Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🦊 17 🦊

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chủ quán đã mang đồ ăn đến, trên bàn đầy đủ gia vị khiến người ta vừa nhìn đã phải nuốt nước miếng. Jungkook tách đôi đũa dùng một lần ra, định đưa cho Lisa nhưng thấy hai chiếc không đều nhau, bèn giữ lại cho mình.

"Sao thế?" Nhận ra vẻ thất thần của cô, anh lên tiếng hỏi.

"Không sao..." Lisa cầm lấy đôi đũa của mình.

Hồi nhỏ, cô rất thích dùng loại đũa này vì cho rằng nó tượng trưng cho sự sạch sẽ. Sau này lớn lên, cô không mấy khi dùng đến nữa, đơn giản vì sự cố chấp ban đầu đã dần vơi đi.

Cô gắp một miếng bỏ vào miệng, ớt xanh kết hợp với rau hẹ, đây chính là mùi vị yêu thích của cô.

Jungkook ăn được vài miếng đã buông đũa.

"Không ngon à?" Lisa nhíu mày, cô thấy rất ngon mà.

"Ăn những thứ này không tốt cho sức khỏe, em cũng ăn ít thôi."

"Mấy năm nay em không ăn."

Thực ra, cô còn định nói thêm "hồi trẻ rất thích", nhưng cuối cùng lại nuốt nó trở về. Cô không muốn thừa nhận bản thân đã thay đổi, đã già.

Jungkook nhìn xung quanh, phần lớn những người ngồi đây đều là học sinh, sinh viên. Ánh mắt của anh trở nên xa xăm. Anh chưa từng cùng bạn bè ra ngoài ăn uống, đi hát karaoke, ngồi quán internet... những điều tưởng chừng hết sức bình dị này lại là một sự xa xỉ đối với anh.

Trong mắt người khác, ngoài thành tích học tập xuất sắc ra, anh không có gì nữa cả. Nhưng cuối cùng, ngay cả ưu điểm duy nhất này, anh cũng để mất.

Một lát sau, Lisa lại hỏi: "Anh không ăn thật hả? Rất ngon mà."

Jungkook lắc đầu.

Cô không khuyên nữa, một mình giải quyết đĩa thức ăn. Sau khi cô ăn xong, Jungkook đứng dậy đi trả tiền, trong lòng Lisa đột nhiên cảm thấy ấm áp kỳ lạ.

Trước kia, cô và Mina luôn bắt gặp cảnh tượng những đôi tình nhân đưa nhau đi ăn, cảm thấy lúc người con trai trả tiền là lúc quyến rũ nhất. Lúc bấy giờ, hai người còn không ngớt ước ao được như vậy.

Jungkook và Lisa tiếp tục đi về phía trước. Lisa phát hiện mình rất thích cảm giác này, cho dù sắc mặt Jungkook không hề có chút gì gọi là vui vẻ.

Ngang qua một cửa hàng, Lisa bèn chạy vào mua gì đó. Lúc đi ra, cô nhìn đông ngó tây, rồi ngồi xuống một góc, tháo giày ra, dán thứ vừa mua vào gót chân.

Jungkook nhíu mày: "Làm gì thế?".

"Hơi kích chân. Dán cái này vào sẽ đỡ hơn."

"Giày không vừa sao còn mua?"

"Không phải là không vừa, chỉ là đi lâu sẽ thấy hơi kích chân thôi."

"Thế là không vừa còn gì."

Tâm trạng thoải mái, Lisa không muốn đôi co với anh. Đàn ông sẽ không bao giờ hiểu được nỗi khổ của phụ nữ khi mang giày cao gót, càng không hiểu được mỗi tháng mấy ngày thống khổ của các cô.

Hai người cứ đi mãi, đến lúc phải về cũng không quay lại đường cũ, mà rẽ vào một con đường xa lạ.

"Thế này có về được khách sạn không?"

"Có thể."

"Thật không?"

Jungkook không đáp. Hệ thống giao thông của thành phố này rất đặc biệt, đường xá giao nhau tạo thành những ô vuông, dù ở bất cứ đâu cũng có thể tìm được lối về, chỉ cần phán đoán đúng phương hướng.

Quả nhiên, đi thêm một đoạn không xa, hai người đã thấy con đường dẫn về khách sạn.

"Kích chân nghĩa là chân rất đau phải không?" Jungkook chợt hỏi. Vừa rồi đi bộ lâu như vậy, anh cũng không thấy cô có biểu hiện gì gọi là khó chịu.

"Anh nói gì cơ?"

"Không có gì."

Thấy anh không muốn nhiều lời, cô cũng đành thôi.

Về phòng, tắm rửa xong, hai người liền đi ngủ. Hình như đã rất lâu rồi Jungkook không có được cảm giác thảnh thơi như lúc này. Đi công tác như đi chơi là điều mà trước giờ anh chưa từng dám nghĩ đến.

Anh nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh. Lisa đã ngủ say. Cô rất dễ ngủ. Thực ra anh cũng có thể ngủ ngon như vậy, với điều kiện, mỗi ngày nhất định phải thật bận rộn mới nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ là thói quen đã được hình thành từ lâu, càng khó ngủ thì càng dễ tỉnh. Quãng thời gian đó, trong não anh cơ hồ chỉ có một thứ duy nhất: Tiền.

Ban đầu, anh sợ nghĩ đến tương lai, dần dần, cả hiện tại cũng không dám nghĩ.

Còn cô lại có thể ngủ ngon như vậy.

Hận không? Anh có hận cô không?

...

Cả ngày hôm nay, Yugyeom lại đến nhà chơi với Jihoon. Anh ta thực sự rất thích đứa trẻ này. Cũng khó trách, trong mấy anh em chỉ có Jungkook và Hoseok đã có con.

Hơn nữa, con trai của Hoseok lại ở nước ngoài, hai bố con họ cả năm gặp nhau được vài ba lần, nói gì đến mấy anh em họ. Vậy nên, Yugyeom chỉ có thể tìm nhóc Jihoon để "giãi bày yêu thương."

"Jihoon, con có muốn tìm mẹ không?"

Không tìm được manh mối từ Jungkook, Yugyeom chỉ có thể chuyển hướng thăm dò sang Jihoon.

Nghĩ đến lời bố nói, mẹ bỏ đi vì chê bố nghèo, cậu bé im lặng một lát rồi lắc đầu.

Yugyeom trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ Jihoon có phản ứng như vậy.

"Sao thế? Mẹ vất vả sinh con ra mà con lại không muốn tìm mẹ ư?"

"Sinh con rất vất vả? Không phải từ trong bụng chui ra sao?" Jihoon ngơ ngác hỏi lại với vẻ mặt vô tội.

Yugyeom xoa đầu cậu bé: "Từ trong bụng mẹ chui ra ấy hả? Con xem, con to như thế này làm sao mà chui ra được? Phải... cắt một cái lỗ thật to trên bụng."

Jihoon ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy chú Bảy nói có lý. Nhất định là rất đau!

"Nhưng mẹ không yêu con."

"Bậy nào! Không yêu con thì sao lại sinh con ra? Biết là sinh con rất đau, nhưng vẫn sinh, đó là vì mẹ con yêu con."

"Vậy sao?"

Yugyeom gật đầu lia lịa.

"Jihoon, chúng ta phải cố gắng tìm bằng được mẹ con. Nếu không, bố con sẽ bị người khác cướp đi đấy." Yugyeom cố ý thở dài.

"Ngộ nhỡ bố con cưới người khác về, lúc đấy con có mẹ kế sẽ rất đáng thương."

"Bố con sẽ không bị ai cướp đi đâu. Con xem kỹ rồi, hình như bố không thích cô Kim, sẽ không cưới cô Kim."

Jihoon nói chắc như đinh đóng cột. Nếu thật sự bố muốn cưới cô Kim về thì đã cưới từ lâu. Mặc dù cô Kim rất tốt với cậu, nhưng cậu vẫn muốn mẹ ruột của mình hơn.

"Không phải cô Kim của con đâu", Yugyeom lắc đầu, "Bố đi công tác lần này còn đưa một cô khác xinh đẹp đi cùng."

Jihoon mở to hai mắt.

Yugyeom lại nói thêm: "Vì thế chúng ta phải nhanh chóng tìm ra mẹ con, đúng không?"

Cậu bé gật đầu.

Yugyeom ôm cậu bé vào lòng, hạ giọng dò hỏi: "Jihoon ngoan, nói chú nghe, bố con có bao giờ kể chuyện về mẹ không?"

"Bố không thích nhắc tới mẹ. Nhưng lần trước con hỏi, bố tỏ ra rất kỳ lạ. Bố nói vì bố quá nghèo, không cho mẹ được những thứ mẹ muốn nên con mới không có mẹ."

Mặc dù Jihoon không hiểu hết những lời này, nhưng cậu bé biết vẻ mặt lúc ấy của bố là buồn bã.

Yugyeom một tay xoa đầu Jihoon, một tay sờ cằm.

Thế nghĩa là sao? Người phụ nữ kia chê Tứ ca nghèo ư? Chứng tỏ gia đình cô ta rất khá giả. Nhưng nếu đúng là như thế, bây giờ biết Jungkook có tiền, có địa vị rồi, lẽ ra cô ta phải xuất hiện, giành quyền nuôi dưỡng đứa trẻ mới đúng chứ?!

"Chú Bảy, chú thật sự có thể giúp con tìm mẹ ư?"

"Chú Bảy nhất định sẽ giúp con. Sẽ không để con trở thành đứa trẻ không có mẹ!"

"Vâng, con tin chú Bảy."

"Chúng ta bắt tay hợp tác nhé!" Yugyeom giơ tay lên móc ngoéo với Jihoon. "Sau này hễ nghe bố kể chuyện gì liên quan tới mẹ thì phải kể với chú, biết không?"

Jihoon gật đầu đồng ý.

Jungkook và Lisa sáng sớm hôm sau liền trở về An Xuyên. Ngồi trên máy bay, Lisa nghĩ lại những ngày ngắn ngủi vừa qua, tuy không được coi là đặc biệt vui vẻ, nhưng trong lòng cô vẫn có chút lưu luyến.

Cô biết, sau khi trở lại An Xuyên, mọi thứ sẽ không còn được như vậy. Giữa hai người, còn có sự tồn tại của một đứa trẻ, một Yeri.

Xuống máy bay, thấy Jungkook không có ý định lảng tránh tai mắt của giới săn tin, Lisa bèn nhắc nhở: "Anh không sợ phóng viên chụp được ảnh chúng ta đi cùng nhau sao?"

Ngộ nhỡ bị tung lên báo, anh sẽ ăn nói với người khác thế nào?

"Không có sự cho phép của anh, ai dám chụp?" Jungkook hờ hững đáp.

Anh cho phép?

Như vậy, những tấm hình của anh và Yeri trên mặt báo cũng là được sự đồng ý ngầm của anh sao?

Jungkook nhìn qua cũng biết cô đang nghĩ gì. Đích thực là anh để mặc phóng viên viết bài, đăng tin về mình và Yeri. Nếu cô ta cần những thứ này để dư luận bàn tán, tăng thêm độ nổi tiếng, thì anh sẽ thuận nước đẩy thuyền trôi. Tuy nhiên, anh không giải thích với Lisa. Hai người lên xe, rời khỏi sân bay.

Cuộc sống lại quay về quỹ đạo vốn có. Trở về An Xuyên, đối với Lisa mà nói chính là trở về thực tại, có rất nhiều thứ phải lo lắng, phải bận tâm.

Từ lâu cô đã không còn nghĩ quá nhiều đến tương lai nữa. Cô sẽ đợi Jungkook chủ động biến mất khỏi cuộc sống của mình, sau đó làm theo những gì mà em trai mong muốn: tìm một người đàn ông bình thường, chung sống yên ổn đến cuối đời.

Vì không muốn nghĩ mọi chuyện theo hướng bi quan nên Lisa thường tự an ủi bản thân rằng, cuộc sống hiện tại thực ra cũng rất ổn, coi như ông trời đang giúp cô hoàn thành giấc mộng thiếu nữ thuở xưa.

Cho dù cách thức có phần không vui như mong đợi nhưng đằng nào cũng sẽ chia lìa, nên không cần bận tâm quá nhiều.

Chia lìa?

Nghĩ tới hai chữ này, quả thực lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top