Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 15. người "con gái" damdang( ͡° ͜ʖ ͡°)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tương tác thấp.

Nản.

****************
Bình tĩnh...

Phải thật bình tĩnh...

Không được quạo...

Quạo là mất chén cơm...

- Chị có sao không? Trông chị lạ quá. [Sara]

Có phải mặt chị xanh lét luôn đúng không?

Nó xanh không phải vì chị lo lắng đâu.

Mà vì đang bị tụt đường huyết đấy!

Sáng sớm chưa ăn gì mà đã bắt người ta chạy khắp cái dinh thự này mấy vòng.

Giờ tôi có cảm giác như chỉ cần đặt chân xuống dưới giường thôi là cả người tôi sẽ ngã quỵ xuống, rồi kế đến là một màn nôn thốc nôn tháo dù sáng sớm chưa có gì bỏ bụng.

- Chị làm ơn dậy đi mà!! Chị làm em lo quá!! [Sara]

Em ấy mò lên giường rồi dùng tay lắc tôi qua lại.

Dừng đi em, sắp sửa "trào" ra rồi...

- Đừng... dừng lại... [Chloe]

Hét sức nói rồi, đang tập trung kiềm nén cơn buồn nôn lại. Trần và sàn nhà trong mắt tôi giờ đây đang "uốn lượn" trước mắt tôi.

- Đừng dừng lại? Em hiểu rồi. [Sara]

Hiểu sai rồi em ơi!!!

Và thế là em ấy lắc mạnh hơn.

Tất nhiên là tôi chịu hết nổi rồi, vậy nên là...

*Oẹ*...

Tôi vớ tạm lấy cái bình hoa trên bàn tối qua để "giải quyết".

— 1 lát sau —

- Đi với chị. [Chloe]

Đúng là nôn xong liền thấy thoải mái hơn nhiều mặc dù chả nôn ra cái gì cả ngoại trừ nước.

Tôi kéo tay em ấy ra ban công.

Không phải tôi tính ném ẻm xuống đâu đấy nhé! Đem ra để mấy người đang tìm kiếm thấy thôi, không thông báo mất công bọn họ tìm tới tận tối luôn thì tội.

- Huh? [Sara]

Không để em ấy thắc mắc câu gì, tôi bế ẻm ra ban công luôn.

- NÀY!!! TÌM THẤY RỒI!! [Chloe]

Tôi gọi những người hầu bên dưới, do chỗ tôi cũng hơi cao tí nên cần phải hét to thì bọn họ mới nghe thấy.

Nghe tôi thông báo cộng thêm việc nhìn thấy Sara đang đứng cạnh tôi xong, cả bọn vui mừng ôm nhau thắm thiết, có người còn khóc luôn.

Dù sao cũng vừa vượt qua được một kiếp nạn mà, vui mừng như vậy cũng phải.

Thông báo xong rồi thì giờ đi thôi, tôi còn phải làm đồ ăn sáng nữa. Tranh thủ câu thời gian bằng cách trong khi Sara đang vệ sinh cá nhân thì tôi đi làm tạm mấy món ăn nhanh.

*Tiếng mở và đóng cửa*...

- Em ơi! [Chloe]

Tôi gọi một cô hầu gái đến để đưa Sara đi vệ sinh cá nhân.

- Huh?— Ah! Ngài đã tìm thấy tiểu thư rồi! [hầu gái]

Em ấy quỳ xuống ôm chầm lấy Sara.

- Bây giờ chưa vui được đâu, nhờ em dẫn tiểu thư đi sửa soạn. Chị còn phải đi làm đồ ăn nữa, không nên để Nam tước đợi lâu. [Chloe]

Gần 10 giờ rồi, tầm này sắp ăn trưa luôn rồi chứ ăn sáng gì nữa.

- Rõ! Em đảm bảo sẽ hoàn thành tốt công việc nhanh nhất có thể!

Không... làm chậm thôi em.

Và rồi 2 người đó rời đi. Tôi cũng nhanh chóng xuống phòng bếp ngay thôi.

— Phòng bếp —

Ban đầu tôi tính làm cho mỗi người một tô mì Ramen cơ. Nhưng nếu làm ngay lúc này thì sợ rằng sẽ không đủ thời gian.

Nếu thời gian đã eo hẹp đến vậy thì chỉ còn món này mới có thể cứu được tôi thôi.

Bánh mì Việt Nam.

Vừa ngon, vừa tiện, vừa dễ làm.

Ăn 1 cái đảm bảo chỉ muốn ăn tiếp cái thứ 2.

Ăn chỉ biết no chứ không biết ngán.

Nguyên liệu thì phong phú. Hầu như cái gì cũng bỏ vô được. 1 sự kết hợp ngẫu nhiên nhưng vẫn đảm bảo được mùi hương thơm ngon của chính nó.

Lúc trước tôi có dịp được thử món ấy ở 1 cửa hàng, hương vị của nó ở nơi đất khách quê người đã "bùng nổ" rồi thì liệu hương vị được sản xuất tại chính quê hương của nó sẽ ra sao đây?

Thật đáng mong đợi. Nhưng tôi đắp mộ rồi còn đâu, tiếc vl.

Khi đó tôi có thể ăn liền 2 ổ nhưng hiện tại tôi ăn 1 cái thôi chắc đủ rồi, do đang mệt nên cũng kén ăn.

Nhưng riêng 2 cha con nhà kia thì mỗi người chắc phải cho ít nhất 4 ổ mới được. Tuy nhiên, đề phòng 2 người đó ăn không hợp khẩu vị nên chắc tôi chỉ làm cho mỗi người 3 ổ thôi.

Nếu 2 người đó ăn xong vẫn chưa thấy no thì kệ 2 người đó, tôi no là được.

Tập ăn ít đi, ăn lằm ăn lốn!

Bắt tay vào làm thôi!

Đã gọi là "bánh mì" thì chắc chắn phải có bánh mì rồi mới làm được. Nhưng số bánh mì ở đây có vỏ khá mềm và ruột rất đặc, nói chung là không giống với loại bánh mà trước tôi từng ăn.

Cách làm vỏ nó trở nên giòn rụm cũng dễ thôi.

Nhưng trước khi xử lý cái vỏ thì để tôi móc bớt ruột của nó ra đã, bánh gì mà đặc ruột luôn vậy?

Tôi rửa sạch tay mình rồi bắt đầu dùng dao rạch lớp vỏ ra rồi lấy bớt ruột ra. Chỉ lấy 1 tí thôi vì nếu lấy nhiều quá thì khi nướng lên, cái bánh sẽ "giòn" theo đúng nghĩa đen luôn.

Tôi sẽ làm 8 ổ, 1 ổ cho tôi, 3 ổ cho Sara và 4 ổ còn lại cho ông Nam tước.

Xong 1 ổ rồi, thanh lý nốt 7 ổ còn lại để còn qua tiếp phần "nhân" của bánh.

Tôi hì hục làm tiếp.

*Tiếng mở cửa*...

- Ngài đang làm bữa sáng cho gia đình Nam tước đấy à? [đầu bếp]

Tôi nghĩ tầm này là trưa luôn rồi chứ sáng gì nữa?

Tôi không đáp lại bằng lời mà chỉ gật đầu thôi.

- Cần chúng tôi giúp gì không? [đầu bếp]

Tuyệt, vừa đúng ý tôi. Tuy 1 mình tôi làm thì cũng được thôi, nhưng nhiều người cùng làm sẽ nhanh hơn.

- Nếu mọi người cũng muốn giúp thì tôi cũng có việc cũng muốn nhờ mọi người đây. [Chloe]

Tôi dừng việc đang làm lại rồi đi đến chỗ mấy cái thùng chứa nguyên liệu. Kế đến là lấy ra cả đống thứ.

Nào là thịt Orc, rau, củ và quả. Có pate luôn thì tuyệt, nhưng tiếc là ở đây không có.

Bù lại vẫn có nước tương, thế là ổn rồi.

Tôi đặt đống nguyên liệu ấy lên cái bàn nằm ngay chính giữa phòng bếp.

- Việc của mọi người đây, giờ tôi sẽ phân công. [Chloe]

Để xem nào...

Ở đây có 5 người tất cả trừ tôi, vậy thì chia cặp ra rồi giao nhỉ?

- Cậu với cậu, người hãy đi rửa rau củ quả đi, sau đó luộc lên rồi xắt thành từng miếng nhỏ. Cà chua với tỏi rửa xong nhớ để riêng ra nhé, chỉ rửa thôi không cần chế biến. [Chloe]

Tôi tính cho rau vào trong bánh mì luôn chứ để rau bên ngoài đảm bảo 2 cha con kia éo chịu ăn.

Còn cà chua với tỏi tôi dự định sẽ làm nước sốt cà chua, cốt là để tăng hương vị cho món ăn thay cho pate.

- Còn cô với cậu này đi rửa thịt Orc rồi xắt lát thành từng miếng, nếu biết cách áp chảo thì làm luôn cũng được, làm xong nhớ xắt thêm 1 lần nữa thành miếng vừa miệng. Nhớ đừng làm thịt chín quá. [Chloe]

Thịt heo bỏ vào trong bánh mì ăn đã ngon rồi thì không biết thịt Orc sẽ ra sao đây. Nên nhớ thịt Orc là một sự kết hợp giữa thịt bò và thịt heo.

- Vâng, chúng tôi biết cách nấu. Chúng tôi nấu luôn nhé? [đầu bếp]

- Tốt, vậy nhờ 2 người. [Chloe]

Xong rùi đó! Giao việc nhanh gọn lẹ thế thôi.

Giờ quay lại công việc của mình.

- Ờ... còn tôi thì sao? [đầu bếp]

Ặc... Quên mất ông đầu bếp lớn tuổi nhất ở đây.

- Ông thì... [Chloe]

Biết giao việc gì bây giờ? Mấy việc cần làm giao hết rồi còn đâu!

- À! Nhờ ông làm nóng lò nướng dùm tôi nhé. [Chloe]

Quên nói là tôi không biết dùng mấy cái bếp ở đây đâu. Nó không phải bếp củi hay bếp than mà nó giống như bếp từ hay bếp hồng ngoại ý.

Nhưng vì không xài điện với cả cũng không có cái kí hiệu nào cho tôi biết chỗ nào để khởi động nó cả.

Hiện đại quá cũng khổ.

- Đường đường là bếp trưởng mà sao tôi phải làm việc này?! [bếp trưởng]

Thông cảm đi bác. Hết việc rồi.

- Xin lỗi mà, tại hết việc cho ông làm rồi. [Chloe]

Thật ra miệng ổng nói 1 đằng nhưng ổng làm một nẻo. Nói thì hùng hổ thiệt, cơ mà vẫn xách mông đi bật lò nướng.

Tôi chỉ thấy tay ông ấy ấn vào cái tấm bảng kế bên lò nướng thôi, trên đó cũng chả có kí hiệu gì cả. Nhưng đây là công nghệ cảm ứng đúng không?

Thôi, lo việc của mình tiếp.

Tôi rút bớt ruột bánh mì đi xong rồi. Đến lúc tưới thêm 1 ít nước lên nó rồi bỏ vô lò.

Tôi cầm 8 ổ bánh mì ra bồn nước, mở vòi rồi cho mỗi ổ tưới sơ qua 1 xíu nước bên ngoài vỏ. Nhớ là chỉ 1 xíu thôi, chủ yếu là để cho chúng nó hơi ẩm tí để khi bỏ vào lò không bị khét thành "bánh mì bóng đêm".

Vòi nước ở đây dùng cũng giống như ở Trái Đất, có cái cần gạt xuống là nước chảy ra thôi. Nhưng sao nước chảy mạnh vậy nhỉ? Rõ ràng đâu có máy bơm đâu?

Cho bánh mì tẩm tí nước xong, tôi đem đến chỗ ông bếp trưởng kia.

- Công việc của ông đây, bỏ vào lò tầm 4 phút rồi lấy ra ngay nhé. [Chloe]

Bình thường tôi hay để 5 phút cho chắc, cơ mà vì ban nãy tôi có rạch mấy ổ đó ra để moi ruột rồi nên sợ để trong lò lâu quá nó bị cháy bên trong.

- 4 phút là gì? [bếp trưởng]

Ặc! Tôi quên mất ở thế giới này chưa có khái niệm về phút với giây.

- Ờ... ông cứ đếm từ 1 đến 60 đi, lặp lại hành động đó 4 lần là thành 4 phút. [Chloe]

Nói vậy chắc ông ấy hiểu rồi, tranh thủ qua xem mấy người kia làm đến đâu rồi để tôi còn lấy nguyên liệu làm mấy bước tiếp theo.

- Từ đã! Tôi chỉ biết đếm đến 10 thôi mà!! [bếp trưởng]

— Tại chỗ team xử lý thịt —

- 2 người làm đến đâu rồi? [Chloe]

Tôi đi xem team xử lý đống thịt Orc ra sao rồi.

- Chúng tôi vẫn đang nấu ạ. Do nhiều thịt quá nên nãy giờ vẫn chưa nấu xong. [đầu bếp]

2 người bọn họ tự chia việc cho nhau làm. 1 người nấu 1 người xắt thịt, nấu xong người xắt thịt kia sẽ xắt thêm 1 lần nữa cho miếng thịt Orc đó vừa miệng ăn.

Tôi giao cho bọn họ 2kg thịt lận nên làm lâu cũng phải.

- Không sao, cứ từ từ làm. [Chloe]

Không được phép vì lí do thời gian có hạn mà phải giảm chất lượng món ăn.

- Chúng tôi hiểu rồi. [đầu bếp]

Ừm hứm!

- Nhớ rắc thêm tí muối nhé. [Chloe]

Dùng muối để khử mùi tanh hôi của thịt.

Giờ qua thăm team "rau củ quả" thôi.

— Tại chỗ team rau củ quả —

- Mọi người rửa xong chưa? [Chloe]

Hỏi cho có lệ thôi chứ tôi thấy 2 người đó vừa rửa xong rồi.

- À vâng, chúng tôi vừa mới rửa xong. Đúng rồi, cà chua và tỏi Ngài yêu cầu đây. [đầu bếp]

Cậu ấy đưa tôi một cái rổ chứa cà chua và tỏi đã được rửa sạch. Cà chua đã được loại bỏ cuống, tỏi cũng được lột vỏ.

- Cảm ơn nhiều. 2 cậu tiếp tục xử lý đống rau kia đi, nhớ chia thành từng miếng vừa miệng trước rồi mới bỏ vào nồi luộc nhé. Tôi đi làm nước sốt đây. [Chloe]

Mọi chuyện diễn ra khá trơn tru đó chứ! Vẫn chưa thấy bất kì lỗi nào cả.

- Thưa ngài... [đầu bếp]

Ngay khi tôi sắp hí hửng rời đi thì 2 người họ gọi tôi.

- Còn chuyện gì à? [Chloe]

Tôi nhìn 2 người kia hình như đang e ngại chuyện gì đó.

- Ngài là người dùng số rau ấy đúng không? [đầu bếp]

Sao cậu ta lại hỏi vậy nhỉ?

À, tôi hiểu vấn đề rồi.

- Không chỉ tôi mà còn cả Sara với Nam tước nữa. 2 người đang lo vì Nam tước không cho phép có rau trên đĩa ăn à? [Chloe]

2 người họ gật đầu.

- Tôi hiểu rồi. [Chloe]

Nản ông Nam tước thiệt. Ăn uống như vầy mà không bị trĩ à?

- Đừng có lo, nếu có vấn đề gì thì tôi gánh hết. 2 người không bị vạ lây đâu. [Chloe]

Dù gì cũng là "làm công ăn lương" thôi nên 2 người đó lo cũng phải. Xảy ra sai lầm cơ bản trong công việc thì khả năng cao sẽ bị mất việc luôn.

Ở thời đại nào cũng thế, để tìm được một việc làm không dễ dàng gì cả.

Tôi thì chắc không bị đuổi đâu vì đang làm t̶ố̶t̶ nhiệm vụ bảo vệ Sara mà.

- Vậy nhé, đừng lo lắng nữa. Làm không kịp giờ ăn thì lúc đó lo lắng cũng chưa muộn đâu. [Chloe]

Rau thì tôi có thể khuyên nhà Nam tước cố ăn. Nhưng không kịp giờ ăn thì chỉ có ăn năn cả lũ.
(tác: đọc vần không :> )

- Hiểu rồi thì làm đi, tôi cũng phải nhanh chóng chuẩn bị nước sốt đây. [Chloe]

Tôi dọt đi luôn, tránh để bọn họ than vãn thêm.
 
— Tại bếp —

Tôi lấy thớt.

Tôi đặt cà chua với tỏi lên thớt.

Tôi băm nhuyễn cà chua với tỏi ra.

Tôi lấy chảo.

Tôi bỏ ít dầu vào chảo.

Tôi bật bếp lên bằng cách nhấn bừa vào tấm bảng nhỏ trước bếp.

Tôi đợi dầu nóng.

Dầu đã nóng, tôi bắt đầu phi tỏi.

Phi tỏi xong, tôi úp cả rổ cà chua vừa băm nhuyễn kia vào nồi luôn.

Tôi lấy đường và muối ném vào trong chảo.

Vì tôi là một người đầu bếp giỏi, mà một người đầu bếp giỏi thì không cần phải cân đo đong đếm gì cả, cứ thả nguyên liệu phụ gia đến khi nào cảm thấy đủ thì thôi.

Tôi bắt đầu đảo qua đảo lại một tí để tránh tỏi bị cháy.

Đảo xong, tôi lấy nắp úp lên, để đó tầm 10 phút.

Giờ thì kệ mẹ nó đi, tôi lo mấy cái ổ bánh mì đã, ngửi thấy mùi khen khét rồi.

 — Tại lò nướng —

- DẬY!!! [Chloe]

Lạy trời lạy đất! Tôi nhờ ổng canh khoảng 4 phút rồi lấy bánh mì ra, thế quái nào ổng ngủ luôn!

- Hả hả?! [bếp trưởng]

"Hả" cái đầu ông!

- Lấy bánh mì ra chứ ông tính ngồi đó bao lâu nữa? [Chloe]

Thôi, để tôi lấy ra luôn. Đợi ông này chắc tầm nửa tiếng nữa mới xong.

Tôi vớ tạm cái bao tay rồi mở lò và lấy cái khay đang đựng bánh mì ra.

May là quá trình tôi xem xét tiến độ làm việc của mấy người kia và làm nước sốt chỉ mới mất có hơn 4 phút gần 5 phút thôi nên bánh vẫn chưa bị khét.

Tuy nó có phần hơi bị khô thật, nhưng miễn là vỏ ngoài giòn và ruột bên trong vẫn chưa hề hấn gì thì vẫn ổn.

Bây giờ ngồi đợi nó nguội tí vậy, mấy người khác cũng chưa làm xong nên chắc tôi sẽ tìm vài việc gì đó khác để làm trong lúc giết thời gian.

Để tôi xem nước tương ở thế giới này trông như thế nào.

Thật ra tôi không chắc liệu nó có phải là nước tương hay không vì tôi chỉ mới xét về màu sắc và mùi hương của nó thôi.

Tôi chấm 1 ít ra tay rồi mếm thử.

...

Cũng mặn đấy, nhưng không mặn như ở quê hương tôi. Cảm giác như họ bỏ thêm chút rượu vào vậy. Nhưng ít ra nó vẫn là nước tương.

Lát tôi sẽ bỏ vào chén rồi đem lên bàn ăn cùng với mấy ổ bánh mì luôn, phòng khi nước sốt của tôi làm có hơi nhạt thì rưới thêm vào.

- Chúng tôi xắt thịt Orc đã chín xong rồi. [đầu bếp]

- Rau cũng đã luộc xong. [đầu bếp]

Đến lúc bắt tay vào làm bước cuối cùng rồi.

— Tập trung tại bàn lớn — 

- Giờ mọi người nhìn rồi làm theo tôi nhé. [Chloe]

Tôi dùng dao rạch lại cái đường ban nãy tôi có rạch ra để moi ruột bánh. Do nướng xong nó bị dính lại nên mới phải rạch thêm 1 lần nữa.

Kế đến tôi mở to ổ bánh mì ra để dễ bỏ nguyên liệu vào.

Tôi dùng đồ gắp để lấy rau với thịt bỏ vào trong. Bọn họ cũng có sơ chế luôn cả cà rốt nên tôi bỏ vào luôn.

Thịt vừa chín tới, không quá dai cũng không có quá nhiều mỡ, cắn vào dễ đứt.

Nhìn tôi làm xong, bọn họ cũng bắt đầu làm theo. Vì nhiều người cùng làm nên sẽ xong nhanh thôi.

— Một lát sau —

- Chúng ta xong hết việc rồi chứ? [bếp trưởng]

Tôi làm 3 ổ, 5 người kia mỗi người làm một ổ. Lần đầu làm mà được như này là quá tốt rồi, tôi nói cả mình luôn đấy.

Trước đây đã từng làm thử "bánh mì Việt Nam" bao giờ đâu, chỉ mới ăn rồi từ đó suy đoán ra cách chế biến thôi.

- Chưa đâu, còn cần rưới thứ kia vào nữa. [Chloe]

Tôi chỉ tay ra cái chảo đang nấu nước sốt.

- Nhưng cái đó mình tôi làm là được, mọi người giúp tôi một việc cuối nhé, lấy đồ dựng dùm tôi. [Chloe]

Tôi sẽ đi xem nước sốt như thế nào rồi.

Hmph... chưa đặc quánh lại, đợi thêm 2 phút nữa là đẹp. Trong lúc đó tôi sẽ đi lấy chén đựng nước tương.

- Chúng tôi để đĩa với nắp đậy ở đây nhé? [đầu bếp]

Họ đặt đĩa với nắp đậy ngay bên cạnh mấy ổ bánh mì.

- Uhm, để đó đi. Mọi người có thể đi nghỉ được rồi. Cảm ơn rất nhiều. [Chloe]

Cũng may là có bọn họ giúp, nếu 1 mình tôi làm chắc ngất mất. Sáng giờ chưa ăn gì mà đã bị quay như chong chóng rồi.

Ngồi đây nhắm mắt dưỡng thần tí cho đỡ nhức đầu.

*Tiếng mở cửa cực mạnh*...

- Ngài Nam tước bảo là bao lâu nữa thì mới có đồ ăn ạ!! [hầu gái]

Biết thế nào tôi cũng bị phá mà...

- Nói với Ngài ấy là tôi sẽ đem lên liền. [Chloe]

Chắc nước sốt cũng xong rồi đấy.

- Dạ vâng ạ. [hầu gái]

Cô ấy chạy đi.

Nãy tôi nhấn vào chỗ nào đó để bật bếp thì bây giờ nhấn lại vào đó để tắt bếp.

Khỏi cần kiểm tra xem nước sốt ra sao, tôi đem cả cái chảo ra bàn rồi bắt đầu lấy muỗng rưới vào nhân từng ổ bánh mì.

Chỉ có rưới không thôi nên làm rất nhanh. Làm xong, tôi thấy vẫn còn dư khá nhiều nước sốt, chắc để tối nay làm mì ý luôn vậy.

Vậy là món "bánh mì Việt Nam" xong rồi đó!
(tác: để dễ liên tưởng thì mọi người nghĩ đến bánh mì xíu mại đi, nhưng thay vì là cục xíu mại thì thay vào mấy miếng thịt, chỉ có thế thôi :> )

Tôi sắp xếp chúng lên dĩa rồi đậy nắp lại. Bỏ lên xe đẩy rồi cứ thế đẩy nó tới phòng ăn.

Đến lúc cho bọn họ cảm nhận mỹ vị "thế giới khác" rồi.

****************
3k5 chữ.

Chap này có thể hơi ngắn 1 phần là bởi tác nản, 1 phần là vì tác sắp sửa bận tối mặt rồi nên chỉ tranh thủ viết được lúc nào hay lúc đó thôi, và cũng vì vậy mà chap này khá là "nhạt".

Tác đảm bảo chap sau sẽ dài và hay hơn, nhưng chừng nào ra thì chưa biết :>
Mọi chuyện vẫn phụ thuộc vào người đọc thôi, ít tương tác đồng nghĩa với ít động lực, mà thiếu động lực thì lấy đâu ra tinh thần viết truyện? Vậy nhé, xem sao rồi... :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top