mờ lại rồi tan đi.

.


Thêm trăm năm trôi qua. Khoảng những năm tám trăm hai mươi, tôi đã lướt qua thêm một Furina khác tại quán cafe Lutece. Tôi hầu như chẳng thích uống thứ gì khác ngoài nước, nên thật hiếm khi ghé qua những nơi thế này. Cuộc gặp gỡ ngày ấy có lẽ là do định mệnh, khi bỗng một hôm tôi thấy tò mò về một tách cafe sữa ít đường, thứ mà Furina của trăm năm về trước vẫn thường xuyên nhấm nháp vào mỗi buổi sáng, trước những phiên xét xử tại Viện ca kịch. Và ở đó, cô bé ấy đã va vào tôi, tách cafe nóng đổ lên quần áo tôi và khiến chúng bết dính lại.

Lynn là một thiếu nữ hoàn toàn vụng về và ngốc nghếch, nhưng cô ấy lại pha cafe rất ngon và có nụ cười rất đẹp, mọi khách hàng của quán Lutece đều nói như vậy. Tôi không có nhiều thời gian rảnh vào mọi ngày trong tuần, trừ buổi chiều và tối. Đôi khi tôi sẽ ngồi ở một góc bàn nào đó trong quán và gọi một tách cafe sữa ít đường. Thú thật, món này dở tệ. Tôi chỉ đến đây để quan sát Lynn là chủ yếu, cô ấy khiến tôi nhớ về Furina vào những ngày đầu tiên, Furina của bảy trăm sáu mươi năm trước, Furina của những ngày vừa kế vị ngôi thần. Đôi lúc cô ấy rất vụng về, nhưng cô ấy lại hay cười và hoạt bát, hầu như tôi chưa từng thấy cô ấy khóc vào những năm đầu tiên chúng tôi ở cạnh nhau. Có khi đó mới là một phần của Furina thật sự.

Lynn luôn tránh xa tôi nhiều nhất có thể, tôi không hiểu vì sao cô ấy lạ sợ hãi mình đến vậy. Nếu so với cô hoạ sĩ hay Regina, Lynn là người giống Furina nhất. Họ giống nhau đến mức tôi tự hỏi rằng nếu năm ấy Furina không phải thuỷ thần, chỉ là một thiếu nữ bình thường, phải chăng cô ấy cũng sẽ né tránh tôi hệt như Lynn bây giờ. Tôi không đến quán cafe Lutece nữa, tôi có thể quan sát cô ấy từ hành lang bên ngoài Palais, tôi muốn đảm bảo cho cô ấy một không gian thoải mái nhất có thể.

Lynn làm việc ở quán cafe khoảng mười năm trước khi dọn ra ngoại thành. Cô ấy ra đi vào khoảng năm Fontaine thứ chín trăm. Tôi đã không gặp lại cô ấy vào những năm cuối cùng, chính xác là từ lúc cô ấy chuyển đi thì tôi đã không gặp cô ấy thêm lần nào nữa. Có lẽ tôi chỉ là một kẻ tồi tệ. Tôi thấy tiếc vì Lynn giống Furina đến gần như hoàn hảo, thay vì tiếc cho sự ra đi của cô ấy.

.

Vào những năm chín trăm bốn mươi, người ta đồn về một đầu bếp mới ở khách sạn Debord, được mệnh danh là phù thuỷ của đồ ngọt, với món "Dâng thuỷ thần" ngon tuyệt hảo. Tôi biết được cô ấy lại trở về rồi.

Ngày trước, Furina có từng làm ra chiếc bánh kem đặc biệt và gọi nó là Pour Justice, cô ấy từng mời tôi ăn thử. Cho dù tôi là một kẻ không thích thú gì với đồ ngọt, tôi vẫn mãi nhớ về hương vị hoàn hảo của chiếc bánh ấy, thứ mà chắc chắc sẽ không ai tái tạo được ngoài Furina.

Furina luôn thích đồ ngọt đến mức văn phòng của chúng tôi tại Palais luôn chất đầy các loại bánh và kẹo. Từ ngày Furina rời đi, đã rất lâu rồi trên bàn làm việc chẳng có lấy chút bánh kẹo nào. Tôi vẫn nhớ lần Furina trở về từ Sumeru, vào ba trăm mười lăm năm trước, hương vị khô khốc của những miếng Ajilenakh ngào đường vẫn còn đó (chúng khô đến mức khiến nước mắt tôi ứa ra). Đã hai trăm năm trôi qua và tôi chưa từng ăn thêm loại đồ ngọt nào trong từng ấy thời gian.

Tôi đặt một phần bánh "Dâng thuỷ thần" giao đến văn phòng vào buổi chiều cuối cùng trong tuần, khi mà tôi hoàn toàn rảnh rỗi sau những chuỗi ngày chỉ cắm mặt vào giấy tờ và xét xử nhiều vụ án khác nhau tại Viện ca kịch. Tôi ngồi một mình trong văn phòng, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem được phủ những lớp socola trông thật ngon lành. Vài giọt nước lăn trên mặt bàn. Tôi xắn một miếng bánh. Đúng như dự đoán, chúng dở tệ. Dở tệ đến mức nước mắt tôi cứ thế tuôn thành dòng và rơi lã chã xuống bàn.

Ngoài cửa sổ mưa rơi nặng hạt, tôi lấy khăn lau đi mắt mình, chẳng biết tại sao nước mắt cứ rơi mãi mà không ngừng lại được.

Vị đầu bếp kia, tôi có một lần lướt qua cô ấy ở một cuộc thi nọ. Mái tóc cô ấy bồng bềnh trắng, và nụ cười xinh đẹp hệt như trăm năm trước. Chỉ là tôi không nhớ rõ gương mặt cô ấy trông như thế nào, tôi cũng không nhớ ra gương mặt người con gái từng ở cạnh tôi hơn bốn trăm năm về trước trông như thế nào. Furina, tôi đang dần quên mất cô ấy. Cô ấy rất xinh đẹp, cô ấy có đôi mắt hai màu dị sắc, cô ấy có nụ cười ấm áp như nắng hạ, cô ấy có mái tóc bạch kim bồng bềnh, cô ấy có mùi hương từ đại dương và biển cả. Nhưng cô ấy trông như thế nào? Có giống với vị đầu bếp đáng yêu kia không?

Tôi vẫn đặt một phần bánh vào mỗi ngày cuối tuần. Chúng dở tệ, nhưng tôi không thể ngừng việc ăn chúng, cũng như không thể ngừng việc nghĩ về Furina.

Một ngày nọ, khách sạn Debord không còn nhận đơn đặt hàng nữa. Cô bếp trưởng nọ đã nghỉ việc và dọn đến một đất nước xa xôi nào đó. Tôi đã không còn nghe được tin tức gì từ cô ấy, cũng không còn phải ăn món bánh kia nữa. Tôi đã trở nên kỳ quái, rõ ràng tôi không phù hợp với đồ ngọt, nhưng không thể dứt ra khỏi chúng.


.



Tám mươi năm sau đó, trong buổi diễn kỷ niệm một nghìn năm Fontaine ở Viện ca kịch, tôi đã lần nữa gặp cô ấy. Furina, cô ấy chắc chắn không phải Furina. Rõ ràng cô ấy chỉ là một ca sĩ hết sức bình thường, thế nhưng tôi lại đứng chết trân ở hàng ghế khán giả, không thể rời mắt khỏi màn biểu diễn hoành tráng đó. Cô ấy mặc chiếc áo khoác màu xanh lam, sơ mi đen, quần short đen, đi giày đen và tất trắng. Một sự giả mạo đáng khinh bỉ, một bản sao hoàn hảo không sai sót. Tôi đã phải thất thần nhìn cô ấy một lúc lâu để chắc chắn rằng cô ca sĩ trên sân khấu kia không phải là Furina, tôi biết rõ rằng màn trình diễn của Furina tuyệt vời hơn thế này nhiều lần. Nhưng tôi không thể rời mắt khỏi mái tóc bồng bềnh trắng, khỏi nụ cười của tự tin tuyệt đối và ánh mắt sắc bén mang chút tinh nghịch và đáng yêu kia.

Ria là một ca sỹ nghiệp dư của một đoàn kịch nhỏ, họ đi chu du khắp thế giới, lang bạt qua từng thành phố khác nhau. Cô ấy đã trở nên nổi tiếng nhanh chóng nhờ giọng hát và ngoại hình giống hệt đại minh tinh lớn nhất trong lịch sử Fontaine, người được tạc lại bằng bức tượng vàng phía trước đài phun nước Lucine, cựu thuỷ thần hay cũng là thuỷ thần cuối cùng, Quý cô Furina. Nếu chỉ nghe ai đó đồn đại, có khi tôi đã ném họ vào pháo đài Meropine mà không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Nhưng tôi đang ở đây, nhìn bằng đôi con ngươi tím thẫm này, một bản sao bằng xương bằng thịt của cô ấy, kiếp sau của cô ấy. Rõ ràng tôi biết Ria có mang theo một phần linh hồn cao quý của Furina, nhưng cô ấy chưa, và sẽ không bao giờ trở thành Furina. Cô ấy chỉ là một bản sao tệ hại.

Fontaine mưa nhiều hơn lúc đoàn kịch kia ở lại thành phố trong chuyến lưu diễn của họ. Tôi luôn ngồi ở hàng ghế đầu vào những hôm mà Ria hát chính trong những vở nhạc kịch. Bên ngoài cửa sổ, gió và nước thét gào. Tôi không thể nhớ được nội dung của những vở kịch, chúng quá bình thường để khiến tôi ghi nhớ. Nhưng hầu như lần nào nước mắt tôi cũng chảy thành dòng trên gò má, trái tim tôi quặn lại đau đớn mà không rõ lý do.

Trong một buổi diễn nọ, vở kịch về một nữ hoàng đã phản bội lại người dân của cô ấy, máy chém rơi xuống, máu loang khắp sàn.

Tôi lao lên sân khấu. Cơ thể tôi tự hành động mà chẳng kịp suy nghĩ. Tôi nhớ rõ cảnh tượng này, cảnh tượng mà tôi mãi mãi chẳng bao giờ quên được. Bốn trăm tám mươi năm trước, ngày tôi lấy lại toàn bộ sức mạnh nguyên thuỷ của mình, cũng là ngày tôi biết được sự thật, ngày mà cô ấy ra đi với một nụ cười rạng rỡ. Tôi không muốn bất cứ cảnh tượng nào giống vậy tái diễn, ít nhất là trước mắt mình.

Nhưng rõ ràng đó chỉ là một vở kịch. Tất cả mọi người đều bật cười vì thẩm phán của họ đã hành động quá ngớ ngẩn.

Tôi chẳng rõ mình đang sợ hãi điều gì. Tôi vốn đã luôn đứng bên ngoài vòng luân hồi của Furina, chứng kiến cô ấy hết lần này đến lần khác tái sinh rồi chết đi. Con người thật quá mong manh và cuộc đời họ thì ngắn ngủi, họ có thể chết bất cứ khi nào. Furina cũng đã trở nên mong manh như thế, nhưng cô ấy sẽ luôn quay về trước mắt tôi dù thời gian có trôi qua bao lâu, sống một cuộc đời khác và chết đi theo cách khác.

Tôi quay về trước mộ của Furina, đứng ở đó đủ lâu để mong bản thân tỉnh táo lại. Fontaine vẫn mưa và lần nào tôi trở về từ căn nhà nhỏ ở ngoại thành, quần áo tôi cũng ướt sũng nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#neuvifuri