Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🌿 14 🌿

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yugyeom thuộc kiểu người sống bất cần, thường đi một mình một lối, không giống ai. Tuy nhiên, anh ta rất nhạy bén, trong mọi vấn đề đều nắm rõ đâu là điểm mấu chốt.

Từ mấy năm trước, Yoongi đã bắt đầu giám sát âm thầm Namjoon. Chuyện này khá dễ hiểu, Namjoon là người lòng dạ khôn lường, hơn nữa lại có hiểu lầm với Yoongi, anh ta luôn sẵn sàng rời khỏi Hoàng Thành bất cứ lúc nào.

Thực ra, Namjoon rời đi cũng không sao, vấn đề là, phần lớn việc kinh doanh của Hoàng Thành nằm trong tay anh ta, thế nên sẽ có những ảnh hưởng nhất định.

Yugyeom chỉ cảm thấy lạ một điều rằng, rõ ràng quan hệ giữa hai người họ gần đây đã cải thiện đáng kể, vậy thì tại sao đại ca vẫn dè chừng Ngũ ca?

"Phía Lục ca hình như xảy ra chút chuyện. Mà xưa nay, Lục ca luôn đứng về phe Ngũ ca. Anh nói xem, liệu như thế có đủ chứng minh bên Ngũ ca cũng có vấn đề không?" Jaehyun tỏ ra tinh tường.

"Đây rõ ràng là có người nhắm vào Ngũ ca và Lục ca. Chỉ không biết, mục tiêu cuối cùng liệu có phải là Hoàng Thành hay không?"

Yugyeom cảm thấy Jaehyun phân tích rất hợp lý. Chuyến công tác lần trước của Ngũ ca là để điều tra chuyện của Lục ca, còn lần này hẳn là liên quan đến Ngũ ca.

"Cậu đoán thử xem, liệu Đại ca có nổi giận hay không?"

Liên tiếp xuất hiện nhiều vấn đề như vậy, phàm là ai cũng khó tránh khỏi bực bội. Huống hồ, Yoongi đã cảnh cáo Namjoon không chỉ một hai lần, nhưng anh ta không chịu nghe. Có lẽ lần này, Yoongi sẽ tranh thủ thời cơ đưa ra quyết định quan trọng.

Jaehyun lắc đầu: "Không đâu".

"Sao?" Yugyeom kinh ngạc.

Jaehyun cười bí hiểm: "Anh không biết đại ca có chuyện vui à?"

"Gì?"

"Chị dâu có thai rồi."

Yugyeom cũng vui vẻ cười, "Vậy thì anh em mình phải tranh thủ thời gian này mau chóng giải quyết hết rắc rối làm quà mừng cho đại ca chứ nhỉ?".

Nhắc đến Jisoo, bọn họ đều cảm thấy kỳ lạ. Ban đầu, Yoongi đối xử với người phụ nữ này không hề tốt. Nhưng sau khi cô ta mất tích trở về, thái độ Yoongi lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.

Jaehyun và Yugyeom đoán không sai. Jungkook đúng là vừa đi điều tra về Namjoon, hiện tại đang bàn bạc chuyện này với Yoongi.

Người đàn ông ngồi ghế sau chiếc bàn làm việc lớn, hai mắt híp lại: "Điều tra rõ ràng rồi?"

"Đã rõ. Bề ngoài là nhà họ Kim động chân động tay, nhưng thực chất được họ Phùng hậu thuẫn."

"Vụ này do lão Ngũ gây ra, tốt nhất là để cậu ta tự xử lý."

"Theo tin tức em tìm hiểu được thì do lão Ngũ đắc tội với người ta trước. Cậu ấy tranh giành địa bàn với cậu ấm nhà họ Kim, ngoài ra còn có chút ân oán cá nhân với con trai út nhà họ Phùng."

"Đã vậy thì cậu cũng đừng nhúng tay vào nữa. Mặc lão Ngũ giải quyết đi." Yoongi ngẫm nghĩ vài giây rồi nói tiếp: "Chuyện của lão Lục chắc không phải cũng là bọn họ?"

Jungkook gật đầu: "Nhưng không loại trừ khả năng giữa họ có hợp tác."

Có thể làm lung lay vị trí của hai thành viên Hoàng Thành, không thiếu kẻ sẵn sàng chung tay lại để chia nhau lợi lộc.

"Mặc kệ đi." Yoongi quả quyết.

Jungkook không hề thấy ngạc nhiên, đây vốn là tác phong làm việc của đại ca, ai làm người nấy chịu.

Chợt nghĩ đến Jackson, quan hệ giữa người này với Namjoon cũng khá thân, Jungkook bèn hỏi: "Vậy có cần thông báo cho nhị ca một tiếng không?"

Yoongi lắc đầu. Jungkook không nói thêm gì nữa, chuyện này coi như giải quyết xong.

Lúc ra khỏi phòng làm việc của Yoongi, Jungkook trông thấy Yugyeom và Jaehyun vốn đang đứng một chỗ bỗng dưng tách nhau ra.

Đúng là giấu đầu lòi đuôi. Trông cái bộ dạng chột dạ của họ cũng biết họ vừa nói chuyện gì.

Thấy Yugyeom nhìn mình với ánh mắt dò xét, Jungkook liền đi thẳng, không muốn nán lại đây thêm một giây nào nữa.

Yugyeom lập tức kéo tay Jaehyun: "Vụ cá cược của chúng ta ngày trước vẫn tính chứ hả?"

"Vụ gì?"

"Tìm mẹ ruột của nhóc Jihoon ấy."

"À, đương nhiên vẫn tính!" Jaehyun cũng rất tò mò chuyện này. Jungkook càng giấu, bọn họ càng muốn biết. Chỉ có điều, không biết Yugyeom có bản lĩnh đó hay không.

"Được, đợi đấy!"

Yugyeom vô cùng tự tin. Anh ta nhất định sẽ tìm mẹ ruột về cho nhóc Jihoon, đồng thời thắng ván cược này.

Jungkook về đến nhà, chợt nghe thấy bên trong có tiếng cười nói vui vẻ. Bình thường chỉ có Yugyeom tới đây chơi với Jihoon, nhưng hiện giờ cậu ta đang ở công ty. Ngoại trừ người anh em thân thiết đó ra, vậy thì chỉ còn lại một người.

Thực ra, Jungkook không bài xích việc Yeri đến nhà chơi, điều kiện tiên quyết là cô ta phải xác định rõ mình đến với thân phận gì, nếu chỉ đơn giản là bạn bè, anh sẽ rất vô tư. Nhưng nếu cô ta có bất kỳ suy nghĩ nào khác, chắc chắn anh sẽ không thể tươi cười chào đón.

Jihoon đang ngồi bệt dưới sàn nhà, trông thấy Jungkook bước vào cửa, cu cậu liền đứng dậy, chạy về phía bố: "Bố về rồi!".

Việc Jungkook thường xuyên phải đi công tác dài ngày đã không có gì xa lạ đối với Jihoon. Cậu bé tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh, sau khi nghe Yugyeom giải thích, cậu hiểu được bố làm việc vất vả đều là vì muốn tốt cho mình, thế nên cậu luôn ngoan ngoãn ở nhà một mình trong thời gian bố đi công tác.

Yeri thường xuyên tới chơi với Jihoon, vì cô nhận thấy Jungkook vô cùng yêu thương đứa trẻ này. Cậu nhóc thực ra rất dễ gần, thường không cự tuyệt ý tốt của người khác.

Yeri nghĩ, muốn chiếm được tình cảm của Jungkook, trước tiên phải lấy lòng cậu bé. Cho dù Jungkook đã tỏ rõ thái độ, cô cũng sẽ không bỏ cuộc. Cô yêu người đàn ông này lâu như vậy, kiên trì lâu như vậy, làm sao có thể chỉ vì một câu nói mà từ bỏ?

Yeri tiến lại gần hai bố con, tươi cười nói: "Jihoon có đôi mắt giống anh y như đúc!"

Jungkook thờ ơ: "Nó là con trai anh. Con trai giống bố là chuyện hết sức bình thường!"

Yeri cứng họng.

Jungkook xoa đầu con trai: "Về phòng làm bài tập đi!"

Jihoon ngước đầu nhìn bố, chu miệng. Trí nhớ của bố suy giảm rồi phải không? Bao giờ cậu cũng làm xong bài rồi mới chơi. Chắc chắn là bố không muốn mình ở đây nữa nên kiếm cớ đuổi mình đi!

Nghĩ vậy, cậu bé không nói gì nữa, ngoan ngoãn gật đầu rồi chạy lên phòng.

Yeri nhìn theo Jihoon, mãi đến khi bóng dáng nhanh nhẹn của cậu bé khuất khỏi tầm mắt, cô mới quay sang phía Jungkook, mỉm cười: "Chắc mệt rồi phải không? Anh vừa đi công tác về hả?"

Jungkook ngồi xuống ghế, "Vẫn tốt".

Anh ngẩng đầu lên nhìn Yeri, "Gần đây không phải em bận rộn lắm sao?"

"Cũng giống anh, vẫn tốt." Bận đến đâu cô đều có thể ứng phó được, duy nhất một thứ khiến cô lực bất tòng tâm, chính là người đàn ông này.

"Jihoon... là anh nhận nuôi phải không? Con trai của họ hàng nhà anh phải không?"

Chỉ có như vậy, anh mới hết mực yêu thương thằng bé, coi nó như con ruột của mình. Có lẽ, bố mẹ Jihoon từng giúp đỡ Jungkook khi gia đình anh gặp chuyện khó khăn.

Jungkook nhíu mày: "Jihoon là con trai ruột của anh!".

"Anh đừng đùa nữa!" Yeri vẫn không chịu tin.

"Tin hay không tùy em, sự thật này không ai thay đổi được."

"Jihoon năm nay bảy tuổi, ý của anh là, anh làm bố từ khi mười chín tuổi hay sao? Như vậy, anh phải có bạn gái từ năm mười tám tuổi?" Yeri cười giễu.

Jungkook mà cô quen là người chỉ biết học và học, làm sao có chuyện hoang đường như vậy được? Tuyệt đối không!

Jungkook hờ hững nhìn đối phương: "Em hiểu anh đến thế sao?"

"Cái gì?"

"Không có gì." Anh ngả người vào lưng ghế, cơ hồ không muốn mở miệng.

Thái độ và lời nói của Jungkook khiến Yeri cảm thấy bất an. Đúng vậy, anh thừa nhận Jihoon là con ruột mình, mặc dù chuyện này hoàn toàn không có lợi đối với anh. Nhưng cô lại chẳng thể nào chấp nhận được sự thật ấy.

Sau khi Yeri ra về, nhóc Jihoon nãy giờ trốn ở góc khuất trên tầng hai mới chạy xuống. Cậu bé đứng cạnh Jungkook, lay lay cánh tay anh.

"Bố, có phải bố định đưa cô Kim về làm mẹ của con không?"

Rất lâu trước đây, Jihoon cũng tưởng rằng mình là do Jungkook nhận nuôi, bởi chỉ có như vậy mới giải thích được việc cậu nhóc không có mẹ. Vừa nãy đứng trên kia nghe lén, Jihoon đã rất lo lắng, may mà cuối cùng Jungkook vẫn khẳng định cậu là con ruột của mình.

"Đây không phải chuyện con nên hỏi."

"Vì sao con không thể hỏi?", Jihoon kiên định nhìn bố.

"Bố vừa nói với cô Kim, con là con ruột của bố. Nếu vậy, bố nhất định biết mẹ con là ai. Các chú đều nói con không có mẹ, còn nói bố sẽ tìm một người về làm mẹ con. Thế nhưng bố không làm, bố cũng không chịu nói cho con biết mẹ là ai."

Giọng cậu bé mỗi lúc một buồn.

Sắc mặt Jungkook đã sa sầm lại, nhưng không vì thế mà cậu bé sợ.

"Bố, có phải mẹ không biết có con, nên mới không đi tìm con?"

Jungkook không lảng tránh ánh mắt của con trai, làm như không nghe thấy gì.

Thấy vậy, Jihoon bỗng trở nên cuống quýt: "Có phải... có phải mẹ con không còn nữa không? Mọi người đều nói trên đời này không có người mẹ nào lại không cần con mình, nhất định là mẹ không còn nữa... nhất định...", cậu nhóc sà vào lòng bố, "Bố, con sẽ không nhắc đến mẹ nữa! Bố đừng tức giận, cũng đừng buồn."

Nếu thật sự mẹ cậu đã lên thiên đường, thì có nghĩa là bố cũng không còn vợ. Như thế... như thế chắc chắn bố rất đau lòng...

Jungkook ôm lấy con trai: "Đừng nói lung tung".

Jihoon mở to mắt.

"Không phải mẹ con đã mất..."

Cậu nhóc kinh ngạc. Ý của bố là, mẹ cậu còn sống? Thật tốt...

"Mẹ..."

"Là lỗi của bố." Giọng nói của Jungkook chất chứa nỗi xót xa, "Do bố quá nghèo, không cho mẹ con những thứ mẹ cần".

Jihoon cau mày. Bố bị mẹ bỏ ư? Mẹ là người phụ nữ ham giàu sang ư? Mẹ giống những người phụ nữ trong phim, từ bỏ con mình vì không chịu nổi khổ cực sao? Chú Bảy nói, vì quá nghèo nên người ta mới bỏ chạy, đi tìm một cuộc sống tốt hơn. Chú Bảy còn nói, nghèo là thứ khiến con người khổ sở nhất.

Cậu bé bật khóc, đột nhiên cảm thấy ghét mẹ mình.

"Bố còn có con, con mãi mãi sẽ không rời xa bố..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top